Chói Mắt

Chương 49


Bạn đang đọc Chói Mắt – Chương 49


Tình Dã cũng đi theo cả nhóm lao đến con hẻm mà Hoàng Chí Minh nói, tình cờ, Đại Tào cũng đã dẫn người đến, đôi bên chạm mặt nhau.
Lần trước, Tình Dã nhìn thấy Đại Tào là vì chuyện của Đỗ Kỳ Yến, hôm nay, Đại Tào không đi dép tông nữa và mặc chiếc áo phao lông vũ màu đen dày cộp, trông vô cùng ấm áp, dưới chân còn đi đôi giày chạy tuyết giữ ấm, đúng là phong cách vô cùng mới lạ.

Tuy nhiên, biểu cảm vẫn bất cần đời như vậy, khiến người ra không thể nhìn ra rốt cuộc anh ta đang cười hay là đang giận.

Thực ra, Tình Dã rất ghét phải giao tiếp với người này, vẻ mặt anh ta lúc nào trông cũng rất nham hiểm, khó lường.
Anh ta đi đến trước mặt Hổ Mập, rõ ràng nhỏ hơn Hổ Mập nhưng lại không hề yếu ớt, mặt mày giễu cợt nói: “Tên mập mà chạy cũng nhanh đấy chứ nhỉ, sao không chạy tiếp đi? Chiếc cúp đang chờ mày kìa.”
Hai bàn tay buông bên người của Hổ Mập siết chặt, anh ta trừng mắt nhìn đối phương.
Hình Võ trong hẻm gọi anh ta một tiếng: “Hổ Mập.”
Hổ Mập nghiến chặt răng, lớp mỡ trên mặt run lên vì tức giận, thấy Hình Võ nóng nảy bật bật lửa, lúc này Hổ Mập mới không phục buông lỏng nắm đấm.

Đại Tào nhếch mép, giơ tay lên vỗ vỗ vào bên má đang run rẩy của Hổ Mập, mặt mày khinh khỉnh chửi một câu: “Con chó chạy vặt.”
Vốn dĩ chạy đi chạy lại trong thời tiết lạnh như vậy sẽ làm lỗ chân lông lập tức nở ra, khuôn mặt Hổ Mập đã đỏ bừng vì chạy, nhưng lúc này lại bị Đại Tào chế giễu trước mặt nhiều người như vậy, khiến cả mặt Hổ Mập như bị luộc chín.
Đại Tào đi vào con hẻm, bây giờ Tình Dã mới thò đầu ra nhìn, thấy khóe miệng Nhóc nhanh nhẹn bị đánh chảy máu, nhưng ít ra thì cậu ta cũng đã đứng được bên cạnh Hình Võ, còn người thê thảm hơn là tên đang nằm dưới đất, không mặc đồng phục, trên cổ đeo chiếc vòng chữ thập to đùng không biết mua mấy đồng, tạo hình “thiểu năng” này vừa nhìn đã biết là tên cặn bã bên trường An Chức rồi.
Hình Võ không biến sắc liếc nhìn Hổ Mập đang đỏ mặt tía tai, bèn nhấc chân giẫm lên cổ tay tên đeo vòng chữ thập, ấn ấn đế giày, khiến tên đeo vòng chữ thập la hét thảm thiết.

