Chơi Đùa Em Đến Nghiện

Chương 7


Bạn đang đọc Chơi Đùa Em Đến Nghiện – Chương 7


Tô Tô nhìn tin nhắn cuối cùng Mộ Tư Dạ gửi trở lại , ngay trước ở mặt Mộ lão gia tử cùng Trương tẩu , “Vọt” một cái mặt liền đỏ.
“Thiếu phu nhân sao vậy? Không phải là phát sốt lên chứ?” Trương tẩu nhìn ra Tô Tô sắc mặt khác thường, ân cần hỏi .
“Không sao! Chẳng qua là cảm thấy hơi nóng, không có sao..không cósao. . . . . .” Tô Tô vội vàng trượt điện thoại đi động đóng lại, bỏ vào túi áo. Nếu như bị Trương tẩu cùng lão gia tử thấy được tin nhắn áimuội này, cô thật là không có mặt mũi sống!
Cái tên Mộ Tư Dạ này, lúc lãnh đạm thì tựa như sông băng Bắc Cực ,đối với cô chẳng quan tâm. Nhưng bây giờ lại nồng nhiệt giống như sa mạc ở vùng xích đạo, không có lúc nào là không dịu dàng quan tâm cô. Ô ô. . . . . . Cô rốt cục trải qua vai nữ chính trong tiểu thuyết rồi, còn cócuộc sống “Tính phúc” (chỉ đời sống xxoo của vợ chồng), nhưng mà, nhưngmà. . . . . . Quá độ cũng là không tốt nha! Cô phải tìm thời gian, cùnghắn thật tốt nói chuyện một chút.
Tô Tô phát hiện trong tay khăn quàng cổ đan khá hoàn chỉnh, mới thuchâm không cùng Trương tẩu học nữa, nghĩ tới, dù sao coi như là quà đáplễ đi! Liền gửi cho chuyển phát viên giúp cô đưa đến công ty của hắn đi.
Không thể nói lý do tại sao, chính là không thể chờ đợi , muốn mìnhvì hắn đan khăn quàng cổ đưa cho hắn, đây cũng là một loại”Trả lễ lại”nha, hắn không phải là vừa mới tặng hoa ình sao? Tô Tô bắt đầutưởng tượng, phản ứng khí hắn kích động trở về ! Nghĩ tới, nghĩ tới, TôTô mặt thoắt cái đỏ lên. Cô đây là đang làm gì? Khiêu khích sắc tâm củahắn sao? Nghĩ tới đây, mặt của cô lại càng nóng hơn! Vì để tránh bị ôngnội cùng Trương tẩu giễu cợt, vội vàng chạy đi vườn hoa đi dạo một chút.
Tô Tô hai tay đút ở trong túi áo, trong vườn nhàn nhã tản bộ, trongđầu từng ly từng tý tất cả đều là hình ảnh mấy ngày nay , trừ ăn cơm ra, ngủ cùng đi làm, Mộ Tư Dạ thời gian còn lại, cơ hồ tất cả đều nằm ởtrên người nàng luận động. Kỷ lục nhất, một ngày một đêm dùng hết mộthộp Durex (hộp BCS), nhớ tới thật là đỏ mặt. . . . . (nee: ta choáng..òe..ò..e~)
Không bao lâu sau, Mộ Tư Dạ liền lái xe trở về, mới vừa xuống xe liền chạy thẳng tới phòng khách, muốn lôi kéo Tô Tô vào phòng, buông thả đènén dục hỏa trong người hắn. Nhưng mà trong phòng khách có gia gia, cóTrương tẩu, nhưng lại không thấy Tô Tô.
“Tô Tô đâu?” Mộ Tư Dạ hỏi thẳng vào vấn đề.
Mộ lão gia tử nhìn trên cổ hắn, quấn khăn quàng cổ màu xanh ngọc, tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn hắn một cái, “Gấp như vậy tìmTô Tô, có chuyện gì sao?”
“Đương nhiên có chuyện.” Còn là đại sự nối dõi tông đường đây! GÔngnội làm sao lại không lo lắng chứ, sao lại có thể bình tĩnh như thế chứ?
Mộ lão gia tử chỉ chỉ hướng vườn hoa, “Nói muốn đi vườn hoa dạo mộtchuyến, nếu như không vội , chờ một chút nó cũng sẽ trở lại .”
