Cho tôi ngủ thêm chút nữa

Chương 96


Đọc truyện Cho tôi ngủ thêm chút nữa – Chương 96

Edit: LazyGirl.      
——————
Chu Lệnh Hành nhanh chóng che giấu đi nhịp tim đột nhiên đập mạnh của mình, khẽ cụp mắt.
Tô Hành hết lần này đến lần khác không ngừng chơi đùa với tóc của anh, nhiệt độ lòng bàn tay truyền vào từng chân lông kẽ tóc, khiến anh không đành lòng phá hỏng cảnh tượng mỹ lệ này. 
Một lúc sau, Tô Hành  cuối cùng cũng chịu buông tha cho đám tóc của anh, khẽ cười một tiếng, “Sao rồi? Còn muốn em tiếp tục dỗ nữa không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Lệnh Hành mau chóng định thần lại, đột nhiên dùng sức kéo cô vào lòng, xoay người đảo khách thành chủ. 
Anh dùng một tay ôm vòng eo thon thả của cô, tay còn lại giữ nhẹ cằm cô, cúi người xuống hôn. 
Môi anh lưu lại ở khóe mắt cô một lúc, rồi dời đến đôi môi mềm mại của cô, vừa nhẹ nhàng như kẹo ngọt, vừa mê hồn như rượu ngọt.
Tô Hành cảm thấy đầu óc choáng váng, mãi cho đến khi cô gần như không thể hô hấp nỗi, Chu Lệnh Hành mới chậm rãi buông cô ra. 
Sau khi kết thúc một màn hôn sâu như vậy, Tô Hành không ngừng thở hổn hển, lồng ngực phập phồng lên xuống, ánh mắt vẫn còn một tia mê man.
Chu Lệnh Hành vui vẻ nhìn cô, “Sau này nhớ dỗ dành anh nhiều hơn.”
Đột nhiên có tiếng gõ cửa, tiếp theo là giọng nói của Giang Nguyên truyền đến, “Mau ra đây ăn cơm giao thừa, hai người làm gì trong đó nãy giờ lâu vậy?”
Nhìn khuôn mặt của người đàn ông bỗng chốc đen lại, Tô Hành không nhịn được cười. 
Lão Ngư vậy mà cũng có người kế nghiệp, nay còn biết kêu người khác chịu trận thay mình.
Cơ mà Giang Nguyên còn biết thức thời hơn Lão Ngư nhiều.
Nếu như Lão Ngư không biết nhìn sắc mặt, thì Giang Nguyên vừa nhìn một phát là hiểu ngay.
Sau khi đập cửa, anh ta lập tức chạy xuống lầu, nhanh chóng bỏ trốn khỏi hiện trường.
Mặc dù còn lâu mới đến Tết Nguyên Đán, nhưng mọi người đã quyết định cùng nhau ăn tối đón năm mới trước kỳ nghỉ. 
Khi Chu Lệnh Hành và Tô Hành xuống lầu, những người khác đã vây quanh nồi lẩu. 

Tô Hành nhìn Lão Ngư đang thành thục bỏ rau vào nồi, cảm thấy có lẽ vừa rồi cô đã hiểu lầm Lão Ngư.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không phải cậu ta không dám lên lầu kêu bọn cô, mà là bởi vì bị nổi lẩu trước mặt này cám dỗ. 
Thẩm Giai Niên nhìn hai người đi xuống lầu, từ trong túi áo khoác lấy ra sáu bao lì xì, lần lượt đưa cho từng người.
Khi đưa còn không quên mỉm cười với từng người, “Chúc mừng năm mới.”
Tiểu Bản hai mắt phát sáng khi nhìn thấy bao lì xì, lập tức nhận lấy, sờ sờ cảm nhận đồ dày bao lì xì, “Huấn luyện viên sao hôm nay hào phóng vậy? Làm em thấy ngại ngùng ghê.”
Wave cũng cười cười phụ họa, “Đúng rồi, ăn tối thì ăn tối thôi, này còn bày đặt phát bao lì xì, bọn em cũng không còn là trẻ con nữa.”
