Chơi Độc

Chương 46


Đọc truyện Chơi Độc – Chương 46

Đúng giờ cơm trưa, trong ngoài quán trà sữa chật ních người. Chiều thứ năm, trường không có giờ học. Tôn Hồi thậm chí còn chưa ăn trưa thì đã chạy tới. Em gái trà sữa cảm tạ Trời Đất: “Chị đến rồi, em sắp điên mất!”

Tôn Hồi xắn tay áo lên, chui ngày vào sau quầy để làm việc.

Em gái ở kia nói: “Nghỉ lễ Quốc tế Lao Động vắng teo, hết kỳ nghỉ bỗng dưng đông người thế này, em còn thật sự không quen!”

Tôn Hồi đang làm món kem sữa, trong tủ lạnh xếp đầy kem sữa đã đông thành đặc thành hình. Tôn Hồi lấy ra ba hộp dán nhãn lên, cho thêm chân trâu và đậu đỏ, lại chạy tới quầy trên thêm dừa và mứt quả. Bạn học Giáp muốn mứt dứa, bạn học Ất muốn mứt việt quất, bạn học Bính mắc chứng lựa chọn khó khăn hỏi Tôn Hồi có thể cho cùng các loại mứt, mỗi loại một ít không, Tôn Hồi phá lệ xa xỉ.

Bận rộn cả buổi trưa cho đến khi buôn bán vãn hơn chút mới nghỉ ngơi. Mọi người tản mác, mấy khách quen ngồi sát tường đã lộ mặt, hỏi han ân cần với Tôn Hồi và em gái. Qua một chốc, Điền Điềm đúng giờ tới báo danh, vừa châm chọc khiêu khích Tôn Hồi, vừa oán trách Đinh Trác Tường quá cẩn thận. Cô bạn nói: “Chẳng qua tớ muốn cùng bạn bè ra ngoài chơi, gạt anh ấy là hai tiết cuối chiều hôm qua có giờ học, kết quả anh ấy cứ dán mắt vào tớ. Cậu bảo sao đàn ông nhỏ mọn thế. Đó là anh em tốt của tớ, lại chẳng phải quan hệ không rõ ràng gì.”

Tôn Hồi bới hộp thức ăn nhanh một chốc “À”, một hồi “Ờ”, cũng chẳng biết nghe có lọt tai không. Trái lại Điền Điềm càng nói càng hăng.

Nam sinh bên cạnh chen Điền Điềm ra, sán tới gần quầy và hỏi Tôn Hồi: “Buổi tối rảnh không? Bọn tớ tính đi hát, muốn đi cùng không?”

Tôn Hồi gặm sườn xào chua ngọt, lắc lắc đầu, trong miệng toàn là nước sườn sốt. Em gái đưa khăn giấy cho Tôn Hồi, cô nhận lấy lau qua, rồi chỉ vào khóe miệng em gái bảo cô ấy cũng lau đi. Hai người lặng lẽ bỏ rơi những kẻ liên quan bên ngoài quầy.

Đang lúc mỗi người đều hát lên một vai tuồng, xuyên qua tầng tầng lọc không khí,

ánh Mặt Trời gay gắt nhất kể từ tháng Năm từ cửa chiếu vào.

Luồng sáng này khí thế mạnh mẽ, sắc vàng kim ùn ùn kéo tới giống bầu Trời đêm khuya đột nhiên bị xé rách, chùm sáng bắn vào trong mắt tất cả mọi người với khí thế bất ngờ. Giây tiếp theo, một khối sa màu đen bỗng phủ lên lỗ hổng toác ra ấy, mọi ánh sáng đều bị chặn phía sau tầng sa đen.

