Đọc truyện Cho tôi ngủ thêm chút nữa – Chương 85:
Edit: LazyGirl.
——————
Tiểu Hải bật cười, 【 Một màn giao tranh này của Fiora đã bị Hòa Thần kinh nghiệm nhiều năm dạy dỗ cho một trận. 】
Ngốc Mao phụ họa, 【 Vừa rồi, thời khắc mấu chốt mà Darius thăng cấp cũng rất quan trọng, nếu không Darius chắc chắn phải chết. 】
Không chờ hai người vui vẻ được bao lâu, người đi rừng KJ giống như muốn thắng cho bằng được Tôn Hòa, sau khi nghỉ ngơi một lúc liền lập tức lại xuất hiện ở đường trên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ thấy RekSai nhanh chóng chạy đến hướng của Darius, nhấn W nâng Darius lên.
Fiora cũng theo sát sau đó, tung thêm chiêu A lên người Darius.
Tô Hành vừa mới về nhà mua trang bị, ý thức được cho dù có tới cứu cũng không kịp. Tôn Hòa lướt chuột về phía trụ phòng thủ, dù còn ít máu nhưng anh vẫn cố Q, kéo cả hai người bên kia vào trụ phòng thủ bên mình.
RekSai bị cưỡng ép tiến vào trụ phòng thủ đầu tiên, sau khi dính 3 chiêu liền tự động gục xuống, nhưng Fiora lại nhân cơ hội này dùng chiêu A và thành công lấy được đầu của Tôn Hòa.
Mặc dù Tôn Hòa cuối cùng vẫn không thể trốn thoát, nhưng anh đã thành công đổi mạng với RekSai của đối phương, đồng thời khiến hắn ta phải bỏ lỡ một đợt quái rừng ——
Đợt sóng này cũng không mất mát gì nhiều.
Pzz ngồi ở khu vực khán đài như lâm vào suy tư.
Cậu dường như cũng hiểu được một chút, lý do vì sao GI sẽ không ngàn ngại cấm đi hai vị tướng đi rừng, chỉ để đảm bảo Darius vẫn luôn có không gian để phát triển.
Nhưng đợt gank này của KJ cũng không tệ, chỉ có một mình RekSai chết.
Nếu đổi lại là Fiora chết thì KJ chết chắc.
Tô Hành dường như cũng không hề có ý định buông tha cho đường trên. Sau khi vừa lên cấp 6, Gragas đã lắc cái bụng phình to chạy đến khu vực rừng của đối phương.
Nhìn vị trí mà Gragas đang mai phục…. thì chắc là tính băng trụ.
Fiora lúc này không còn đại chiêu, Tô Hành nhanh chóng tính toán thời gian lúc nào đối phương sẽ lên cấp 6, rồi ra hiệu cho Tôn Hòa, “Để em lên.”
Vừa dứt lời, chỉ thấy Gragas E tiến lên phía trước, sau đó lại Q đến gần Fiora.
Fiora cũng thấy tình hình không ổn, lập tức lui về sau, nhưng lại bị đại chiêu của Gragas cản lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tôn Hòa nhanh chóng điều khiển con chuột, ngay khi Fiora vừa xuất hiện trong phạm vi của anh, anh liền E kéo hắn ta lại gần mình.
Thấy tình hình đã ổn định, lượng máu của cô cũng đã bị giảm một nửa, Tô Hành xoay người dứt khoát rời đi, việc tiếp theo toàn quyền giao cho Tôn Hòa xử lý.
Tôn Hòa cũng không phụ sự mong đợi của cô, sau khi cô vừa rời khỏi, anh đã Q một vòng, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được lượng sát thương kinh khủng đến mức nào. Sau khi trúng hai chiêu thường cộng với đại chiêu, Fiora liền nằm xuống.
Khán giả khắp nơi reo hò, các thành viên của SLZ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Tô Hành sau khi mất hơn 10 phút, cuối cùng cũng giúp đường đường trên có được lợi thế.
Nhờ Darius có lợi thế đi đường mà những đợt giao tranh tiếp theo đều vô cùng thuận lợi.
KJ thấy đường trên sụp đổ, lập tức quyết định chuyển mục tiêu xuống đường dưới, nhưng lại xem nhẹ đội hình song dịch chuyển của GI.