“Không cần phải xấu hổ.” Thẩm Giai Niên vừa chỉnh gọng kính vừa nói, “Đây là tiền thưởng cuối năm, khen thưởng cho mọi người vì đã giành được hai chức vô địch mùa giải quốc nội năm nay.”
“Mặc dù kết quả năm nay ok hơn năm trước rất nhiều,” không đợi mọi người phản ứng, anh ta tiếp tục nói, “nhưng cũng đừng quên mục tiêu chính của các cậu là gì.”
Vừa dứt lời, Thẩm Giai Niên lập tức nâng ly, “Chúc quán quân thế giới tương lai một năm mới thật vui vẻ.”
Giang Nguyên đứng lên đầu tiên, chạm ly với Thẩm Giai Niên, một hơi uống cạn.
“Cái danh xưng này em xin nhận trước.”
Bởi vì đây là bữa tối mừng năm mới hàng năm của đội, nên Chu Lệnh Hành không muốn làm hỏng cuộc vui, chỉ nhỏ giọng dặn dò Tô Hành đừng uống nhiều.
Nhưng hiển nhiên lời khuyên  can của anh không hề có một chút tác dụng gì, cũng may mà Thẩm Giai Niên không chuẩn bị nhiều rượu, cô chỉ mới hơi say say mà thôi.
Mọi người vừa uống rượu vừa ăn lẩu, trong bầu không khí vô cùng vui vẻ này, đột nhiên Lão Ngư mặt đỏ bừng đứng lên, thở dài nói, “Haiz, ước gì Tôn ca ở đây.”
Wave ngay lập tức phản hồi, “Để tôi gọi video cho anh ấy!”
Nói xong, không chờ mọi người kịp phản ứng, cậu nhanh chóng mở WeChat nhấn gọi video.
Sau một vài hồi chuông, người ở đầu dây bên kia cuối cùng cũng bắt máy, khuôn mặt của Tôn Hòa dần hiện rõ toàn bộ màn hình điện thoại.
Sau một thời gian không gặp, trạng thái tinh thần của Tôn Hòa dường như đã tốt hơn trước rất nhiều, điều này khiến mọi người cảm thấy yên lòng không ít. 
Wave vẫy tay về phía màn hình, “Tôn ca! Bọn em đang ăn tất niên!”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cậu cầm điện thoại quay một vòng bàn ăn, từng người từng người  bắt đầu lộ mặt, “Tay của anh sao rồi? Có đỡ hơn chút nào không? Mùa giải mùa xuân sắp tới anh có quay lại đội không?”
Tôn Hòa cười sảng khoái nói, “Khá hơn nhiều rồi, nhưng bác sĩ nói để an toàn, ít nhất phải nghỉ ngơi tới tháng tư. Không phải còn có Giang Nguyên sao? Nghe nói trạng thái gần đây của cậu ta không tồi?”
Giang Nguyên nghe thấy tên mình được nhắc tới, vội thò đầu tới, cười hì hì vẫy tay với Tôn Hòa, “Yên tâm đi Hòa Thần, em đảm bảo đội sẽ giành được chức vô địch mùa giải mùa xuân này, chờ ngày anh trở về!”
“Tôi chỉ có một yêu cầu là cậu lúc đó đừng có kéo chân mọi người,” Chu Lệnh Hành hừ lạnh với Giang Nguyên, rồi quay sang nói với Tôn Hòa, “Nghỉ ngơi cho tốt, mọi người chờ anh trở lại.”
Một tia ấm áp thoáng qua trong mắt Tôn Hòa, anh ấy nhẹ nhàng gật đầu.
Lão Ngư cũng bon chen trước màn hình, “Tôn ca, em nhớ anh muốn chết, mau trở về lẹ lẹ nhe.”
“Không sợ đến lúc anh trở về là mỗi ngày đều bắt cậu đi họp sao?” Tôn Hòa nhướng mày.
Mặt Lão Ngư khẽ biến sắc, sau một hồi âm thầm hạ quyết tâm, trên mặt lộ ra vẻ ta đây không sợ chết, “Sao phải sợ!”
