Đọc truyện Cho tôi ngủ thêm chút nữa – Chương 5:
Edit: LazyGirl.
——————
Tô Hành đặt chai nước trong tay xuống, vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng, chỉ nhàn nhạt nhìn tương tác giữa hai người, trầm mặc không nói.
Tôn Hòa lo lắng nhìn Tô Hành. Mặc dù việc trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp là ước mơ của hầu hết các game thủ, nhưng việc họ dùng thứ mình thích làm phương tiện sinh tồn là điều gì đó không phải là không thể, mà cô gái ở trước mắt đường như không hứng thú với bất kì điều gì thì Tôn Hòa lại không thể chắc chắn.
Bầu không khí liên tục bị giằng co. Thấy cô vẫn chưa sẵn sàng trả lời, Tôn Hòa lại lên tiếng: “Mặc dù thành tích của đội chúng tôi chỉ có thể coi là tầm trung trong các đội chuyên nghiệp, nhưng vẫn còn rất nhiều không gian để phát triển trong tương lai. Mong cô đừng vội từ chối tôi. Cô có thể tìm hiểu trước, rồi suy xét cẩn thận.”
Tô Hành người này nổi tiếng là thích ăn mềm, không thích ăn cứng. lúc này nghe ra được sự chân thành trong lời nói của Tôn Hòa, suy nghĩ một chút liền nói: “Tôi chơi game không tốt.” Lời này cũng được tính là từ chối.
Tôn Hòa nhận được phản hồi, trực tiếp xem nhẹ lời cự tuyệt mơ hồ trong lời nói: “Ý thức cùng khả năng tính toán của cô rất tốt, huấn luyện thao tác hẳn là không có vấn đề gì. Chúng tôi rất cần đồng đội như cô.”
Tô Hành vô pháp vô thiên cứu chữa, chỉ có thể lựa chọn trầm mặc một lần nữa.
Cô thật sự hứng thú với trò chơi này, thời lượng trò chơi cũng nằm trong mức cô có thể chấp nhận được, nhưng sau hai ngày hiểu biết cơ bản về trò chơi, trong lòng cô rất rõ ràng thể chất của mình hoàn toàn không thể chịu đựng được lâu. Dù rất tiếc nhưng cô không thể đồng ý yêu cầu của Tôn Hoà được.
Nếu nhất thời nhẹ dạ cả tin đồng ý, tới khi có chuyện xảy ra vì lý do thể chất, thì ngược lại mất còn nhiều hơn được.
Đáp ứng mà không chịu nổi trách nhiệm không phải là thói quen của Tô Hành.
Thấy Tô Hành lại im lặng, Tôn Hòa liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.
Chu Lệnh Hành mím môi nhìn Tô Hành một hồi.
Biểu tình lạnh nhạt hờ hững của cô gái trước mắt rõ ràng có dấu vết của sự khát vọng, nhưng cô có vẻ miễn cưỡng buông tay, rõ ràng là có điều gì đó mà họ không biết.
Chu Lệnh Hành suy nghĩ một chút, quay mặt lại nhìn Tô Hành, “Cô còn đang đi học?”
Tô Hành rũ mắt, nhẹ nhàng lắc đầu.
Chu Lệnh Hành lại hỏi: “Đi làm rồi?”
Ánh mắt Tô Hành lóe lên, nhưng vẫn không trả lời.
Chu Lệnh Hành nhanh chóng nhận được câu trả lời từ biểu cảm của cô, lại lần nữa mở miệng, “Mức lương hàng năm là 800.000 nhân dân tệ, bao gồm tiền ăn, nhà ở và đào tạo miễn phí. Nếu cô nghĩ rằng những đãi ngộ này còn không đủ thì có thể đề cập lại. . “
Tô Hành nhất thời sững sờ khi nghe những lời này, sự bình tĩnh ban đầu cũng dần biến mất.
Cô không ngờ bây giờ chơi game lại có thu nhập cao như vậy, nhưng động tâm là một chuyện, đáp ứng là chuyện khác, đến giai đoạn này, cô cũng không thiếu tiền.
Tô Hành liếc nhìn người đàn ông vẫn luôn bên cạnh cô: “Xin lỗi, tôi không thể hứa với anh, nhưng tôi tin, anh sẽ tìm được người thích hợp hơn tôi.”
Sau đó, Tô Hành tắt máy, đứng dậy quay sang Tôn Hoà: “Tôi đã trả lời câu hỏi của anh ngày hôm qua, tôi đi trước.”
Mắt thấy Tô Hành chuẩn bị rời đi, Tôn Hòa cũng dần nóng nảy, tiến lên định giữ cô lại nhưng lại bị Tô Hành nghiêng người tránh đi.
Ánh mắt của Tôn Hòa lóe lên, cũng như lần trước, cô dường như có đôi mắt ở sau lưng.
Tô Hành nhìn Tôn Hòa, trong mắt lạnh lẽo thế nhưng làm cho Tôn Hòa có chút sợ hãi, sửng sốt trong chốc lát, liền nhanh chóng giải thích, “Thực xin lỗi, tôi có hơi sốt ruột.”
Chu Lệnh Hành lạnh lùng quan sát, cũng không có xen vào.
Anh đã nói những gì nên nói, và việc cần làm tiếp theo là việc của Tôn Hòa.