Vội! Hết sức khẩn cấp, sốt ruột vô cùng! Hắn không chờ được rồi! Thời điểm khi hắn thấy cái kia khăn quàng cổ , trong lòng tất cả đều sángtỏ, trong khoảng thời gian này, Tô Tô cất giấu một món màu xanh ngọc gìđó, hắn còn không có nhìn ra là cái gì,thì ra là cô vì mình đan khănquàng cổ! Nhớ tới cô tính trơ (vô tâm), cư nhiên chịu vì mình lâu nhưvậy đan khăn quàng cổ, Mộ Tư Dạ trong lòng nói không ra là cái gì cảmgiác, chỉ biết là, loại cảm giác này trong trái tim thật ấm áp! Hắn từchối ngồi ở phòng khách khoanh tay đợi thỏ, liền dùng chân dài, chạythẳng tới đình viện tìm Tô Tô.
“Tô Tô!”
Đang lúc thời điểm Tô Tô chậm rãi đi dạo , chợt nghe sau lưng cóngười ở gọi cô, còn là thanh âm quen thuộc như vậy, “Mộ Tư Dạ?” Tô Tôkhó có thể tin, hiện tại mặt trời còn treo cao như thế, tuyệt đối cònchưa tới giờ tan sở!
Mộ Tư Dạ sải bước dài tiến về phía trước, nhanh chóng tóm lấy Tô Tôđang xuất thần, trực tiếp ôm cô vào trong ngực, ôm thật chặt, ôm Tô Tôthiếu chút nữa thở không thông.
“Sao vậy?” Tô Tô thấy Mộ Tư Dạ thở hổn hển, càng thêm khó hiểu, nhưng khi nhìn đến khăn quàng cổ trên cổ hắn, môi dần dần nhếch lên, còn rấtđẹp mắt , ban đầu còn sợ hắn không thích!
“Em này tiểu yêu tinh , lại có bản lãnh để cho anh bỏ lại hợp tác dựán to như vậy, trực tiếp đua xe về nhà, thật là có bản lãnh. . . . . .”Mộ Tư Dạ hôn vành tai của cô, ở bên tai cô phun nhiệt khí.
“Em thì thế nào? Em rõ ràng cái gì cũng không còn làm a. . . . . .” Tô Tô biện giải ình.
“Còn dám nói không có?” Mộ Tư Dạ cắn cắn vành tai cô, “Dám gửi tinnhắn quyến rũ anh, như thế dụ dỗ , sẽ phải có tâm lý chuẩn bị, tiếp nhận yêu cầu của anh! Tô Tô, em chuẩn bị xong chưa?” Mộ Tư Dạ đè nén hơi thở hổn hển.
“Anh. . . . . . anh nói, ở đây. . . . . . Ở chỗ này?” Tô Tô cả kinhmồm miệng lắp bắp, giữa ban ngày, hơn nữa còn là ở trong vườn hoa. . . . . . Này này này. . . . . . Này nếu như bị người giúp việc thấy, về saucô còn thế nào gặp người sao?
“Có vấn đề?”
“Đương nhiên là có vấn đề! Thật lớn vấn đề! anh nghĩ ở chỗ này làm?Em tuyệt đối không đáp ứng !” Tô Tô quay mặt qua chỗ khác, Mộ Tư Dạ dám ở bên ngoài tìm kiếm kích thích, nàng cũng không dám!
“Phải không?” Mộ Tư Dạ tà mị cười một tiếng, lôi kéo Tô Tô, đi tớigóc khuất bị cây cối bao banh, cởi áo khoác trải lên trên mặt đất, sauđó trực tiếp lật một người, liền đem Tô Tô đè ở phía dưới, phía dướinóng bỏng dục vọng, để trên chỗ kín của Tô Tô .
Cách thật mỏng vải vóc, Tô Tô có thể cảm giác được nhiệt độ nơi đó,“Anh mau buông em ra! Bị người khác thấy làm sao bây giờ?” Tô Tô lo lắng nhìn chung quanh, thật may là lúc này, không có bất kỳ người nào khác.
“Tiểu ngu ngốc! Cho dù có người đi qua, bọn họ cũng sẽ tự động tránhra , làm sao có thể dám đến quấy rầy? Huống chi, lúc này căn bản khôngai rỗi rãnh đi dạo vườn hoa!” Mộ Tư Dạ nói xong, liền mãnh liệt hôn TôTô, từ trán đến mặt mày, rồi đến đôi môi, mỗi một chỗ đều không bỏ quacho.

