Chói Mắt

Chương 20


Bạn đang đọc Chói Mắt – Chương 20


Trong mỗi một lớp đều sẽ có vài học sinh bên lề chịu thiệt thòi và bị bỏ rơi, thông thường những học sinh này bị các giáo viên bộ môn chính không quan tâm đến, nhưng vẫn có người dạy dỗ, giáo dục.

Các giáo viên bộ môn phụ đức cao vọng trọng sẽ chăm sóc bọn họ và rất ít người bị tất cả toàn bộ giáo viên gạt sang bên lề như Hình Võ, thậm chí đến giáo viên Thể dục nhìn thấy còn chẳng buồn chửi. 
Vì vậy, bài tập của anh có làm hay không cũng chẳng có ai hỏi, sở dĩ tờ bài tập này vẫn xuất hiện trên bàn anh vào ngày đầu tiên đến trường có lẽ là vì trước kỳ nghỉ hè anh không thèm mang nó về nhà, mà cứ thế nhét luôn vào ngăn bàn.

Lúc này, Tình Dã lấy đi thì đối với anh cũng chẳng có bất cứ ảnh hưởng gì.
Thế nên, khi lão Chu giảng phần còn lại của đề bài trên bục giảng thì Tình Dã bắt đầu làm từ câu đầu tiên, Hình Võ chơi xong ván game, ngẩng đầu lên nhìn một cái, thấy cô vẫn giữ nguyên tư thế khi nãy mà không hề thay đổi.
Khi lão Chu giảng đến bài cuối cùng, cũng là lúc Tình Dã làm đuổi kịp đến đó, cô đang trau chuốt chuẩn bị đặt bút giải bài thì đột nhiên trên bục giảng phát ra một tiếng “rầm”, khiến tay cầm bút của Tình Dã run lên, nhìn lên mái tóc không biết lại bốc hoả từ bao giờ của thầy “Phân heo”, thật may là giờ giải lao khi nãy cô đã đến tìm cô Dương để đổi chỗ ngồi, nếu không lúc này chắc sẽ đổ bệnh tim luôn quá.
Lại chỉ thấy đồng chí lão Chu bắt đầu tiếp tục chạy loạn xạ trên bục giảng: “Trước tiên, tôi phải khen ngợi lớp trưởng Phạm Thống, câu hỏi cuối cùng em ấy đã viết được một phương trình parabol và được một điểm.”
Tình Dã còn đang thắc mắc không biết cái thùng cơm này là ai? [1] Thấy mọi người đều hướng ánh mắt về phía Hổ mập, còn Hổ mập thì liên tục gãi đầu, cười ngốc nghếch: “Cảm, cảm ơn thấy Chu.”
Nhất thời, Tình Dã chỉ cảm thấy một trận choáng váng, rốt cuộc là cô đã đến nơi nào thế này? Một người có chỉ số thông minh không đạt mức trung bình, còn nặng tới một trăm cân và nói lắp lại chính là… Lớp trưởng của bọn họ?
Tình Dã ngồi yên tại chỗ, cảm thấy tam quan của mình lập tức phải được rửa tội, lúc này cô đã hiểu lý do tại sao hôm ăn thịt nướng Tóc vàng hoe lại nói để Hổ mập che chở cho mình rồi, nào ngờ anh ta lại là cán bộ lớp, ai mà nhìn ra được điều này cơ chứ?
Lão Chu tiếp tục phun nước miếng mắng chửi: “Tôi biết câu này khó, là bài trong ngân hàng câu hỏi của một trường nổi tiếng, khó là việc của khó, nhưng đến một dấu hai chấm của “giải bài” các em cũng không viết, đều ăn cám lợn để lớn phải không? Hả? Còn khó kéo hơn cả máy kéo, máy kéo tuy ì ạch nhưng vẫn bốc khói, còn các em thì sao? Ngay cả “giải bài” các em cũng không phun ra nổi, không ngại khi nói mình là học sinh cấp ba à?”
“Đi ngoài đường tôi còn không dám nhận rằng mình từng dạy các em, các em để một thầy giáo như tôi ngày ngày phải sống trong tội lỗi, tôi cảm thấy vô cùng có lỗi với tổ tiên của các em luôn rồi đây này…”
Vì từng đợt mắng nhiếc của đồng chí lão Chu, nên Tình Dã dứt khoát không làm bài nữa, cô khoanh tay ngồi trên ghế, càng nghe càng cảm thấy thú vị, đột nhiên cho rằng thầy dạy Toán này mà đi dạy môn Toán đúng là lãng phí nhân tài, ông ấy có thể thử diễn Crosstalk đơn [2], nhưng tiền đề là phải duy trì khoảng cách chết trên năm mét với khán giả.
Đồng chí lão Chu đang hăng say mắng chửi thì liếc thấy Tình Dã ngồi trên ghế với nụ cười trên môi, tuy rằng trong lớp còn có những học sinh khác cùng cười, nhưng lão Chu vừa nhìn đã cảm giác được ý cười của cô gái này khác với những người khác, nó đem theo ý kiêu ngạo và khinh thường, dường như có chút chế giễu, vì vậy tiếng mắng nhiếc của ông đột ngột dừng lại, rồi gọi: “Hình Võ…”

