Chơi Đùa Em Tới Nghiện

Chương 8


Đọc truyện Chơi Đùa Em Tới Nghiện – Chương 8

Mộ Tư Dạ còn không có phản ứng kịp, Tô Tô bị hắn đè ở phía dưới, lại
chỉ sau một giây theo phản xạ, chợt đẩy hắn ra, chui vào phía dưới bàn
làm việc, co rúc thành một vòng, nhìn qua tựa như một viên cầu nhỏ.

Mộ Tư Dạ bị Tô Tô đẩy ngã ngồi đến trên ghế làm việc, hắn nửa người
dưới không mảnh vải, nhưng mà nửa người trên lại mang tây trang cà vạt
hoàn hảo, sau bàn làm việc, căn bản không nhìn ra dấu vết mới vừa rồi
kích tình hoan ái .

Người tiến vào, là phụ tá Mộ Tư Dạ – Tiểu Cao, bình thường hắn gõ hai tiếng, liền trực tiếp tiến vào, cho nên lần này một chút cũng không
khách khí. Bất quá, lần này hắn vận khí không tốt, chọc tới Mộ Tư Dạ
chưa thỏa mãn dục vọng .

Hắn vừa tiến đến, liền nhìn thấy Mộ Tư Dạ mặt đen lại, rất là khó
hiểu, nghi ngờ nói: “Thế nào lại một dạng chưa thỏa mãn dục vọng thế
kia? Ta đắc tội ngài sao?” Không có đi? Hắn không có làm hư chuyện gì,
cũng chưa nói gì nha. Tiểu Cao bất đắc dĩ pó tay.

“Có chuyện gì nói mau, không cần dài dòng!” Mộ Tư Dạ liếc hắn một
cái, thúc giục. Cái tên Tiểu Cao cũng quá không có mắt, cư nhiên ở thời
khắc quan trọng nhất xông tới, hại hắn hạ thân mơ hồ đau vì phải nhịn.

Mộ Tư Dạ dư âm quang liếc xuống phía dưới, vừa lúc thấy cô ngồi giữa
hai chân mình, liền trực tiếp kéo Tô Tô, để cho cô dùng miệng chậm rãi
giúp mình.

Đặc hữu mùi của phái nam vọt vào lỗ mũi, không đợi cô phản ứng kịp,
Tô Tô đã bị bắt ngậm lửa nóng dục vọng của Mộ Tư Dạ. Mộ Tư Dạ thoải mái
khẽ kêu một tiếng, tiếng rên rỉ thiếu chút nữa bật thốt lên, nhưng nhìn
thấy Tiểu Cao ở đây, liền ho khan một tiếng, che giấu đi.

Thấy Mộ Tư Dạ sắc mặt không tốt, Tiểu Cao liền cười hai tiếng, sau đó nói: “Cũng không phải là đại sự gì, chính là cái xe mà Tổng giám đốc
đặt lần trước đã đưa tơi, đây là chìa khóa xe, ngài cất đi.”

“Ừ.” Mộ Tư Dạ liếc mắt cái chìa khóa trên bàn , “Nếu như không có chuyện gì khác, cậu trước hết đi ra ngoài đi!”

Tiểu Cao gật đầu, xoay người rời đi, đang lúc Tô Tô muốn chui ra ,
Tiểu Cao nắm cái nắm đấm cửa chợt xoay người lại, Tô Tô đầu vừa ló ra
vội rụt trở về, không cẩn thận đụng vào cái cạnh bàn, đau đến khiến cô
nghiến răng há miệng.

Mộ Tư Dạ nhìn thấy đau lòng, vừa lấy tay giúp cô xoa, vừa không vui
nhìn chằm chằm Tiểu Cao. Đi ra ngoài thì ra đi, làm chi còn đột nhiên
xoay người? Làm sao lại như vậy không thức thời!

“Cái InfinitiG37S này, là đưa cho bà chị a?” Tiểu Cao cười lớn hì hì
nhìn Mộ Tư Dạ, InfinitiG37S mới màu đỏ ưu nhã , rất thích hợp cho phụ
nữ! Bạn gái hắn sau khi liếc mắt nhìn, thích vô cùng, ý muốn thúc giục
hắn mua cho cô.

“Quản nhiều như vậy làm cái gì? Mau đi ra! Đi ra ngoài đi ra ngoài. . . . . .” Mộ Tư Dạ không trả lời đúng hay không, chẳng qua là phất tay
giống như đuổi ruồi , đuổi đi Tiểu Cao.