Nghĩ đến việc tên này chính là người đã động vào Nhóc nhanh nhẹn, rồi nhìn đến ống tay áo đã được xắn lên của Hình Võ, thì có lẽ anh đã dạy cho anh ta một bài rồi.
Đại Tào lập tức lạnh mặt, anh ta mở miệng chửi Hình Võ: “Tao mới nể mặt nể mũi mày một chút là đ!t mẹ, mày lại dám động vào người của tao rồi? Nhấc chân ra.”
Hình Võ vẫn xỏ hai tay vào túi quần đồng phục, bàn chân giẫm lên cổ tay tên đeo vòng chữ thập không di chuyển, sau đó anh vươn tay kéo Nhóc nhanh nhẹn đến trước mặt Đại Tào, đáy mắt lạnh băng: “Nể mặt tao mà mày để cho người của mày đánh anh em tao thành thế này hả? Chẳng phải chỉ là một chiếc cúp rẻ rách thôi sao? Chơi vậy mà được à?”
Đại Tào nhổ một ngụm nước bọt, mặt mày ảm đạm: “Tao nói lại một lần nữa, nhấc chân ra cho tao.”
Tình Dã chen qua, thấy Hổ Mập nghiến răng ken két, vốn dĩ gương mặt mũm mĩm toàn thịt lúc này lại đang siết chặt, trong giống hệt Hulk biến hình.

Cô lại nhìn sang Hình Võ, thấy anh cười lạnh một tiếng, rồi ngẩng đầu kiêu ngạo nhìn Đại Tào, lạnh lùng nói: “Không nhấc đấy, mày làm gì được nào?”
Đúng lúc này, Tình Dã đột nhiên trông thấy một người đứng sau Hình Võ, là học sinh bên trường An Chức, anh ta nháy mắt với Đại Tào, ngay giây tiếp theo, Đại Tào lập tức vung nắm đấm về phía Hình Võ.

Đồng thời cô cũng phát hiện tên đứng sau lưng Hình Võ rút thứ gì đó trong túi quần bò ra, thậm chí cô còn chưa kịp nhìn rõ đó là gì, chỉ thấy ánh sáng lóe lên một cái nên vội vàng hô to: “Hình Võ!”

Hình Võ nghiêng người tránh nắm đấm của Đại Tào, anh nghe thấy tiếng hét mất kiểm soát của Tình Dã liền cảm thấy có gì đó không đúng.

Theo bản năng, anh đưa tay lên đỡ, lúc này, con dao vốn dĩ muốn đâm vào người anh lại chém qua cánh tay anh một nhát, máu tươi lập tức bắn ra tung toé, tất cả mọi người xung quanh đều choáng váng, mà vào khoảnh khắc ấy, Tình Dã chỉ cảm thấy đầu óc mình ong ong như phát nổ, trong mắt chỉ có một màu đỏ tươi.
Hình Võ lại hoàn toàn không quan tâm tới cánh tay đang lộ ra ngoài, anh giơ chân lên đạp mạnh vào người Đại Tào, Đại Tào lùi ra sau, ngã huỵch xuống mặt đất, nhất thời tất cả học sinh bên trường An Chức đều phải ngẩn người.
Hình Võ quay đầu lại, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào tên cầm dao găm, tên đó sợ đến mức liên tục lùi lại phía sau.

Tuy nhiên, chẳng ai ngờ tới rằng, khi Đại Tào lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất, thì Hổ Mập đứng cạnh Tình Dã chẳng biết có phải đầu óc bị hỏng chỗ nào hay không, bỗng gầm lên một tiếng như Tarzan: “Đ!t con mẹ tổ tông mười tám đời nhà mày!” 
Anh ta cứ thế lao về phía Đại Tào, một tay ôm cổ anh ta, một tay ôm đùi anh ta rồi nhấc cả người Đại Tào lên cao.

Một người mập cao mét tám, nhấc một người gầy cao mét tám, cảnh tượng đó quá mức chấn động, khiến cho bầu không khí xung quanh lập tức đông cứng.
Đột nhiên Tình Dã đã thấy tin vào lời nói của Hình Võ, quả thực là khi kích động, Hổ Mập không bị nói lắp, chửi người mượt như Sunsilk.
Không ai biết anh ta muốn làm gì, ngay cả Hình Võ cũng phải nhìn Hổ Mập một cách khó hiểu, nhưng ngay trong giây tiếp theo, Hổ Mập đã ném Đại Tào xuống đất như quăng một quả tạ.