“Nhưng mà. . . . . . Vạn nhất đây. . . . . . Chúng ta hay là trở vềphòng đi. . . . . . A!” Đầu vú đột nhiên bị Mộ Tư Dạ ngậm, Tô Tô khốngchế không được, kêu thành tiếng. Cảm giác được không khí lạnh như băng,nàng mới ý thức tới, áo của mình đã bị Mộ Tư Dạ cởi ra, đôi bồng đàotuyết trắng lộ ra ngoài không khí, bây giờ đã bị hắn ngậm tại trongmiệng.
“Hảo ngọt. . . . . . Thật muốn lúc nào cũng hàm chứa. . . . . .”miệng Mộ Tư Dạ ở Tô Tô trước ngực muốn làm gì thì làm, mà Tô Tô giờ phút này trong đầu trống rỗng, chỉ có thể nằm trên mặt đất, càng không ngừng thở, hưởng thụ khoái cảm mất hồn này.
Mộ Tư Dạ tay chạm vào quần lót vuốt ve chỗ kín Tô Tô , sau đó, chẳngbiết từ lúc nào, đã đem quần lót Tô Tô bỏ đi, giắt trên nhánh cây, mặcnó theo gió bay động.
“Mộ Tư Dạ! Anh quá ghê tởm. . . . . .” Nhìn quần lót mình bị treo như vậy , Tô Tô mắc cở đỏ bừng cả khuôn mặt. Hắn là chỉ sợ người khác không biết, bọn họ đang làm chuyện như vậy sao?
Thừa dịp Tô Tô muốn lấy quần lót thì Mộ Tư Dạ đem bành trướng đã lâuvì dục vọng của mình, nhắm ngay hoa tâm Tô Tô , ra sức thẳng lưng, trựctiếp đi vào.
“A. . . . . .” Tô Tô thiếu chút nữa lấy được, nhưng mà bị Mộ Tư Dạbất ngờ tiến công, cánh tay vươn dài đổi thành chống đỡ vòng eo, cấp tốc thở.
Mộ Tư Dạ cười đến đặc biệt tà ác, “Tiểu yêu tinh, em không có cơ hộicầm.” Vừa dứt lời, Mộ Tư Dạ phía dưới cây gậy cứng rắn nóng bỏng , liền ở trong cơ thể Tô Tô rút ra đưa vào liên tục, mỗi một lần cũng thật sâuchạm tới hoa tâm. Giờ phút này Mộ Tư Dạ chỉ biết là, hắn muốn hung hăngđoạt lấy cô, hung hăng muốn cô!
Mộ Tư Dạ trước sau đẩy thân thể của mình, một cổ khoái cảm từ haingười trên người bộc phát ra, tiếp một cổ nhiệt khí, từ dục vọng chỗ sâu của hắn cuồng phun ra, gieo rắc ở trong cơ thể nàng, mà Tô Tô cũng ởtại giờ phút này kịch liệt run rẩy, hoa huyệt một hồi khó có thể khốngchế co giật.
Mộ Tư Dạ rút ra phân thân, nhìn Tô Tô hoa kính chỗ sâu, chảy ra nhànnhạt dòng sữa trắng đục , khóe miệng vẽ ra một nụ cười. Tô Tô sau khihơi thở ổn định lại, đang muốn nói , lại bị Mộ Tư Dạ lại một lần nữa đẩy ngã.
“Anh. . . . . . Anh làm cái gì?”
“Đương nhiên là. . . . . . Muốn em rồi! Thân ái. . . . . .” Mộ Tư Dạphía dưới dục vọng, chẳng biết lúc nào lại cứng rắn như sắt, giờ phútnày đang chống đỡ hoa tâm Tô Tô .
“Nhưng mà. . . . . . Anh mới vừa rõ ràng đã. . . . . .” Tô Tô khóc không ra nước mắt.
Thật là “Hạn hạn chết, úng úng chết” , có một vài đàn ông muốn cứngcũng cứng không nổi, mà Mộ Tư Dạ lại giống như là ăn phải thứ thuốc thần diệu nào đó, đòi hỏi vô độ! Cô muốn sầu khổ đến chết. . . . . .
“Em cũng nói, là 『 mới vừa rồi 』 nha, bảo bối. . . . . .” Ở trongcông ty suy nghĩ cô cả ngày, mới lần thứ nhất sao mà đủ được? Mộ Tư Dạnóng rực dục vọng trực tiếp đi vào mềm mại hoa tâm Tô Tô . Vì vậy, haingười đắm chìm trong bể lớn hoan ái, thật lâu không có ngừng nghỉ.Cho đến khi giằng co hai lần nữa, Tô Tô bị hành hạ đến hai chân vôlực, Mộ Tư Dạ mới buông cô ra đứng dậy, khi hai người mặc đồ xong sau,Mộ Tư Dạ cuối cùng hài lòng ôm eo Tô Tô , mang theo cô đi tới nhà chính. Rõ ràng hắn cảm thấy mới một lát, nhưng thực ra là thời gian cũng đãqua hai giờ rồi! Chờ bọn hắn trở về nhà thời điểm, Trương tẩu đang khắpnơi đi tìm bọn họ, chuẩn bị ăn cơm
Trương tẩu nhận lấy áo khoác tây trang của Mộ Tư Dạ , ngạc nhiên nói: “Thiếu gia, cậu bị ngã sao?Thế nào y phục bẩn như vậy?” Tây trang đắtgiá dính đầy bùn đất cùng cỏ khô lá rụng, cũng đâu phải là đi vào trongruộng làm việc cơ chứ.