Chờ Tiểu Cao đóng cửa, rời đi sau đó, Tô Tô mới từ dưới bàn công tác
chui ra, bởi vì sợ sẽ còn có người đi vào, Tô Tô vội vội vàng vàng mặc
quần áo tử tế, cuối cùng, đưa mắt nhìn chìa khóa đặt trên bàn. Mới vừa
rồi mặc dù núp ở bàn làm việc phía dưới, nhưng mà cô nghe, một câu cũng
nghe không thóat, cô mới vừa rồi nghe được Tiểu Cao nói, Mộ Tư Dạ đặt
hàng một chiếc xe mới sang trọng .

InfinitiG37S. . . . . . Nhãn hiệu, hình dáng, vững vàng ghi tạc trong lòng Tô Tô.

Tô Tô mong đợi nhìn Mộ Tư Dạ, vậy mà Mộ Tư Dạ cũng không động thanh
sắc , đem cái chìa khóa thu vào trong bóp tiền của mình, đối với Tô Tô
trong mắt nghi ngờ thì làm như không thấy.

“Đi thôi, anh đưa em đi xuống.” Mộ Tư Dạ đem Tô Tô thu thập xong hộp cơm đang muốn hỏi vấn đề, mỉm cười lôi kéo tay của nàng.

Tô Tô nhìn hắn, muốn hỏi lại không dám hỏi, liền đem nghi ngờ nuốt xuống trong miệng.

Mộ Tư Dạ đem Tô Tô đưa đến ga ra tầng ngầm, đưa cô vào trong ghế xe,
sau khi nhìn xe đem Tô Tô mang đi, hắn mới đi lên lâu tiếp tục công
việc.

Ngồi trên xe, Tô Tô trong đầu vẫn hiện lên chiếc chìa khóa xe kia, trong lòng mơ hồ có một loại cảm giác bất an.

Vài ngày sau, cô cùng Lô Nguyệt Nguyệt nói chuyện điện thọai, Lô
Nguyệt Nguyệt nói cho cô biết, nửa tháng nữa chính là sinh nhật cô , thì cô nhất thời bừng tỉnh hiểu ra. Chẳng lẽ Mộ Tư Dạ ngày đó là không động thanh sắc, là vì mười ngày sau cho mình vui mừng sao? Nghĩ như thế, Tô

Tô trong lòng nhất thời tràn đầy vui mừng cùng mong đợi. Thật không nghĩ tới, Mộ Tư Dạ còn như vậy lãng mạn một người đâu rồi, xe, xe!

Tô Tô lòng tràn đầy vui mừng đếm, đang mong đợi mười ngày sau đến,
thậm chí, cô vẫn còn vì lần này đi đăng ký học lái xe, chuẩn bị sau khi
lấy được bằng lái, tự mình lái xe lên đường.

Gần đây trong cuộc sống, Tô Tô cùng Mộ Tư Dạ ở chung thật nhanh vui
vẻ mỹ mãn, Mộ Tư Dạ trước kia đều là lấy công việc làm đầu, thường ngày
không bao giờ buông tay công tác. Mà hôm nay, lại thừơng thu xếp, ở nhà
bồi Tô Tô.

Thật ra thì, trong lòng hắn là muốn như vậy, thay vì cả ngày để cho
cô nhìn đàn ông khác trong phim AV, còn không bằng để cho cô nhìn hắn!

Mộ lão gia xem bọn hắn như vậy ân ái, cũng rất yên tâm, bất quá trong lòng ông vẫn là có một tiếc nuối, cuối cùng cùng Mộ Tư Dạ vô tình hay
cố ý nhắc tới chuyện tằng tôn, Mộ Tư Dạ luôn là nở cụ cười tự tin nói,
“Trong lòng ta có tính toán.”

Mà Tô Tô cũng phát hiện, gần đây Mộ Tư Dạ trở nên ôn nhu rất nhiều,
sẽ không giống như trước kia, thỉnh thoảng đối với cô bày mặt lạnh, để
cho cô nghĩ là chính mình thiếu nợ hắn !

Rốt cục nhịn đến ngày thứ mười, ngày này là sinh nhật Tô Tô , cô ở
trong lòng tràn ngập chờ mong thức dậy. Tối hôm qua cô bị Mộ Tư Dạ làm
cho đau lưng, làm hại cô hơi dính tới cái gối ngủ, liền sau đó ngủ mê
man, cho đến mặt trời lên cao mới tỉnh lại. Tô Tô nhìn một chút bên
cạnh, Mộ Tư Dạ đã không thấy bóng dáng, chắc là đi làm.