Hình Võ đang vùi đầu chiến đấu, đột nhiên lại bị xướng tên, anh vừa khó hiểu ngẩng đầu lên, thì nghe thấy lão Chu nói tiếp: “Bạn nữ phía trước Hình Võ, em cười cái gì thế?”
Cả lớp đồng loạt quay lại, Hình Võ thấy mình chẳng liên quan gì nên tiếp tục cúi đầu xuống, lúc này Tình Dã mới dần dần giấu đi nụ cười, giọng nói không khiêm tốn cũng chẳng nịnh nọt: “Không cười gì ạ, em đang lắng nghe thầy Chu dạy chữ, trồng người.”
Bốn chữ “dạy chữ, trồng người” khi lọt vào tai lão Chu lại có chút chát chúa, tuy rằng ông ấy đang “trồng người”, nhưng tự thấy những lời lẽ vừa rồi của mình không được cao thượng cho lắm, tuy nhiên vẫn phải ngăn chặn tật xấu của cô nhóc này, mà dường như những gì cô nói cũng chẳng phải tật xấu. 
Lão Chư trợn mắt, giọng điệu không tốt, nói: “Em lấy bài tập trước mặt ở đâu thế?”
Tình Dã nói mà không hề chớp mắt: “Mượn bạn phía sau ạ.”
Mọi người đều lập tức mắt tròn mắt dẹt, nhìn chằm chằm về bàn phía sau với vẻ hoài nghi, tuy rằng Hình Võ không làm bài tập, nhưng trước giờ chưa ai có gan dám lấy đồ của anh, đây cũng chính là lý do tại sao bài tập của anh để trong ngăn bàn cả kỳ nghỉ hè mà vẫn còn nguyên.
Mà bạn nữ mới chuyển đến này, vào ngày đầu tiên đến lớp, vừa mới đổi chỗ ngồi đã lấy bài tập của Hình Võ? Lấy đi rồi? Điều kỳ lạ hơn nữa đó là, Hình Võ lại không nói không rằng một câu? Lần trước người lấy bài tập của anh đã suýt chút nữa thì mất luôn một lớp da rồi kìa!
Nam sinh có dáng người vừa gầy vừa thấp ngồi phía trước Tình Dã, có biệt danh là Nhóc nhanh nhạy, trong trường ngoài trường, không có chuyện phiếm nào mà cậu ta không biết, lúc này mới quay đầu ra sau, rồi lập tức nói một tiếng “mẹ kiếp”: “Đã làm sắp xong rồi?”
Phương Lôi nhìn lướt trên bảng đen và đột ngột lên tiếng: “Thầy Chu, bài này khó như vậy hay là để bạn học từ Bắc Kinh chuyển đến làm xem sao? Học sinh giỏi từ trường có tiếng đến mà còn không làm được, có phải thầy đang làm khó bọn em không ạ?”
Cô ta vừa nói xong, thì cả lớp bắt đầu hùa theo, bảo bọn họ làm bài thì ai nấy đều giả chết, nhưng lại chẳng bao giờ chê việc khơi to chuyện, còn âm thầm hy vọng rằng Tình Dã cũng không làm được, theo đó nhân cơ hội để lão Chu trải nghiệm một chút về cách ra đề biến thái đến nhường nào của mình.
Hình Võ chê ồn ào bèn thoát khỏi game, rồi ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt.
Lão Chu gõ gõ lên bàn, hét to: “Đừng ồn, đừng ồn, mọi người bên ngoài nghe thấy thì còn ra thể thống gì nữa hả, bạn nữ kia, em lên đây.”
Tình Dã chậm rãi nghiêng đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Phương Lỗi, Phương Lỗi quay đầu, mỉm cười nhìn cô bằng ánh mắt đầy ác ý.