Mộ Tư Dạ ý vị thâm trường liếc nhìn Tô Tô một cái, còn Tô Tô lại thẹn thùng cúi đầu.

“Đúng vậy a, trời tối, không cẩn thận liền ngã một cái.” Mộ Tư Dạcười nói. (Nee: *run run..chỉ tay* vô sỉ..siêu cấp vô sỉ a~; Dạca:*liếc*… Nee: *im re*)

“Không có sao chứ?” Trương tẩu ân cần hỏi.

“Không có sao.” Mộ Tư Dạ thuận miệng trả lời.

Trương tẩu nhìn hắn sắc mặt đỏ thắm, tinh thần thoải mái, cảm thấysắc mặt của hắn so với úc hắn vào cửa lúc , càng tốt hơn rất nhiều nêncũng yên lòng, “Nhanh lên một chút đi ăn cơm đi! Lão gia đã đợi thậtlâu.” Trương tẩu thúc giục.


Thấy Mộ Tư Dạ trực tiếp liền muốn đi phòng ăn, Tô Tô kéo tay của hắn, trừng hắn, “Rửa tay!” Ngón tay của hắn ở chỗ kín của cô trêu chọc lâunhư vậy, đã sớm dính đầy chất lỏng của cô, hắn lại muốn không rửa tay,trực tiếp đi ăn cơm? Hắn không ngại, Tô Tô mình cũng cảm thấy đỏ mặt.

Trương tẩu đi ở phía trước, mà Mộ Tư Dạ ôm Tô Tô ở phía sau đi, hắncúi ở bên tai cô tà tà cười một tiếng, thấp giọng nói: “Lão bà, chúng ta buổi tối tiếp tục.”

“Lưu manh!” Tô Tô xấu hổ muốn chết, thật mạnh đẩy ra hắn, người này. . . . . . Làm sao lại không biết thẹn như vậy cơ chứ!

