Cho tôi ngủ thêm chút nữa

Chương 56


Đọc truyện Cho tôi ngủ thêm chút nữa – Chương 56:

Edit: LazyGirl.
——————
Đèn trên sân khấu đột nhiên sáng lên, dừng ngay vị trí của từng người bên GI.
Trên màn hình lớn của trường quay cũng đã hiển thị MVP của ván đấu này.
Ngốc Mao xoa xoa tay,【 MVP đã xuất hiện và thuộc về Sleeping!! 】

Tiểu Hải cười cười nhìn hắn,【 Lại nói tiếp, đây hẳn là lần đầu tiên Sleeping giành được MVP? 】
Ngốc Mao sửng sốt,【 Có vẻ là vậy?! Nhưng dù sao thì ở những trận trước, Sleeping đã đi rừng rất tốt. 】
Tiểu Hải gật đầu nhưng không nói gì.
Chắc là do lúc trước mọi người vẫn còn nhiều định kiến về nữ tuyển thủ.
So với những ván thi đấu trước, Master Yi ở ván này liên tục carry. Nếu MVP không thuộc về Sleeping, hắn cũng không thể chịu đựng được.
Thật trùng hợp, người phỏng vấn sau trận đấu lại là Miya.
Miya không khỏi thở dài khi nhìn thấy người vừa mới đạt được MVP đang bước tới đây.
Biết vậy cô đã không đến đây, thật khổ quá mà.
Tô Hành vẫn còn hơi sửng sốt khi biết mình sẽ được phỏng vấn, chớp mắt nhìn Chu Lệnh Hành bên cạnh.
“Không đi được không?”
Khi nhận được MVP, cô rất vui vẻ và thoải mái, không hề nghĩ đến việc sẽ bại lộ quá nhiều trước máy quay.
Chu Lệnh Hành không chút nghĩ ngợi gật đầu, “Ừm, không muốn đi thì không cần phải đi.”
Vừa dứt lời, Thẩm Giai Niên ở phía sau nghiêm giọng nói: “Bộ game này do nhà hai người mở hả? Cái gì cũng có giới hạn của nó.”
“Ai nói được MVP thì nhất định phải tiếp nhận phỏng vấn?” Chu Lệnh Hành nhướng mày, một bộ dáng vô cùng bất cần.
Thẩm Giai Niên nghẹn họng một giây, quyết định không cần phải giảng đạo lý với tên này, mắt lạnh nhìn Tô Hành.

“Không đi thì tăng thêm 20 tiếng phát sóng, cô có thể tự mình lựa chọn.”
Lần này không đợi Chu Lệnh Hành lên tiếng giúp đỡ, Tô Hành nhanh chóng đáp ứng, “Em đi.”
Thẩm Giai Niên vừa lòng gật đầu, “Nhớ kỹ, nếu MC hỏi cô những nội dung không liên quan thì không cần phải trả lời.”