Tình Dã lại chẳng hề biến sắc, cô rời mắt rồi đứng dậy, bước trên đôi giày da đi lên bục giảng, đôi chân thon dài thẳng tắp, khi đi ngang qua bàn của các bạn học nam, không ngừng có người cúi xuống nhìn theo làn váy cô.
Tình Dã đi đến bục giảng, lão Chu đưa cho cô một mẩu phấn rồi chỉ chỉ lên bảng: “Làm được đến đâu thì làm đến đó, nếu không làm được ý nhỏ đầu tiên thì hãy thử giải ba phương trình này trước.”

Tình Dã cầm lấy phấn, cô đi đến phía ngoài cùng bên trái của bảng đen và bắt đầu viết, làn gió từ chiếc quạt trên cao khẽ thôi lay chiếc váy, cánh tay thon thả của cô giơ lên cao, khiến chiếc váy được uốn cong thành hình vòng cung duyên dáng, lộ ra vòng eo nhỏ gọn, viên phấn lướt trên bảng như có ma lực mà chẳng hề dừng lại.
Lão Chu ở nắp cốc trà, thổi lớp lá trà nổi bên trên rồi uống cạn, khi quay đầu lại nhìn đã thấy Tình Dã viết được nửa chiếc bảng rồi, khiến ông ấy giật mình, vội vàng đặt cốc trà xuống, nhặt chiếc kính đặt bên cạnh dán lên sống mũi rồi nhìn chăm chú vào đống phương trình đang được liệt kê ra.
Các bạn học bên dưới lúc đầu ngập tràn ý cười, nhưng lúc này nụ cười lại như đông cứng, thay vào đó là mắt chữ a miệng chữ o.
Mà Tình Dã cứ thế bình tĩnh viết kín cả bảng đen, dường như không mất chút sức lực nào để giải ý nhỏ đầu tiên, sau đó kéo bảng đen ra, bắt đầu tiếp tục làm ý nhỏ thứ hai, tư thế cực ngầu đó khiến tất cả mọi người đều phải ngẩn ngơ.

Phòng học cứ thế dần trở nên yên tĩnh, học sinh cả lớp cũng như lão Chu đều nhìn chằm chằm vào cổ tay linh hoạt của cô.
Tình Dã nghe qua một tiết học đã tìm ra cách giải bài quen thuộc của lão Chu, vì muốn tiết kiệm chút sức lực cho ông ấy, cô còn nhanh chóng viết lên mặt bảng thứ ba một phương pháp giải mà có lẽ ông ấy sẽ nói đến.
Sau khi viết kín bảng đen, Tính Dã quay lại ném viên phấn vào hộp, rồi rời đi.

Cô cứ thế quay người đi ra khỏi phòng học, đi rồi? Tất cả mọi người trong lớp đều vô cùng bối rối, bao gồm cả cái đầu của lão Chu cũng đang máy móc di chuyển theo bóng người Tình Dã đi ra ngoài, hoàn toàn không hiểu đang yên đang lành mà cô gái này lại đi đâu?
Thế rồi mọi người thấy Tình Dã bước thẳng đến dãy vòi nước bên ngoài lớp học, mở vòi nước thường ngày bọn họ dùng để uống lên và bắt đầu… Rửa… Rửa tay?
Khi cả đám đang đặt một dấu chấm hỏi to đùng, thì Hình Võ lại bình tĩnh cong môi khẽ cười.
Từ thời Tình Dã học tiểu học, về cơ bản là trường lớp đều được trang bị bảng trắng, càng lớn lên thì giáo viên càng trú trọng đến chất lượng giáo trình, nên tất cả thiết bị điện tử đều được tích hợp, cho dù cần dùng đến bảng đen, thì cũng sẽ dùng loại phấn không bụi.

