Chọc Không Nổi, Trốn Không Xong

Chương 17: Không ổn


Đọc truyện Chọc Không Nổi, Trốn Không Xong – Chương 17: Không ổn

Vì sao mà Vương tiểu thư có được bảo bối giáp thảo thì có rất nhiều cách nói, có người nói là từ trong tay người mẹ đã khuất của nàng, có người nói là lừa gạt của lang băm trong giang hồ, thậm chí còn có người nói rằng Vương tiểu thư phúc trạch thâm hậu vô tình lấy được trong lúc ra ngoài dâng hương. . . . . .

Có thể là vì để dụ dỗ mọi người hoặc là muốn trắng trợn thổi phồng xuất xứ của giáp thảo, tóm lại người biết thực hư rất kín miệng, trước mắt chưa có đáp án xác thực.

Có điều giáp thảo từ đâu mà đến mọi người không quan tâm lắm, cái bọn họ quan tâm là làm thế nào để biến nó thành của mình.

Sở dĩ không có ai nghi ngờ tính chính xác của tin tức này, bởi người truyền tin ra ngoài chính là thần y Bách Lý Thần đức cao vọng trọng còn có khả năng khải tử hoàn sinh.

Bách Lý Thần đang trị bệnh cho lão mẫu của Vương Viên ngoại trong lúc vô ý phát hiện ra giáp thảo, thứ hiếm lạ này hắn đã từng thấy trong sách cổ.

Đã rất nhiều người từng được Bách Lý Thần cứu chữa, vô cùng tôn trọng ông, nghe nói ngay cả Vân thị sinh mẫu Diệp Thao —— hiện giờ là vợ của Hình Bộ Thượng Thư năm đó vốn tưởng không còn hi vọng sống sót cũng là sống lại dưới tay ông.

Bách Lý Thần dựa vào y thuật xuất thần nhập hóa ở trong triều đình, trong giang hồ cùng bách tính vô cùng có uy danh, vì vậy khi tin tức giáp thảo được truyền ra, thanh niên tài tuấn khắp năm sông bốn biển đều mộ danh mà đến.

“Tiểu Bát ca này, ngươi nói thử xem những người đức hạnh không tốt nhưng số mệnh đều rất tốt phải không?” Hách Quang Quang ngồi trong phòng trêu đùa với Tiểu Bát ca đang ăn ở trong lồng.

Bát ca vùi đầu cắm cổ ăn, không để ý đến vẻ mặt phức tạp của Hách Quang Quang.

“Ngươi nói xem người như Bạch Tiểu Tam cái gì cũng không tốt rốt cuộc gặp vận cứt chó gì mà lại có thể cưới được thiên kim Vương gia cái gì cũng tốt cơ chứ?” Hách Quang Quang chống cằm, lông mày nhanh chóng nhăn lại thành hình chữ bát, vẫn không hiểu tại sao sau khi Tiêu Đại đã đào hết những gì “quý hóa” của Bạch Tiểu Tam ra mà hắn vẫn có thể trở thành con rể của Vương Viên ngoại.

Có lẽ Tiểu Bát ca không chịu nổi tiếng ồn ào của Hách Quang Quang, hơi nâng đầu nói câu: “Không tốt, không tốt.” , sau đó tiếp tục cắm đầu ăn.

“Ngươi cũng nghĩ không thông đúng không? Bạch Tiểu Tam đã từng thành hôn, cũng xem như ‘ nhị thủ hóa ’ rồi, hoàn toàn không xứng với Vương Mỹ Nhân nhà người ta!” Hách Quang Quang từ lúc sáng sớm nghe tin Bạch Tiểu Tam là người cuối cùng trúng tuyển nghĩ mãi mà vẫn không xong, Bạch Tiểu Tam trên danh dự không chỉ đã “Nhị thủ”,lại còn động phòng với rất nhiều hồng phấn tri kỷ, cái thứ “Cứt trâu” ấy cho dù được thần tiên biến thành vàng cũng vẫn thối, đâu có xứng với Vương Mỹ Nhân “Nhất thủ” chưa từng dính dáng đến bất kì nam nhân nào chứ?
(Nhị thủ hóa: hàng đã xài rồi/ hàng second hand)

Tiểu Bát ca đâu có hiểu được Hách Quang Quang đang nói gì, chỉ vì không đáp lại nàng sẽ bị thẻ trúc đập vào đầu, vì vậy mỗi lần Hách Quang Quang nói một hai câu là nó phải đập cánh hoặc ngẩng đầu nhắc lại mấy câu để tránh bị xây xát da thịt.