Nhất thời, cả mặt đất chấn động, Tình Dã có thể nhìn thấy Đại Tào như thể nổ tung dưới đất, bụi bặm xung quanh bắn lên tung toé.
Một hàng quạ đen bay qua, tất cả mọi người đều sững sờ, “xoảng” một tiếng, anh trai cầm dao găm kinh hãi nhìn Hổ Mập chằm chằm, giống như trông thấy yêu quái, ngơ ngác vì khiếp sợ.
Tình Dã cũng không thể tin vào mắt mình, cô quen biết Hổ Mập đã lâu như vậy, nhưng dáng vẻ của anh ta lúc nào cũng ngốc ngốc nghếch nghếch, ai trêu chọc anh ta, anh ta còn đỏ mặt, tính tình tốt đến mức chẳng hề biết giận.

Đây là lần đầu tiên Tình Dã thấy Hổ Mập nổi giận, quả thực giống hệt Tarzan, sức chiến đấu siêu bùng nổ!
Bầu không khí yên lặng trong hai giây, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng loa, giáo viên đeo băng đỏ chạy tới, giọng nói oang oang của lão Chu truyền đến: “Tản ra, tản ra hết cho tôi, có học sinh nào bị thương không?”
Sau đó, ông ấy nhìn thấy Đại Tào nằm trên mặt đất, bèn quan tâm ngồi xổm xuống hỏi: “Em học sinh này, em còn đi được không?”
Đại Tào gạt tay lão Chu ra, sầm mặt chửi bới: “Biến sang một bên đi, lão đầu hói chết tiệt.” Dứt lời bèn loạng choạng bò dậy đứng bên tường.
Lão Chu đã làm việc trong ngành giáo dục bao nhiêu năm nay, nhưng trước giờ chưa từng bị học sinh chửi, bèn đứng tại chỗ bắc loa lên mắng: “Cái đồ hèn nhát nhà cậu, cậu ngước đôi mắt tức giận kia lên nhìn xung quanh một lượt thì vòng kinh của mẹ cậu cũng hết rồi đó, cậu chính là sự khiếm khuyết của ba cậu…”
Kết quả là, câu nói vừa dứt, thì không chỉ giáo viên lẫn học sinh trong con hẻm mà đến cả những người đang không ngừng chạy đến hóng chuyện đều bị lão Chu làm cho choáng váng, cả con ngõ lập tức lặng như tờ.

Có thế nào thì Tình Dã cũng không thể tưởng tượng được rằng lão Chu vừa lên cơn tức giận là có thể tuôn luôn cả tiếng địa phương ra rồi, tuy rằng Tình Dã nghe không hiểu, nhưng nhìn tư thế kia thì chắc hẳn là đang chửi người.
Đại Tào luôn nghênh ngang tại trường An Chức, đến lãnh đạo nhà trường cũng chẳng thèm đoái hoài, vậy mà bất ngờ lại bị một ông thầy hói đầu bên trường An Trung chỉ thẳng vào mặt mắng chửi, nên nhất thời bốc hoả, bèn ôm eo tiến lên định xử lý lão Chu, lão Chu không nói không rằng cứ thế giơ chiếc loa lên đập anh ta, giọng nói oang oang phát ra: “Định làm phản đấy hả?”
Giáo viên trường An Chúc cũng tiến đến giải vây, vội vàng kéo hai người ra, lão Chu quay đầu lại gầm lên một tiếng: “Trường An Trung chúng ta có ai bị thương không?”