Khoảnh khắc Hà Châu bước vào, cánh cửa nhỏ hẹp bị chắn gần hết, ánh sáng biến mất, một luồng khí lạnh phút chốc đến gần. Theo sự di chuyển của anh, mỗi chàng trai cô gái đều im re, mọi người chỉ thấy anh lạnh lùng khác thường, mặt mày như khắc, thâm trầm và lạnh băng. Anh thọc tay vào túi quần, quét tầm mắt qua đám đông, tất cả những nơi tầm mắt lướt qua đều lặng ngắt như tờ. Sau vài bước chân, cuối cùng anh tới sát quầy chính giữa. Những sinh viên vây quanh dán cả vào tường mà nhường đường, nhưng vẫn cảm thấy tất cả không gian anh chiếm cứ, áp lực nặng nề không thể giải thích nổi.

Tôn Hồi cắn miếng sườn cuối cùng, “bộp” một tiếng, miếng sườn rơi lại vào trong bát.

Đám đông ồn ào nhốn nháo hệt con thoi trên vỉa hè ngoài cửa hàng trà sữa, mảng xanh một bên vỉa hè có mấy chiếc ghế gỗ, những cặp đôi thường ngồi đây phơi nắng, nhưng ghế gỗ hôm nay đã bị mấy người đàn ông cao to chiếm mất.


Vài nam sinh từ quán trà sữa đi ra liếc nhìn về phía ghế gỗ với cặp mắt lấy làm lạ, rồi quay lại lưu luyến nhìn cửa hàng, gục đầu rầu rĩ đi mỗi lúc một xa.

Buổi chiều, quán trà sữa yên tĩnh và ấm áp. Ba chiếc bàn nhỏ kê dựa tường, trên vách tường dán đầy những mảnh giấy nhỏ đủ màu sắc. Có người kỷ niệm tình yêu, có người than khóc về bảng điểm, còn có người viết hôm nay ăn uống gì, lặt vặt linh tinh. Hà Châu hờ hững liếc vài cái, chỉ thấy trên hai trang giấy nhớ ngoài cùng nhất có tên của Tôn Hồi, chữ viết cẩu thả, có thể thấy được nam sinh viết hai chữ này là hạng lén lút.

Điền Điềm cắn ống hút ngồi trên một chiếc ghế bên trong nhất, thỉnh thoảng vụng trộm quan sát Hà Châu.

Hà Châu mặc một thân âu phục thảnh thơi. Đối với anh mà nói bàn ghế có vẻ hơi nhỏ, anh phải gác chân trên lối đi. Bả vai Hà Châu dày rộng, che khuất một đám giấy nhắn chi chít. Anh hơi ngẩng đầu liếc nhìn bày trí trước mặt, đường cong khỏe khoắn

từ dưới cằm lên tựa mũi dao chạm khắc tinh tế, kéo dài đến sau tai, ngay cả tóc mai cũng đánh bóng chỉnh tề quy củ.

Anh tùy ý đánh giá trang trí, tầm mắt lơ đãng lướt qua Điền Điềm. Ánh mắt lạnh buốt và hờ hững ấy khuấy động bọt sóng trong tim Điền Điềm. Cô nàng đột nhiên đờ ra, khuôn mặt phút chốc ửng hồng. Khi bắt gặp trên khuôn mặt lạnh lùng của anh chợt cong lên nụ cười nhạt, tim Điền Điềm đập như gõ trống.

Khối băng dần dần tan chảy theo mỗi bước chân e lệ tới gần của Tôn Hồi. Cô cầm một cốc kem sữa đã dày công pha chế và nói: “Món tủ của quán này đấy, vị sữa rất đậm đà.”

Hà Châu xúc một muỗng, gật gật đầu: “Ngon lắm!”

Ngay cả giọng nói cũng hồn hậu, Điền Điềm ôm lấy trái tim nhỏ bé, dùng sức cắn nát ống hút,

Quán trà sữa chỉ còn lại một nam, ba nữ. Em gái ngồi trong quầy nghe nhạc đọc sách, Điền Điềm thì bảo là đợi bạn nên ngồi một bên sắm vai bóng đèn. Tôn Hồi dựa vào Hà Châu nhỏ giọng chuyện trò, giọng điệu nhẹ nhàng mềm mại chẳng khác gì ru ngủ, thậm chí ánh nắng thẳng tắp cũng dường như cong thành con sóng, chạy dài trong gian cửa hàng nho nhỏ này.