“Này, một mình cô ở đây lải nhải cái gì vậy?” Diệp Tử Thông tâm tình rất tốt vì đã được giải lệnh cấm túc nghênh ngang đi vào trong phòng Hách Quang Quang.

Hách Quang Quang cố nén giọng điệu bực mình, ôn hòa trả lời: “Không có gì, đang trêu con chim này chút thôi.”

“Ta nghe thấy cô nói Bạch Tiểu Tam gì gì cơ mà!” Diệp Tử Thông bị trả lời qua loa chu miệng lên, nhảy lên ngồi trên ghế tựa bên cạnh Hách Quang Quang.

Tiểu Bát ca nhìn thấy Diệp Tử Thông lông toàn thân lập tức dựng ngược lên, vọt tới góc khuất nhất kề sát lồng chim đề phòng nhìn Diệp Tử Thông.

“Con chim đáng ghét!” Diệp Tử Thông tinh quái tóm lấy lồng chim dùng sức lắc lắc, Tiểu Bát ca bị lắc choáng váng đầu óc đập trái đập phải kêu thảm thiết không ngừng.

“Đừng lắc nữa.” Hách Quang Quang nhanh chóng đoạt lại lồng chim, giơ cao không để cho Diệp Tử Thông chạm tới.


Bát ca choáng váng nằm nhoài trên sàn, liêu xa liêu xiêu vừa bò dậy một chút lại ngã xuống.

“Ha ha, nhìn bộ dạng ngu ngốc của nó chơi đùa thật thích.” Diệp Tử Thông vừa định tức giận lại bị dáng vẻ chật vật như say rượu của Bát ca chọc cười, vỗ tay “bộp bộp”.

“Đồ xấu xa, cha mi bắt ta ‘từ bỏ’ Bát ca đưa mi không phải để mi hành hạ nó.” Hách Quang Quang bất mãn trừng mắt với Diệp Tử Thông, vì sắp được rời khỏi nơi này, “Nô tính” biến mất, đối mặt với Diệp Thao cùng Diệp Tử Thông không cần phải dè dặt nữa.

“Cô làm sao mà biết phụ thân không muốn ta hành hạ nó?” Diệp Tử Thông bày ra vẻ mặt “Cô hiểu được phụ thân ta chắc” hỏi vặn lại.

Hách Quang Quang á khẩu không trả lời được, hừ một tiếng: “Mi không thích con Bát ca này, cũng đã đồng ý trả lại ta, vậy thì ta là chủ nhân của nó không cho phép ngươi bắt nạt nó.”

“Hẹp hòi.” Diệp Tử Thông lầu bầu một câu, bỏ ý tưởng dọa nạt Bát ca đi, nhãn cầu đảo quanh phòng rồi làm như vô ý hỏi, “Tả thúc thúc nói mấy hôm nữa cô sẽ rời đi?”

Hai mắt Hách Quang Quang nhất thời sáng lên, vui vẻ gật đầu: “Đúng vậy.”

Đuôi mắt Diệp Tử Thông nhếch lên, nghi ngờ nói: “Rời khỏi đây làm cho cô vui vẻ như vậy sao?”

“Đương nhiên! Không phải ở nơi này để bị các ngươi ức hiếp lợi dụng, sao ta không vui cho được?” Hách Quang Quang đặt lại lồng chim lên bàn, vỗ về Bát ca vừa bị kinh sợ.

“Không biết tốt xấu, bao nhiêu người muốn vào đây còn không có cơ hội đấy.” Diệp Tử Thông cảm thấy mất hứng vì có người ghét bỏ Diệp Thị sơn trang như vậy.

“Ai thích thì đi mà vào, không liên quan đến bản thiếu gia.” Hách Quang Quang dỗ dành một lát thấy Bát ca vẫn còn đang sợ hãi, oán trách trừng mắt nhìn mắt Diệp Tử Thông.