Mọi người đều nhìn về phía Hình Võ, lão Chu đi vài bước đến trước mặt Hình Võ, rồi lại nhìn thấy con dao nhỏ đang rơi dưới đất, lo lắng nói: “Em mau đi xử lý vết thương đi, bạn nào đi được cùng Hình Võ?”
“Em đi ạ.”
Tình Dã từ trong đám con trai lao vào, lão Chu vừa nhìn thấy Tình Dã bèn nghiêm nghị dặn dò: “Được, trước tiên em hãy đưa Hình Võ đi xử lý vết thương, hỏi bác sĩ xem có cần tiêm phòng uốn ván không.”
“Vâng, em biết rồi ạ.”
Tình Dã đỡ cánh tay Hình Võ như đỡ lão phật gia, còn quan tâm nói: “Chúng ta đi trước thôi, chậm một chút.”
Hình Võ cụp mắt, nhìn chằm chằm vào dáng vẻ làm bộ làm tịch của cô với dấu hỏi chấm to đùng.
Ngay khi họ ra khỏi con hẻm, thì nhóm Hổ Mập phía sau cũng đòi đi cùng: “Thầy Chu, bọn em cùng đưa Hình Võ đến bệnh viện ạ.”
Lão Chu hét lên: “Người ta bị thương rồi, mấy cậu đừng nghĩ đến việc chuồn, bất luận là học sinh An Trung hay An Chúc, đều phải về trường cùng tôi để tiến hành điều tra.”
……
Nói vừa rồi Tình Dã tỏ ra lo lắng quan tâm trước mặt lão Chu cũng chẳng phải là giả, vừa ra khỏi ngõ, cô đã lập tức nhấc cánh tay Hình Võ lên hỏi: “Có đau không?”
Hình Võ bất lực nói: “Em càng nhấc lên cao thì anh càng đau hơn đó.”
“…” Tình Dã vội vàng cẩn thận đặt tay anh xuống, không dám chạm vào nữa.

Cô còn đi vòng sang bên kia và không ngừng thúc giục: “Anh đi nhanh lên.”
Cánh tay Hình Võ vẫn đang chảy máu, nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh, ngược lại, thì Tình Dã mới là người lo lắng như kiến bò trên chảo nóng. 
Nói là Tình Dã đưa anh tới bệnh viện, nhưng thực ra cô hoàn toàn không biết đường, về cơ bản là chỉ đi cùng Hình Võ theo lối đường tắt xuyên qua con hẻm, đường ngõ rất nhỏ, anh đi phía trước, cô đi đằng sau, nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh, dáng người anh cao ráo, dường như đã chắn hết ánh sáng phía trước, khiến trong mắt cô chỉ có mình anh.
Đột nhiên Hình Võ cảm thấy Tình Dã luôn đi theo sau lại kéo anh một cái, anh quay đầu lại, lập tức trông thấy đôi mắt bất an của cô, cô không lên tiếng, chỉ ngước mắt lên nhìn anh, nhưng Hình Võ biết cô đang sợ hãi. 
Đây là lần đầu tiên Hình Võ nhìn thấy nỗi sợ hãi trong mắt Tình Dã, nghĩ đến khi nãy Tình Dã đã mất kiểm soát kêu tên anh khi trông thấy tên kia cầm dao, trái tim Hình Võ bỗng nhiên quặn thắt, anh quay người ôm cô vào lòng, một tay ôm lấy cô, vừa độc đoán lại vừa dịu dàng nói: “Anh sẽ không sao đâu, những trận đánh nhau thế này đã diễn ra từ nhỏ cho tới lớn, người xấu thì thường sẽ sống dai, biết không?”
Tình Dã vùi mặt vào ngực anh, Hình Võ cảm thấy cô khác lạ, bèn buông tay, nâng cằm cô lên: “Em lo lắng sao?”
Ánh mắt Tình Dã vô cùng phức tạp: “Lần sau có thể đổi cách giải quyết được không, chỉ là em… Em cảm thấy trong lòng vô cùng hoảng loạn.”
Đột nhiên Hình Võ bật cười: “Đổi cách giải quyết thế nào? Tìm người ta đàm phán hả? Em cho rằng ai sẽ chịu nghe chứ?”
Thấy thần sắc trang nghiêm của Tình Dã, Hình Võ cau mày nhìn cô, nghiêm túc nói: “Trong khi tất cả mọi người bên cạnh đều dùng cách này để giải quyết, mà anh lại không dùng cách tương tự thì kết quả sẽ như Nhóc nhanh nhẹn, đứng đó chịu đánh, em cho rằng anh sẽ để người khác động vào người anh sao?”
Tình Dã hiểu, cô cũng rất rõ việc Hình Võ có thể thuận lợi ở đình Trát Trát thì chắc chắn không thiếu những trận đánh đấm như hôm nay.