Chu Lệnh Hành và Tôn Hòa ấn dịch chuyển cùng lúc, một đợt giao tranh đầy hỗn loạn. Chỉ thấy LeBlanc chuẩn xác tấn công liên tục vào Ashe, bức Ashe phải dùng tốc biến, sau đó Ashe lại bị Darius kéo về, lại cộng thêm sát thương do Wave gây ra, cột máu của Ashe nhanh chóng lâm nguy.
Tôn Hòa nhanh tay lẹ mắt, mở đại chiêu liền thu được đầu người.
Darius là một vị tướng, chỉ cần giết được một người là sẽ lần lượt nở hoa, có thể thu được vô số đầu người khác.
Tôn Hòa cũng không cần phải cố tình tìm kiếm sát thương chính của bên đối phương, cứ thấy ai liền bắt người đó.
Với những kỹ năng liên tục được làm mới cộng với đồng đội cố tình nhả mạng ra cho anh, Tôn Hòa cuối cùng cũng thu hoạch được ba mạng.
Darius vô thiên vô pháp ở ván đấu này.
Ngay phút thứ 33, GI đã có được chiến thắng đầu tiên.
Phải đến khi cả hai đội chơi bước xuống sân khấu, Tiểu Tân mới kịp định thần lại.
Cậu kéo tay Pzz, không giấu nổi sự phấn khích trong giọng nói, “Trước kia tôi không bao giờ để ý đến Tôn đội, vì độ tồn tại của anh ấy không nhiều, không ngờ anh ấy lại lợi hại như vậy!!”
“Gì chứ, ở đây không ai là không mạnh mẽ cả,” Pzz cười, “Kể cả cậu.”
Hai mắt của Tiểu Tân sáng lên, “Tôi ước gì bản thân có thể chơi tốt được như chị gái và đội của họ.”
Pzz cười, không nói gì.
Xét về thực lực thì đội của bọn họ hiện tại vẫn còn non lắm.
Hầu như không cần phải thảo luận, Thẩm Giai Niên liền quyết định ván thứ hai sẽ đánh xoay quanh Tiểu Bản.
Anh ta rất tin tưởng và khả năng của mỗi người, sẵn dịp này, để cho cậu ấy cảm nhận được cảm giác có đồng đội bảo kê là như thế nào, để cậu ấy sau này không bị lầm đường lạc lối.
Tiểu Bản vui mừng khôn xiết, “Yên tâm đi, cứ giao cho em! Bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
BP hầu như không có gì thay đổi, chỉ có KJ lần này mới vô đã BAN ngay Darius, giúp cho Tôn Hòa có cơ hội chọn ngay cá sấu Renekton.
Tuy nhiên, KJ bên này cũng có một chút thay đổi, tổ hợp đường dưới lúc này đã biến thành nữ cảnh sát Caitlyn cùng Shen, người đi rừng cũng biến thành Elise.
Có lẽ là bởi vì bị Darius của Tôn Hòa ở ván trước dọa cho sợ, nên KJ lần này đã luôn duy trì sự tỉnh táo ở đường trên, cũng không còn chấp nhất ở đường trên nữa, tập trung sự chú ý vào việc tấn công đường dưới.
Đặc biệt là lần này, bọn họ đã cố tình chọn Shen, vị tướng có khả năng hỗ trợ xuất sắc, vừa có thể làm SP, mà vừa có thể quấy nhiễu đối phương ở giai đoạn đầu.
Nhưng ngay cả khi Elise đến gank hết lần này đến lần khác thì Wave và Lão Ngư vẫn không hề tỏ ra yếu thế.
Tôn Hòa cùng Chu Lệnh Hành thậm chí còn solo giết chết được đối phương trên đường của họ.
Ngược lại, Tiểu Bản vẫn luôn lặng lẽ, yên tĩnh đi farm rừng, không hề có bất kỳ động thái nào.
Tiểu Tân cũng nhận thấy rằng cả Tôn Hòa lẫn Chu Lệnh Hành thậm chí còn chừa lại lính để Tiểu Bản ăn.
Mặc dù tình hình trước mắt khá tốt, nhưng Tiểu Tân cũng khó hiểu trước những gì mà Tiểu Bản đang làm, không khỏi nhíu mày, nói nhỏ, “Kỳ lạ thật…”
Cậu với Tiểu Bản là đối thủ cũ với nhau, đây không phải là phong cách của Tiểu Bản.