“Cô là nữ nhân.”

“Con nít như mi quản ta là nam hay nữ để làm gì? Thật quan tâm.” Hách Quang Quang nhéo nhéo gương mặt của Diệp Tử Thông.

Diệp Tử Thông bắt lấy móng sói, chăm chú nhìn Hách Quang Quang rồi lại quay sang nhìn lồng chim vài lần, khi Tiểu Bát ca vừa định phát run lên thì cái miệng nhỏ nhắn mới mấp máy khó khăn nói: “Nếu không cô theo bọn ta về trong trang làm thư đồng cho ta đi?”

Hách Quang Quang nghe vậy phụt cười một tiếng, vỗ vỗ bả vai Diệp Tử Thông lắc lắc đầu cười: “Mi nên tìm một đứa trẻ giống mi làm thư đồng mới đúng.”

Diệp Tử Thông thất vọng, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi cau lại, như thương lượng hỏi tiếp: “Vậy làm đại nha hoàn trong phòng ta? Để ngươi quản mấy nha hoàn thì sao?”

“Sao lại không muốn để cho ta đi vậy, chẳng lẽ không nỡ xa ta?” Hách Quang Quang lại gần Diệp Tử Thông nheo đôi mắt hạnh, vô cùng đắc ý như mèo ăn vụng, tiếp tục vươn móng sói đùa cợt mò mẫm lên gương mặt nhỏ nhẵn nhụi, “Nhìn mi không tự nhiên thế này, nói thẳng ra không muốn ta đi là được, cứ quanh co lòng vòng, còn nhỏ tuổi sao không thể thẳng thắn hơn chứ?”

“Cô bớt buồn nôn đi!” Diệp Tử Thong vọt từ ghế nhảy xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn không biết là thẹn hay là giận đỏ phừng phừng, dùng sức chà xát gai ốc trên cánh tay.

“Nhìn mặt đỏ phừng của mi, bị ta nói trúng nên thẹn phải không? Ha ha.” Hách Quang Quang rất không cho mặt mũi cười lớn.


“Cô mau biến đi, ta không chịu nổi cô nữa rồi!” Diệp Tử Thông giận dữ hét to một tiếng, dữ dằn gườm gườm Hách Quang Quang một lúc rồi xoay người chạy ra khỏi phòng.

“Thật là thằng nhóc làm người ta vừa tức vừa thương mà.” Hách Quang Quang ngưng cười cảm thán, nàng cảm thấy được thái độ của Diệp Tử Thông thay đổi, mặc dù mỗi lần gặp nhau vẫn luôn gay gắt đối đầu, thế nhưng dòng địch ý với bài xích này đã nhạt hơn rất nhiều.

Lại qua mấy ngày, gần ngày liên thân của Vương gia và Bạch gia, Diệp Thao nói trên đường đón dâu của Bạch gia họn hắn sẽ tìm đúng thời cơ xuống tay, Vương tiểu thư xuất giá chắc chắn sẽ mang theo giáp thảo.

Người nghĩ đến giáp thảo không chỉ có mình bọn hắn, Diệp Thao rất chú trọng đến lần này, đến lúc đó hắn cùng Tả Trầm Châu đều sẽ qua đó, bọn hắn phụ trách mở đường, Hách Quang Quang sẽ tiếp cận với thiên kim Vương gia trộm giáp thảo, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, vật quan trọng đến mức này chắn chắn phải mang theo bên người, đây cũng là vì sao Diệp Thao lại nảy ra chủ ý này với Hách Quang Quang.

Vào đêm, Hách Quang Quang mặc y phục dạ hành đã được may sẵn cho nàng, cùng Diệp Thao, Tả Trầm Châu thi triển khinh công đuổi theo hướng đội ngũ đưa dâu ban ngày vừa rời đi của Vương gia.

Có ám vệ đặc biệt giám thị đội ngũ đưa dâu, bất cứ lúc nào cũng có thể mật báo với Diệp Thao, đề phòng đêm dài lắm mộng, Diệp Thao tính toán bọn họ sẽ ra tay trước để giành lợi thế, tranh thủ đêm nay thu đồ vào tay.