Nhưng khi tận mắt chứng kiến người đàn ông đó cầm dao đâm Hình Võ thì cô cảm thấy trái tim mình như ngừng đập, đã rất lâu rồi cô không có cảm giác sợ hãi, lần gần đây nhất là khi cô trừng mắt nhìn bác sĩ che tấm vải trắng lên mặt mẹ mình.

Đột nhiên Tình Dã túm lấy áo Hình Võ một cách vô cùng khó chịu, giống như người sắp chết đuối vớ được mảnh gỗ.

Trước giờ cô chưa từng biết bản thân mình lại sợ việc Hình Võ xảy ra chuyện như vậy, tuy anh vẫn đang yên ổn đứng trước mặt, nhưng cảm giác sau nỗi sợ hãi này như chuẩn bị nhấn chìm cô đến nơi.
Hình Võ xoa xoa đầu cô, cố ý tỏ ra thoải mái: “Chị hai, chị có thể để em đi cầm máu trước được không? Em sắp chết vì mất màu rồi này.”
Thực ra vết thương của anh đã không còn chảy nhiều máu nữa, nhưng câu nói này vẫn khiến Tình Dã căng thẳng, cô lập tức đứng thẳng người dậy: “Vậy đi mau lên.”
Hình Võ đưa cô qua con hẻm, đến phòng khám của bác sĩ Trang, cũng chính là phòng khám mà Hình Võ cõng Tình Dã đến khi cô bị ngã cầu thang hồi mới tới nhà anh.
Ông cụ nhìn thấy Hình Võ lại như thể đã quen, rồi bảo anh ngồi xuống, sau đó sát trùng và cầm máu cho anh, chỉ có Tình Dã đứng bên cạnh là sốt sắng: “Có cần tiêm uốn ván không?”
“Bác sĩ, ông không tiêm phòng uốn ván cho anh ấy sao ạ?”
“Không tiêm uốn ván không được à?”
Bác sĩ Trang liếc nhìn Hình Võ, Hình Võ bất lực đỡ trán, bác sĩ Trang đành ngồi xuống bắt đầu kê đơn: “Vết thương này sau khi xử lý thì không bắt buộc phải tiêm, tuy nhiên nếu hai đứa nhất quyết muốn thì…”
“Muốn tiêm ạ.” Tình Dã lập tức xen vào.
Vì vậy, Hình Võ đã được sắp xếp cho đi tiêm phòng, anh vén ống tay áo lên đưa cho bác sĩ, sau đó ngước mắt nhìn Tình Dã như đang sắp dính luôn người vào chiếc kim tiêm, bèn cong cong khoé môi: “Có phải em cố ý để anh bị tiêm không? Nếu vậy…”
Còn chưa kịp dứt lời, thì đột nhiên Tình Dã lại vươn tay ôm lấy đầu anh ấn vào lòng, nói: “Không phải sợ, ngoan.”
“…”
Cùng lúc đó, mũi kim đâm vào, nhưng Hình Võ lại hoàn toàn không để ý, vì khuôn mặt anh đang vùi vào bụng dưới của cô, hơn nữa, toàn bộ hơi thở của anh đều là mùi thơm ngọt ngào trên cơ thể cô, khiến anh nhất thời cảm thấy máu như dồn cả lên trên, khả năng cao là vết thương lại bị hở ra rồi.
Đến khi tiêm xong, Tình Dã mới buông Hình Võ ra, anh trai tiêm thuốc cho Hình Võ đang nhìn anh chằm chằm với vẻ mặt như nhìn tên biến thái.