Cô nhìn xuống những ngón tay dính đầy bụi phấn như lăn qua bột mì của mình và hoàn toàn không hiểu học sinh ở đây sao có thể chịu được cảnh bụi bay đầy lớp học như vậy.

Sau khi viết xong, thoáng thấy bên ngoài có vòi nước, cô bèn thầm nghĩ điểm này cũng khá đáp ứng nhu cầu của con người đó chứ, dùng phấn xong có thể kịp thời rửa tay, vì vậy Tình Dã mới chẳng nói chẳng rằng, ném viên phấn xuống rồi ra ngoài rửa tay, hơn nữa nhìn cái vòi nước rỉ sét này nên cô đã hoàn toàn không nghĩ rằng nó được dùng để uống.
Vì vậy tất cả bạn học đều nhìn thấy cô bạn mới chuyển đến này dùng vòi nước mà thường ngày bọn họ dùng để uống và đứng đó rửa tay trong vẻn vẹn năm phút đồng hồ, rửa đến khi chuông hết giờ vang lên.

Thời điểm Tình Dã quay lại thì trong phòng học đã vô cùng hỗn loạn rồi.
Có người hét lên một tiếng: “Anh Võ, anh quen bạn mới chuyển đến à? Tại sao lại đưa bài tập cho cô ấy?”
Lúc này, Tình Dã vừa hay vẩy vẩy nước ở tay và bước vào lớp, nghe thấy câu hỏi bèn chậm rãi nhìn về phía Hình Võ, anh cũng từ tốn đón lấy ánh mắt của cô, đồng thời thẳng thừng đáp: “Không quen.”
Không quen? Giỏi, giỏi lắm.
Tình Dã bình tĩnh rời mắt, đi về chỗ ngồi của mình để thu dọn đồ đạc, Hổ mập ục ịch nhào tới, dựa vào bàn của Hình Võ, ngây ngô nở nụ cười với Tình Dã: “Sao lại không quen thế? Không…”
Tình Dã khoác balo lên vai, ngẩng đầu cắt ngang lời của Hổ mập, lạnh lùng nói: “Không quen, đến Wechat còn chẳng có thì quen cái nỗi gì?”
Cô dứt lời liền đẩy ghế vào sát bàn rồi quay người đi ra lối cửa sau.
Hổ mập ngơ ngác, nghệt mặt nhìn theo bóng lưng của Tình Dã, Hình Võ sờ sờ lên mái tóc ngắn ngủn của mình rồi chậm rãi vươn vai một cái.
Hổ mập không hiểu, hỏi: “Cô ấy sao thế?”
Hình Võ khẽ cong khoé miệng: “Hổ giấy bị người ta châm lửa rồi.”
“???”
Tình Dã vừa rời đi, mà cô hoàn toàn không hề hay biết việc mình vừa ra khỏi trường học, thì cả khối mười hai của trường An Trung đều như phát nổ.
Trong lúc Tình Dã rửa tay, lão Chu đã bảo Nhóc nhanh nhẹn mang bài tập trên bàn của Tình Dã lên cho ông ấy, rồi không hiểu ông ấy kiếm đâu ra cây bút bắt đầu chấm bài, khi chấm đến mặt sau thì cả người lão Chu như được tiêm máu gà, ông đột nhiên lao sang lớp A1 bên cạnh, gọi tất cả mọi người qua để quan sát bài giải gọn gàng và rõ ràng của Tình Dã trên bảng đen.
Môn Toán của lớp A1 và lớp A2 đều do lão Chu dạy, ông ấy đã dạy học bao nhiêu năm tại trường An Trung, cũng đã có không ít học sinh đạt thành tích xuất sắc, nhưng trước giờ chưa từng có bạn nào đạt được logic tỉ mỉ như vậy, một lèo trình bày ra toàn bộ cách thức giải bài, hơn nữa còn không sai chút nào.
Vốn dĩ, Hình Võ đang chuẩn bị tránh đi, nhưng đột nhiên nhóm người bên lớp A1 lại vây kín cả cửa trước lẫn cửa sau, nên anh chỉ đành ngồi lại ghế đợi lão Chu giảng giải xong bài trên bảng.


