Chơi Độc

Chương 96: Phiên ngoại 12 (Hoàn)


Đọc truyện Chơi Độc – Chương 96: Phiên ngoại 12 (Hoàn)

Cách đây không lâu, Tôn Hồi gây nên một trò cười. Cô dẫn hai anh em đến trường mẫu giáo, lúc đăng ký cô quên mất tên thật của hai bé, giáo viên trường mẫu giáo không tưởng tượng nổi: “Cậu bé tên… Hà Đại Đao ạ?”

Tôn Hồi vỗ trán một cái: “Ôi, tôi xém quên mất. Tên cháu là Hà Thông, em gái là Hà Đồng.”

Hà Đại Đao là một bạn nhỏ ba tuổi rất coi trọng tôn nghiêm của người đàn ông, vì phần tôn nghiêm này, cậu bé lợi dụng thời gian nửa năm cố gắng sửa phát âm tiếng phổ thông của mình. Không lâu trước đó cậu bé vừa cùng Hà Châu nghiên cứu thảo luận về ông già Noel rất ngon lành. Hà Châu sâu sắc nhận thức được sai lầm của bản thân, mua cho cậu bé ba lô, bút chì để bồi thường, rồi quẳng hai anh em bọn nhỏ vào trường mẫu giáo.

Hà Đại Đao hiểu rằng người mẹ ngay cả tên của con trai mình cũng có thể quên thì chẳng đáng tin cậy, cậu bé quyết định phải tự lực gánh sinh. Học cách tự ăn cơm, tự ăn điểm tâm, còn phải tự mình đi tè.

Hà Đại Đao đứng tè bên toa let, xoay đầu nhìn sang Hà Tiểu Kiều: “Em không có chim nhỏ nên chỉ có thể ngồi tè thôi!”

Hà Tiểu Kiều là một bạn nhỏ ba tuổi ý chí kiên cường tích cực tiến lên. Cô nhóc đã không ngô nghê coi kẹo que là chim nhỏ nữa. Cô nhóc từng nghe có công mài sắt có ngày nên kim, câu chuyện nước chảy đá mòn, đồng thời tin tưởng chỉ cần cố gắng thì mình có thể đứng tè giống Hà Đại Đao.

Hà Tiểu Kiều loạt xoạt loạt xoạt. Cửa phòng vệ sinh truyền tới một loạt tiếng bước chân lộn xộn. Cô Vương, giáo viên hiền hậu của trường mẫu giáo tạ ơn Trời Đất: “Ôi chao, cuối cùng tìm được hai con rồi. Hà Châu, Hà Đồng, đi vệ sinh có thể tìm cô giáo mà! Các con còn bé, các…”

Cô Vương câm nín, nhìn cái mông nhỏ bóng loáng của Tạ Kiều Kiều, còn cả chân nhỏ ướt đẫm và cái váy vứt trên sàn của cô nhóc.

Hà Đại Đao mặc quần tử tế rồi bảo: “Cô Vương ơi, Hà Tiểu Kiều tè ra quần!”

Cô Vương nhìn trần nhà với một góc bốn lăm độ, mặc niệm ba phút cho chính mình, tiếp đó thân thiết dẫn hai đứa ra ngoài.

Tôn Hồi và Hà Châu dắt tay nhau đến trường đón hai anh em. Cô Vương khen Hà Đại Đao thông minh đáng yêu, khiến mọi người yêu thích, chỉ là Hà Tiểu Kiều hơi bướng bỉnh: “Con bé bảo hồi nhỏ sẽ không đi bằng hai chân, chỉ có thể bò. Sau đấy chính nhờ bản thân cố gắng luyện tập tốt, cho nên cách đi vệ sinh cũng có thể rèn luyện được!” Cô Vương cười gượng: “Cô bé này nói có lý lắm. Tôi thật sự còn không nói lại nổi với cô bé ấy!”