Hà Châu quá bắt mắt, mấy người tới tới lui lui liên tục quan sát anh. Một người đàn ông trên chiếc ghế dài ngoài cửa hàng đi tới ghé vào tai anh nói gì đó, Hà Châu khẽ đáp mấy câu. Người đàn ông kia lại ngồi về chỗ cũ.

Bên kia, Lê Thu Sinh nhàn nhã uống trà. Vị khách xem đồng hồ đã hai lần, rốt cuộc mất kiên nhẫn: “Ông chủ Lê à, cũng đã nửa giờ rồi, bên đó có ý gì đây?”

Lê Thu Sinh cười đáp: “Tôi vừa gọi điện thoại hỏi qua, bảo rằng đang bận, sẽ đến nhanh thôi!”


Vị khách thoạt đầu nổi giận đùng đùng, sau khi đợi thêm mười phút thì bắt đầu thấp thỏm không yên. Qua mười phút nữa vẫn không thấy Hà Châu xuất hiện, ông ta không ngồi nổi nữa, nghĩ lúc trước khi trao đổi với Hà Châu có tranh chấp vài lần, phải chăng bản thân ép giá quá nhiều, thật sự khiến bên kia không hài lòng?

Ăn xong một cốc kem sữa, Hà Châu đặt cốc xuống, nghe Tôn Hồi nói: “Anh làm gì mà để bạn bè ở cả bên ngoài thế kia. Bảo họ vào đi, em mời họ uống trà sữa.”

Tôn Hồi tưởng rằng chỉ có ba người ngồi bên ngoài, cô không trông thấy ba chiếc xe đều đỗ bên đường, tròn mười người hoặc ngồi hoặc đứng hoặc đi qua đi lại. Tuy họ ăn mặc khác nhau nhưng đi tới đi lui trong đám sinh viên đúng là như hạc giữa bầy gà. Bảo vệ gần đấy đã hoài nghi mà tuần tra mấy lần.

Hà Châu cười đáp: “Không sao, họ đợi một lúc thì đi thôi!”

Quả nhiên lát sau, khi cấp dưới lần thứ hai tới ghé bên tai nói mấy câu, cuối cùng Hà Châu tha cho đồng bọn cứ bị giấu kín. Phía xa, bảo vệ chỉ thiếu chắp hai tay lạy tạ ơn Trời Đất.

Hôm nay Tôn Hồi cười toe toét, pha chế đồ uống hình như thêm cả mật ong, mấy khách quen được thứ đồ uống ngot ngào này khiến tinh thần sảng khoái, nhỏ giọng hỏi Tôn Hồi: “Bạn trai cậu đây à?”

Hà Châu đã ngồi đó hai tiếng đồng hồ, thỉnh thoảng uống một hớp trà xanh, thi thoảng giở tạp chí trên tay, một khi nghe thấy có người hỏi han Tôn Hồi, anh liền ngẩng đầu lên nhìn về phía tủ quầy mà cong khóe môi.

Tin tức bạn trai của Tôn Hồi đang ngồi trong quán trà sữa không cánh mà bay. Nam sinh thích Tôn Hồi bóp cổ tay thở dài. Rốt cuộc Đinh Trác Tường tới đón Điền Điềm, lôi cô bạn chẳng hiểu sao không nỡ rời đi.

Em gái thấy ruồi bọ cuối cùng đã đi, mỉm cười vẫy tay đuổi Tôn Hồi: “Chị đi đi ạ, một mình em trông quán là được rồi!”

Tôn Hồi hô to “vạn tuế”, kéo Hà Châu chạy thẳng ra ngoài.

Song, Hà Châu không dẫn cô về nhà mà dắt tay cô đi dạo trong sân trường, lượn hết một vòng sân trường hai người cũng kể rõ ràng tình hình một tháng nay. Chập tối, Tôn Hồi đồng ý với yêu cầu của Hà Châu, gọi điện thoại mời bạn cùng phòng tới. Tạ Kiều Kiều nháy mắt đã đến, hào hứng bảo: “Rốt cuộc nhớ đến bọn tao rồi, mời khách mời khách!” Lại thấy Hà Châu, cô bạn kinh ngạc suýt rớt cằm: “Trời ạ, đây là phản kích thành công khi nào vậy?”