Pzz cũng nhận ra được điểm này, trong lòng cũng đang lưỡng lự.
Những người bên GI đang làm cái quái gì vậy? Sao không tận dụng giai đoạn đầu trận đang mạnh để mở rộng lợi thế đi? Tiểu Bản cứ một mình lẻ loi cắm đầu farm liên tục thế này thì làm sao mà thắng được?
Với sự phát triển hòa bình ở đường trên và đường dưới, cùng đường giữa đã bị GI trấn áp, trận đấu cuối cùng cũng đi đến giai đoạn giữa trận.
Đến phút thứ 17, số liệu của Tiểu Bản vẫn giữ nguyên 0/0/0, tỷ lệ tham gia giao tranh là 0.
Không, nói đúng ra là không hề có cuộc giao tranh nào đúng nghĩa cả.
Tuy nhiên, Ngốc Mao lại tinh ý nhận ra một số chi tiết, 【 Anh có phát hiện ra không, mặc dù Gragas 0 mạng người 0 hỗ trợ, nhưng lượng kinh tế lại cao hơn Elise nhiều. 】
Tiểu Hải cũng nhìn thấy được điều đó, chậm rãi gật đầu, 【 Hơn nữa, ngoại trừ hỡ trợ Wave và Lão Ngư ăn con rồng đất đầu tiên, thì cậu ấy còn vô tình ăn được hai con rồng lửa khác. 】
Ngốc Mao ngạc nhiên, 【 Chúng ta vẫn luôn bỏ qua cậu ấy nên không hề nhận thấy được điều này, KJ bên kia… 】
Đồng thời, Tiểu Tân và Pzz cũng dần dần lĩnh ngộ được chiến lược của GI.
GI để Tiểu Bản giảm cảm giác tồn tại ở giai đoạn đầu, khi Tiểu Bản lén ăn rồng, những người bên GI sẽ cố ý hoặc vô tình dụ dỗ KJ đánh nhau, để KJ cho dù biết Tiểu Bản đang ăn rồng cũng không thể làm được gì.
Dưới tình huống có được ba con rồng, GI ở giai đoạn sau phải nói là bá chủ thiên hạ.
Chỉ là ai cũng không hiểu, rõ ràng ngay từ đầu đã chiếm được lợi thế, tại sao phải trì hoãn đến giai đoạn sau?
Và đây cũng là những gì mà Thẩm Giai Niên đã dặn dò trước trận đấu.
Xét cho cùng, Tiểu Bản không có nhiều kinh nghiệm thi đấu như Tô Hành, cho nên mặc kệ đang ưu thế hay đang trong hoàn cảnh xấu, đều phải kiên định với lối chơi này.
Mặc dù bây giờ có vẻ như hiệu quả là cực nhỏ.
Tiểu Bản chỉ tham gia đoàn chiến hai lần, GI chiến thắng ván đấu thứ hai một cách suôn sẻ.
Có lẽ bởi vì Shen hỗ trợ quá tốt trong đội hình nên KJ vẫn giữ nguyên, thậm chí còn chọn Ashe đầu tiên cho vị trí ADC.
Tô Hành cung không hề khách khí, trực tiếp khóa vào RekSai, nhưng không ngờ Chu Lệnh Hành lại chọn Lulu, còn Tôn Hòa thì khóa vào Malphite.
Lần này lấy Wave làm trung tâm, GI lại tiếp tục chiến lược vừa đơn giản lại vừa thô lỗ là bốn bảo kê một.
Mặc dù cũ kỹ, nhưng lại xài tốt.
Trận đấu đã bước vào thời điểm quan trọng, nếu KJ lần này lại thua, bọn họ sẽ phải về nhà, nên các tuyển thủ KJ bắt đầu có chút lo lắng.
Mới đầu trận, KJ đã trực tiếp xâm nhập vào khu vực rừng của GI, muốn dùng chiêu lấy số đông để áp đảo, nhưng Chu Lệnh Hành đã nhanh chóng chỉ huy rút lui, quyết định tạm thời nhường một chút.
KJ hiện tại đang rât sốt ruột, họ biết khả năng giành được lợi thế đi đường rất khó, nguy cơ thua rất cao nên ngay từ đầu đã tìm cách mở giao tranh với GI.
