Đọc truyện Cho tôi ngủ thêm chút nữa – Chương 68:
Edit: LazyGirl.
——————
Ngoại trừ LS, các trận đấu tập với những chiến đội khác đều tốt hơn nhiều, suy cho cùng thì dù sao GI cũng là một trong những chiến đội ở nhóm hạt giống số một.
Vòng bảng năm nay được chia đều hơn, không có bảng đấu nào là bảng tử thần, bất kì chiến đội nào cũng không dám vỗ ngực tự tin bản thân có thể vượt qua vòng lại.
Nhưng sau khi có kết quả bốc thăm và lịch thi đấu, GI không ngờ đối thủ đầu tiên của trận đấu vòng bảng lại là CQW.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi xem lịch trình thi đấu, Lão Ngư thậm chí còn nói không nên lời, liên tục thở dài, “Xui thật.”
“Sợ gì.” Wave bĩu môi, cố nén sự lo lắng trong lòng lại.
Khi đặt chân lên đất Mỹ, bọn họ trở nên nhạt nhòa hơn rất nhiều.
Mục tiêu của tất cả các đội là chiếc cúp vô địch cuối cùng, không một ai có thể đi đường tắt.
Giống như đợt tập huấn ở Hàn Quốc, Thẩm Giai Niên đã sắp xếp một lịch trình đấu tập cho mọi người.
Ban tổ chức cũng bố trí cho mỗi đội một phòng đấu tập riêng.
Trận đấu tập ngày hôm nay đến lượt Tiểu Bản, Tô Hành buồn chán, quyết định đi dạo một chút.
Vừa ra khỏi phòng liền gặp Tiểu Tân đang ủ rũ và Pzz.
Trong ấn tượng của cô, cậu nhóc lúc nào cũng tươi cười chưa bao giờ buồn bã như thế này, Pzz ở bên cạnh an ủi liên tục, vừa nói vừa không quên vỗ vai cậu ấy.
Thẳng cho đến khi khoảng cách giữa hai bên chỉ còn đúng 1 mét, Tiểu Tân vẫn không nhìn thấy cô.
Tô Hành nhìn bầu không khí thất thường giữa hai người, nhanh chóng kết luận rằng trận đấu tập của SLZ lại thua.
Bởi vì vừa mới được xét duyệt cho thăng hạng, nên SLZ đến đây muộn hơn so với những chiến đội khác, trận đấu tập cũng bị sắp xếp chặt chẽ hơn nhiều.
Mỗi một người trong SLZ đều luôn phải hứng chịu những lời phàn nàn, mỗi khi gặp GI, họ lại bật khóc như thể nhìn thấy người thân của mình.
Mỗi lần như vậy, Tiểu Tân luôn tâm sự với Tô Hành.
Nhưng dù có khóc lóc bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cũng chỉ là những lời than thở, oán giận mà thôi, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy cậu ấy trong trạng thái này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Hành vẫy vẫy tay với Pzz, “Làm sao vậy? Sao giống như mất hồn vậy?”
Pzz nháy mắt ra hiệu với cô, vừa định nói thì Tiểu Tân đã chủ động lên tiếng, “Chị gái, chị có cảm thấy em ăn hành liên tục không?”
Tô Hành lắc đầu, nghiêm mặt nói, “Chỉ là một trận đấu tập thôi mà, không nên lo lắng nhiều như vậy.”
Nói xong, cô dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn chàng trai cao cao gầy gầy bên cạnh.
Pzz không trả lời, hỏi lại, “Cô không đấu tập à? Huấn luyện viên Thẩm để cô ra ngoài sao?”
“Tiểu Bản đang đấu với KJ.” Tô Hành nhanh chóng trả lời, nhưng ánh mắt lại nhìn chăm chăm vào Pzz.
Thấy cô không phải huấn luyện, Pzz thở dài, lúc này mới nói ra sự thật.
“Chúng tôi vừa mới kết thúc trận đấu tập với CQB. Người đi rừng của họ…” Cậu ấy xoa tóc, “Rõ ràng, hắn ta có thể giúp cho ba đường chiếm được ưu thế, nhưng không, hắn cứ nhìn chằm chằm vào Tiểu Tân. Từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc, Tiểu Tân đã bị hắn giết hơn chục lần.”