Hình Võ sầm mặt ấn bông lên vết tiêm, quay đầu lại thì thấy Tình Dã đang xỏ hai tay vào túi áo đồng phục, đứng ngoài hành lang ngây ngô nhìn anh mỉm cười, dáng vẻ trong sáng ấy, mái tóc đuôi ngựa khẽ đung đưa, trông thật giống một cô nhóc tinh nghịch.
Vì vậy, Hình Võ đứng dậy, ủ rũ đi về phía cô, đột nhiên Tình Dã chẳng cười nổi nữa, bóng dáng anh ập tới mang theo khí thế không thể kháng cự, cộng thêm người nào đó khi không cười trông thật đáng sợ.

Tình Dã đứng tại chỗ nhìn anh, còn Hình Võ thì cứ thế nắm tay cô kéo ra khỏi bệnh viện.
Tình Dã hét lên: “Này, anh ấn bông đi chứ.”
Hình Võ đi tới, ném thẳng miếng bông vào thùng rác bên đường, Tình Dã biết rằng anh ném bông xong sẽ đến báo thù cô, vì vậy bèn nhanh chân chạy trước.

Ánh mặt trời xuyên qua bầu trời chui vào con ngõ hẹp, chùm sáng rơi xuống mái tóc buộc đuôi ngựa của cô, khiến nó toát lên ánh kim chói lọi theo từng động tác.

Hình Võ chậm rãi, thản nhiên đi phía sau cô, gọi to: “Anh không làm gì em đâu, đừng chạy nữa.”
Tình Dã quay người lại, bước giật lùi ở khoảng cách rất xa với anh, đồng thời phòng bị nói: “Vậy phải hứa rằng không được trả thù em nhé.”
Đôi má cô ửng hồng vì ánh nắng, chiếc khoá của áo đồng phục được kéo kín lên cổ, đường nét khuôn mặt xinh đẹp nõn nà động lòng người.
Đôi mắt Hình Võ sáng lên dưới hàng lông mày dày, anh mỉm cười nói: “Không trả thù.”
Tình Dã vẫn có chút nghi ngờ nhìn anh, nhưng cũng không chạy nữa, Hình Võ sải bước đôi chân dài tiến về phía cô, khóe miệng khẽ nhếch.


Đột nhiên Tình Dã cảm thấy sự khiêu khích từ anh, cô đang định co chân bỏ chạy lần nữa thì Hình Võ đã vươn tay ra ôm lấy eo cô rồi cứ thế cúi đầu lấp kín môi cô.

Trái tim Tình Dã như nhảy vọt ra ngoài, vốn dĩ còn muốn chạy trốn nhưng lại hoàn toàn bị khuất phục trước nụ hôn mạnh mẽ của anh.
Ánh mặt trời mùa Đông ấm áp phủ lên người họ, đầu lưỡi mềm mại của Hình Võ quét qua mọi ngóc ngách trong miệng cô, trằn trọc mà lưu luyến, như thể bảo bối yêu thích không nỡ buông tay.

Anh mở mắt, tia sáng dịu dàng trong mắt anh khiến Tình Dã như dần tan chảy, cô mềm mại bám lấy anh, bàn tay anh đặt trên eo cô nhẹ nhàng vuốt ve, khiến cơ thể Tình Dã khẽ run, mà phản ứng ấy của cô lại khiến hô hấp Hình Võ trở nên nóng rực, từ nhẹ nhàng cho đến điên cuồng, đột nhiên anh ấn Tình Dã lên bức tường phía sau, rồi không ngừng tiếp tục hôn sâu, cướp lấy hơi thở của cô. 
Trong lúc tình cảm hai người đang mãnh liệt thì nghe thấy tiếng bước chân vội vàng, tiếp đến là tiếng “loảng xoảng”, cả hai nhanh chóng tách ra, đồng thời ngẩng lên, thì nhìn thấy một người đã bị dọa đến mức di chuyển cũng khó khăn, đó là….