Lúc này, GI liền nắm thế chủ động.
Mặc kệ đối phương mở giao tranh như thế nào, bọn họ chỉ cần né đi là được.
Không cần phải chờ đến giai đoạn sau, ngay cả ở giai đoạn giữa, họ đã hoàn toàn có thể trấn áp KJ.
Ở phút thứ 15, khi KJ cố gắng bức áp nhưng lại thất bại liên tục, chỉ có thể lựa chọn áp đảo Tôn Hòa ở đường trên.
Tôn Hòa ý thức không tồi, cảm thấy có điều bất ổn liền ấn nút biến về, nhưng vẫn bị dính một chiêu của Ashe.
Lúc này Tô Hành còn đang ở khu vực rừng ở đường dưới, không thể chạy tới kịp.
Tôn Hòa cũng không suy nghĩ nhiều, sau khi khôi phục được sự tự do, anh liền chuẩn bị mở đại chiêu, sẵn tiện khiến Fiora bị mắc kẹt lại, không thể di chuyển.
Mắt thấy lượng máu đang không ngừng suy giảm, Tôn Hòa nhanh chóng điều khiển chuột, lao nhanh ra ngoài mở đại chiêu.
Vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc như thế này, đột nhiên một cơn đau xuyên thấu truyền đến từ khuỷu tay phải của anh, khiến anh theo phản xạ có điều kiện phải ngưng trệ trong 1 giây.
Cũng chính một giây này đã khiến anh bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để mở đại chiêu. Elise khống chế, lao tới tấn công dồn dập ở đường trên.
Tận dụng thời gian màn hình xám xịt, Tôn Hòa buông con chuột, đưa tay trái lên xoa nhẹ khuỷu tay bên kia.
Cơn đau không hề thuyên giảm mà càng ngày càng dữ dội hơn.
Anh mím môi, trong lòng không khỏi bực bội.
Trước kia từng nói Tô Hành luôn đánh rơi chìa khóa vào những thời điểm quan trọng, bây giờ bản thân anh lại mắc phải điều đó, cảm giác thật sự rất khó chịu.
Vài giây sau, Malphite sống lại, Tôn Hòa lại lần nữa cầm chuột lên.
Anh bất đắc dĩ siết chặt tay lại, âm thầm an ủi chính mình.
Chu Lệnh Hành nhìn lướt qua động tác của Tôn Hòa, ánh mắt tối sầm lại.
Nhân lúc Tôn Hòa đang quay lại đường, còn anh thì biến về nhà để mua trang bị, “Được không?”
Vì không muốn khuỷu tay ngày càng trầm trọng, Tôn Hòa không dám cử động nhiều, muốn thử xem đánh như vậy có ảnh hưởng gì không.
Ngay khi nghe thấy giọng nói của Chu Lệnh Hành, Tôn Hòa không khỏi nhíu mày.
Anh ngẩng đầu lên, chỉ mỉm cười ôn hòa trước đôi mắt lo âu của Chu Lệnh Hành, che giấu cơn đau, cười cười, “Được mà.”
Sau đó, Tôn Hòa quay lại màn hình, tập trung toàn bộ sự chú ý vào đấy.
Như để chứng minh những gì bản thân đã nói, anh còn cố tình di chuyển khuỷu tay khi điều khiển chuột ngay trước mặt Chu Lệnh Hành.
Nếu như không phải nhìn thấy mồ hôi lạnh đang không ngừng tuôn rơi trên mặt Tôn Hòa, Chu Lệnh Hành có thể đã bị anh lừa gạt.
Chu Lệnh Hành im lặng một hồi, trầm giọng nói, “Đánh nhanh một chút, đột nhiên nhớ tới hồi sáng đi mà chưa đóng cửa phòng.”
Wave đang lo lắng không biết khi nào mới được đánh nhau, liên tục đè nén bản tính của mình khiến cậu khó chịu, lúc này nghe thấy giọng nói của Chu Lệnh Hành như đấng cứu thế, lập tức lớn tiếng nói, “Có nghe thấy chưa, Lão Ngư lên lên!! Đối phương đứng gần như vậy mà còn không giết nổi thì đêm nay đừng nghĩ tới việc đi ngủ!!”
Lão Ngư không ngừng di chuyển, lập tức ấn EQ lao đến chỗ Ashe và Shen để khống chế, Wave từ phía sau lao lên bổ thêm vài nhát.