“Em dám nói em không thích. . . . . . Lưu manh?” Hắn đem đôi môi gần sát, nói đùa với cô .

Tô Tô liếc hắn một cái, không muốn nói chuyện thêm với hắn . Chỉ cholà Mộ Tư Dạ gần đây tinh trùng lên não (Nee: =))~), trong đầu chứa đềulà ân ái, đối với những chuyện khác căn bản không quan tâm!

Lúc ăn cơm, Mộ lão gia tử ánh mắt vẫn hướng hai người bọn họ trênngười nghiêng mắt nhìn qua nhìn lại, làm cho Tô Tô đặc biệt không đượctự nhiên, vội vã ăn vài hớp cơm, liền nói qua loa đã ăn no.

Mộ Tư Dạ vừa ăn cơm, vừa tà ác nhìn Tô Tô, lầm bầm lầu bầu: “Ăn nhiều một chút, mới có khí lực.”

Nghe được câu này, Tô Tô thiếu chút nữa trượt chân ngã nhào trên đất. Cái tên Mộ Tư Dạ này, thật đúng là. . . . . .

Buổi tối hôm đó, Mộ Tư Dạ ăn no không có việc làm, nên toàn bộ khílực liền dùng cho việc ấy, nằm ở trên người Tô Tô không chịu xuống,hưởng thụ khoái hoạt mây mưa, làm cho Tô Tô ngày thứ hai đau lưng, thiếu chút nữa không xuống giường được.

Trong khoảng thời gian này, tình cảm giữa Mộ Tư Dạ và Tô Tô , từ từấm lên, trở nên càng ngày càng hài hòa. Mà Tô Tô cũng phát hiện, Mộ TưDạ cũng không chỉ là một đại thiếu gia cao ngạo, thật ra thì hắn còn rất cẩn thận , thỉnh thoảng sẽ mua một ít lễ vật dụ dỗ cô vui vẻ, thậm chícòn mua AV (phim 18+) cho cô! Đối với điểm này, Tô Tô chỉ có thể nói,mình thật đã kiếm được, kiếm được một người đàn ông thật tốt, lại cònbao dung cô như thế!

Một ngày kia, Tô Tô đang dọn dẹp lại đồ vật trong phòng, từ trong ngăn tủ lấy ra một dĩa CD.

“『 nửa đêm diệt hoa 』? AV cô giống như chưa có xem qua. . . . . .” Tô Tô tự nhủ cầm CD, bỏ vào máy trong đầu máy chiếu phim , quyết địnhngừng thu dọn, trực tiếp ngồi ở trong phòng khách xem.
Nghiêm khắc mà nói, đây là một bộ phim lấy nghệ thuật để ngụy trangAV, từ lúc mới bắt đầu pít-tông vận động cho đến kết thúc, như cũ vẫn là pít-tông vận động, thanh âm thân thể nam nữ giao hợp “Bành bạch” ,trong không khí yên tĩnh vọng lại, đồng thời còn có vai nữ chính đắmchìm trong dục vọng thanh âm rên rỉ.


Tô Tô nhìn chằm chằm phân thân vai nam chính , đen sậm, vài sợi lôngthưa thớt, thoạt nhìn một chút cũng không mê người. . . . . . So sánhvới Mộ Tư Dạ côn thịt béo mập, cứng rắn như sắt, nhìn đã thấy có cảmgiác!
Tô Tô đang đang so sánh Mộ Tư Dạ với nam chính kia trong phòng kháchyên tĩnh, đột nhiên vang lên một đạo tiếng chuông, vang lên ba tiếng,Trương tẩu còn không có nhận, Tô Tô liền thuận tay nhận nghe, “Uy, xinchào, đây là Mộ Trạch.”

“Tô Tô, là anh.” Điện thoại bên kia truyền đến tai Tô Tô thanh âm quen thuộc.

“Mộ Tư Dạ?”

“Ừ.”

“Có chuyện gì sao?”

