Chói Mắt

Chương 18


Bạn đang đọc Chói Mắt – Chương 18


Tình Dã nhanh chóng cầm điện thoại lên rồi rời đi, Hình Võ nhìn chằm chằm theo bóng lưng cô, chỉ nghe thấy một tiếng “Alo”, sau đó thì cô đi vào.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, Mạnh Duệ hàng im lặng trong vài giây, tình bạn từ nhỏ lớn lên cùng nhau cuối cùng lại chẳng nói thành lời.
Người ta nói bán anh em xa mua láng giềng gần, từ sau khi bác cả của cô làm ầm lên, thì mối quan hệ giữa nhà họ Mạnh và nhà cô lại càng trở nên thân thiết, từ khi còn nhỏ, ba Mạnh đã trêu đùa rằng đợi Tình Dã lớn sẽ gả cho Mạnh Duệ Hàng, sau này có thể thành một gia đình thực sự.
Nhưng lúc đó, khi ba cô xảy ra chuyện, ông đã có ý cân nhắc tạm thời gửi Tình Dã sang nhà họ Mạnh, tuy nhiên nhà họ Mạnh lại khéo léo từ chối, vì vậy mọi thứ rơi vào đường cùng và Tình Dã đã được đưa đến đây.
Cô không thể đổ lỗi cho sự thực tế của nhà họ Mạnh, vì dù sao khi ba cô mới xảy ra chuyện, thì ba Mạnh cũng luôn cố gắng xử lý mọi việc cho chu toàn, chỉ có điều sau đó ba cô vào tù, nên một gia đình có nền tảng như nhà họ Mạnh sẽ chọn cách bo bo giữ mình, đạo lý này Tình Dã có thể hiểu, nhưng về mặt tình cảm lại khó có thể buông bỏ, vì vậy đến cả việc mình rời khỏi Bắc Kinh, cô cũng không nói với Mạnh Duệ Hàng.
Mạnh Duệ Hàng hỏi cô qua điện thoại: “Cậu thế nào rồi? Tớ muốn đến thăm cậu trước khi khai giảng.”
Tình Dã siết chặt nắm tay, rồi đột nhiên thả ra, lạnh lùng nói: “Tớ rất tốt, không cần đến thăm đâu, tớ không có thời gian để đón tiếp cậu.”
Mạnh Duệ Hàng ở đầu dây bên kia hơi khựng lại, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: “Tình Dã…”
“Còn chuyện gì nữa không?” Tình Dã lạnh lùng ngắt lời anh ta.
Mạnh Duệ Hàng lại dừng một lúc, rồi nói rằng ba anh ta đã đòi lại số tiền trước đó chú Phùng nợ nhà Tình Dã, chú Phùng đồng ý trả thành ba lần, tuy không nhiều nhưng nghĩ rằng một mình Tình Dã ở bên ngoài chắc chắn sẽ cần dùng đến tiền, vì vậy sau khi đòi được khoản đầu tiên, ba Mạnh đã bảo Mạnh Duệ Hàng liên lạc với Tình Dã để đưa cho cô.
Chú Phùng là một trong những hàng xóm trước đây của bọn họ, sau này làm ăn thất bại, nên thường xuyên mượn Đông mượn Tây, vốn dĩ Tình Dã không muốn liên lạc gì với hàng xóm cũ nữa nhưng tiền thì vẫn cần lấy lại.
Khi Hình Võ lên lầu, anh thấy Tình Dã đứng bên cửa sổ, vẫn đang nói chuyện với cậu con trai kia và nghe thấy cô nói một câu với anh ta: “Lần tới đưa tớ tiền thì cậu chỉ việc chuyển thẳng vào tài khoản cho tớ là được.”
Vốn dĩ Hình Võ đang định vào phòng, nhưng lại đột ngột dừng lại, rồi quay người nằm xuống ghế sofa xem TV.
Đêm nay, Hình Võ vẫn không ra ngoài, đang nằm trên ghế xem trận bóng thì Tình Dã đột ngột hét lên một tiếng trong phòng, khiến anh giật bắn cả người, tưởng rằng xảy ra chuyện gì bèn đi tới cửa, thì thấy Tình Dã đau khổ hỏi anh: “Túi đồ dưỡng da của tôi đâu rồi?”
Hình Võ khó hiểu nói: “Sao mà tôi biết được.”

