Đọc truyện Cho tôi ngủ thêm chút nữa – Chương 9:
Edit: LazyGirl.
——————
Tô Hành trầm mặc khi nghe Tôn Hòa hỏi.
“Tôi không cần phải quen thuộc với tiết tấu của họ, đúng không? Ý thức cùng thao tác của những người qua đường đó đều không thể đem so với anh. Tôi chỉ hợp tác thi đấu cùng anh, không nhất thiết phải phối hợp cùng người khác.”
Tôn Hòa nghe thấy lời giải thích của Tô Hành, nghĩ nghĩ, lại cảm thấy những gì cô nói cũng đúng.
Tôn Hòa vẫn tiếp tục hỏi: “Nếu không phối hợp với người qua đường tốt, làm sao cô có thể phối hợp với đội?”
Tô Hành nhìn người đàn ông trước mặt có chút nghiêm túc, cười cười nói: “Thử đi rồi biết.”
Lại là câu nói này, Tôn Hòa không khỏi nghĩ đến cái ký ức đau lòng kia sau khi nghe xong câu này.
Anh quyết định sẽ không phạm phải sai lầm tương tự nữa, gật đầu với Tô Hành: “Chuyện đó không nên kéo dài lâu. Đợi lát nữa, cô hãy đi cùng tôi về căn cứ.”
Không chờ Tô Hành trả lời, Tôn Hòa lại hỏi: “Mấy ngày nay, cô ngủ rất ít?”
Tô Hành ngạc nhiên với tốc độ thay đổi chủ đề của Tôn Hòa, gật đầu: “Lúc chơi game, tôi sẽ không thấy buồn ngủ.”
Tôn Hòa vui mừng khôn xiết khi nghe thấy vậy: “Tiếp tục duy trì trạng thái này cho đến trận đấu vào thứ sáu. Chúng ta nhất định sẽ thắng.”
Ngừng một chút, lại hỏi: “Hiện tại, tinh thần của cô thế nào rồi? Phòng đã được sắp xếp xong xuôi. Nếu không thì trực tiếp dọn qua luôn đi? Như vậy sẽ tiện hơn.”
Tô Hành cân nhắc hồi lâu, vẫn là cự tuyệt đề nghị của Tôn Hòa: “Còn chưa tới lúc.”
Dứt lời, Tô Hành tắt máy đứng dậy, bước ra ngoài.
Đi được nửa đường, Tô Hành mới ý thức được là Tôn Hòa không hề đi theo, quay đầu nhìn: “Không đi sao?”
Tôn Hòa ngơ ngác nhìn cô: “Đi đâu cơ?”
Biểu tình trên mặt Tô Hành có chút ghét bỏ: “Dẫn đường, đi căn cứ.”
*
Tô Hành đứng sau lưng Tôn Hòa, mắt to mắt nhỏ nhìn chằm chằm Wave cùng Lão Ngư. Chu Lệnh Hành nghe thấy động tĩnh, liếc mắt qua nhìn, lại tiếp tục ván game còn đang dang dở.
Tôn Hòa ho khan hai tiếng: “Giới thiệu một chút, đây là người đi rừng mới của đội, Tô Hành.”
Lại chuyển hướng sang Tô Hành: “Người này là ADC của đội – Wave, SP Lão Ngư, Chu Lệnh Hành thì em đã gặp trước đây rồi. Cậu ấy chơi vị trí đường giữa. Còn anh đi đường TOP.”
Trong khi mọi người mắt nhìn mắt, Tô Hành lại thờ ơ, không có một tí biểu cảm dư thừa nào.
Lão Ngư nuốt nước miếng, trên mặt nở nụ cười: “Chào chị gái, em tên Dư Ngạn Phi. Tuy mọi người gọi em là Lão Ngư, nhưng thật ra thì em mới 19 tuổi. Chị cũng có thể gọi em là Tiểu Ngư.”
Tô Hành đánh giá người thiếu niên mập mạp trước mặt vài giây rồi gật đầu chào cậu.
Wave vốn dĩ có nhiều bất mãn với Tô Hành, lúc này thờ ơ cắt giọng: “Làm như bản thân ghê gớm lắm, còn bày đặt đứng đây phô trương cái gì.”