Nhưng mà, hắn cứ như vậy đi làm? Chẳng lẽ cũng chưa có một chút bày tỏ sao? Hôm nay nhưng là cô sinh nhật!

Tô Tô kéo Trương tẩu đang dọn dẹp trên lầu, thử dò xét hỏi: “Trương tẩu, thiếu gia đi làm?”

Trương tẩu vừa phủi chăn, vừa gật đầu nói: “Đúng vậy a, sáng sớm liền đi ra ngoài.”

“Vậy anh ấy có nói lại cái gì không?” Tô Tô khẩn trương nắm vạt áo.

Trương tẩu suy nghĩ một chút, gật đầu: “Có, thiếu gia nói tối nay sẽ trễ chút mới về nhà, cơm tối cũng không cần phải chờ hắn .”

“Ừ. . . . . . Tôi biết.” Tô Tô trong lòng không nói ra là cái gì cảm
giác, Mộ Tư Dạ dáng vẻ cố ý làm bộ như không có chút nào chuẩn bị, là vì cho mình một kinh hỉ đi? Tô Tô ở trong lòng an ủi mình.

Tô Tô đang chìm trong cơn mơ màng thì chuông điện thoại di động đột
nhiên vang lên, Tô Tô liền lấy ra nhìn, là bằng hữu tốt nhất của cô, Lô
Nguyệt Nguyệt.

“Thân ái, sinh nhật vui vẻ!” Lô Nguyệt Nguyệt thanh âm vui vẻ, từ đầu bên điện thoại di động kia truyền đến.

“Nguyệt Nguyệt, cậu là ngừơi đầu tiên hôm nay chúc tớ đó!” Tô Tô cao hứng nói.

” Mộ tiên sinh nhà cậu đâu?”

“Sáng sớm phải đi làm, thế nào?” Tô Tô hỏi.

“Thật lâu không thấy cậu, cậu hôm nay rảnh, chúng ta ra ngoài đi dạo
một chút đi! Thuận tiện đưa quà sinh nhật cho cậu, như thế nào?”

Kể từ Nguyệt Nguyệt cùng Lăng thiếu gia sau khi kết hôn, những ngày
sau này tương đối thỏai mái, tòan là đi du lịch khắp nơi, muốn gặp mặt
cô,thật là khó khăn ! Tô Tô nghĩ tới đây, miệng liền đáp ứng.

Xe trong nhà vừa đúng lúc đưa gia gia đi ra ngoài, Tô Tô liền ra cửa
gọi tắc xi, rất nhanh đi đến quán cà phê hẹn cùng Lô Nguyệt Nguyệt. Một
khỏang thời gian không thấy, lô Nguyệt Nguyệt thoạt nhìn thay đổi rất
nhiều, đẹp hơn, cũng thành thục rồi, trên mặt sang ngời đỏ thắm ,khí sắc cũng rất tốt.

“Đợi lâu chưa?” Tô Tô ngồi ở vị trí đối diện cô, đưa túi xách đặt tại ghế trống bên cạnh, quay đầu cười cười nhìn Lô Nguyệt Nguyệt.

“Vừa mới tới, không có đợi bao lâu.” Lô Nguyệt Nguyệt cười đến rất
vui vẻ, tiếp theo cảm thấy rất hứng thú nhìn Tô Tô, “Đúng rồi, vị kia
nhà cậu buổi sáng lúc ra cửa, có cái gì bày tỏ chưa? Hôm nay nhưng là
sinh nhật của cậu nha.”

” không có, bất quá tớ nghĩ, anh ấy sẽ tặng tớmột chíêc xe mới!” Tô
Tô nghĩ đến cái chìa khóa kia, hé miệng mỉm cười hạnh phúc, ngẩng đầu
hướng Lô Nguyệt Nguyệt hỏi: “Đúng rồi, sinh nhật cậu, Lăng Thiệu tặng lễ vật gì?”

Nói đến cái này, Lô Nguyệt Nguyệt sắc mặt trở nên đỏ bừng, nhăn nhó nói: “Hắn nói. . . . . . Ưm hừm! Còn chưa thể nói.”