Đội ngũ trên đường đưa dâu xảy ra chút vấn đề, trước khi trời tối không thể tìm được khách điếm ở thành trấn phía trước, vì vậy mọi người đành tìm một rừng cây tương đối an tĩnh ngủ tạm một đêm.

Bởi mang theo giáp thảo cùng mấy xe ngựa đầy ắp của hồi môn, mức độ an toàn rất làm người khác lo lắng, vì vậy những người đi theo đều giương cao tinh thần, đến đêm mấy chục người chia thành hai phần thay phiên canh giữ mấy cái xe ngựa.

Khi ba người Diệp Thao đến vừa qua giờ tý, chính là lúc thân thể mọi người mệt mỏi nhất, ban ngày ba người đã cố ý ngủ bù nên lúc này đang dồi dào sinh lực, những đại hán đưa dâu chạy cả một ngày đường không thể bì được.

Ám vệ ẩn trong tối ở một nơi bí mật gần đó xuất hiện thấp giọng bẩm báo nói Vương tiểu thư cùng nha hoàn đã vào trong rừng đi tiểu, qua một khắc đồng hồ vẫn chưa thấy ra ngoài.

Hách Quang Quang nhìn sang, thấy có vài người đã sốt ruột, muốn vào rừng tìm cả chủ lẫn tớ, một số người khác thì phản đổi, nói đại cô nương nhà người ta có thể diện, sao có thể để cho những người thô thiển như bọn họ đi tìm, đoán rằng có lẽ ăn gà rừng nướng nên bị đau bụng nhanh chóng sẽ trở lại thôi.

Vương tiểu thư không có ở đây nên bọn họ không tiện hiện thân, ba người ẩn trong bóng tối lặng lẽ đợi thời cơ.

Qua nửa khắc sau vẫn chưa thấy người trở lại, thấy thế mọi người nóng nảy, người dẫn đầu nói: “A Nhị, A Tam theo ta vào trong tìm.”

Ba đại hán cầm đuốc vào trong rừng tìm người, một nửa người đang ngủ vì tiếng ồn cũng thức dậy bắt đầu lo lắng.

“Có người tới.” Diệp Thao đột nhiên lên tiếng thầm thì, tròng mắt đen sắc bén nhìn về phía đông nam trong rừng.

Tả Trầm Châu nhìn sang, phút chốc lắng nghe vẻ mặt cũng trở nên thận trọng, hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng trao đổi tin tức: có cao thủ tới.

Nhĩ lực của Hách Quang Quang không bì được hai người này, không nghe được gì, nhưng vẫn ngưng thở không dám lên tiếng.

Lúc này một đại hán trong đó vội vã chạy về, nóng nảy hô to: “Đại sự bất ổn, bên trong không biết ai đã bày trận sát thiên đao, tiểu thư nhất định đã bị nhốt ở trong không ra được!”


“Cái gì? Vậy phải làm sao bây giờ?” Mọi người trở nên rối loạn, ngươi một câu ta một câu bắt đầu tranh chấp nên làm thế nào.

Thừa dịp hỗn loạn, Diệp Thao ra hiệu bằng mắt cho Tả Trầm Châu, sau đó lặng lẽ tiếp sát gần về phía “Cao thủ” ở hướng đông nam.

Tả Trầm Châu khẽ kéo tay áo Hách Quang Quang ý bảo nàng đi theo sau hắn, hai người một trước một sau đi vào nơi Vương tiểu thư mất tích.

Có người đề nghị đem nhiều người vào trong xem xét, nhưng lại sợ xe ngựa bị cướp, phần nhiều người không dám rời đi, vì vậy chỉ đề cử ba người vào trong.

Tả Trầm Châu mang theo Hách Quang Quang nhảy lên cây, khi ba gã đại hán đi tới thì cầm chuôi dao đánh bất tỉnh bọn họ.

Mắt thấy đã giải quyết xong người, Hách Quang Quang nhảy khỏi cây, lúc rơi xuống đất không phát ra bất kì tiếng động nào, làm cho Tả Trầm Châu thoáng tán thưởng.

“Ai? !” Nơi xa truyền đến tiếng đánh nhau, bọn đại hán đưa dâu nháo nhác tóm lấy mọi thứ vây quanh xe chờ sẵn quân địch.