Một giây sau, cậu bắt đầu tươi cười trở lại, “Đương nhiên là em vẫn hi vọng Tôn ca có thể nghỉ ngơi đầy đủ, khỏe mạnh hơn.”
“Được rồi,” Tôn Hòa hiểu ý tốt mọi người, vẫy tay chào tạm biệt, “Mọi người ăn đi, anh cũng chuẩn bị ra ngoài ăn tối luôn đây.”
Wave nghe lời cúp điện thoại, sau đó mới nhớ ra hình như Tô Hành chưa nói lời nào với Tôn Hòa, “Cô có muốn nói gì với Tôn ca không? Có cần tôi gọi điện thoại lại không?”
Sắc mặt Tô Hành vẫn còn đỏ bừng, lắc đầu một cái, “Không cần.”
“Mấy người thiệt tình,” Cô vỗ trán, cố gắng giữ bản thân tỉnh táo hết sức có thể, “Rõ ràng là anh ấy nói phải ra ngoài hẹn hò mà, không nên làm phiền họ.”
Wave cảm thấy bối rối ????
Tôn Hòa nói muốn ra ngoài hẹn hò khi nào? Không phải anh ấy nói muốn ra ngoài ăn cơm sao?
Tô Hành thở dài, đúng là trẻ con khó dạy, ngây thơ hết sức.
Chẳng trách lúc trước cô với Chu Lệnh Hành rõ ràng như ban ngày, vậy mà Wave và Lão Ngư mãi không nhận ra.
Cô cười trộm nhìn về phía Chu Lệnh Hành, vừa nghiêng đầu một cái liền ngã vào vòng tay của anh, sau đó thì hôn mê bất tỉnh luôn.

Chu Lệnh Hành bế cô lên, không nói tiếng nào, trực tiếp ôm lên lầu.
Biết ngay là không nên cho cô đụng vào rượu mà.
*
Ngày hôm sau, khi Tô Hành tỉnh lại, tất cả mọi người trừ Chu Lệnh Hành đều đã rời đi.
Sau khi xoa xoa cái đầu vẫn còn đau nhức, cô vội vàng thu dọn hành lý sau khi tắm rửa sạch sẽ.
Lúc trước đã nói với Tạ Huy là sẽ có mặt ở quán cà phê Internet lúc 12 giờ để canh quán, giờ đã 11 giờ rồi mà cô còn ngồi ở đây.
Chu Lệnh Hành nghe thấy động tĩnh, cũng từ trên giường đứng dậy, nhìn bộ dáng luống cuống của cô, trong lòng không khỏi muốn cười.
Không ngờ lại có một ngày có thể nhìn thấy bộ dáng hoảng loạn này của cô.
“Đừng nóng vội, lát nữa anh đưa em về.” Chu Lệnh Hành đứng dậy rời giường, đi đến cạnh cô.
“Dạ.” Tô Hành trả lời, mặt cũng không hề quay lại.
Mặc dù đã cố gắng đẩy nhanh tốc độ thu dọn hành lý, nhưng khi Chu Lệnh Hành chở Tô Hành đến quán cà phê, vẫn muộn hơn nửa tiếng.
Tô Hành nhanh chóng lấy hành lý từ cốp xe ra, vẫy tay với Chu Lệnh Hành, “Anh về trước đi, có gì em nhắn thời gian ăn cơm tất niên sau.”
Chu Lệnh Hành nhíu mày, anh trực tiếp tắt máy xuống xe, nhận lấy vali từ tay cô, giúp cô vuốt lại tóc tai, trên mặt có chút bất mãn, “Gấp cái gì, vẫn còn sớm, để anh đưa em vào.”
Tô Hành gật đầu, bước nhanh vào quán.
Chu Lệnh Hành bĩu môi, nở một nụ cười bất lực.
Con gái là thế, nói một đằng, làm một nẻo.
Biểu hiện như vậy y đúc Chu Lệnh Hồi.
Điều mà cả hai không ngờ là ngay sau khi vừa bước vào quán, họ lập tức chạm mặt Tô Viễn Quân vừa mới trở về không được bao lâu.