Hà Châu vừa lái xe vừa giáo dục Hà Tiểu Kiều không thể tùy hứng làm bậy, cho cô nhóc biết đây không phải là cô nhóc uốn nắn mình là mà bóp méo đấy. Nói nửa ngày Hà Tiểu Kiều vẫn không nghe, cứ ngồi ở ghế sau lắc lư ca hát. Hà Đại Đao như mọi khi cầm truyện tranh xem, chẳng bận tâm chuyện bên ngoài.

Hà Châu vỗ vỗ Tôn Hồi: “Hồi Hồi, đừng ngẩn ra nữa, xem em kìa!”

Tôn Hồi trịnh trọng gật gật đầu, quay xuống ghế sau bảo với Hà Tiểu Kiều: “Con nói coi, mẹ đã bảo con bao nhiêu lần rồi. Mặc váy đi tè, chỉ cần cởi quần chíp ra là được, vốn dĩ không cần cởi váy. Váy thì phải vén lên chứ!”

Hà Châu khựng lại, con đường phía trước mênh mông.

Cơ mà trước sau không phải chuyện đứng tè này! Trẻ con ba tuổi đang thời kỳ mơ hồ về giới tính. Tôn Hồi thân là mẹ đẻ con bé, nên vẫn có thể hiểu được tính nết Hà Tiểu Kiều. Sau khi cân nhắc cẩn thận, Tôn Hồi tuyên bố cả nhà tổng động viên, bí mật triệu tập hai người đàn ông trong gia đình, thì thầm: “Hai ba con xem, Hà Tiểu Kiều ghét ăn cà rốt, mẹ khiến Hà Đại Đao thích ăn, con bé cũng ăn theo. Nó còn không thích tiêm, mẹ để ba bị kim chích ba ngày, còn thể hiện dáng vẻ rất thích thú. Hà Tiểu Kiều cũng bằng lòng đi tiêm. Cho nên chúng ta phải cho con bé biết, chúng ta cũng thích ngồi tè!”


Hà Châu vẫn nhớ ba ngày đau khổ bị đâm kim. Anh bế Hà Đại Đao lên. Cùng là người lưu lạc chốn chân Trời góc bể, Hà Đại Đao rất hiểu tâm trạng của ba mình lúc này.

Hôm nay, Hà Tiểu Kiều cảm thấy lạ lắm. Con nhóc trông thấy anh trai ngồi tè. Là tè đấy, không phải ị đâu, bởi vì trên tay anh trai không có quyển truyện tranh. Hà Tiểu Kiều gãi gãi đầu.

Đợi Hà Tiểu Kiều vừa đi, Tôn Hồi liền vọt vào phòng vệ sinh, hai tay cầm quyển truyện tranh: “Con yêu, ị tiếp đi nhé! Mẹ không làm phiền con nữa!”

Hà Đại Đao cảm thấy hôm nay đi ị không “trơn ruột” như bình thường.

Hà Tiểu Kiểu vốn không để chuyện này ở trong lòng, con bé nhớ nhung bánh ngọt hơn. Nhưng lúc cô nhóc mang cái miệng đầy kem đi tới cửa phòng vệ sinh, kinh hãi bắt gặp ba đang ngồi trên bồn cầu. Sau khi nhìn thấy con bé, ba lập tức nghiêng người và bảo: “Ba đang tè đấy, nhanh đóng cửa lại đi con!”

Chờ Hà Tiểu Kiểu đi, Tôn Hồi vọt ngay vào phòng vệ sinh, nhấn nút chụp, ghi lại khoảnh khắc mang tính lịch sử này rồi ôm Hà Châu chịu đựng áp bức và lăng nhục vào lòng: “Châu Châu ngoan, em đảm bảo không để ảnh bị rò rỉ ra ngoài đâu!”

Hà Châu mỉm cười, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai cướp lấy di động của Tôn Hồi. Song, anh không xóa bức ảnh mà khóa ngay cửa phòng vệ sinh trong tiếng thét chói tai của Tôn Hồi. Còn lại chính là mất thời gian bốn mươi phút. Hà Tiểu Kiều miệng đầy kem, mờ mịt xem truyện tranh cùng với anh trai.