Hơn nữa học sinh ở những lớp khác cũng lần lượt tụ lại, khi đi ngang qua, không biết có chuyện gì xảy ra nên cứ thế ghé vào cửa sổ lớp anh, bao bọc kín bưng, có người còn ngồi lên cả vai của bạn học của mình để nhìn.
Lão Chu nhìn về phía cả khối, đồng thời cầm bài làm Tình Dã vừa làm lên, một tay giơ cao, khí thế hùng hồn: “Học sinh vừa chuyển đến ngày đầu tiên, làm đại một đề bài, mà được 149 điểm.”
“Bộp” một tiếng, tờ bài tập bị lão Chu đập lên bàn giáo viên, khiến tất cả mọi người, bao gồm cả những học sinh ở lớp khác đều phải trợn mắt há miệng.
Lão Chu chỉ vào một lỗ thủng trên tờ bài tập: “Tờ bài tập này là Tình Dã mượn của bạn học khác, một điểm bị trừ duy nhất là do trên tờ giấy có một chỗ bị cháy.”
Nhất thời, tất cả học sinh đều nhìn về phía Hình Võ, đến các bạn bên lớp A1 và những bạn của các lớp khác cũng nhìn anh mà chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.

Lúc này, ánh mắt lão Chu như muốn bắn ra lửa, ý là nếu không phải do tàn thuốc của Hình Võ khiến tờ bài tập bị thủng một lỗ, thì cô bạn mới chuyển đến này đã đạt được điểm tuyệt đối rồi.
Hình Võ bị bao con mắt khóa chặt, đành chỉ biết nhún vai, bĩu môi, làm ra vẻ bản thân chẳng hề liên quan.
Lão Chu hét vào mặt học sinh của từng lớp: “Bắt đầu từ hôm nay, tất cả mọi người đều về ngẫm nghĩ lại cho tôi, mấy trăm người cùng châu đầu vào làm câu hỏi này mà lại không bằng một học sinh mới chuyển đến, tôi phải thấy xấu hổ thay cho các em, một đám thùng phân!”
Cuối cùng, lão Chu đã kết thúc “hoạt động giáo dục” bằng câu nói cửa miệng của mình, điều này làm dấy lên lòng tức giận, khiến cả khối đều ghi nhớ cái tên Tình Dã – cô bạn mới chuyển đến, tuy rằng đại đa số chẳng biết mặt mũi Tình Dã ngang dọc ra sao, nhưng khi xuống lầu, người nào người nấy đều nghiến răng ken két.
Mà Tình Dã lúc này lại đang ngồi ở nhà, “tai hoạ” cứ thế trên trời ập xuống, phút chốc đã trở thành kẻ thù công khai của mọi nhà.
Hổ mập lên tiếng quát mấy bạn trong lớp mình, trong lòng có chút bứt rứt, tiến lại gần Hình Võ: “Anh, anh Võ, hình như Tình, Tình Dã gặp phiền phức rồi.”
Hình Võ giẫm lên chiếc Ninebot, hai tay xỏ vào túi quần thể thao, giọng nói có chút không tập trung: “Vậy sao? Nói với Tóc vàng hoe, bảo cậu ta không được xen vào, chẳng phải cô ấy muốn làm chị tôi sao? Để xem cô ấy có đủ kiên nhẫn hay không.”
[1] Phạm Thống: 范统 (Fàn tǒng) và Thùng cơm 饭桶 (Fàn tǒng) có phát âm giống nhau. 
[2] Crosstalk, một loại hình nghệ thuật biểu diễn dân gian của Trung Quốc, chủ yếu bao gồm bốn hình thức: nói, học, vui và hát.

Theo các hình thức biểu diễn khác nhau, nó có thể được chia thành nói chuyện chéo, nói chuyện chéo đối tác, nói chuyện chéo nhóm, v.v..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.