Tô Hành cũng không hề tức giận phản bác, quay đầu hỏi Tôn Hòa: “Khi nào thì bắt đầu? Em muốn về sớm.”
Tôn Hòa phục hồi lại tinh thần, vội nói: “Chờ lão Chu đánh xong ván này là có thể bắt đầu.”
Nói xong lại quay đầu hỏi Chu Lệnh Hành: “Còn bao lâu nữa?”
Chu Lệnh Hành cũng không ngẩng đầu lên: “Năm phút.”
Tô Hành lại lần nữa nghe thấy giọng nam trầm thấp có từ tính ấy vang lên, yên lặng bước tới sau lưng Chu Lệnh Hành xem anh ta chơi.
Người đàn ông này chơi Viktor, là một vị tướng mà Tô Hành chưa từng chơi bao giờ. Nhưng mấy ngày nay đi đấu hạng, cũng có nhìn thấy vài người chơi vị tướng này. Nên đối với kỹ năng của vị tướng này, Tô Hành cũng có hiểu biết chút chút.
Chu Lệnh Hành bên này vừa phá xong hai trụ thủy tinh, tấn công nhà của đối thủ. Chu Lệnh Hành thậm chí còn lao lên trước, W khống chế, lại tung một cú E, lấy đi nửa thanh máu của đối phương.
Bên này, Tô Hành còn đang suy nghĩ xem, ở giai đoạn đầu game, phải áp chế đến mức nào mới có thể có được lượng sát thượng khủng vậy. Đồng đội thấy ADC bên kia đã bị Chu Lệnh Hành đánh còn nửa máu, liền trực tiếp tung chiêu, thành công lấy được mạng hạ gục.
Một phút sau, năm người bên đội Chu Lệnh Hành đã đánh sập nhà chính của đối thủ, trên màn hình xuất hiện chữ “Victory”.
Tô Hành đưa mắt nhìn đồng hồ, đã 3 phút 58 giây trôi qua kể từ khi người đàn ông này nói. Cô thầm thở dài, bày tỏ sự không hài lòng với việc đo đếm thời gian không chính xác của người này.
Chu Lệnh Hành thoát khỏi trò chơi, ngước mắt nhìn Tô Hành, giơ tay chỉ chỉ vào vị trí bên cạnh.
“Ngồi đi, đây là chỗ của cô.”
Tô Hành nghe theo ngồi xuống, quay đầu hỏi Tôn Hòa: “Trực tiếp đánh đội hình năm người luôn hả?”
Tôn Hòa ra hiệu cho Wave và Lão Ngư về vị trí, anh cũng ngồi trở lại máy vi tính của mình, lắc đầu nói: “Thứ hạng của em không thể chơi được với bọn anh, trước mắt thì đi đánh thường đã. Anh vừa mới thông báo cho huấn luyện viên đội hai. Về sau, cứ 7 giờ tối, em sẽ bắt đầu tập luyện với đội hai.”
Chu Lệnh Hành cũng gật đầu không phản đối, nhưng Tô Hành lại nói với Tôn Hòa: “Có thể sớm chút không? Em không thể bảo đảm mỗi tối 7 giờ đều vẫn còn thức được.”
Không chờ Tôn Hòa lên tiếng, Wave liền chen ngang: “Hừ, đòi hỏi.”
Tô Hành liếc mắt nhìn người đàn ông giở giọng không tốt với cô, ngừng nói.
Tôn Hòa đỡ trán, giọng nói trở nên nghiêm túc: “Lý Vĩ Dật.”
Wave đành ngậm miệng.
Tôn Hòa một khi nổi giận, sẽ kêu cả họ lẫn tên.
Lúc này mà không im mồm, khả năng sẽ xảy ra đại sự.
Thấy Wave cuối cùng cũng chịu dừng lại, Tôn Hòa mới nói: “Em mỗi ngày tỉnh dậy, hãy đến đây. Luyện trong bao lâu cũng được.”
Tô Hành gật đầu, tỏ vẻ chính mình không có gì để phản đối.
Thế giới cuối cùng cũng im ắng trở lại.
Cả năm người cuối cùng cũng ngồi xuống, tiến vào giao diện trò chơi. Tôn Hòa kéo cả bốn người vào đội, bắt đầu xếp hàng vô trận.