Cuối cùng Tôn Hồi tổng kết giáo dục: “Thực ra ba và anh trai cũng cảm thấy ngồi tè không tệ. Vì đứng tè khá mệt. Có điều mà, họ là đàn ông con giai, đàn ông con giai nên đứng tè, còn Hà Tiểu Kiều là con gái. Con gái may mắn thế đấy, có thể ngồi tè này. Người khác ngưỡng mộ còn chẳng kịp ấy!”

Vì vậy, Hà Tiểu Kiều mang theo sự thông cảm dành cho ba và anh trai, rốt cuộc trở thành em bé ngoan mà ngồi tè.

Em bé ngoan khiến người ta thích nhất, đặc biệt mẹ của em bé ngoan là bà chủ một tiệm bánh ngọt. Tôn Hồi cách dăm ba ngày lại để hai anh em mang bánh ngọt đến trường mẫu giáo mời cô giáo và các bạn ăn. Ngoài ra tặng mỗi người một thẻ giảm giá 8%, ngày lễ ngày Tết thì có quà tặng miễn phí. Đã ăn đồ của người ta rồi, cô giáo Vương không thể không tỏ ra mình thực sự rất thích hai đứa bé nhà họ Hà, huống chi hai nhóc này căn bản khiến người ta khó có thể cưỡng lại, chẳng hạn như….

Bốn cậu bé trong lớp ngồi vây quanh Hà Tiểu Kiều, đang đưa quà vặt bày trước mặt cô nhóc, cùng buôn chuyện với cô bé về bộ phim hoạt hình tối qua, còn hỏi Hà Tiểu Kiều ngày nghỉ có muốn đến nhà chúng chơi không. Đang chuyện trò thì một bạn nhỏ nhéo má Hà Tiểu Kiều, ngượng ngùng nói: “Đúng là đáng yêu!”

Một bạn nhỏ khác cũng nhéo má cô nhóc, như thể phát hiện ra chiếc xe đồ chơi mới:

“Mặt Hà Tiểu Kiều mềm mại thật!”

Hà Tiểu Kiều cười hi hi chơi với búp bê, chẳng mảy may bận tâm khuôn mặt nhỏ bé của mình bị mấy bạn nhéo tới nhéo lui. Phải cái, khi bạn nhỏ Trần Khuyên Khuyên ôm má Hà Tiểu Kiều muốn hôn một cái, cô nhóc vẫn nhanh nhẹn né tránh!

Bên kia, Hà Đại Đao thản nhiên xem truyện tranh. Ba cô bé ở bên một chốc thì hỏi cậu nhóc đọc truyện tranh gì đấy, một chốc lại hỏi tại sao cậu và Hà Tiểu Kiều là song sinh nhưng dáng vẻ không giống nhau: “Bạn vẫn dễ nhìn hơn Hà Tiểu Kiều!” Một cô bé nói xong thì thẹn thùng cầm bút màu, cúi đầu bôi vẽ linh tinh vào bức tranh. Hà Đại Đao tiếp tục thản nhiên giở sách, len lén liếc mắt nhìn sang Hà Tiểu Kiều bên đó, rồi liếc mắt nhìn mấy bạn gái nhỏ đang ngồi cạnh, lặng im chờ đợi các cô bé này cũng sẽ nhéo má mình. Cậu nhóc hẳn là có thể miễn cưỡng chấp nhận.


Tôn Hồi rất quan tâm đến đời sống tình cảm của các con ở trường mẫu giáo. Buổi tối, cô bớt chút thời gian tóm tụi nhóc lại để giao lưu. Hà Tiểu Kiều chân tay mềm mại nằm bò trên sô pha gãi mông, rống: “Anh trai thích chơi với Tiểu Mỹ, Tiểu Lợi, Tiểu Vưu. Con bảo anh đến gãi mông hộ con, anh cũng không chịu!”