Sau khi hết thời gian khống chế, Wave mở đại chiêu để kéo Lão Ngư về, Lão Ngư lại tiếp tục dùng những chiêu thức để khống chế tiếp hai người bên đối phương, Wave hét lên “Nice” rồi thành công thu được 2 mạng người một cách hoàn hảo.
Tô Hành im lặng đi đến đường trên để gank, đầu óc của cô không đơn giản như hai người ở đường dưới. Trực giác cho cô biết đã có chuyện gì đó xảy ra.
Lần này cũng giống như lần trước, Chu Lệnh Hành yêu cầu bọn họ đánh nhanh lên, còn lấy cô ra làm lý do.
Tôn Hòa… rõ ràng là có vấn đề.
Vì thế, trong suốt thời gian còn lại, cô như hình với bóng với Tôn Hòa, cũng thành công đập tan ý định bức ép Tôn Hòa của KJ.
Ở phút thứ 27, bọn họ đã giành được chiến thắng trong ván đấu cuối cùng nhanh nhất có thể.
Khi nhạc nền game vang lên, Tô Hành bỏ tai nghe xuống, nhìn người đàn ông bên cạnh đầy thắc mắc.
Chuyện gì đã xảy ra?
Chu Lệnh Hành liếc nhìn hai cậu nhóc còn lại đang đánh đấm ăn mừng, nháy mắt ra hiệu với cô.
Về rồi nói.
Tô Hành mím môi.
Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Chu Lệnh Hành, cô liền biến trực giác của mình quả nhiên đã trở thành sự thật
Quả nhiên là có chuyện.
MVP ở ván đấu cuối cùng này là Wave, nhìn cậu ta nhảy nhót chạy đến khu vực phỏng vấn, Lão Ngư âm thầm thở dài.
Không biết lại phải chờ đợi thêm bao lâu mới được về khách sạn đây.
Vừa mới thở dài được nửa chừng, Chu Lệnh Hành đã lên tiếng trước, “Anh với Tôn Hòa về khách sạn trước để kiểm tra lại phòng, mọi người cứ ở lại chờ đến khi nào Wave phỏng vấn xong rồi cùng nhau trở về.”
Nói xong cũng không chờ cho bất kỳ ai đặt câu hỏi, anh nắm lấy cánh tay không bị thương của Tôn Hòa rồi kéo đi.
Lão Ngư chớp chớp mắt nhìn về phía Tô Hành, “Chị gái, Lệnh ca từ sau khi ở bên chị đều như biến thành người khác, nhưng loại chuyện như thế này trước giờ chưa từng xảy ra.”
Tô Hành nhíu mày.
Bộ dáng không thèm trả lời của cô khiến Lão Ngư không ngừng bĩu môi.
Rõ ràng cả đội vừa mới thắng được vòng loại trực tiếp với tỉ số 3-0, những người này không thể vui hơn chút nào sao?!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*
“Đừng nói với huấn luyện viên.” Tôn Hòa nghiêm mặt ngồi ở ghế sau xe taxi, nghiêm túc nói với người bên cạnh.
Chu Lệnh Hành sau khi kéo anh ra ngoài liền bắt một chiếc taxi, nhờ tài xế chở đến bệnh viện gần nhất.
Tôn Hòa cũng ý thức được rằng bản thân anh không thể che giấu được, nên chỉ đơn giản thẳng thắn nói ra.
Sắc mặt Chu Lệnh Hành tối sầm lại, nhìn là biết tâm tình đang không được tốt, “Với tình trạng như thế này, anh nghĩ anh có thể giấu được bao lâu?”
“Anh giấu được,” Tôn Hòa vội vàng nói, “Trong trận đấu vừa rồi, anh đã thử không sử dụng đến khuỷu tay, cậu cũng thấy rồi đó, thao tác cơ bản đều không có vấn đề gì, cũng sẽ không kéo chân ai.”
“Vậy hả?” Chu Lệnh Hành gật đầu, “Anh đang nói đến thao tác cứng đờ của mình hay là đợt giao tranh cuối cùng đó không hề có anh tham gia?”
Tôn Hòa cúi đầu nói, “Là huynh đệ thì đừng nói vậy mà.”