Một phút sau, cả năm người đều tiến vào giao diện chọn tướng.
Tô Hành là người đầu tiên khóa chọn tu sĩ Lee Sin. Chu Lệnh Hành nghiêng đầu liếc cô một cái, cũng khóa chọn Zed.
Wave khoa trương hét lên: “Không phải chứ, Lệnh ca, sao lại chơi Zed? Tuy rằng chúng ta đều không chơi quá tệ, nhưng mà anh cũng không cần đào hố vậy chứ?!”
Tôn Hòa cũng ngước mắt, nhàn nhạt nhìn về phía Chu Lệnh Hành, không hiểu anh đang muốn gì nữa.
Chu Lệnh Hành cũng không xem trọng cái liếc mắt của Wave, hướng Tôn Hòa cười cười: “Giải trí chút.”
Wave trợn tròn mắt xem thường, đôi mắt long lanh hướng về phía Tôn Hòa, ngụ ý muốn Tôn Hòa ngăn Chu Lệnh Hành lại.
Bởi vì trong đội, Chu Lệnh Hành chỉ nghe theo lời của Tôn Hòa.
Bất hạnh chính là, Tôn Hòa vậy mà không hề ngăn cản, khóe miệng khẽ nhếch không nói nữa, quay đầu nhìn màn hình, khóa Teemo.
Lần này không chỉ Wave, mà cả Lão Ngư cũng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hai vị này đang tính làm trò gì.
???????
Ý mấy anh là gì???
Chưa vô ván đã tự dâng mình cho đối thủ?
Tô Hành nhìn đồng hồ đếm ngược ở góc bên trái màn hình, nhíu mày: “Hai người sao vẫn chưa chọn? Mau lên, không còn nhiều thời gian đâu.”
Wave cáu kỉnh hét lớn vô mặt Tô Hành: “Hiện tại, trọng điểm không phải là bọn tôi chọn tướng nào. Mà là hai vị tổ tông kia đang chơi mấy vị tướng lạ đời gì vậy!!!”
Tô Hành cuối cùng cũng nhìn thẳng vào Wave, bình tĩnh nói: “Mặc kệ bọn họ chọn tướng gì, cậu cũng nên chọn cho mình trước đi đã.”
Lão Ngư thấy Wave đang sắp bùng nổ, chạy nhanh tới ấn người Wave ngồi xuống: “Giải trí giải trí thôi mà, Tôn ca với Lệnh ca đều nói là chơi giải trí mà, không phải là thi đấu chính thức, bình tĩnh bình tĩnh!”
Tôn Hòa cũng cười với Wave: “Được rồi, thả lỏng chút, cứ thoải mái vui vẻ đi. Hai người cũng lo chọn tướng đi.”
Wave bó tay, đành phải ngồi xuống một lần nữa, khóa vào nữ cảnh sát Caitlyn.
Lão Ngư nhìn thấy Wave khóa vào Caitlyn liền giật mình, chính mình cũng khóa vào Thresh.
Trong đội, ngoại trừ Tô Hành ra, tất cả mọi người đều biết, chỉ khi Wave cực kỳ nghiêm túc và muốn phân thắng bại trong trò chơi, mới chọn nữ cảnh sát Caitlyn.
Tôn Hòa lắc đầu, cái tên nhóc này, chưa bao giờ hiểu được quan điểm của bọn họ.
Bọn họ cố tình chọn ra những bị tướng ít dùng, khó phối hợp hoặc rất yếu, để có thể dễ dàng phô trương ra năng lực thực sự của Tô Hành.
Nếu bọn họ chơi nghiêm túc, thì Tô Hành còn chỗ nào để phát huy nữa?
Wave cùng Lão Ngư cũng điều chỉnh xong kỹ năng bổ trợ ở giây cuối. Năm người cùng tiến vào trò chơi.
Tô Hành dường như không thèm để ý đến sự tức giận của Wave ngồi bên cạnh, khẽ di chuyển cổ tay.
Trò chơi bắt đầu, bọn họ ở bên màu xanh.
Đối diện là năm vị tướng – Rumble, yêu cơ LeBlanc, bọ ngựa KhaZix, EZ cùng cầm nữ Sona.
Bầu không khí im lặng, không một ai lên tiếng.