Hà Đại Đao tỏ ý luôn: “Về sau Trần Khuyên Khuyên định gãi mông dùm em ấy….”

Tôn Hồi nắm lấy tay Hà Đại Đao, nôn nóng hỏi: “Thế bạn ấy gãi không con?”

“Không ạ!” Hà Đại Đao đáp: “Một bạn khác cũng muốn giúp em gái gãi mông. Sau đó tụi nó cãi nhau. Cuối cùng là cô giáo Vương gãi mông giúp em gái ạ!

Tôn Hồi vốn dĩ muốn quan tâm đến đời sống tình cảm của hai bé, cuối cùng chỉ có thể quan tâm đến mông của Hà Tiểu Kiều. Mùa thu, muỗi rất kinh khủng, nhân lúc Hà Tiểu Kiều đi ị đã đốt hai phát. Con nhóc uất ức lắm. Trước khi đi ngủ còn chạy đến giường lớn trong phòng ngủ chính, chìa cái mông nhỏ ra trước mặt ba mẹ, bảo họ mỗi người hôn một cái, bằng không nhất quyết không đi ngủ. Hà Châu và Tôn Hồi hết cách, chỉ có thể bị con nhóc tra tấn lần nữa.

May mà Hà Đại Đao là một cậu nhóc ngoan, bớt phải lo hơn. Mỗi lần hai vợ chồng bị Hà Tiểu Kiều dày vò đến tinh thần và sức lực đều kiệt quệ, nom Hà Đại Đao cầm truyện tranh xem, trong lòng luôn được ủi phần nào. Nhiều lần Tôn Hồi cảm thấy Hà Đại Đao mới là áo bông nhỏ tri kỷ của cô.

Chẳng hạn một mùa xuân nữa lại tới, Tạ Kiều Kiều dẫn ông xã Chương Dương đến cửa thăm hỏi. Tôn Hồi vừa pha trà trong bếp được mười phút, quay ra phòng khách thì thấy Tạ Kiều Kiều ôm bụng cười to: “Ha ha ha, hóa ra là mẹ cầu hôn ba trước à?”

Hà Tiểu Kiều dựa lên đùi Tạ Kiều Kiều, vừa ăn khoai tây chiên Tạ Kiều Kiều mua đến, vừa gật gật đầu: “Vâng ạ!” Con nhóc nhìn lên trần nhà, chỉ vào chỗ gần TV: “Ở đó còn treo một tấm vải, mẹ viết chữ cầu hôn. Mẹ còn đem tất cả tiền tiết kiệm mua nhẫn tặng ba, xin ba cưới mẹ đấy!”

Tôn Hồi gầm một tiếng: “Hà Tiểu Kiều!”

Hà Châu nghe được, từ trong thư phòng chạy ra, ôm lấy ống tay áo của Tôn Hồi. Hà Tiểu Kiều nhai khoai tây chiên, trốn vào trong lòng Tạ Kiều Kiều đang cười lăn cười bò. Cuối cùng vẫn là áo bông tri kỷ Hà Đại Đao bưng một tách trà sữa tới, ngoan ngoãn linh lợi: “Mẹ đừng tức giận ạ!”

Sự việc chưa dừng ở đây. Năm mới, khách đến nhà chúc Tết nườm nượp, ngay cả ngôi sao lớn ở tầng trên cũng cùng chồng mới cưới đến chúc Tết. Lúc rời đi, cô ấy cười không ngớt. Tôn Hồi phừng phừng lửa giận tìm băng dính muốn dán kín miệng của Hà Tiểu Kiều. Cô chỉ vào Hà Châu tức tối: “Anh hứa với em không nói cho bất cứ ai rồi cơ mà, anh hứa “lèo” hả!”

Hà Châu chỉ lên Trời thề: “Anh không nói với những bạn bè của chúng ta thật mà. Anh không ngờ Hà Tiểu Kiều sẽ không có lập trường như vậy!”