Tô Hành tùy ý gật đầu, bước sang sân khấu phụ.
Chậc, cái chiêu uy hiếp này thật là chả thay đổi gì cả. Mặc dù nó rất quyền lực.
Miya nhìn thấy Tô Hành, xấu hổ mỉm cười, mở miệng một cách máy móc: “Xin chào Sleeping, chúc mừng GI đã chiến thắng trận đấu hôm nay và cũng chúc mừng bạn đã giành được MVP. Đây là trận đấu đầu tiên của GI trong giải mùa xuân năm nay. Bạn cảm thấy hôm nay bản thân đánh như thế nào?”
Mặc dù Tô Hành đeo khẩu trang, nhưng trên lông mày vẫn lộ ra chút bất cần, “Cảm ơn, hôm nay đánh rất thú vị.”
Thắng một cách nhẹ nhàng vậy, tất nhiên là thú vị rồi.
Miya cũng không miệt mài theo đuổi, lại hỏi: “Hôm nay bạn chọn Master Yi, mặc dù có hơi bất ngờ, nhưng nó cũng đã đem đến hiệu quả khá tốt. Đây có phải là một dự định đã được sắp xếp từ lâu không?”
 Tô Hành trầm ngâm một lát: “Có thể xem là vậy.”
Cô đã muốn sử dụng vị tướng này từ 6 tháng trước.
Khóe mắt Miya không khỏi giật giật, mỗi lần cô hỏi gì cũng chỉ nhận được có vài chữ, trả lời vậy có phải là hơi có lệ rồi không?
“À? Thế tại sao lúc trước bạn lại nghĩ đến việc dùng Master Yi?”
“Master Yi giết người dễ hơn.” Tô Hành không chút do dự nói.
Lúc đó cô đã suy nghĩ như vậy.
“…..” Miya cảm thấy cô như đang ăn phải phân vậy, mắc nghẹn ngay cổ họng, nói không nên lời.
Hiện trường có chút lúng túng, đạo diễn đứng phía sau camera giơ tấm bảng【 Hỏi bệnh của cô ấy. 】
Miya gật đầu, “Khoảng thời gian trước, căn bệnh của bạn đã bị lan truyền trên mạng, bạn có gì muốn nói với người hâm mộ không? Có thể nhân lúc này để nói ra.”
Tô Hành lắc đầu, “Những gì muốn nói, tôi đã nói hết trên Weibo.”
“Ngoại trừ những cái đó thì sao? Bạn có muốn giải thích gì với khán giả về tình huống phát sinh ngay giữa trận đấu ở thời điểm đó không?” Miya đuổi theo hỏi.
Hành động này có chút hung hãn.
Tô Hành nhướng mày trả lời, “Có câu hỏi nào liên quan đến trò chơi không? Tôi có chút buồn ngủ rồi.”
Miya vừa nghe thấy cô buồn ngủ, cả người trở nên hưng phấn lên.
Đang định mở miệng tiếp tục đặt câu hỏi, một bóng người chợt xuất hiện trên sân khấu.
Người đàn ông với đôi chân dài miên man đang bước lên, dường như lơ đãng vô tình chặn lại ống kính máy quay, đồng thời cầm lấy micro trên tay Tô Hành.
“Xin lỗi, Sleeping vẫn đang trong quá trình điều trị. Bác sĩ dặn dò cô ấy phải nghỉ ngơi một chút, hôm nay đến đây thôi.”
Không đợi nhân viên hiện trường phản ứng, Chu Lệnh Hành đã nắm tay Tô Hành bước xuống sân khấu.
Bất chấp sự cảm thán của khán giả lẫn sự cứng đờ của Miya, những bình luận trong phòng phát sóng lúc này đã thay đổi phong cách.

Trong khi lúc nãy những bình luận này vẫn rất bình thường khi Tô Hành vừa tiếp nhận phỏng vấn.
【 ha ha ha ha cô ấy vừa mới nói gì vậy?? Cầm Master Yi giết người dễ hơn??? Nói thẳng như vậy không tốt lắm đâu 23333】
【 Chị gái của tôi lại bán manh, nhưng tui chỉ muốn ăn cái dễ thương mà chị ấy bán thôi ha ha ha ha 】
【 Sao cứ hỏi những câu không liên quan đến thi đấu vậy? Không phải bệnh của Sleeping đã giảm rồi sao? 】
【 Mẹ nó, có thể để cho chuyện này biến mất luôn được không? 】
【 Thao tác tốt như vậy, những người khác không có tư cách để lôi vấn đề đó ra nói. 】
【66666 Đúng là một cô gái ngay thẳng thật thà, dám nói bản thân buồn ngủ trong lúc phát sóng luôn. 】
【 Đúng vậy, bộ thú vị lắm hay sao khi cứ ôm khư khư một vấn đề đó hỏi miếc vậy?! 】
Sau khi Chu Lệnh Hành lên sân khấu và nói xong, đề tài của những bình luận lại thay đổi.
【 Mẹ kiếp, tình huống này là sao? 】
【 Tôi đang tự hỏi liệu LING và Sleeping có phải đang yêu nhau không, và sao lại có những hành động này?? 】
【 a a a a a LING đẹp trai quá, bảo vệ đồng đội không được sao?! 】
【 Oa mẹ nó quá đáng ghê, tôi chưa bao giờ thấy ai đi phỏng vấn rồi kết thúc bằng cách này 23333】
【 Trái tim thiếu nữ của tôi!!! Tôi mặc kệ, từ hôm nay, tôi chính thức đu LS!!! 】
Thẩm Giai Niên mờ mịt nhìn hai người vừa đi xuống sân khấu, khóe miệng cong lên.
Lão Ngư bị sốc bởi áp suất thấp của huấn luyện viên nhà mình, ngồi một bên rùng mình.
Xong rồi xong rồi, sắp có chuyện lớn xảy ra rồi.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Thẩm Giai Niên bỏ lại một câu, “Tháng sau mỗi người thêm 20 tiếng phát sóng trực tiếp,” sau đó bỏ đi.
Tô Hành tuyệt vọng, thật ra chuyện này đâu có liên quan đến cô, cô cũng bất lực lắm chứ bộ.
Suy nghĩ xong, Tô Hành liếc Chu Lệnh Hành, “Nếu như em không bổ sung đủ giờ phát sóng…”
“Anh đưa thẻ ngân hàng cho em.” Chu Lệnh Hành nói ngay lập tức.
Nhưng trên gương mặt lại tỏ vẻ anh đây không hề làm sai, vốn dĩ nên là như thế , biểu cảm hợp tình hợp lý.
Tô Hành thở dài, cảm thấy đầu có chút nặng, cô thật sự cảm thấy rất buồn ngủ.