Tình Dã cau mày nhớ lại: “Có phải lúc xem anh chơi game xong tôi đã quên cầm về rồi không?”
“Đã tìm kỹ chưa?”
“Tìm rồi, không thấy.”
Hình Võ thở dài: “Lần tới mua lại vậy.”
Anh vừa định đi ra, thì Tình Dã bỗng gọi anh một tiếng: “Này, thực ra giới thể thao điện tử đang rất phát triển tại Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu, có những đội tương đối nổi tiếng, hơn nữa chơi giỏi lại kiếm được khá khá tiền, hiện tại ngày càng nhiều nhà đầu tư để mắt tới lĩnh vực kinh doanh này.”
Hình Võ nhíu mày, nhìn cô chằm chằm: “Cô muốn nói gì?”
“Tôi muốn nói là, với tình hình gia đình anh…”
“Tình hình gia đình tôi làm sao?” Khuôn mặt Hình Võ đột nhiên trở nên vô cùng lạnh lùng.
Tình Dã thấy vậy thì nhún vai rồi kéo rèm lại, cô không phải là người thích lo chuyện bao đồng, có lẽ do uống bia, hoặc có thể nói là do Hình Võ đã đưa cô đi dạo một vòng, nên mới có lòng tốt muốn nói với anh một câu, kết quả là Hình Võ lại không khách sáo mà cáu gắt với cô, được rồi, sau này chắc chắn cô sẽ không lo chuyện bao đồng nữa.
….
Ngày hôm sau, Hình Võ tới Thuận Dịch một chuyến, trên tay xách theo một túi đồ rồi ném sang một bên, thấy vậy nhóm Răng nanh đều túm tụm vào xem.
Từ hôm mưa to, đang đánh bài thì Hình Võ rời đi, rồi hơn hai ngày sau cũng chẳng thấy bóng dáng đâu, gọi điện hỏi anh lại chẳng nói gì, anh em đều tưởng rằng anh có việc gì đó nên không hỏi han nhiều.

Kết quả là lại phát hiện Hình Võ xách theo một túi mỹ phẩm của con gái, còn toàn là hàng hiệu nữa.
Đại Hắc chồm tới ôm lấy Hình Võ, nói: “Võ tử, anh đang nuôi vợ lẽ ở ngoài đấy hả? Chẳng trách bây giờ buổi tối cũng không thèm tới đây.”

Hình Võ cáu kỉnh hất anh ta ra: “Biến ra bên kia đi, nóng chết mẹ đi được.”
Sau đó, nhìn về phía Răng nanh: “Gần đây có việc gì không, không ngại xa, chỉ cần nhiều tiền là được.”
Răng nanh có chút ngạc nhiên: “Kỳ nghỉ hè này anh kiếm vẫn chưa đủ hả? Anh tiêu hết tiền ở đâu rồi thế?”
Hình Võ khoanh chân châm thuốc, Răng nanh nhìn xuống túi đồ của các nhãn hàng nổi tiếng, cụ thể là bao nhiêu tiền anh ta không rõ, nhưng mấy loại đó một lọ cũng phải đến vài trăm tệ, lại còn cả túi to đùng thế này.
Răng nanh không lên tiếng, Hình Võ nhàn nhạt nói một câu: “Ai mà lại đi chê nhiều tiền chứ?”
Răng nanh trả lời: “Biết rồi, để em đánh tiếng với chị em.”
Hình Võ ở lại thêm một lúc rồi cưỡi lên chiếc xe cúp rời đi, buổi trưa về đến nhà thì Tình Dã mới ăn cơm xong, Hình Võ đưa đồ cho cô liền ra ngoài, Tình Dã đuổi theo, nói với anh: “Bao nhiêu tiền? Tôi trả cho anh.”
Hình Võ nhìn cô một cái rồi nổ máy xe và quay đầu, nhưng chẳng ngờ tới rằng Tình Dã lại đột ngột chạy lên chặn trước xe: “Tôi hỏi anh là bao nhiêu tiền?”
Hình Võ nhàn nhạt nhìn cô: “Tôi đòi tiên cô hả?”
Tình Dã hít sâu một hơi, một lần nữa cao giọng: “Hình Võ, anh có ý gì thế hả? Anh tưởng rằng nhà mình mở ngân hàng đấy chắc? Hay là cảm thấy tôi không trả nổi số tiền đó cho anh?”
Hình Võ im lặng nhìn cô vài giây, bên ngoài trời nắng chói chang, chóp mũi Tình Dã đổ đầy mồ hôi, Hình Võ né tránh ánh mắt, rồi nói với cô hai từ: “Tránh ra.”
Tình Dã đột ngột bốc hỏa, trừng mắt nhìn anh: “Tôi cảm ơn anh vì đã mua lại mấy thứ này cho tôi, nhưng tôi nhất định phải trả anh tiền, Hình Võ, tôi không muốn nợ anh bất cứ điều gì, chuyện này không liên quan gì đến việc anh có tiền hay không.”
Hình Võ từ từ cụp mắt xuống, nghĩ đến giọng điệu chính đáng khi cô bảo người đàn ông kia chuyển tiền cho mình, rồi lại ngẫm đến câu “tôi không muốn nợ anh bất cứ điều gì”, đột nhiên anh cảm thấy nực cười, rồi cứ thế vặn ga tiến về phía cô, Tình Dã giật mình, theo bản năng tránh sang một bên, sau đó Hình Võ cứ thế vượt qua cô và phóng đi.
Tình Dã dậm chân tại chỗ vì tức giận, hận không thể tháo giày ra để ném vào đầu anh.