Tôn Hồi chẳng còn mặt mũi gặp ai. Cô quyết định phải uốn nắn sai lầm của Hà Tiểu Kiều. Chính lúc cô cảm thán may mà còn có áo bông tri kỷ… Buổi tối, cô mò mẫm ra ngoài uống nước, đi qua phòng của hai anh em thì nghe thấy Hà Đại Đao nhỏ giọng nói: “…. Hà Châu, cưới em! Chỉ có bốn chữ thôi, lần sau em đừng quên đấy!

Hà Tiểu Kiều ngáp một cái, đáp: “Em nhớ rồi! Em thông minh hơn anh mà! Ba đúng là đáng thương, sao mẹ cứ bắt nạt ba vậy.”

Tôn Hồi buồn bã trở lại phòng ngủ. Hà Châu đã tắm rửa sạch sẽ đợi cô khá lâu, giang rộng vòng tay nói: “Baby, come on!”


Tôn Hồi xiết nắm đấm, cởi khóa váy ngủ, nghiến răng nghiến lợi: “Em muốn dùng cơ thể tra tấn anh!”

Màn tra tấn này, Hà Châu cảm thấy mùi vị được lắm!

Năng lực nhận thức của Hà Đại Đao và Hà Tiểu Kiều khác nhau, tụi nhóc không chỉ biết quá khứ bi thảm của ba, còn cảm nhận được bằng trực giác rằng chú Đàm Đông Niên là một người nguy hiểm.

Nhắc tới chú Đàm, Hà Đại Đao tỏ vẻ chú Đàm rất dữ, rất ghê gớm. Hà Tiểu Kiều tỏ vẻ chú Đàm rất ghê gớm, rất dữ. Chẳng qua, chú Đàm đối với hai đứa cũng không tệ, rất nhiều đồ chơi trong nhà đều là của chú ấy mua cho. Có điều ba luôn bảo chú Đàm không thể kết hôn, không thể sinh con, thế nên mới thích hai nhóc, mục đích đáng sợ quá!

Hà Đại Đao và Hà Tiểu Kiều thông minh lắm. Hôm nay hai đứa xin đi theo Tôn Hồi đến tiệm bánh ngọt.

Kỳ nghỉ, tiệm bánh ngọt làm ăn rất được, cô hàng xóm là ngôi sao lớn kia hay tới đây làm khách, chẳng bao lâu chỗ này trở thành căn cứ địa của các fan hâm mộ, bất kể lúc nào cũng luôn chật ních người.

Đàm Đông Niên ngồi ở vị trí sát cửa sổ, nói chuyện điện thoại với Hà Châu: “Năm ngoái Mai Cẩn An ra tù rồi. Cô ta ở Hải Châu một tháng. Trước Tết làm thủ tục di dân ra nước ngoài!”

Hà Châu im lặng chốc lát rồi hỏi: “Sao anh biết?”

Đàm Đông Niên xoay xoay bật lửa trong tay, ngừng một chốc mới trả lời: “Tôn Địch ngồi cùng một chuyến bay với cô ta. Hôm qua cô ấy vừa thu xếp ổn thỏa thì gọi điện thoại cho tôi!”

Trong vòng nửa năm, Tôn Địch luôn trốn tránh thế lực của Mai Đình Sơn, mãi tới khi các phương tiện truyền thông bắt đầu đưa tin không kiêng dè về vụ án tham nhũng

kia, cô ấy mới dám xuất đầu lộ diện. Đàm Đông Niên chưa từng tìm Tôn Địch. Hơn nửa năm trước, anh ta mới nhận được điện thoại của cô ấy. Lần đầu tiên nghe cô ấy thú nhận: “Trước khi yêu đương cùng anh thì em đã nhận tiền của Chu Phong. Em tham lam quá, cái gì cũng muốn. Kỳ thực căn bản em không đưa ra thông tin hữu ích gì cho Chu Phong. Về sau biết đã ầm ĩ ra rất nhiều mạng người, em mới sợ…”

Giọng điệu của cô ta đã không còn vẻ kiêu căng ngạo mạn trước kia, giống như nước ấm không dậy nổi sóng lớn: “Trước đây không hiểu cái gì là yêu với không yêu, luôn cảm thấy tiền quan trọng nhất. Em xin lỗi, Đàm Đông Niên. Nếu thời gian có thể quay trở lại, nhất định em sẽ không đến công ty anh phỏng vấn, như vậy sẽ chẳng quen anh.”