Tả Trầm Châu không để ý, mang theo Hách Quang Quang tiếp tục bước về phía trước có ánh sáng, sau khi đánh bất tỉnh hai người canh giữ trận pháp, giơ đuốc nghiên cứu trận pháp đang dùng cây cối cao lớn vây lại, những cây này cây nào cũng to khỏe, có thể thấy được thiết lập của trận pháp này đã có chút bản lĩnh rồi.

“Sao mà không đi nữa?” Hách Quang Quang đứng bên cạnh Tả Trầm Châu nghi ngờ hỏi.

“Đây là trận pháp, chưa dò cửa đã đi vào không phải muốn chết sao?” Tả Trầm Châu trợn mắt nhìn Hách Quang Quang một cái, cảm thấy nữ nhân này thật sự ngốc đến mức không có thuốc nào cứu được.

“Sao mà muốn chết? Trận pháp này rất đơn giản.” Hách Quang Quang cẩn thận dò xét trận pháp thêm vài lần vẫn không hiểu ra sao trả lời.

“Đơn giản? Giờ không phải lúc để khoác lác đâu!” Nếu không phải Hách Quang Quang còn chỗ để dùng, hắn thật sự rất muốn đánh bất tỉnh nàng ngay lập tức.

Trận pháp trước mắt làm người ta hồ đồ, làm người ta cảm thấy rằng những cái cây này đang di chuyển, phương hướng sẽ biến hóa không ngừng, một khi lâm vào trong trận, trừ phi hiểu được phương pháp phá giải, nếu không ở nơi này đi tới đi lui phương hướng biến hóa đừng mong có thể thoát thân.

“Ta không hề khoác lác, trận pháp này ta đã thấy, ta vào tìm Vương tiểu thư, ngươi không dám vào thì ở đây coi chừng đi.” Hách Quang Quang nói xong liền nhấc chân vào trong trận, vừa đi vào trận pháp lập tức biến, cả người biến mất tựa hư không, làm cho Tả Trầm Châu muốn kéo nàng lại mà không kịp.

Sang trái hai, sang phải ba, lui một trái ba lui bốn. . . . . . Hách Quang Quang lẩm nhẩm khẩu quyết Hách Đại lang đã từng dạy cho nàng, thuần thục xuyên qua trận pháp đang không ngừng biến hóa, ánh mắt trong sáng không chút nào bị cảnh tượng trước mắt mê hoặc.

Khoảng nửa ly trà sau, Hách Quang Quang nghe thấy có tiếng nữ tử kêu cứu mạng, dừng lại cẩn thận xác định phương hướng, sau đó cẩn thận từng chút một tìm kiếm theo khẩu quyết.

“Vương tiểu thư?” Rất nhanh sau đó Hách Quang Quang đã tìm được người, Vương tiểu thư mặc giá y đỏ thẫm đang chật vật ngồi dưới đất gạt lệ.

“Ngươi là ai?” Nhìn thấy Hách Quang Quang toàn thân hắc y, Vương mỹ nhân vốn đang sợ hãi lại càng khẩn trương hơn.

“Đừng quan tâm ta là ai, ta tới để cứu cô.” Hách Quang Quang đi tới vươn tay muốn kéo nàng ta dậy, nhưng lại bị tránh được.

“Nam nữ thụ thụ bất thân.” Vương tiểu thư tránh tay Hách Quang Quang, tự đứng lên ánh mắt trong veo mà lạnh lùng hỏi, “Công tử thật sự có thể ra khỏi đây?”

“Ta có thể đi vào đương nhiên cũng có thể ra ngoài, nghe nói nha hoàn của cô cũng đã vào đây, nàng ta đâu rồi?” Hách Quang Quang hỏi.

“Lạc mất rồi.”


“Theo ta đi tìm nàng ấy.” Hách Quang Quang tốt bụng đề nghị.

Nghe thấy Hách Quang Quang nói có thể đi ra ngoài, trái tim Vương tiểu thư vẫn đang treo lơ lửng cuối cùng cũng buông xuống, đi theo sau Hách Quang Quang tìm người.