Dù cậu đã cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhưng Tô Hành vẫn nhìn ra được sự bực bội trong động tác của cậu.
Người đi rừng mới của CQB, Zac, cô đã từng nghe Thẩm Giai Niên đề cập đến. Nghe nói hắn ta cũng là một người có thiên phú như cô, tính khí hung hăng, hành động độc đoán và tự phụ. Chỉ mới gia nhập CQB có vài tháng, nhưng tiếng xấu của hắn đã truyền đến tai cô, đây là điều mà không phải người bình thường nào cũng có thể làm được.
Tiểu Tân vẫn ủ rũ cúi đầu, giọng nói có vẻ rầu rĩ, “Giống như bóng ma vậy, em đi đâu là hắn ta sẽ đi theo đó, như thể lúc nào cũng có thể tìm thấy được em. Giống như…”
Cậu dừng một chút, ngẩng đầu nhìn Tô Hành, “Giống như cách thi đấu của chị vậy. Chỉ là chị biết em ở đâu, sau đó mới phán đoán rồi hành động, còn hắn ta là cố ý đi theo em.”
“Chị cũng vậy, mà hắn cũng vậy. Tại sao hai người lại biết chính xác em đang ở vị trí nào vậy?”
“Cả ván đấu, em liên tục bị hắn ta bắt bài. Em cảm thấy bản thân như đang độc diễn, thua trận mà vẫn không biết lý do tại sao.”
“Trình độ như vậy thì tới S6 làm gì cơ chứ? Chỉ biết kéo chân đồng đội lại thôi.”
Tiểu Tân như một cái máy hát vừa mới được kích hoạt, bực tức cái gì cũng đều nói ra hết, Tô Hành thậm chí còn có thể cảm nhận được sự do dự của cậu, khác với cậu nhóc như ánh mặt trời lúc trước.
Cậu vẫn đang còn nói gì đó, nhưng Tô Hành nhẹ giọng cắt ngang, “Bởi vì đầu óc của cậu đơn giản.”
Tiểu Tân sửng sốt, có chút đơ ra, “Dạ?”
“Không phải cậu muốn biết tại sao chị luôn biết cậu ở đâu sao?” Tô Hành thản nhiên nói, “Bởi vì đầu óc của cậu đơn giản.”
Tiểu Tân nghe xong không khỏi bàng hoàng, cậu không ngờ cô lại nói thẳng như vậy.
Lúc này cậu đang phiền muộn, không phải cô nên an ủi cậu sao???
Không những không an ủi mà còn nói đầu óc của cậu đơn giản?!
Đôi mắt đẫm lệ của Tiểu Tân mơ hồ, biểu cảm cũng trở nên sinh động hơn, “Chị gái, sao chị không an ủi mà lại nói như vậy với em!!
Lời này giống như đang lên án, cũng giống như đang làm nũng.
Khóe miệng của cô khẽ cong, hiện giờ mới đúng là một Tiểu Tân mà cô quen biết.
“Chị chỉ nói sự thật,” Cô vỗ nhẹ lên chiếc quần không một miếng bụi nào, tiếng động này đã thành công thu hút sự chú ý của Tiểu Tân, “Sau khi farm sạch quái rừng và bùa, cậu có thói quen đi đến đường dưới để tìm cách ăn rồng, khi ba đường ổn định, cậu sẽ biến về bổ sung trang bị, nơi nào có lính và quái vừa mới được làm mới, nơi đó sẽ có cậu.”
Vừa nói cô vừa nhướng mày, trên mặt lộ ra một tia trêu chọc, “Xem một vài video thi đấu của cậu là có thể biết được thói quen này. Không phải đầu óc đơn giản thì là gì?”
Bây giờ không những Tiểu Tân, mà ngay cả Pzz cũng có chút ngây người.
Vốn dĩ cậu nghĩ cô chỉ muốn trêu chọc Tiểu Tân một chút giúp cậu ấy lấy lại tinh thần, không ngờ cô lại phân tích liền mạch, rõ ràng như vậy.
Tiểu Tân ngạc nhiên đến líu cả lưỡi, “Chị gái, chị nghiên cứu lối đánh của em hả?”
Tô Hành trừng mắt nhìn cô, “Không nghiên cứu số liệu thi đấu và video của đối thủ thì làm sao mà thi đấu được? Không lẽ cậu không chuẩn bị gì trước khi đánh sao?”