“Lô Nguyệt Nguyệt , chúng ta nhưng là bằng hữu tốt nhất, có lời gì
ngượng ngùng không muốn nói với tớ chứ?” Tô Tô hăng hái ngẩng cao, ý bảo cô mau nói, không cho thừa nước đục thả câu.

“Được rồi được rồi! Tớ liền không dối gạt cậu, Thiếu gia nói, chờ tớ
sinh nhật , hắn muốn. . . . . . Tặng tớ một hài tử.” Lô Nguyệt Nguyệt
cười đến rất hạnh phúc, “Sinh nhật của tớ cách sinh nhật của hắn vừa
đúng mười tháng, nếu quả thật như vậy đúng dịp, hì hì. . . . . .”

“Lãng mạn vậy làm cho người ta rất hâm mộ quá đi! Lăng Thiệu đối với
cậu thật tốt. . . . . . Hiện tại Lăng Thiệu thân thể cũng tốt hơn rất
nhiều, các cậu nhất định rất hạnh phúc đi!” Tô Tô bật thốt lên, ở trong
mắt của cô, Nguyệt Nguyệt chính là một điển hình hạnh phúc .

Lô Nguyệt Nguyệt đỏ mặt, mở miệng nói: “Hoàn hảo ! Bất quá, cậu hâm
mộ tớ cái gì đây? Mộ tiên sinh cũng không phải đối với cậu rất tốt sao?
Chắc chắn sẽ không so thiếu gia kém hơn!”

Trước đây không lâu, hai người còn là sinh viên, hôm nay, tuy nhiên
cũng đã gả cho người ta, thậm chí ngay cả sanh con dưỡng cái cũng có thể thảo luận, thời gian thật đúng là trôi qua rất nhanh!

Ngoài cửa sổ ánh nắng ấm áp, Tô Tô cùng Lô Nguyệt Nguyệt ngồi đối
diện nhau, các cô quen biết đã nhiều năm như vậy, là bạn học tốt nhất
thời đại học, mấy năm này thoáng một cái đã qua, hôm nay mỗi người cũng
đã thành gia. Các cô cùng nhau kể về cuộc sống hôn nhân hạnh phúc vui
vẻ, chớp mắt một cái , đã trôi qua hai giờ.

“Cậu xem, chúng ta mải nói chuyện phiếm, đem chuyện quan trọng quên
mất , hôm nay là ngày vui, phải bồi cậu đi mua lễ vật .” Lô Nguyệt
Nguyệt lấy ra một thẻ tín dụng, ở Tô Tô trước mặt quơ quơ, thỏai mái
cười một tiếng, “Nhìn trúng thứ gì cứ việc nói, ngàn vạn đừng khách khí! Dù sao thẻ tín dụng này cũng không phải của tớ. . . . . .”

“Nguyệt Nguyệt, không nghĩ tới ! Nhanh như vậy liền biến thành người
hào phóng nha !”Sau khi trả tiền, Tô Tô kéo tay Lô Nguyệt Nguyệt, hai
người vừa đi dạo công ty bách hóa, vừa trò chuyện.

“Còn nhớ rõ chứ? Ban đầu, lúc chúng ta còn là học sinh, những thứ
thương hiệu này cũng không dám vào xem, chỉ sợ tiểu thư bên trong quầy
chuyên doanh sắc mặt khó chịu nhìn chúng ta .” Lô Nguyệt Nguyệt bất đắc
dĩ cười.

“Đúng vậy a, coi như cũng chỉ không quá nửa năm, nhưng mà cảm giác
của chúng ta thay đổi rất lớn!” Tô Tô cũng cảm thán, “Bất quá, hiện tại
Nguyệt Nguyệt của chúng ta, nhưng là quý phụ ( phụ nữ giàu có) vung tiền như rác rồi! Đi, theo tớ chọn y phục đi.”

“Ừ!”

Hai người thật cao hứng nhiệt huyết dâng trào liều mạng một cuộc, bởi vì không có mang quản gia ra cửa, mua đồ đều muốn rất nhiều, Tô Tô cùng Lô Nguyệt Nguyệt hai người trên tay, cũng ôm năm, sáu túi, nhưng vẫn
như cũ hăng hái dâng cao tiếp tục tiêu xài.

Thật vất vả hai ngừơi nhiệt tình phát tán xong rồi, lúc này mới dừng
lại, nhìn lẫn nhau trong tay chiến lợi phẩm, không khỏi nhìn nhau cười
một tiếng.