Cho dù Lão Ngư và Wave có ngốc đến đâu đi chăng nữa thì cuối cùng họ cũng nhìn ra được một ít manh mối từ hai người.
Suy nghĩ một hồi, Lão Ngư thận trọng hỏi: “Chị gái…. chị và Lệnh ca??”
Tô Hành còn đang vật lộn với cơn buồn ngủ, không trực tiếp trả lời câu hỏi của Lão Ngư, Chu Lệnh Hành ở bên cạnh gật đầu.
“Ừm, như những gì cậu nghĩ.”
Nói xong, anh dắt Tô hành nghênh ngang bước đi trước ánh mắt kinh ngạc của hai người phía sau.
Lão Ngư và Wave hai mặt nhìn nhau, sau đó nhìn biểu cảm như hiểu rõ của Tiểu Bản và Tôn Hòa.
“Hai người… đều biết chuyện này rồi?!”
Tiểu Bản khinh thường, “Cả thế giới đều biết, chỉ có hai người là không biết.”
Nói xong còn hưng phấn đuổi theo Tô Hành, cậu nhịn lâu như vậy, cuối cùng cũng không cần phải ăn cẩu lương nữa một mình nữa.
Tôn Hòa chỉ cười không nói, vỗ vai hai người rồi ung dung bước đi.
Cho nên bọn họ biết cuối cùng?! Thậm chí còn muộn hơn cả Tiểu Bản?!
Họ cảm thấy họ đã bị lừa gạt.
*
Tại Đỗ gia.
Chu Lệnh Hành dắt Tô Hành dần dần biến mất khỏi máy quay, làn đạn rất nhiều nhưng không không có người nào nhắc đến bệnh của Tô Hành.
Tô Mang nhíu mày, vươn tay muốn tắt giao diện phát sóng trực tiếp trên màn hình.
Sau khi suy nghĩ một lúc, cô nhấc điện thoại để trên bàn lên.
【 Khiến dư luận chuyển hướng sang Tô Hành, kêu blogger trò chơi kia đề cập đến bệnh của cô ta một lần nữa. 】
Tìm tên của Đỗ Nhược trong WeChat, gõ dòng này rồi nhấn nhẹ để gửi.
Tô Mang cười lạnh, nếu những người này có trí nhớ không tốt, vậy thì cô sẽ nhắc nhở họ lại lần nữa.
Cô không tin, chỉ một trận thi đấu, sao cô ta có thể thay đổi hoàn toàn cái nhìn của fans?
Ngay cả khi cô không thể thay đổi kết quả của ván đấu, cô vẫn có thể để thủy quân giúp mình đổi hướng dư luận.
Nghĩ đến đây, điện thoại trong tay run lên.
Là tin nhắn hồi âm của Đỗ Nhược.
【 Quên đi Mang Mang, chuyện này đã đi quá xa rồi. 】
Tô Mang ngẩn ra, cắn chặt răng, lại bắt đầu gõ.
【 Còn không phải do em nghĩ đến gia đình chúng ta sao, lỡ sau này có ai đó đào ra được mối quan hệ giữa Tô Hành và nhà chúng ta thì sao, anh nghĩ dư luận sẽ nghiêng về phía chúng ta chắc? Thay vì tới lúc đó bị chỉ trích, chi bằng bây giờ nên làm cô ta mất uy tín. 】
Vừa bấm gửi đi, cô cảm thấy vẫn chưa đủ nên gửi tiếp tin nữa.