“Cô nghiên cứu video thi đấu của chúng tôi ư? Không phải đó là công việc của huấn luyện viên và nhân viên phân tích dữ liệu sao?” Pzz cũng sững sờ không kém.
“Bọn họ nghiên cứu làm sao bằng bản thân tự nghiên cứu được, tôi vì bản thân thì tại sao lại không nghiên cứu chứ?” Tô Hành dường như coi đó là điều hiển nhiên, “Với lại, không phải lúc nào bọn họ cũng ngồi phân tích, ví dụ như mấy trận thắng bình thường, bọn họ luôn phủi tay mặc kệ.”
Hai thanh niên liếc nhìn nhau, sau đó Tiểu Tân hỏi, “Không lẽ chị lúc nào cũng ngồi nghiên cứu những số liệu này sau mỗi trận thi đấu? Không mệt sao?!”
“Không mệt,” Tô Hành lắc đầu, “Nghiên cứu số liệu thú vị hơn chơi game.”
Nhận thấy chủ đề đi hơi xa, Tô Hành lại nói, “Đổi chiến thuật khác đi, dù sao thì mấy cậu cũng là một trong những chiến đội trẻ tuổi trong LPL. Cũng bởi vì còn trẻ, kinh nghiệm có thể không bằng những đội khác, nhưng có thể dựa vào sự sáng tạo trong lối đánh để giành chiến thắng.”
Cả hai đồng thời gật đầu.
Trên thực tế, huấn luyện viên của SLZ cũng nói tương tự, nhưng trong khoảng thời gian ngắn như vậy, họ không có thời gian để nghiên cứu thêm lối đánh mới.
Hơn nữa, trong một cuộc thi đấu quan trọng như vậy, một sai sót nhỏ thôi cũng có thể dẫn đến thất bại, làm sao mà họ có thể sử dụng lối đánh mới được.
Bởi vì còn trẻ, nên họ năng nổ, dám sáng tạo, nhưng cũng bởi vì còn trẻ nên bị thiếu hụt kinh nghiệm thi đấu, lo sợ chỉ một chút sơ suất có thể sẽ khiến cả đội thua cuộc.
Tuổi trẻ là vậy, vừa mong manh, yếu ớt, lại vừa dũng cảm.
Tiểu Tân và Pzz còn tính hỏi thêm gì đó, thì cửa phòng huấn luyện bị đẩy ra, Chu Lệnh Hành bước ra ngoài.
Tô Hành nghe thấy động tĩnh liền xoay người về phía đó.
Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của người nào đó.
Cô cười cười đi tới, “Thua hả?”
Chu Lệnh Hành gật đầu, môi anh đang mím lại khiến Tô Hành cũng cảm thấy khó chịu thay.
Cô giơ tay chọc chọc lên mặt anh, “Tối nay ăn gì?”
Sắc mặt của Chu Lệnh Hành thoáng chốc dịu đi, còn chưa kịp mở miệng thì Lão Ngư đã lên tiếng trước, “Không phải hôm qua đã bàn bạc hôm nay đi ăn vịt quay Bắc Kinh ở khu phố người Hoa sao?”
Wave hiếm khi không trêu ghẹo Lão Ngư, cười tươi nói, “Đến đó đi, cũng lâu rồi không được ăn mấy món Trung Quốc, thèm lắm rồi.”
“Mới có 10 ngày thôi mà.” Tôn Hòa đi ra ngoài cuối cùng, sẵn khép cửa lại.
Sau khi suy nghĩ, Tô Hành xoay người lại, nhìn về phía Tiểu Tân và Pzz, “Hai cậu đi chung luôn không?”
Cả hai đều lộ ra vẻ mặt khao khát, nhưng cuối cùng đều lắc đầu.
Buổi tối bọn họ còn có một trận đấu tập với FHL, chắc lát nữa chỉ ăn một ổ bánh mì để lót bụng mà thôi.
Mãi cho đến khi bóng dáng của 6 người bên GI biến mất, Tiểu Tân và Pzz mới rời đi.
Có chút ghen tị và hâm mộ.
Cũng đều thua đấu tập, nhưng GI dường như hoàn toàn không để trong lòng, tâm lý tốt thật.
Trên thực tế thì không phải là GI không để tâm, chỉ là thi đấu có lúc thắng thì sẽ có lúc thua.