“Tớ lúc đi không mang tài xế.” Đứng ở cửa siêu thị, Lô Nguyệt Nguyệt
hối hận! Vì có thể cùng Tô Tô một chỗ, cô không ngồi xe nhà mà đi.

“Tớ cũng là đáp tắc xi tới. . . . . . Xe trong nhà đưa ông nội đi ra
ngoài.” Tô Tô muốn buông tay, nhưng mà phát hiện mình trong tay tất cả
đều là túi mua hàng, chỉ có thể bất đắc dĩ nhún vai.

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, đang chuẩn bị ra cửa bắt tắc xi,
đúng lúc này, đột nhiên có một giọng nữ gọi Lô Nguyệt Nguyệt lại: “Chị
họ!”

Lô Nguyệt Nguyệt tò mò quay đầu lại, nhìn người mới tới, vui mừng
chạy tới, đem túi mua hàng vứt trên mặt đất, kéo tay của đối phương vui
mừng nói: “Nhạc! Trùng hợp như vậy? Thì ra là em cũng ở đây!”

Bạch Nhạc nhìn Lô Nguyệt Nguyệt, cười cười, “Vốn là cùng bạn bè đi
dạo , sau đó tại trong nhà bạn có chuyện, nên đi về trước .” Nói xong,
Bạch Nhạc đưa mắt chuyển tới trên người Tô Tô, “Vị này là. . . . . .”

“Cô ấy là bạn tốt nhất của chị, Tô Tô.” Lô Nguyệt Nguyệt cười đem Tô
Tô đẩy tới trứơc mặt Bạch Nhạc giới thiệu: “Tô Tô, cô ấy là em họ Lăng

Thiệu, Bạch Nhạc.”

Là ảo giác sao? Tô Tô cảm giác, Bạch Nhạc ánh mắt nhìn mình, mang
theo một cổ tìm tòi nghiên cứu, có một loại kì quái không thể nói ra .
Bất quá, các cô mới lần đầu tiên gặp mặt, chắc là tự mình nghĩ quá nhiều đi? Tô Tô ở trong lòng mình thuyết phục. Sau đó cười cùng Bạch Nhạc bắt tay, “Rất hân hạnh được biết em.”

“Em cũng vậy.” Bạch Nhạc tự tiếu phi tiếu (cừơi như không cừơi) nhìn
Tô Tô một cái, rất nhanh liền đem tầm mắt thu hồi lại, đối với Lô Nguyệt Nguyệt cừơi nói: “Mua nhiều đồ như thế, không có mang theo tài xế đi?
Có muốn hay không ngồi xe của em? Nơi này không thuận tiện lắm gọi tắc
xi.”

“Thế thì tốt quá. . . . . . Bất quá, có hay không làm phiền em?” Lô Nguyệt Nguyệt có chút do dự.

Bạch Nhạc vẫn như cũ cười cười , “Không cần khách khí! Dù sao em về
nhà cũng không có chuyện gì làm, coi như ở trên đường hóng gió cũng
tốt.”

Nếu Bạch Nhạc cũng nói như vậy, cự tuyệt nữa liền có vẻ làm kiêu, Lô
Nguyệt Nguyệt cùng Tô Tô liếc mắt nhìn nhau, lòng tràn đầy vui mừng đáp
ứng.

“Vậy các chị trước tiên ở cửa chờ một chút, em đi lái xe tới đây.”
Bạch Nhạc như có điều suy nghĩ nhìn Tô Tô một cái, sau đó xoay người rời đi. Nhưng mà cái nhìn lúc cô xoay người kia, lại làm cho Tô Tô trong
lòng có chút không thoải mái, giống như tiến vào cạm bẫy do người khác
thiết kế, Tô Tô đem loại này cảm giác kỳ quái nói với Lô Nguyệt Nguyệt,
Lô Nguyệt Nguyệt vừa nghe thiếu chút nữa cười ra tiếng.

“Tô Tô, cậu nghĩ quá nhiều! Nhạc là một cô gái tốt, cũng không có tâm cơ gì, trong sạch thuần khiết tựa như giấy trắng, rất dễ thân cận .”

“Phải không?” Trên lý trí mà nói, cô cũng tin tưởng lời nói của
Nguyệt Nguyệt, nhưng mà về tình cảm, cô cảm giác Bạch Nhạc ánh mắt nhìn
mình, không quá thân thiện, suy ngẫm kỹ hơn thì có vẻ có ý căm ghét
trong đó.Giác quan thứ sáu của nữ nhân nhất định chính xác, Tô Tô rất
tin tưởng giác quan thứ sáu của mình.