Điện thoại bên kia dừng lại mấy giây, tựa hồ đang suy nghĩ tìm từ, mà Tô Tô cũng kiên nhẫn chờ đợi, lấy tính tình dứt khoát của Mộ Tư Dạ, cóchuyện gì cần như thế chần chừ ?

“Tô Tô, em. . . . . .”

“Thế nào?” Tô Tô rửa tai lắng nghe.

“Em buổi trưa đưa cơm tới cho anh, cứ như vậy, anh trước bận rộn.” Mộ Tư Dạ nói xong, cũng không cho Tô Tô suy tính thời gian, trực tiếp liền đem điện thoại cúp.

Đưa cơm? Muốn cô đưa cơm, cần suy tính thời gian lâu như vậy sao? TôTô có chút nghi ngờ, bất quá. . . . . . Gần đây cô ở nhà đợi, rất buồnbực ,ra ngoài dạo dạo cũng không tồi, huống chi, cô vẫn luôn không biết, Mộ Tư Dạ chỗ làm việc là như thế nào đây!

Tô Tô liếc nhìn trên cổ tay, bây giờ là mười giờ sáng, giúp Mộ Tư Dạđưa cơm, liền phải chuẩn bị . Vì vậy liền tiện tay tắt máy chiếu phim,mang dép “Ba ba ba” ( tiếng dép kêu lúc chạy ý mà) trực tiếp xuống chạylầu . Trong phòng bếp, Trương tẩu đang chuẩn bị thức ăn buổi trưa .

“Trương tẩu, Mộ Tư Dạ nói, muốn tôi giúp anh ấy đưa cơm tới, bác thấy có hay không rất là kỳ quái?” Tô Tô từ ngoài cửa ló đầu vào, đứng ở sau lưng Trương tẩu , nhìn đài rau dưa và trái cây được cắt tỉa , cô banđầu là muốn giúp một tay, nhưng mà trong lúc nhất thời, không biết làmtừ từ đâu.
“Đưa cơm cho thiếu gia?” Trương tẩu cũng một bộ mặt khó hiểu “Thiếugia bữa trưa, luôn luôn ở trong công ty ăn, cho tới bây giờ chưa từngmuốn người nhà đưa cơm nha! Thế nào đột nhiên phải đưa? Thiếu gia có nói rõ, muốn ăn món gì không?”

“Cũng không có, chẳng qua là chỉ nói muốn tôi đưa cơm.” Tô Tô nghi ngờ chỉ chỉ mình.

“Vậy thì mời Thiếu phu nhân đưa đi đi! Dù sao tài xế tư gia cũng biết địa chỉ công ty thiếu gia.” Trương tẩu bắt tay vào chuẩn bị thức ăn màthiếu gia thích, vì tiết kiệm thời gian, Tô Tô tự nguyện ở một bên giúpmột tay, còn cố ý đem cơm nắm tạo thành hình trái tim. Thật ra thì,trong lòng cô cũng có tế bào lãng mạn nha?

Tài xế quả nhiên đối với công ty Mộ Tư Dạ rất quen thụôc, chỉ chốclát, đến ngay trung tâm thành phố, tìm được tòa nhà công ty cao ngất,nhanh nhẹn lái xe xuống tầng hầm gara.


“Bác ở nơi này chờ đi, ta rất nhanh sẽ ra .” Tô Tô phân phó xong tàixế, liền xách theo hộp cơm đi vào tìm Mộ Tư Dạ.Đến tầng mười chín theolời Trương tẩu, ra khỏi thang máy, lại bị tiểu thư quầy tiếp tân ngănlại..

“Tiểu thư, nơi này là Mộ thị công ty xây dựng, xin hỏi cô tìm ai?”Tiểu thư quầy tiếp tân trang nhã , quan sát Tô Tô một lượt từ trên xuống dưới. Một bộ váy liền thân đơn giản, kiểu tóc cũng là bình thường nhất, trên mặt mặt mộc không trang điểm, không bôi son trang điểm, thoạt nhìn thật giản dị, giống như đất bỏ đi! (Nee: cái con này…mắt không tròng à? Nói thật, sao mà mấy bộ ngôn tình ta đọc, tòan cái kiểu nữ chính zô cty của lão công nhà mình, thế nhưng bị mí con tiếp tân koi thừơng hết làsao >w ), “Anh cho em xem những dấu này, thế nào làmviệc, hửm?”