Thái Nhân Duy thêm chú thích: “Cái này gọi là khả năng tiềm tàng”


Mỗi Thái Nhân Duy vẫn giống một người bình thường, cũng không còn dáng vẻ trước kia cứ thấy Hà Châu liền hỏi chuyện về Chu Tùng Dật nữa.

Kiên nhẫn luôn có mức độ, cố chấp cũng có một ngày cuối cùng làm mềm đi. Phù Hiểu Vi đã tìm Chu Tùng Dật hai năm rưỡi, không biết từ khi nào cô bạn đột nhiên không tới quán net thâu đêm. Chỉ là Phù Hiểu Vi trở nên ngày càng bơ phờ, chẳng khác gì đã mất đi mục tiêu của cuộc sống.

Ngày đầu tiên Hà Châu quay về thành phố Nam Giang, anh đi cùng Tôn Hồi suốt, khách hàng bị anh quẳng sang một bên, cho đến sẩm tối ngày thứ hai anh mới liên lạc lại. Lê Thu Sinh nói với Hà Châu: “Hôm qua, lúc đi mặt gã đen thui như gì luôn. Cậu chắc gã tiếp tục hợp tác chứ?”

Câu trả lời của Hà Châu xém chút khiến Lê Thu Sinh trẹo chân: “Không chắc. Chẳng qua tôi không thích có kẻ tỏ vẻ trước mặt mình thôi!”

Vị khách hàng kia lúc về dứt khoát đã chửi mắng Hà Châu một đêm. Hôm nay như thường lệ, ông ta mang vẻ mặt tươi cười đến bàn chuyện làm ăn, giằng co hai tiếng đồng hồ rồi, cuối cùng không chiếm được nửa phần lợi. Về sau Hà Châu cho Lê Thu Sinh biết: “Trong làm ăn cũng chỉ xem ai có thể cứng rắn đến cuối cùng, thấy tốt liền thu lại, không hợp với tôi!”

Từ biệt ba ngày đúng là khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa, Lê Thu Sinh cười nói: “Tôi vẫn không nhìn nhầm cậu thật!” Ánh mắt xoay chuyển, ông ta bỗng đè thấp giọng: “Chủ tịch Mai rất coi trọng cậu, rút ra bao nhiêu người như vậy tới giúp cậu làm việc. Có điều, khổ sở vất vả cũng là thay người khác đánh giang sơn thôi. Tuổi này nên suy nghĩ cho mình tí!”

Hà Châu cười nhạt không đáp.

Hà Châu đã trở về, Tôn Hồi lại dọn về căn hộ bụi bặm.

Hà Châu mang về hai laptop, anh dặn Tôn Hồi không được đụng vào, bên trong toàn là dữ liệu thương mại bí mật của công ty. Tôn Hồi bĩu môi nói thẳng “không thèm”. Hà Châu mỉm cười xoa đầu cô, bắt đầu những ngày đi sớm về muộn.

Tóc Vàng xem như là anh em tốt của Hà Châu. Ngày thứ năm Hà Châu trở lại, anh hẹn Tóc Vàng ăn cơm.

“Nghe bảo cậu với Lợi Mẫn hẹn hò?”

Tóc Vàng cười gượng vò vò đầu: “Đứa khốn nào nói với anh thế? Miệng rộng đấy!”

Hà Châu mỉm cười: “Mấy tháng nay thiệt thòi cho cậu. Hồi Hồi bảo cậu đã giúp cô ấy rất nhiều.”

Tóc Vàng bảo chỉ là tiện tay thôi. Hà Châu cũng chẳng phải không cho Tóc Vàng chỗ tốt. Thấy lần này Hà Châu về mang theo rất nhiều người bên cạnh, trong lời ngoài ý gã đều bày tỏ muốn lăn lộn cùng Hà Châu. Hà Châu ngắt lời gã: “Cậu không phải anh em bình thường của tôi, đừng theo làm cái này!”