Giờ, cô ấy quen một người đàn ông người Úc, lên kế hoạch di dân sang đó. Trước khi làm thủ tục lên máy bay, cô ấy còn gọi điện thoại tới một lần nữa, hỏi Đàm Đông Niên về tình hình của Tôn Hồi. Thực ra những điều này đều có thể đọc được trên báo hoặc xem trên TV. Danh tiếng của Hà Châu đã càng ngày càng lớn. Tôn Hồi nhất định sống rất ổn. Quả nhiên, Tôn Địch cười nói: “Vậy là tốt rồi. Bố mẹ em sợ Hà Châu, không dám đi tìm Hồi Hồi đâu. Đợi bố em mất, em sẽ đón mẹ em sang Úc. Sau này cũng không trở về nữa!”

Cuộc điện thoại thứ ba, cô ấy đã định cư ở Úc, gọi tới báo bình an. Song không kìm nổi mà hỏi Đàm Đông Niên: “Khi ấy anh thực sự thích Hồi Hồi à?”

Đàm Đông Niên mỉm cười, nhớ lại lúc đó Tôn Hồi mới hai mươi tuổi, chẳng khác gì một cô nhóc, ấm áp động lòng người. Đúng là anh ta thích cô, coi cô như một đứa trẻ con, ép mối tình đầu của cô rời đi. Anh ta không muốn cô bé này bị liên lụỵ. Về sau, anh ta cũng từng nghĩ nếu mình có thể cưới được một cô gái như Tôn Hồi cũng tốt. Anh ta sai thuộc hạ quan sát mấy Hà Châu mấy năm, nhìn thấy Tôn Hồi từng bước trưởng thành. Loại cảm giác này kỳ lạ lắm, chẳng khác gì ẩn giấu một bí mật nhỏ. Như thể anh âm thầm nuôi một cô bé con lớn lên vậy. Tiếc rằng người nuôi Tôn Hồi lớn là Hà Châu. Còn anh ta, ngay cả một cọng tóc của Tôn Hồi cũng không thể chạm vào.

Đàm Đông Niên không chắc mình có từng thích Tôn Hồi không. Có điều cô gái đang đứng trước mặt anh ta bây giờ, anh ta cảm thấy rất xinh đẹp.

Đàm Đông Niên nói với Hà Châu: “Có việc, cúp máy trước đây!”


Gác máy, Đàm Đông Niên nghe đối phương hỏi: “Đàm Đông Niên phải không? Tôi là

Tịch Hoan.”

Đàm Đông Niên đáp: “Mời ngồi! Cô uống gì?”

Đây là đối tượng xem mắt thứ mười tám của Đàm Đông Niên. Anh ta rõ rằng kinh nghiệm lão làng, gọi bánh ngọt và đồ uống, chuyện trò từ công việc và gia đình, rồi thảo luận đến sở thích đôi bên. Tịch Hoan nói: “Tôi thích đọc tiểu thuyết. Trước kia luôn theo văn của một tác giả, tên là Bính Đại. Anh từng nghe nói đến chưa? Nhưng đàn ông các anh hẳn là không đọc ngôn tình, chưa kể đến cô ấy là một tác giả không có tiếng tăm, mông lép ngực phẳng.”

Đàm Đông Niên giật giật khóe miệng, đánh dấu gạch chéo cho ấn tượng đầu tiên đối với cô ấy. Không biết mẹ anh ta tìm được đóa hoa xinh đẹp hiếm có này ở đâu ra mà giống với phong cách nói chuyện của Tôn Hồi thế. Anh ta đang tính kết thúc lần xem mắt thứ mười tám thì đột nhiên nghe thấy Tịch Hoan nói: “Đúng rồi, tên tiếng anh của tôi là Rose!”