Cô ôm đồ về phòng, mở Wechat ra chuyển ba nghìn tệ cho Hình Võ, nhưng bên anh lại chẳng có động tĩnh gì, cô liên tục nhắn cho anh hai chữ “nhận tiền”, nhắn đến lần thứ năm thì bị Hình Võ chặn, chặn, chặn rồi!!!
Tình Dã gầm lên một tiếng, suýt chút nữa thì đốt luôn phòng của Hình Võ.

Càng về tối, Tình Dã lại càng tức giận, cô gửi lời mời kết bạn cho anh với ghi chú: Có giỏi thì đừng về nữa.
Sau đó, anh đã thực sự không về…
Một tuần trước khai giảng, Tình Dã hầu như không gặp Hình Võ, có một lần cô nghe Lý Lam Phương nói rằng anh đang có việc trên thị trấn, nên vài ngày tới sẽ không về nhà.

Tình Dã hoàn toàn không hiểu, một học sinh cuối cấp thì có việc gì quan trọng hơn việc học chứ?
Nhưng nếu nói anh hoàn toàn không về nhà thì không đúng, ít ra thì có một buổi sáng, khi Tình Dã thức giấc, đã trông thấy chiếc tủ quần áo hôm đó Hình Võ làm được bê lên lầu hai rồi, tất nhiên cô biết không phải do Lý Lam Phương làm.
Ngày tựu trường ngày một đến gần, nhưng đến cả Tóc vàng hoe và Hổ mập suốt ngày lượn lờ ngoài đường, lúc này cũng chẳng thấy bóng dáng đâu, Tình Dã có chút cảm giác lên dây cót tinh thần để chuẩn bị chiến đấu.
Sáng sớm ngày khai giảng, hiếm khi Lý Lam Phương dậy sớm làm đồ ăn sáng cho Tình Dã, còn hỏi cô có cần bà ấy đưa tới trường không?
Tình Dã lịch sự từ chối, mọi người ở đây đều biết Lý Lam Phương là mẹ của Hình Võ, nếu thực sự đưa cô tới trường thì có phải tất cả đều biết mối quan hệ giữa cô và Hình Võ hay không? Mấu chốt là anh đã chặn cô bao nhiêu ngày nay, nên Tình Dã chẳng muốn có nửa xu quan hệ nào với anh.
Vì vậy, buổi sáng, Tình Dã khoác cặp lên vai rồi đi bộ đến trường, trên đường đi, thỉnh thoảng lại gặp những tốp học sinh của trường An Trung, hầu hết mọi người đều mặc đồng phục.

Quả nhiên đồng phục học sinh ở đây cũng thẩm mỹ giống hệt bọn họ, áo sơ mi có cổ cộc tay màu trắng, kết hợp với quần thể thao màu xanh lá bao xấu, nam nữ như nhau, quan trong là đã màu xanh lá lại còn thêm hai đường kẻ lớn màu đỏ nữa? Muốn mang màu đỏ kết hợp với xanh lá cho xấu đến rơi nước mắt hay sao?
Cả quãng đường đi, Tình Dã đều nghĩ đến một vấn đề, cô muốn nói với cô giáo Dương Lệ rằng mình sắp tốt nghiệp rồi thì có cần mua đồng phục hay không?
Khoảnh khắc đặt chân vào trường An Trung, thì cảm giác yên tĩnh và đẹp đẽ trong tâm trí cô ngày hôm đó lập tức bị đảo lộn, chỉ thấy từng tốp từng tốp người theo đuổi hình tượng “nông thôn phi chính thống” đang không ngừng ập đến trước mặt.