Thường thì chỉ cần một yếu tố cũng có thể trực tiếp dẫn kết thất bại hoặc chiến thắng, mà nhiệm vụ mà Thẩm Giai Niên giao, chính là bọn họ phải làm thế nào để kiểm soát những yếu tố bất ổn đó.
Để tìm ra những yếu tố không ổn định này, thời lượng mỗi trận đều kéo dài hơn so với trước đó, đây cũng là một yếu tố quan trọng dẫn đến thất bại. So với giai đoạn cuối trận, phong cách chủ yếu của GI là giai đoạn đầu và giữa, đánh nhanh thắng nhanh.
Vì vậy, bọn họ không cần phải quá để ý đến thất bại ở giai đoạn này.
Mà cần phải tập trung chú ý đến giai đoạn cuối trận.
Ở nước ngoài, ngoại trừ luyện tập thì hầu như không có bất kì hoạt động giải trí nào. Lão Ngư và Tiểu Bản bắt đầu ngẫu hứng tự tổ chức hoạt động giải trí ngoài lề.
Không có gì ngạc nhiên khi đánh địa chủ và cướp lì xì trở thành những hoạt động phổ biến nhất.
Tô Hành trở nên bất khả chiến bại trong đấu địa chủ, Lão Ngư đã phải cống nạp hầu hết mì gói mang theo cho cô.
Vì vậy, cô đương nhiên đã bị Lão Ngư và những người khác hắt hủi, không bao lâu sau, bọn họ đồng loạt nghỉ chơi.
Nhưng bọn họ lại tìm được một trò chơi khác có thể kiếm lời từ Tô Hành —— cướp lì xì.
Trong trò này, Tô Hành đã được chứng nhận là tay thối chính hiệu.
Bao lì xì trên WeChat rất khó để giành giật.
Luật chơi là người lấy được ít tiền nhất sẽ phải phát một bao lì xì đỏ, mà một bao như vậy là 10 nhân dân tệ. Tô Hành tiêu gần 200 nhân dân tệ mỗi ngày trong trò chơi này, nhưng càng chơi càng hăng, cứ huấn luyện xong là nhất quyết chơi cho bằng được, chỉ mới có hai tuần thôi mà thẻ ngân hàng của cô đã teo lại không ít.
Chu Lệnh Hành lần nào cũng lẳng lặng ngồi bên cạnh nhìn cô giành giật, thưởng thức vẻ mặt tuyệt vọng của cô.
Điều khiến Tô Hành bực nhất là vận may của Chu Lệnh Hành quá tốt, khiến cô cho rằng có vẻ như WeChat của mình bị trục trặc gì thì phải.
Cô quyết định dùng điện thoại của Chu Lệnh Hành để cướp lì xì, nhưng vẫn không thoát khỏi số phận tay thối, sau nhiều lần như vậy, cuối cùng cô cũng chấp nhận hiện thực này.
Có lẽ như WeChat trên điện thoại không liên quan gì, chỉ là cô không hợp với cái trò cướp lì xì này mà thôi.
Đúng lúc cô bắt đầu chấp nhận hiện thực tàn khốc này, Chu Lệnh Hành đã mượn điện thoại của cô để cướp bao lì xì, còn hợp tình hợp lý đòi khen thưởng nữa chứ, sau đó ngang ngược lăn lộn cô cả đêm.
Đến tận hôm nay, Tô Hành đã thành công nếm trải thế nào gọi là “mất cả chì lẫn chài”, cuối cùng còn thẹn quá hóa giận, ra lệnh cho Chu Lệnh Hành không được bước chân vào phòng của cô cho đến khi trận chung kết thế giới LOL kết thúc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*
Đêm trước khi trận thi đấu vòng bảng diễn ra, mọi người nhanh chóng quay lại khách sạn sau khi ăn uống no nê.
Trước khi trở về phòng, Tôn Hòa có hơi lo lắng nhìn Tô Hành, “Ngày mai em nhớ dậy, em cái gì cũng tốt, chỉ mỗi tội rất thích đánh rơi dây chuyền vào những thời điểm quan trọng.”
Tô Hành chột dạ sờ mũi, “Anh yên tâm đi.”
Cô đã lâu không phát bệnh…. Chắc là ngày mai sẽ không sao đâu.