Chờ cả nửa ngày vẫn không thấy Chu Lệnh Hành đáp lại, anh mới ngẩng đầu lên nhìn người bên cạnh.
“Nói ra cũng chẳng giải quyết được gì. Anh cũng sẽ không bởi vì huấn luyện viên biết chuyện này mà hồi phục, cũng sẽ không vì bất kỳ ai thuyết phục mà từ bỏ thi đấu.”
“Những người khác vẫn luôn theo dõi chúng ta, tất cả đều nghĩ rằng chúng ta đến đây một cách dễ dàng, còn sự thật thế nào không phải cậu là người rõ nhất sao?”
“Mỗi ngày đều huấn luyện ít nhất là 10 tiếng, ai cũng không hề than khổ. Ngay cả Tô Hành lúc nào cũng bị đem ra nói này nói nọ mà vẫn cố gắng đến được đây, không lẽ cậu muốn anh trở thành tội đồ phá hỏng hết mọi chuyện sao?”
“Trong đội lại không có ai có thể dự bị cho anh, ngay cả khi bây giờ có tìm được thì vẫn không thể tham gia thi đấu, không ai có thể thay thế được vị trí của anh. Nếu như cậu nói với huấn luyện viên, đồng nghĩa với việc cả đội sẽ phải từ bỏ. Cậu nghĩ rằng từ đây về sau, trải nghiệm thi đấu ở chung kết thế giới LOL này có thể được trải qua thêm lần nào nữa không?”
Chu Lệnh Hành mở miệng, còn chưa kịp nói thì Tôn Hòa đã giành trước một bước, “Anh cũng 24 tuổi rồi, tay lại còn bị thương, sau khi S6 kết thúc liền giải nghệ. Coi như cậu giúp anh lần này đi, đừng nói với bất kỳ ai được không?”
Trong không khí có chút cứng ngắt này, Chu Lệnh Hành mím môi, nghẹn họng không nói nên lời.
Với tư cách là một tuyển thủ, anh nên báo cáo vấn đề này với huấn luyện viên, để mọi chuyện cho Thẩm Giai Niên xử lý.
Nhưng với tư cách là một người bạn, anh lại không thể thờ ơ vô cảm trước những lời này của Tôn Hòa.
Chứng kiến quá trình Tôn Hòa mang theo ước mơ cháy bỏng bước vào GI, trải qua biết bao nhiêu lần thất bại, khó khăn lắm mới chờ được đến ngày Tô Hành gia nhập đội, vượt qua vô vàn trở ngại mới đi được đến nơi này.
Anh hiểu rõ sự nhiệt huyết cũng như sự kiên trì của Tôn Hòa hơn ai hết.
Nhưng đồng thời, anh cũng biết tính chất nghiêm trọng của sự việc này.
Đối với tình trạng của Tôn Hòa, có thể chịu đựng được đến cuối trận đều là do GI chiếm được ưu thế khổng lồ ở giai đoạn đầu. Nhưng nếu cả đội bọn họ gặp phải đội mạnh như CQB hoặc LS thì sao, căn bản sẽ không thể đơn giản như vậy.
Lý trí nói với anh rằng Tôn Hòa nên ngừng thi đấu.
Nhưng về mặt tình cảm, anh không thể làm vậy.
Chu Lệnh Hành im lặng hồi lâu, cuối cùng chậm rãi gật đầu, “Em sẽ không nói với huấn luyện viên, nhưng anh phải hứa với em một điều, mỗi ngày đều phải đến bệnh viện đúng giờ để tiêm thuốc. Nếu có bất kỳ đau đớn nào tồi tệ hơn ngay trong lúc thi đấu thì phải nói liền cho em biết.”
Tôn Hòa thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi nói, “Cậu yên tâm đi, anh tự biết chừng mực.”
Nhìn thì có vẻ như đang thỏa hiệp, nhưng trên thực tế thì anh không thực sự đáp ứng yêu cầu sau của Chu Lệnh Hành.
Bời vì Tôn Hòa viết rằng nếu nói với Chu Lệnh Hành, tương đương với việc từ bỏ cuộc chơi. Trên đấu trường quốc tế, anh sẽ không cho phép GI phải gánh chịu tai tiếng hay bất kỳ lời chỉ trích nào vì lý do riêng của mình.
Anh sẽ cố chịu đựng và hoàn thành thi đấu.