Đối với chuyện làm ăn hiện giờ của Hà Châu, Tóc Vàng cũng có dự tính trong lòng.


Sau khi nghe Hà Châu nói vậy, gã nói không rõ là mất mát hay cảm kích.

Hà Châu nói tiếp: “Cậu vẫn ít tuổi, tương lai còn dài, giúp tôi làm chút chuyện khác đi, sẽ không xử tệ với cậu đâu!”

Bấy giờ Tóc Vàng mới mỉm cười, nghe Hà Châu lại lên tiếng: “Nghe bảo Lý Vĩnh Thắng muốn tìm quan hệ vào cục cảnh sát!”

Tóc Vàng đáp: “Anh đã nghe nói cả rồi ạ. Không phải anh vừa về à? Đợt trước, Da Đen từng nhắc với em, bảo rằng Lý Vĩnh Thắng mượn tiền bố mẹ nó, giờ chỉ thiếu tiền, quan hệ thì đã có!”

Hà Châu xoay xoay ly rượu, suy tư: “Trở về giúp tôi hẹn với Lý Vĩnh Thắng!”

Ba ngày sau, Lý Vĩnh Thắng tới phòng bao trong nhà hàng gặp Hà Châu.

Lý Vĩnh Thắng còn nhớ Hà Châu một năm trước, anh chẳng qua là một tên côn đồ trông coi quán net, mặc đồ te tua, hẹn hắn ăn cơm trong một quán ăn nhỏ, hy vọng trưởng đồn công an hắn đây một mắt nhắm một mắt mở. Về sau Hà Châu nhờ hắn giúp lần nữa, chỉ cần chuyển mấy câu cho chủ của nhà nghỉ họ Tôn là được. Tuy Lý Vĩnh Thắng không biết Hà Châu đến cùng có mục đích gì, nhưng trước sau anh kiếm cho hắn ta rất nhiều lợi ích.

Đây là lần thứ ba gặp gỡ, có điều ngắn ngủi một năm, Lý Vĩnh Thắng suýt nữa không dám nhận ra, chỉ thấy Hà Châu mặc một thân tây trang giày da hàng hiệu, với bảy, tám thủ hạ theo cùng, ánh mắt vừa liếc liền có người thay anh kéo ghế, ra lệnh một tiếng thì những người đó lại lặng lẽ lui ra ngoài, chỉ để lại một người đàn ông tên Lý Vĩ Bằng đứng ở bên.

Lý Vĩnh Thắng e sợ nói mấy câu khách sáo với Hà Châu, liền nghe thấy anh đi thẳng vào đề: “Nghe bảo đồn trưởng Lý muốn điều đến cục công an?”

Tim Lý Vĩnh Thắng run lên, lại nghe Hà Châu nói: “Không biết tôi có thể giúp được chỗ nào không?”

Đương nhiên Hà Châu giúp được, sau này Lý Vĩnh Thắng vẫn không dám tin, tên côn đồ ngày xưa rũ mình biến một cái đã thành một người làm ăn có tài lực hùng hậu. Hắn công tác ở đồn công an mười năm không bằng Hà Châu ra ngoài lang bạt một năm.

Bên này Lý Vĩnh Thắng dựa theo kế hoạch mà làm việc, Hà Châu bỏ tiền ra mua chức cho hắn, hắn không vội vàng trong chốc lát, tiến hành theo tuần tự mới không khiến người ta để ý.

Tâm trí và sức lực của Hà Châu đều đặt vào công việc. Sau khi về nhà, Tôn Hồi sớm đã say giấc, bên gối là cuốn đề thi tiếng Anh cấp bốn. Hà Châu thoáng ngẫm nghĩ mới phát hiện thì ra lại tới tháng Sáu rồi.

Hôm sau Hà Châu gọi Tóc Vàng và Lý Vĩ Bằng đến, anh nói: “Giúp tôi tìm một nơi!”

Một thôn làng nhỏ gần thị trấn, đó là nơi Tôn Hồi sinh ra.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.