Wave không chút để ý xua xua tay, “Để Lệnh ca ngủ chung phòng với Tô Hành đi, sáng mai còn lôi cô ấy dậy được.”
Chu Lệnh Hành thẳng thắn từ chối lời đề nghị, “Nam nữ thụ thụ bất tương thân, cô ấy nói dậy được thì sẽ dậy được thôi.”
Tô Hành nhướng mày, rất hài lòng với biểu hiện của anh, cho dù anh có chấp nhận thì cô cũng sẽ không đồng ý.
Nhưng cô lại không biết rằng, Chu Lệnh Hành chỉ lo lắng không khống chế được bản thân sẽ không chịu ngủ mà quấy rối cô.
Lão Ngư nhảy dựng lên, “Không sao, để em đi tìm mấy cái đồng hồ báo thức cho chị, 5 phút reng một lần, đảm bảo ngày mai chị gái có thể dậy!”
Wave miễn cưỡng gật đầu, cuối cùng vẫn không nói gì.
Đối thủ ngày mai là CQW, mặc dù bọn họ đã nhiều lần giành được chiến thắng trong những trận đấu tập, nhưng dù sao thì CQW cũng là một trong những đội lão làng đầy kinh nghiệm của Hàn Quốc, thực lực không thể xem nhẹ.
Đây cũng là trận đối đầu chính thức của bọn họ trong S6. Ai cũng muốn có một khởi đầu thuận lợi cùng màn chào sân hoàn hảo.
Thật không may, Tô Hành lại mất ngủ.
Đây là lần thứ hai trong đời cô bị mất ngủ, lý do là vì quá hưng phấn.
Lăn qua lăn lại trên giường đến gần sáng mà vẫn chưa ngủ được, cô quyết định nghiên cứu những số liệu đấu tập với LS.
Mặc dù đã hơn nửa tháng trôi qua kể từ trận đấu đó, nhưng cô vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Rõ ràng đầu trận, bọn họ đánh không chê vào đâu được, cô đã tính toán chi tiết rất cẩn thận, nhưng kinh tế lúc nào cũng kém hơn một chút khiến cô cảm thấy khó hiểu.
Nghĩ đến đó, cô lấy hai tờ giấy số liệu trong ngăn bàn ra, xem xét một cách cẩn thận.
Vừa nhìn những dữ liệu dày đặc trên giấy, vừa nhớ lại những chi tiết trong trận đấu đó, thoáng chốc đã đến 3 giờ hồi nào không hay.
Tuy nhiên, càng xem cô lại càng có tinh thần, thậm chí còn bật máy lên xem lại đoạn video đó, xem được 2 phút rồi dừng, sau đó xem tiếp thêm 3 phút nữa, tay cầm bút không ngừng ghi chú lên giấy.
Cuối cùng, sau khi ngồi phân tích kỹ lưỡng trận đấu và mơ hồ tìm ra được một số lý do dẫn đến nguyên nhân khiến kinh tế của GI lúc nào cũng kém hơn một chút, lúc này đã là 5 giờ sáng, trận đấu diễn ra lúc 10 giờ.
Tô Hành liếc nhìn bầu trời bên ngoài, lập tức tắt máy leo lên giường.
Trên thực tế thì đúng là cô không thể gượng dậy được.
Ngày hôm sau, cả đám thay phiên nhau gõ cửa phòng Tô Hành gần nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng thì họ đành phải miễn cưỡng chấp nhận hiện thực.
Quả nhiên, Tô Hành lại tiếp tục đánh rơi sợi dây chuyền vào những thời điểm quan trọng.
Thẩm Giai Niên lại không phản ứng lớn bằng những người khác, anh ta chỉ hờ hững xua tay, “Chỉ là một trận vòng bảng, đi thôi, để Tiểu Bản lên cũng như nhau mà.”
Tiểu Bản không khỏi giật mình, cả người không ngừng run lên, “Mới trận đầu… mà đã để em lên đấu á? Đối phương lại là CQW?? Hình như có hơi không tốt cho lắm???”
“Cố lên,” Thẩm Giai Niên vỗ vỗ vai Tiểu Bản rồi đi vào thang máy.
Chu Lệnh Hành và Tôn Hòa đồng thời rời đi, tuy không nói gì, nhưng Tiểu Bản vẫn cảm nhận được ánh mắt đồng tình trong mắt họ.