Cô ấy vừa dứt lời, sau ghế ngồi của Đàm Đông Niên bỗng ló ra hai cái đầu be bé. Hà Tiểu Kiều ôm đầu Đàm Đông Niên dùng sức muốn lật tường. Chân tay cùng phấn khích, nói: “Cháu thích ăn thịt. Thịt lợn thái sợi, thịt bò thái sợi, cháu đều thích ăn.”

Đàm Đông Niên bị móng vuốt nhỏ bé bịt mắt, “ai ui” gào to đau điếng. Hà Đại Đao ra sức đỡ mông Hà Tiểu Kiều lên. “Một, hai, ba nào!”

Nhân viên phục vụ đi tới bên quầy, lo lắng nói với Tôn Hồi: “Chị chủ ơi, tổng giám đốc Đàm có thể nguy hiểm tới tính mạng đấy ạ!”

Tôn Hồi đang xem video trên máy tính bảng, cô bớt chút thời gian liếc sang bên đó, vui mừng nói: “Không tệ, không tệ! Trẻ nhỏ dễ dạy! Nguy hiểm đến tính mạng đoán chừng một năm sau mới có!” Nếu buổi xem mắt lần thứ mười tám này của Đàm Đông Niên thành công. Tôn Hồi lại dán mắt vào máy tính bảng. MC đang phỏng vấn khách mời kỳ này, từ “Làm sao anh trở thành ông vua của ngành thương mại?” đến “Bà xã của anh là một người như thế nào?”. Vấn đề liên quan đa diện quá, Hà Châu trả lời kín kẽ, đặc biệt anh nói: “Tôi biết cô ấy năm cô ấy mười chín tuổi. Khi đó tôi chỉ nghĩ tôi nhất định phải dâng cả thế giới trước mặt cô ấy, để cô ấy cho dù chạy tới góc bể nào cũng không thể rời xa tôi, bởi vì tôi đã giành được cả thế giới rồi!”

Trong công ty, Hà Châu xem xong buổi phỏng vấn ghi hình tuần trước. Sau khi kết

thúc công việc về nhà đã là chín giờ tối, hai đứa nhóc đang ăn caramel. Tôn Hồi chỉ vào TV và bảo: “Thấy chưa, khó khăn lắm mẹ mới tìm được video này đấy! Nhớ năm đó nhân dân toàn thành phố đều biết là ba con cầu hôn mẹ. Đài truyền hình cũng phát nhé. Con xem xem, còn có dì Kiều Kiều của hai đứa, với cả dì Lợi Mẫn, còn cả chú Bằng này. Nhìn thấy chưa?”

Hà Tiểu Kiểu ăn caramel, lúng búng: “Vâng, vâng! Ba xấu thật, nói dối!”

Tôn Hồi nghe thấy tiếng động ở cửa liền bật dậy, chạy như điên tới trước mặt Hà Châu. Hai chân phốc một phát nhảy lên người anh, ôm lấy cổ anh và nói: “Châu Châu ơi, anh mau cầu hôn em lần nữa đi! Cho Hà Đại Đao với Hà Tiểu Kiểu xem!”

Hà Châu mỉm cười hôn cô một cái, chẳng nói hai lời ôm ngay cô đến trước TV, nhìn cô đăm đăm, cất lời: “Hồi Hồi, xin em hãy gả cho anh!”

Tôn Hồi hếch cằm ra hiệu cho hai anh em, nhìn đi nhìn đi, là ba các con xin mẹ nhá. Cô nhào vào lồng ngực Hà Châu, cười rạng rỡ: “Em miễn cưỡng chấp nhận vậy!”

Hà Đại Đao và Hà Tiểu Kiều thảo luận về hương vị caramel hôm nay, hoàn toàn phớt lờ không nhìn Tôn Hồi và Hà Châu.

Trong phòng ngủ lục đục một hồi.

END


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.