Tô Tô nhỏ giọng lên tiếng: “Em cũng không phải là cố ý. . . . . .”

Mộ tư dạ đem Tô Tô tay đặt ở dưới thân của mình, cắn cắn cánh môitrong suốt của cô: “Anh bất kể, em xem, nó cũng tỉnh lại đã lâu rồi. Emnói, nên làm cái gì bây giờ?”

“Anh. . . . . .” Tô Tô thế nào cũng không nghĩ đến, Mộ Tư Dạ lại làbởi vì muốn cô, mới gọi cô tới đưa cơm, cô còn đơn thuần cho là, Mộ TưDạ là cảm thấy trong nhà thức ăn tương đối ngon miệng, hợp khẩu vị hơnthức ăn bên ngoài!

Mộ Tư Dạ thấy Tô Tô bất động, liền trực tiếp bứt lên quần của cô, đem quần lót của cô kéo ra.

“Không muốn nữa. . . . . . Nếu có người đi vào. . . . . .” Tô Tô trong lòng có chút sợ.

“Bây giờ là lúc nghỉ trưa , sẽ không có người tiến vào. Cho dù muốnđi vào, cũng sẽ gõ cửa trước .” Mộ Tư Dạ ngón tay chạm vào hạ thể Tô Tô , tách ra múi hoa của cô, trêu chọc đỏ tươi Tiểu Hoa châu, làm cho Tô Tôthật không thoải mái.

“Ừ. . . . . . A. . . . . . A. . . . . .” Tô Tô không nhịn được rên rỉ.

Mộ Tư Dạ được khích lệ, đem váy liền thân của Tô Tô cởi ra, bên trong là nội y bao lấy hai bầu vú mĩ lệ, như hai con tiểu bạch thỏ khả ái, ethẹn ngượng ngùng, che che giấu giấu.

Mộ Tư Dạ ôm Tô Tô đi đến trước bàn làm việc, cánh tay dài đảo qua,đem văn kiện trên bàn toàn bộ quét sang một bên, sau đó đem Tô Tô thảlên. Bởi vì gần đây Tô Tô vẫn bị Mộ Tư Dạ khai khẩn, cho nên mới hơi bịtrêu chọc mấy cái, bộ dáng liền động tình, hạ thân chất mật không khắcchế nổi chảy xuống.

Mộ Tư Dạ tròng mắt sâu thẳm, thon dài ngón tay vùi lấp ở trong mậthuyệt của cô, càng không ngừng trêu chọc , Tô Tô hạ thân động tình gaygắt, mà Mộ Tư Dạ cũng không thể khắc chế mình nữa, cây gậy chống đỡ trên hoa kính, ra sức đẩy lên phía trước, cây gậy cứng rắn liền trượt vàotrong cơ thể Tô Tô .

Khi Mộ Tư Dạ mãnh liệt đút vào bên trong, Tô Tô rất nhanh liền đạttới cao trào vui sướng, nhưng mà Mộ Tư Dạ lại trường thương không ngã,chính là bắt đầu cho tới trong quá trình, Mộ Tư Dạ một lần lại một lầnnữa đút vào, Tô Tô vô lực chống cự, trong miệng rên rỉ càng ngày càngvang.

Không biết qua bao lâu, Mộ Tư Dạ chấn động toàn thân, hắn biết mình sắp đến đỉnh điểm.
Ở nơi này thời khắc mấu chốt, truyền đến một tràng tiếng gõ cửa. Thời khắc mấu chốt bị quấy nhiễu, Mộ Tư Dạ rất không bình tĩnh, bất quá hắnkhông thèm quan tâm đến lý lẽ, đang chuẩn bị tiếp tục chiến đấu hăng hái , lại nghe được thanh âm cửa phòng làm việc bị mở ra .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.