Thậm chí bọn họ còn cảm thấy cậu thật đáng thương!!
Nếu biết hôm nay lên thi đấu thì đáng lẽ hôm qua cậu nên đấu tập thêm vài trận nữa!!
Wave và Lão Ngư lại không hề bày tỏ bất kì vẻ mặt thương hại nào, phần lớn là cảm thấy vui sướng khi có người gặp họa.
Chỉ có Chu Lệnh Hành là vẫn còn có hơi lo lắng mơ hồ.
Nếu cô bỏ trận đầu tiên của vòng bảng chung kết thế giới LOL, không biết người xem sẽ nói những gì về cô nữa.
Cho đến giây cuối cùng trước khi lên sân khấu, Tiểu Bản thi thoảng vẫn luôn nhìn về phía hậu trường, cậu luôn cảm giác được rằng Tô Hành sẽ ngay lập tức xuất hiện như một vị cứu tinh trước mặt cậu.
Chỉ tiếc là nguyện vọng của cậu đã rơi vào hư không, cho đến khi ánh đèn trên sân khấu bất ngờ được bật sáng, các nhân viên tóc vàng mắt xanh chào họ trên sân khấu bằng tiếng Anh, Tô Hành vẫn không xuất hiện.
Lúc Tô Hành mở mắt đã là 9:30, nhờ có chiếc đồng hồ báo thức cuối cùng mà Lão Ngư đặt bên tai cô đã giúp cô tỉnh dậy.
Ngay khi nhìn thấy thời gian, cô liền hoảng sợ, âm thầm nói “không ổn”, vội vàng rửa mặt, thay quần áo.
Lúc này chắc bọn họ đang chuẩn bị lên sân, Tô Hành cố gắng ra sức chớp mắt liên tục để xua đi cơn buồn ngủ, đeo khẩu trang, đội mũ xong xuôi liền lao ra khỏi cửa.
Tại khán đài, các tuyển thủ của hai đội đã lên sân khấu. Các bình luận viên đến từ những quốc gia khác nhau thậm chí còn giới thiệu thông tin của từng tuyển thủ trên khán đài.
Trận thi đấu mở màn giữa hai chiến đội mạnh đã thu hút được rất nhiều sự chú ý của đông đảo khán giả và các đội trên toàn thế giới.
Lúc này lại không thấy nữ tuyển thủ trong truyền thuyết, ai nấy cũng lộ vẻ thất vọng.
【 Không phải người đi rừng của GI là con gái sao? Mặc dù người đi rừng này lớn lên trông khá đẹp trai, nhưng cũng đâu có giống con gái chỗ nào đâu? (Tiếng Anh) 】
【 Mẹ nó, cậu ấy chỉ là dự bị, Sleeping không có tới. (Tiếng Anh) 】
【 Mới trận đầu mà đã cho dự bị lên rồi ư? GI đang nghĩ cái gì vậy? (Tiếng Pháp) 】
【 Nghe nói sức khỏe của Sleeping không tốt lắm, có thể là bị ốm. (Tiếng Pháp) 】
【 Cái quái gì vậy, tôi đến đây chỉ để xem nữ tuyển thủ thi đấu, chứ không thì ai đâu rãnh hơi mà xem trận vòng bảng chứ. (Tiếng Bồ Đào Nha) 】
【 Thành thật mà nói, tôi cũng…. (Tiếng Bồ Đào Nha) 】
Khán giả trên khán đài và màn hình trực tiếp đang không ngừng bàn tán, tiếng ồn ào bỗng chốc ngưng bặt trong vài giây.
Trên sân khấu, một cô gái với mái tóc dài bất ngờ xuất hiện bên cạnh nhân viên công tác.
Cô chỉ mặc một chiếc áo phông trắng và quần đen đơn giản, bình thản bước đến chỗ ngồi dành cho người đi rừng GI.
Những fans hâm mộ ở nhà ngồi trước máy tính thậm chí còn có thể cảm nhận được bầu không khí nóng rực tại hiện trường, mỗi khi máy quay quét qua từng khu vực chỗ ngồi của khán giả, tiếng reo hò cổ vũ ngày càng to.
Sleeping xuất hiện, trận đấu đầu tiên tại vòng bảng chính thức bắt đầu.