“Ưm hừm, chớ nói, cô ấy đã lái xe tới đây .” Lô Nguyệt Nguyệt chọc chọc cánh tay Tô Tô, “Ngòai gió lớn, đi thôi, nhanh lên xe.”

Bạch Nhạc mở cửa chiếc xe, InfinitiG37S màu đỏ ,cùng với dự định
trước đây không lâu của Mộ Tư Dạ, là cùng một cái đây mà! Chẳng lẽ cái
xe này bán chạy như vậy ? Tô Tô nhìn cái này xe, chính mình ở trong máy
vi tính xem qua vô số lần hình chiếc xe này, không biết từ đâu tới , nội tâm chợt thoáng qua một chút bất an.

“Còn lo lắng làm gì vậy? Nhanh lên xe đi!” Đem túi mua hàng bỏ vào
buồng sau xe, Lô Nguyệt Nguyệt đem Tô Tô đẩy mạnh vào chỗ ngồi phía sau, còn mình ngồi vào ghế lái phụ, buộc lại giây đai an toàn, cô bắt đầu
đánh giá chung quanh.

“Cái này xe thoạt nhìn còn rất mới, mới vừa mua sao?” Ngồi ở vị trí
kế bên chỗ ngồi tài xế là Lô Nguyệt Nguyệt, từ trên xuống dưới quan sát
xe mới của Bạch Nhạc, “Ghế ngồi sờ thật êm, thành ghế ngồi thỏai mái
mười phần, như tơ lụa mựơt mà, làm nổi bật những đừơng nét cao quý vốn
có của nó, đơn giản duyên dáng đến hòan hảo!” Mặc dù xe Lăng Thiệu so
với cái này thoạt nhìn xa hoa hơn, nhưng mà cái xe này cho cô cảm giác
rất thoải mái.

“Người khác tặng .” Bạch Nhạc vừa lái xe, vừa xuyên thấu qua kính
chiếu hậu, liếc Tô Tô một cái, nhưng mà, Tô Tô trên mặt biểu tình gì
cũng không có, cô không khỏi có chút thất vọng.

“Người khác tặng?” Lô Nguyệt Nguyệt vừa nghe đã nổi lên hưng phấn,
cười hì hì nhìn Bạch Nhạc, “Mau khai ra, có phải là đàn ông hay không?”

Bạch Nhạc cười nhạt, không có thừa nhận cũng không có phủ nhận, coi
như là chấp nhận, ánh mắt, lại không tự chủ liếc nhìn Tô Tô một cái.

“Tốt! Nhạc, nếu như không phải là chiếc xe này, chị còn không biết em có bạn trai đâu! Ở nhà cũng không có nghe em nhắc tới.” Lô Nguyệt
Nguyệt chỉ vào Bạch Nhạc, “Thành thật khai báo, người kia là ai? Tính
tình như thế nào? Làm việc gì?”

Bạch Nhạc buồn cười nhìn Lô Nguyệt Nguyệt một cái, vừa chuyên tâm lái xe, vừa nói: “Cho xin, chị là chị dâu của em, cũng không phải là mẹ em! Thế nào vừa mở miệng liền hỏi cái này? Hơn nữa, người kia không phải là bạn trai em, chị đừng đoán mò.”

“Xấu hổ? Cũng tặng xe cho em rồi, còn phủ nhận!” Lô Nguyệt Nguyệt cho là cô vì ở trước Tô Tô trước mặt nên xấu hổ, nên cũng không vội vả bức
bách cô, “Hiện tại trước bỏ qua cho em, về nhà xem chị thế nào thẩm vấn
em!”

“Chị dâu. . . . . .” Bạch Nhạc cười đến rất bất đắc dĩ, cô nhìn Lô
Nguyệt Nguyệt một cái, dùng ánh mắt khẩn cầu cô, không cần tiếp tục ép
cô.

Lô Nguyệt Nguyệt hì hì cười một tiếng, gật đầu một cái, sau đó
nghiêng đầu nhìn Tô Tô, “Đúng rồi Tô Tô, cậu không phải mới vừa nói, nhà ngươi Mộ tiên sinh tối nay sẽ đưa cậu một chiếc xe sao? Hình dáng thế
nào? Theo tớ thấy, Infiniti này cũng rất không tệ.”

Bạch Nhạc tay cầm tay lái căng thẳng, khẽ trắng bệch.