【 Em với mẹ thì không sao, nhưng lỡ chú Đỗ bị ảnh hưởng thì sao? Cho dù anh không sợ, ít ra cũng phải nghĩ đến chú Đỗ chứ. 】
Một lúc sau, lâu đến mức Tô Mang nghĩ rằng Đỗ Nhược sẽ không trả lời mình thì cô nhận được tin nhắn WeChat của anh.
Là ảnh chụp màn hình tin nhắn riêng giữa Đỗ Nhược và vị blogger trò chơi.
【 FHL Đỗ Nhược: Tiếp tục cường điệu căn bệnh của Sleeping, vẫn là tài khoản lần trước, tôi sẽ chuyển khoản cho cậu. 】
【 Ngươi không biết LOL: Cầu xin cậu buông tha cho tôi được không? Lần trước Sleeping đã gửi đơn tố cáo từ luật sư ngay hôm sau, đến bây giờ còn chưa giải quyết xong. 】
【FHL Đỗ Nhược: Cậu chỉ viết đúng sự thật, bọn họ dựa vào đâu mà kiện? 】
【 Ngươi không biết LOL: Cậu đừng có giả vờ nữa được không, cái nào là thật cái nào là giả, không lẽ trong lòng cậu lại không biết? Một hai còn muốn tôi phải nói ra?? 】
【 Ngươi không biết LOL: Bởi vì tôi nhận tiền của cậu nên mới không tiết lộ tên cậu ra, lần này xem như tôi xui xẻo, mấy người sau này đừng tìm tôi nữa. 】
Tô Mang vội vàng đọc, sau đó trả lời lại Đỗ Nhược.
【 Không thể tìm mấy blogger khác được sao? 】
Lần này Đỗ Nhược trả lời rất nhanh.
【 Đừng gây rắc rối nữa, đừng đợi đến khi mọi chuyện quá tầm kiểm soát rồi đến tìm anh khóc. Vốn dĩ là vấn đề của mẹ em, ba anh và mẹ em kết hôn, đến lúc đó có liên lụy đến bọn anh thì bọn anh vẫn sẽ nhận. 】
Cách một màn hình, cô có thể cảm nhận được ngữ khí kiên định của Đỗ Nhược, lòng Tô Mang chìm xuống.
Muốn cô quên nó? Vậy thì những bằng chứng mà cô cố gắng thu thập, tiêu tiền mua thủy quân để làm gì?
Không, cô không thể chấp nhận.
Vào bữa tối, Tôn Linh cùng Đỗ Kỳ Phong đang trò chuyện, cười đùa.
Tô Mang kiên nhẫn chờ hai người nói xong rồi mới mở miệng nói.
“Chú Đỗ,” cô mỉm cười nhìn người đàn ông bên kia bàn, “Con có thể thương lượng với chú một chuyện được không?”
Đỗ Kỳ Phong không hề nhận ra có gì đó không ổn, nhấp một ngụm trà nói, “Con cứ nói đi, chú với con còn khách sáo gì với nhau nữa.”
“Con muốn đến FHL.” Tô Mang nhìn ông chằm chằm.
Đỗ Kỳ Phong ngẩng đầu, hơi kinh ngạc, “Sao lại muốn vào chiến đội của anh trai con?”
“Không phải là do con sắp tốt nghiệp đại học sao? Cô giáo đã giao nhiệm vụ cho con.” Tô Mang cười một cách tự nhiên, “Chức vụ gì cũng được, con chỉ muốn đi cảm nhận một chút, sẵn tiện làm nhiệm vụ luôn.”
Đỗ Kỳ Phong cân nhắc một hồi rồi đồng ý lời đề nghị của Tô Mang, yêu ai yêu cả đường đi lối về, nếu ông đã cưới Tôn Linh, tất nhiên ông sẽ xem Tô Mang như con gái của mình mà đối đãi.
“Được rồi, vừa lúc câu lạc bộ mới ra mắt đội hai, để giám đốc đội một qua đó cũng được, chú sẽ cho con làm giám đốc đội một. Có gì không hiểu thì cứ hỏi anh trai con, hắn sẽ giúp con.”
Tô Mang ngoan ngoãn cười, ánh mắt lướt qua một tia u ám.
Tôn Linh ngồi ở một bên lại nhìn ra được một chút manh mối.
Làm thế nào mà một người luôn coi thường nghề nghiệp tuyển thủ lại có thể muốn làm việc trong một chiến đội chuyên nghiệp?
Nhớ lại những biểu hiện không thích hợp của con gái mình trong khoảng thời gian qua, Tôn Linh chắc rằng con bé đang có gì đó muốn giấu bà.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.