“Không được, ảo giác quá lợi hại, cô đi như vậy chắc chắn sẽ lạc, cầm tay ta đi.” Hách Quang Quang đưa tay ra, thấy đối phương thà rằng lạc đường còn hơn mất danh tiết, thở dài nhẹ nhàng nói, “Ta là nữ nhân, vì để dễ dàng hành động mới giả nam, không tin cô nhìn cổ ta xem, không có hầu kết .”

Thấy Hách Quang Quang thật sự không có hầu kết, thân hình lại nhỏ hơn so với nam nhân bình thường, Vương mỹ nhân rốt cuộc cũng không còn đề phòng mà vươn tay cầm lất tay Hách Quang Quang nói: “Làm phiền vị. . . . . . cô nương này.”

Không bao lâu cũng tìm thấy nha hoàn khóc đến lạc cả giọng, Hách Quang Quang mỗi tay một người mang theo hai người xuất trận.

Vì dễ dàng tìm được nha hoàn lạc đường, Vương mỹ nhân đã tin tưởng bản lĩnh của Hách Quang Quang, cảm kích nói: “Đa tạ ân cứu mạng của cô nương, đại ân đại đức này không biết báo đáp thế nào cho phải. . . . . .”

Hách Quang Quang không hề khách khí, trực tiếp làm rõ mục đích: “Muốn báo đáp cũng không khó, đưa giáp thảo cho ta là được.”

“Tiểu thư, đừng!” Nha hoàn nghe vậy lớn tiếng kêu lên.

“Sao vậy? Ta cứu hai mạng của các cô đổi lấy vài cọng cỏ rất quá đáng sao?” Hách Quang Quang trợn mắt chất vấn.

Vương mỹ nhân cúi đầu không trả lời ngay, siết tay một lúc lâu mới buông ra, gật gật đầu nói: “Được, chỉ cần cô dẫn chúng ta xuất trận, giáp thảo là của cô.”

“Tiểu thư. . . . . .”

“Một lời đã định.” Hách Quang Quang nhếch miệng cười, không ngờ lấy được dễ dàng như vậy, vui mừng kéo hai người đi ra ngoài.

Lúc ra khỏi trận không hề thấy Tả Trầm Châu, Hách Quang Quang có chút buồn bực, nhưng không có thời gian quan tâm đến việc này, đưa tay tới trước mặt Vương mỹ nhân, nói: “Lấy giáp thảo ra đi.”

Vương mỹ nhân chậm rãi có chút không tình nguyện sờ tay vào ngực, lấy ra dùng khăn tay bọc giáp thảo lại.

“Tiểu thư, đây là vật đã hứa cho cô gia.” Vẻ mặt nha hoàn cầu xin gấp đến độ dậm chân.
(cô gia: anh, cậu: bố mẹ gọi con rể)

“Cô gia không biết võ, cho hắn có tác dụng gì?” Vương mỹ nhân lạnh giọng trả lời, hít sâu một hơi đặt bảo bối quý giá vào trong tay Hách Quang Quang, “Đây chính là giáp thảo, coi như để tạ ơn ân cứu mạng của cô nương.”

Hách Quang Quang nhận lấy, muốn mở khăn nhìn thứ người người muốn cướp rốt cuộc như thế nào, một đôi tay nhỏ nhắn xinh đẹp đột nhiên với qua cầm tay nàng ngăn cản.

“Hương Nhi về trước đi, ta có lời muốn nói với vị cô nương này về giáp thảo.” Vương mỹ nhân ra lệnh.

“Vâng.” Hương Nhi bất đắc dĩ rời đi.

Sau khi Hương Nhi đi xa, Vương mỹ nhân chợt tuôn ra một tràng cười kì dị, thủy mâu mỹ lệ dụ người chống lại hai mắt nghi hoặc của Hách Quang Quang, dùng thanh âm mềm mại nhưng quỷ dị nói: “Hôm nay coi như ân nhân xui xẻo, thật có lỗi.”

Một luồng lạnh lẽo chợt xông lên toàn thân, trực giác Hách Quang Quang cảm thấy không ổn, dùng sức hất bàn tay mềm mại của Vương mỹ nhân thoát thân, kêu lớn : “Có ai không!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.