“Cậu cũng cảm thấy cái này không tệ sao?” Tô Tô đem cảm giác nội tâm
bất an ép xuống, cười nói: “Vậy thật là trùng hợp, nếu như tớ đoán phải
không sai, vừa đúng chính là Infiniti, hơn nữa hình dáng cùng cái này
cũng giống như nhau.”

Ngày đó cô núp ở dứơi bàn làm việc của Mộ Tư Dạ, chính tai nghe phụ

tá Tiểu Cao của hắn cùng hắn nói, sau khi trở về, cô liền lên mạng tìm
hiểu cái xe này, cho nên lúc nhìn thấy chiếc xe này của Bạch Nhạc, cô
mới có một loại cảm giác kỳ quái.

“Không thể nào? Thật trùng hợp như thế sao?” Lô Nguyệt Nguyệt nghe
vậy, thiếu chút nữa trợn to hai mắt. Cái thế giới này cũng quá nhỏ,
trùng hợp cũng quá nhiều đi?

Tô Tô nhìn những tòa nhà lùi ngựơc về phía sau ngoài cửa sổ, cười
nhạt, “Đúng vậy a, có lẽ là trùng hợp cùng chỗ này! Đúng rồi, ngừơi tặng xe cho Bạch tiểu thư, ở nơi nào làm việc vậy?” Công ty Mộ Tư Dạ ở phía
trước, cô đang phân vân có nên đi lên hay không cho hắn một kinh hỉ.
Chẳng qua nếu như cô đi lên , Mộ Tư Dạ nhất định sẽ như lần trước đè cô
xuống! Đường đường là phòng làm việc, lại làm loại chuyện đó vẫn có
chút. . . . . . Cho nên Tô Tô do dự.

Bạch Nhạc sắc mặt khẽ biến thành hơi rung động, nặn ra nụ cười, chỉ vào trước mặt tòa cao ốc văn phòng, “Là ở chỗ đó.”

“Trùng hợp như thế a! Tô Tô lão công cũng ở đây nơi đó làm việc, nói
không chừng chồng cậu ấy cùng bạn trai em,có thể biết nhau đấy! Thế giới này thật là nhỏ a. . . . . .” Tô Tô cùng cô đề cập tới chuyện phát sinh ở lần trước cô đi Mộ tiên sinh trong phòng làm việc , làm hại cô cười
đến bụng cũng đau, cho nên liền nhớ.

Vậy mà, Tô Tô sau khi nghe được Bạch Nhạc lời nói, trong long mới xóa sạch cảm giác bất an, lại càng thêm mãnh liệt. Làm sao lại như vậy ngẫu nhiên đây? Nếu như hỏi tên bạn trai cô, cô có thể hay không nói, cũng
chính là kêu Mộ Tư Dạ đây? Tô Tô ở trong lòng cười khổ, nhưng mà cái này đùa giỡn, cô không dám mở ra, cô sợ sự thật đả thương người.

Tô Tô đang nghĩ đi tìm Mộ Tư Dạ, nhưng mà nhưng bây giờ hoàn toàn
không có tâm tình, cũng là quyết định trực tiếp về nhà. Đem Tô Tô an
toàn đưa về Mộ gia, Bạch Nhạc nhìn Tô Tô tinh thần có chút không tập
trung, đáy mắt thoáng qua một chút tâm tình phức tạp.

“Tô tiểu thư, có thể hỏi chị một câu được không?” Giúp một tay đem
túi mua hàng lấy ra từ buồng sau xe đưa cho Tô Tô, Bạch Nhạc rất nghiêm
túc nhìn Tô Tô.

Tô Tô nghi ngờ nhìn cô, “Hỏi cái gì? Em hỏi đi.”

Bạch Nhạc cắn môi dưới, do dự mấy giây, sau đó ngước mắt yên lặng
nhìn Tô Tô, “Chị thương anh ấy sao? Em muốn biết, chị yêu chồng của chị
sao?”

Bạch Nhạc đây là. . . . . . Có ý tứ gì? Mới lần đầu tiên gặp mặt
người xa lạ, cô làm sao lại hỏi mình vấn đề này? Tô Tô trên đầu treo lên vấn đề to lớn.

Bạch Nhạc thấy nàng mặt ngạc nhiên, vội nói xin lỗi: “Thật xin lỗi!
Em chỉ là tùy tiện hỏi một chút, hi vọng chị bỏ qua cho, nếu như chị cảm thấy làm khó. . . . . .”