Tô Hành sững người, hiển nhiên không ngờ Tô Viễn Quân lúc này lại ở đây.
“Ba,” cô nhanh chóng bước tới, cười cười nói, “Sao ba về sớm vậy? Không phải ba nói ngày mốt mới về đến hả?”
Tô Viễn Quân đánh giá hai người một lượt từ trên xuống dưới, hỏi: “Cậu này là?”
Hỏi thì hỏi Tô Hành, nhưng nhìn thì lại đang nhìn Chu Lệnh Hành.
Chu Lệnh Hành vội đặt vali xuống, chậm rãi đưa tay ra, “Chào bác trai, con là Chu Lệnh Hành, là bạn trai kiêm đồng đội của Tô Hành ạ.”

“Bạn trai?” Tô Viễn Quân nhướng mày, dùng ánh mắt nghi hoặc về phía Tô Hành.
Theo như lời cậu ta nói thì bạn trai là thân phận chính, còn động đội chỉ là thân phận phụ?
Tô Viễn Quân nheo mắt lại, ấn tượng đầu tiên vẫn còn ổn.
Tô Hành không khỏi đau đầu, định tìm thời điểm thích hợp để nói chuyện này với Tô Viễn Quân, nhưng không ngờ ông lại về sớm như vậy, càng không ngờ hôm nay mình lại ngủ quên.
Cô sờ sờ mũi, dũng cảm gật đầu, “Dạ, vốn dĩ định nói với ba trước, không ngờ còn chưa kịp nói thì ba đã trở về rồi.”
Tô Viễn Quân dời mắt, nhìn sang Tô Hành, “Con mang đồ vô trước đi.”
“Tạ Huy!” Ông hô to về phía bên trong quán cà phê Internet, “Mau ra đây giúp Tô Hành rinh đồ vô.”
Tạ Huy lập tức xuất hiện, vừa thấy Tô Hành, cậu liền tươi cười rạng rỡ, “Bà cô của tôi ơi, cuối cùng cũng chịu về, tôi còn đang tính gọi điện thoại cho cô đây.”
“Sorry nhá,” Tô Hành cảm thấy hơi có lỗi, “Ban đầu nhờ cậu 12 giờ ra đón, mà do tôi đến trễ, làm chậm trễ thời gian làm việc của cậu. Cậu đi làm việc tiếp đi, tôi tự mang đồ vô được.”
Tạ Huy vừa cầm vali lên vừa nói, “Không sao, dù sao hôm nay cũng không đông khách.”
Nói xong cậu liền đi thẳng lên lầu.
Tô Hành hết cách, quay sang nhìn Chu Lệnh Hành như muốn nói anh tự lo liệu nhe, rồi sau đó bỏ đi.
Chỉ còn sót lại hai người đàn ông vẫn còn đang đứng nhìn nhau ở trong đại sảnh. Chu Lệnh Hành cuối cùng cũng không chịu nổi bầu không khí im lặng này, chủ động lên tiếng trước, “Thực xin lỗi bác, cháu không biết là bác ở nhà nên không có chuẩn bị quà gì mang đến. Lần sau cháu nhất định sẽ chuẩn bị ạ.”
Tô Viễn Quân hừ lạnh một tiếng, “Bộ tôi không có tiền mua chắc? Còn cần tới cậu sao?”
“Ý của cháu không phải vậy ạ,” Chu Lệnh Hành cười, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, “Mang quà đến thăm là lễ nghĩa cần có ạ.”
Tô Viễn Quân âm thầm gật đầu trong lòng, rất có giáo dưỡng.
Ông nói tiếp, “Cậu với Hành Hành đã phát triển đến bước nào rồi?”
Không khí chợt ngưng đọng một giây.
Chu Lệnh Hành nghiêm túc trở lại, đi tới gần ba vợ tương lai.
Anh thậm chí còn có thể tưởng tượng ra được kết cục của bản thân sau khi nói ra.
Vừa định lên tiếng thì bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của Tô Hành.
“Làm những điều cần làm ạ.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.