Tóc Vàng Hoe.
……
Nói đến việc, giờ này mà Tóc Vàng Hoe lại còn đi đâu? Vậy thì không thể không tua ngược thời gian về một tiếng trước, khi Tình Dã chạy quay lại để tìm nhóm Hổ Mập, cũng là lúc Tóc Vàng Hoe bị đau bụng nên đang đi vệ sinh.

Đợi đến khi Tóc Vàng Hoe giải quyết xong cái bụng đến tìm nhóm Hổ Mập mới nghe nói người bên trường An Chức động vào nam sinh của lớp A2, nên nhóm Hổ Mập đã đi tìm đội An Chúc để đánh nhau rồi.
Tóc Vàng Hoe nghe thấy vậy thì làm sao mà chịu cho nổi, sự việc bản sắc anh hùng thế này thì sao có thể thiếu đất dụng võ của Hách Thành Công được chứ, vì vậy anh ta đã chẳng nói chẳng rằng, cứ thế chạy đi tìm nhóm Hình Võ và Hổ Mập.
Nào ngờ tình hình khi đó quá hỗn loạn, Hình Võ và Hổ Mập đều không nghe điện thoại của anh ta, anh ta hỏi đại một người trên đường xem có nhìn thấy Hình Võ hay không, không biết người đó đã chỉ đường kiểu gì mà Tóc Vàng Hoe cứ thế cắm đầu cắm cổ chạy.

Vốn dĩ chỉ cần rẽ thêm hai ngã nữa là có thể gặp nhóm Hổ Mập rồi, vậy mà anh ta vì chạy nhanh quá nên đã chạy qua mất.
Đoạn đường sau đó, càng lúc càng ít người qua lại, do toàn bộ đều chen vào con hẻm để hóng cuộc đụng độ giữa hai anh cả của hai trường.

Tóc Vàng Hoe còn đang lấy làm lạ vì tại sao chẳng gặp ai trên đường thì lại nhìn thấy một sợi dây đỏ, bèn cứ thế xông lên.

Tất cả lãnh đạo của trường An Trung đều vô cùng hưng phấn, sau đó vô duyên vô cớ trao cúp vào tay anh ta, hiệu trưởng trường An Trung còn nhiệt tình bắt tay rồi chụp ảnh lưu niệm, còn bảo anh ta cười lên một cái nữa.
Có trời mới biết lòng dạ Tóc Vàng Hoe rối bời thế nào khi nhận được chiếc cúp giải nhất, còn phải căng da đầu mỉm cười tươi rói lộ ra tám cái răng.
Vốn dĩ, học sinh còn sắp xếp phóng viên của đài phát thanh trường đến phỏng vấn anh ta, hỏi xem cảm nhận ra sao khi giành được giải, nhưng Tóc Vàng Hoe lấy đâu ra tâm tư để phát biểu cảm tưởng nữa chứ, vì vậy anh ta bèn nhìn vào ống kính nói ra bốn chữ: “Dựa vào thực lực.”
Sau đó, lại chạy đi mất, cả nhóm Hổ Mập, người nào người nấy đều mặt mày ủ rũ bị lôi về trường, thấy Tóc Vàng Hoe bèn xua tay với anh ta từ xa, bảo anh ta đừng có tới đây, ngộ nhỡ lại vô duyên vô vớ chịu phạt thì đúng là ngu luôn rồi.
Vì vậy, Tóc Vàng Hoe chỉ đành đi tìm Hình Võ, hơn nữa lại nghe nói Hình Võ bị thương, nhưng vội vội vàng vàng chạy đến phòng khám, thì bác sĩ Trang lại nói người đã rời đi rồi.

Cuối cùng, Tóc Vàng Hoe lại ôm theo chiếc cúp, thông đường thuộc phố quay lại tìm bọn họ.
Thế nên, tiếng “loảng xoảng” vừa rồi là âm thanh của chiếc cúp rơi xuống đất..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.