Cuối cùng thì cô cũng lĩnh hội được rằng Đỗ Kỳ Yến hoàn toàn không phải hiện tượng gì hiếm lạ, hơn nữa còn chẳng là một hạt bụi so với cả Huyện An Tử này.
Lấy những học sinh ở đây ra làm ví dụ, nào là bấm lỗ tai, nào là xắn ống quần, còn để tóc che lấp nửa mặt trông như oan hồn ma nữ, không có cô gái nào có thể buộc tóc tai lên cho gọn gàng.
Tình Dã không khỏi lùi lại vài bước nhìn tấm biển ngoài cổng, để chắc chắn rằng đây là trường trung học phổ thông, chứ không phải trường dạy nghề.
Sau đó, giữa nhóm thanh thiếu niên tự cho rằng mình ăn mặc vô cùng thời trang đột ngột xuất hiện một “dòng nước trong”, mái tóc buộc túm cao, vầng trán đầy đặn mịn màng hoàn hảo dưới mép chân tóc, lộ ra chiếc cổ thon dài trắng nõn, đường nét gương mặt vô cùng tinh tế và xinh đẹp.
Chiếc váy ren trắng trên người được cắt may khéo léo và thoải mái, lại còn thêm chút điềm đạm của thiếu nữ.

Mặt trời mọc tỏa sáng muôn phương, ánh sáng trắng phản chiếu lên mỗi bước đi của cô trên con đường chính dẫn vào trường học, như thể tự kèm theo phần nhạc đệm, khiến tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía cô.
Mặc dù trong mắt những người “nông thôn phi chính thống” này thì cách ăn mặc của Tình Dã rất không hợp thời trang, nhưng trên người cô lại toát lên loại cảm giác chẳng thể với tới, tuy rằng rõ ràng là lạc điệu với tất cả mọi người trong ngôi trường này.
Nhưng ngay giây tiếp theo, ánh mắt của những người xung quanh đều rời khỏi cô và đồng loạt quay người lại, nhất thời, toàn bộ học sinh đều tản ra hai bên, Tình Dã cũng lùi lại theo dòng người, cô tưởng rằng là thầy cô giáo nào đó, hoặc hiệu trưởng đang lái xe vào, nhưng hoàn toàn không nghe thấy tiếng động cơ xe.
Tuy nhiên, khi quay đầu lại, những gì cô thấy là một chàng trai mặc bộ đồ thể thao màu đen, hai tay đút trong túi quần, đang đứng trên chiếc Ninebot [1] lao vào trường với tốc độ nhanh, dáng người cao ráo ấy như thể một cơn gió lốc.
Đến cả Tình Dã cũng phải ngạc nhiên, ở nơi này mà lại có người dùng xe thăng bằng nhuần nhuyễn như vậy? Với tốc độ đó, nhìn từ xa trông chàng trai như đang đứng trên phong hỏa luân, cả người bay về phía đường chính, không ngừng lao vun vút giữa các bạn học, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt nhìn thẳng.
Dần dần, tất cả học sinh trên trục đường chính đều tự ý thức tránh ra, chỉ trong nháy mắt, chiếc Ninebot đã lướt qua trước mặt Tình Dã, đồng thời cô cũng nhìn thấy sườn mặt của người đó, tuy rằng rất nhanh, nhưng đường cắt trên mái tóc ở vị trí thái dương đã đập thẳng vào mắt Tình Dã, khiến cô đột ngột đóng băng, Hình Võ?
Cô ôm cặp sách vội vàng đuổi theo, nhưng còn chưa đến lối vào tòa nhà dạy học, lại thấy bóng lưng ngạo nghễ ấy tiến thẳng vào thang máy, cô tăng tốc đi tới, đúng lúc cửa thang máy đóng lại.

Tình Dã nhìn chằm chằm vào các ký tự “Dành cho giáo viên” to đùng bên ngoài với vẻ mặt bối rối..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.