Đây cũng là lời hứa hẹn của anh với chính bản thân mình.
Lúc bọn họ rời khỏi bệnh viện thì trời đã tối, dọc đường đi, không ai chủ động lên tiếng.
Vẻ mặt thâm trầm, u ám của cả hai khiến tài xế taxi không khỏi sợ hãi, vừa đến khách sạn, sau khi hai người bọn họ xuống xe, chiếc taxi lập tức phóng đi.
Vừa bước ra khỏi thang máy liền nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ của đám Lão Ngư. Nhờ có bầu không khí ăn mừng do Lão Ngư tạo nên đã giúp cho không khí căng thẳng giữa hai người được giảm bớt.
Tô Hành nhìn thấy hai người trở về, vội vàng tiến lên chào hỏi, “Sao rồi?”
Bởi vì vừa mới tiêm thuốc nên cảm giác đau đớn cũng dịu đi đôi chút, Tôn Hòa cười cười như mọi ngày, “Sao là sao, bọn anh chờ mọi người lâu quá nên ra ngoài ăn cơm.”
Giọng nói của Tôn Hòa nhanh chóng thu hút sự chú ý của Lão Ngư, chính xác mà nói thì từ “ăn” đã thành công khiến Lão Ngư kinh ngạc.
“Tôn đội! Lệnh ca! Sao hai người có thể như vậy!!!” Vừa nói, Lão Ngư vừa lê lết cái thân to tròn lao về phía hai người.
Nhìn thấy thân thể to lớn của Lão Ngư sắp đụng phải Tôn Hòa, Chu Lệnh Hành vội vàng tiến lên ngăn cản, nhưng vẫn bị Lão Ngư bổ nhào lên mặt đất.
Hành động này khiến cả Tô Hành lẫn Thẩm Giai Niên đồng thời cau mày, cũng khiến Lão Ngư kinh ngạc, bởi vì ngay từ đầu, mực tiêu của cậu là Tôn Hòa hiền lành. Có cho cậu 10.000 cái lá gan thì cậu cũng không dám làm điều này với Chu Lệnh Hành đâu.
Tôn Hòa nhận thấy biểu tình biến hóa nho nhỏ của Tô Hành và Thẩm Giai Niên, vội vã thoát khỏi hiện trường, vẫy tay với mọi người, “Anh mẹ nó buồn ngủ quá nên ngủ trước đây.”
Mãi cho đến khi bóng dáng của Tôn Hòa biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, Chu Lệnh Hành mới giơ tay đẩy Lão Ngư ra, nhướng mày nói, “Sao còn chưa đứng dậy nữa?”
Lão Ngư lồm cồm đứng dậy, khuôn mặt nở nụ cười lấy lòng, “Lệnh ca, em không phải cố ý đâu, anh đừng nóng giận mà.”
Vừa nói vừa ra tín hiệu cầu cứu đến Tô Hành đứng bên cạnh.
Tô Hành bất đắc dĩ nói, “Pizza sắp nguội rồi, đi ăn mau đi,” rồi quay sang người đàn ông bên cạnh, “Em có chuyện muốn nói với anh, đến phòng em đi.”
Wave nhìn nãy giờ, trong miệng vẫn còn đang ngậm một miếng pizza, mơ hồ nói, “Hai người có chuyện gì mà không thể nói ở đây vậy?”
Tô Hành cười cười, trêu chọc Wave, “Chuyện riêng, cậu cũng muốn nghe?”
Nói xong liền một mạch kéo Chu Lệnh Hành ra khỏi cửa.
Tiểu Bản liếc nhìn Wave đang vò đầu bứt tai, không khỏi ôm trán thở dài.
Sao mà EQ của cái người này lại thấp như vậy???
Pizza trong miệng không muốn, cứ phải muốn ăn cẩu lương cho bằng được?
——-
Đôi lời của editor: Bởi vì mình tranh thủ thời gian để ngồi gõ nên không có kịp kiểm tra (beta) lại chính tả có đúng không. Có một mình mình vừa edit vừa beta à. Nên nếu bạn nào trong lúc đọc chương này, cảm thấy chỗ nào sai chính tả hay câu từ có hơi kỳ thì để lại một comment kêu mình sửa lại chỗ đó cho đúng nhe. Mình mới dịch thôi, chứ chưa ngồi lại beta. Thanks trước ạ.