Cho đến khi con bọ ngựa phe đối diện lên tiếng chế nhạo:
【 Giao tranh chắc chắn sẽ thua, Teemo phải chết. 】
【 Lại thấy bé Zed, cái này ok nè. 】
Không đợi bên này đáp lại, yêu cơ LeBlanc đột nhiên nói thêm:
【 Sát thủ rank Bạc Sleeping】
Tôn Hòa vốn không quan tâm, nhưng nhìn đến lời này thì bật cười ra tiếng.
Tôn Hòa lại nhàn nhạt nhìn về phía Tô Hành: “Chỉ mới cho em chơi game này có vài ngày, mà danh tiếng cũng không nhỏ ha.”
Tô Hành nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Tôn Hoài: “Cái gì?”
Thấy chưa, ngay cả bản thân cô ấy còn chả biết bản thân đã làm gì, đúng là nói không nên lời mà.
Quay đầu lại thì thấy ánh mắt hứng thú của Chu Lệnh Hành, Tôn Hòa quyết định bán đứng, cười bí hiểm.
Chu Lệnh Hành cũng không đi sâu thêm, trong lòng đột nhiên có chút mong đợi.
Được người ta gọi là sát thủ rank bạc, chắc là có chỗ hơn người đi?
Hai người còn lại cũng không hiểu lắm. Lão Ngư muốn hỏi nhưng ngại có Wave bên cạnh, vẫn nên bảo vệ mạng của mình trước đã.
Tô Hành cũng nhanh chóng ném nghi ngờ ra sau đầu, nhàn nhạt nói với hai người đường dưới, “Bùa đỏ xuất hiện.”
Sau khi ăn cho mình con bùa đỏ, Tô Hành liền xoay người ăn tiếp cho mình con bùa xanh. Sau đó đạt đến cấp độ ba.
Không chút do dự, Tô Hành lên thẳng đường trên, hỏi Tôn Hòa: “Đường trên có cắm mắt không?”
Tôn Hòa nhanh chóng trả lời: “Không có.”
Lúc này, Teemo cùng Rumble đang đánh nhau giữa hai trụ, lượng máu cả hai đều không quá nhiều, nhưng cả hai đều bào mòn hết gần sạch thanh máu.
Tô Hành nhanh chóng đi vòng từ đường sông để lên đường trên.
Cô không có ló đầu ra, núp trong bụi cỏ chờ thời cơ.
Bên này, Teemo của Tôn Hòa bắt đầu diễn kịch, cố bị dính chiêu Q của Rumble vài lần, lui dần về sau, làm ra bộ dáng bị chèn ép.
Rumble quả nhiên bị mắc mưu, vị trí của hắn ta dần trở nên rõ ràng hơn, ngay khi Rumble định tung các kỹ năng của mình.
Teemo lập tức phóng kỹ năng làm mù Rumble, Tô Hành dùng Q đánh thẳng vào vị trí của Rumble, tung tiếp thêm chiêu hai gây sát thương, lại thêm cái chiêu E liền thu được đầu người.
First Blood ① dành cho Lee Sin hiển thị ở giữa trung tâm màn hình.
Thanh âm lạnh lẽo của Tô Hành vang lên: “Diễn không tồi.”
Tôn hòa cười khẽ: “Đá rất chuẩn, tính ra cũng không hẳn là mù.”
Yêu cơ LeBlanc thấy vậy, còn chưa kịp farm nốt lính đã chạy tới kênh chat tất cả gõ:
【 Có thật là Sleeping không vậy? Từ khi nào mà Sleeping bắt đầu đi gank vậy? 】
—–
1. First Blood: Mạng hạ gục đầu tiên
Editor: Vì Tôn Hòa dẫn Tô Hành đến căn cứ để giới thiệu với mọi người nên mình tự suy ra là Tôn Hòa lớn tuổi nhất, Chu Lệnh Hành, Tô Hành, Wave rồi đến Lão Ngư. Do lúc giới thiệu ở căn cứ, ắt hẳn sẽ biết Tôn Hòa lớn tuổi nhất nên mình đổi danh xưng thành anh-em từ đoạn đó nhe. Còn Tô Hành với những người khác đề sẽ là tôi-anh, tôi-cậu, chị-cậu.