Tô Tô không khỏi cau mày, “Nhưng trứơc chị muốn hỏi? Em tại sao muốn
hỏi chị vấn đề này? Em có phải hay không biết. . . . . . Mộ Tư Dạ?”

“Nhạc, các cậu đang nói cái gì vậy? Dây dưa lâu như vậy.” Lô Nguyệt
Nguyệt cười tiến đến hỏi, cô nhìn thấy Tô Tô cùng Nhạc vừa thấy mặt đã
tán gẫu phải tốt như vậy, không khỏi cảm thấy rất là vui mừng.

Bạch Nhạc bị Tô Tô hỏi ngược lại, á khẩu không trả lời được, nghe
được Lô Nguyệt Nguyệt kêu, quay đầu đối với Tô Tô nói: “Chị cứ coi em
như chưa có đề cập tới vấn đề này đi! Chị dâu đang gọi em, em đi trước,
tạm biệt.”

Nhìn Bạch Nhạc trốn tránh chạy vào ghế lái, rất nhanh chạy xe đi mất, Tô Tô đáy lòng bất an bóng ma, nhanh chóng lan tràn. Đột nhiên, một suy nghĩ rất lớn, ở trong đầu Tô Tô nảy ra, Bạch Nhạc cô ấy cùng Mộ Tư Dạ. . . . . . Là quan hệ như thế nào? Cô ấy tại sao như vậy quan tâm, mình có yêu hay không Mộ Tư Dạ? Sau khi cho cô biết đáp án , muốn làm cái gì?

“Thiếu nãi nãi, làm sao cô một người đứng ở cửa ngòai, có lạnh hay
không a?” Trương tẩu ra cửa , thấy Tô Tô chỉ ngây ngốc đứng, trời bắt
đầu mưa phùn, nàng lại mờ mịt không biết.

Tô Tô bị Trương tẩu kêu tỉnh, phục hồi tinh thần lại, “Không có gì,
giúp tôi đem đồ vào đi thôi. . . . . .” Lạnh không? Y phục đều bị ướt,
dính vào trên người, là rất lạnh. Nhưng mà tâm càng lạnh hơn, lạnh phải
chìm đến trong hầm băng .

Tô Tô mờ mịt rất lâu, mở cửa, vào phòng, sau đó vùi mình ở trong ghế
sofa, hoàn toàn không biết nên làm sao bây giờ, cô hai tay ôm đầu gối mà ngồi, lẳng lặng đợi, cũng không mở đèn, chẳng qua là vùi mình vào trong bóng tối. Cô biết mình không nên hoài nghi Mộ Tư Dạ, nhưng mà hiểu lầm
loại này ý niệm tựa như con kiến, tự phát bò vào trong đầu, mà cô, không có chút nào có thể khống chế.

Ông nội hạ lệnh nhốt bọn họ vào trong gian phòng ba ngày, bọn họ rất
khá, thân mật đủ nơi, trên ghế sa lon, trên ban công, trên giường. . . . . . Khắp nơi đều có hoan ái dấu vết của bọn họ lưu lại. Từ đó về sau,
bọn họ vẫn trải qua cuộc sống hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn, hắn cưng chìu
mình, yêu mình, đau mình, đem mình chiếu cố không thể coi là ít, mà mình cũng đắm chìm trong ôn nhu của hắn, làm mình cảm giác hạnh phúc giống
như nàng công chúa.

Nhưng mà thực tế lại hung hăng đem mộng đẹp của cô đánh nát rồi, như
vậy chẳng khác nào một đả kích. Mộ Tư Dạ, hắn. . . . . . Hắn đối với
mình tốt, cũng không phải duy nhất tốt, là thế này phải không?

Tô Tô vùi mặt vào trong đầu gối, không tiếng động khóc thút thít, cô
muốn tìm Mộ Tư Dạ hỏi rõ ràng, nhưng mà đồng thời, cô lại thật sợ hãi
biết chân tướng, cho đến giờ phút này, cô mới biết, mình rất quan tâm Mộ Tư Dạ, mình không muốn mất đi hắn.

Chẳng lẽ cô như vậy chấp nhận sao? Chuyện có phải là do cô nghĩ đến
quá phức tạp như thế? Hoặc có thể tất cả chuyện này, cũng chỉ là hiểu
lầm đâu? Tô Tô không cam lòng, hạnh phúc của mình giống như hạt cát trôi qua, cô không ngừng nghĩ tới các loại lý do, lừa mình dối người.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.