Bên này, Tôn Hòa chăm chú nhìn Tô Hành, sự kiên định và nhiệt tình trong mắt anh ta đủ để khiến cô xúc động.
Một lúc sau, Tô Hành thở dài nhượng bộ nói: “Tôi bị bệnh.”
Tôn Hòa và Chu Lệnh Hành đồng thời sững sờ, nhìn Tô Hành bằng ánh mắt dò hỏi.
Tô Hành tiếp tục, “Tôi không thể tập luyện trong một thời gian dài, và tôi thậm chí có thể không hoàn thành nốt trận đấu.”
Nói đến đây, cô cũng không muốn giấu lí do nữa.
Nguyên nhân chính là ngủ quá nhiều, chẳng phân biệt được, bất kể lúc nào cũng có thể buồn ngủ, và ngủ thiếp đi một cách không thể cưỡng chế lại được. Nó cũng chính là chứng ngủ rũ trong miệng của mọi người.”
Tôn Hòa có chút ngạc nhiên. Anh thậm chí còn chưa bao giờ nghe nói đến căn bệnh như vậy.
Nhưng Chu Lệnh Hành lại khác. Giờ phút này, biểu tình của anh nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Bởi vì anh biết căn bệnh này, hơn nữa còn có hiểu biết nhất định về nó.
Tô Hành nhướng mày khi nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh nhanh chóng của Chu Lệnh Hành, và cảm thấy có chút thú vị.
Trước khi Tôn Hòa hoàn hồn, Tô Hành đã bước ra khỏi phòng, chừa lại không gian cho hai người.
Trong phòng, Tôn Hòa nhớ lại những gì Tô Hành nói, và vẫn đang nghiêm túc xem xét khả năng Tô Hành gia nhập đội.
Chu Lệnh Hành không còn ý định để Tô Hành tham gia cùng mình nữa. Bây giờ anh đã biết lí do cho sự do dự của cô và cũng khâm phục cách xử trí của cô.
Tuy nhiên, ý thức cá nhân của Chu Lệnh Hành về Tô Hành không đủ để chống lại tác động tiêu cực của việc để cô ấy gia nhập đội. Chứng bệnh của Tô Hành đối với tuyển thủ chuyên nghiệp mà nói thì quá khó giải quyết và không ổn định.
Suy nghĩ một chút, Chu Lệnh Hành vỗ vỗ vai Tôn Hòa: “Cô ấy quả thực không thích hợp với chúng ta trong hoàn cảnh này, đi thôi.”
Dù không muốn nhưng Tôn Hòa phải thừa nhận lời nói của Chu Lệnh Hành và nặng nề gật đầu.
Khi hai người bước ra khỏi phòng, Tô Hành vẫn đang tám chuyện cùng quản trị viên mạng ở quầy lễ tân.
Chu Lệnh Hành thấy tâm trạng của Tôn Hòa vẫn có chút trầm xuống, nên chủ động tiến lên: “Hôm nay thật sự cảm ơn cô. Suy nghĩ của cô rất thú vị, và có lợi cho chúng tôi rất nhiều.”
Tôn Hòa cũng gật đầu chào cô từ xa.
Nhìn thấy hai người rốt cuộc cũng từ bỏ ý định mời cô vào đội, Tô Hành thở phào nhẹ nhõm, khẽ nói: “Đi thong thả.”
Nhìn bóng lưng hai người càng lúc càng xa, Tô Hành khẽ liếm môi.
Kỳ thực hôm nay sau khi tỉnh dậy, cô có đơn giản là kiểm tra trò chơi và tìm hiểu sơ bộ về họ với tư cách là tuyển thủ chuyên nghiệp.
Khi họ thi đấu ở trên sân khấu, dường như xung quanh luôn tỏa ra ánh hào quang.
Những tiếng hò reo từ các khán giả trên khán đài; sự đồng cảm và sự phấn đấu của các tuyển thủ trong quá trình thi đấu; những cái ôm chiến thắng; cả những giọt nước mắt khi thất bại; tất cả đều khiến người xem phải kích động.
Tô Hành nghĩ nghĩ, hai tay đang nằm chặt lại có chút ướt át, vội vàng buông ra.
Thật không may, thế giới của bọn họ quá xa đối với cô.
Một nụ cười tự giễu thoáng hiện trên khuôn mặt của Tô Hành. Cô thậm chí còn không thể làm những công việc bình thường.
Luôn có người than thở cuộc đời bất công.
Nhưng không ai biết rằng, thượng đế công bằng ở chỗ, cho cô một bộ óc thông minh rồi lại đóng một cánh cửa khác của cô.
Tô Hành lắc đầu, rũ bỏ những suy nghĩ không cần thiết trong đầu.
Một lúc sau, Tô Hành bước lại phòng máy bật máy tính lên, mở giao diện game và đăng nhập vào tài khoản vừa tạo khi nãy.
Tô Hành trầm ngâm nhìn biệt danh của mình trên màn hình máy tính.
Cuối cùng là cầm chuột, click vào game.
Có điều gì đó dường như đang mon men trong trái tim cô.
*
Khi Chu Lệnh Hành cùng Tôn Hòa quay trở lại căn cứ, Wave và Lão Ngư quả nhiên đang phát sóng trực tiếp, còn Thẩm Tư Niên thì vẫn không thấy đâu.
Wave nghe được động tĩnh, bị phân tâm khi đang chơi đành nói: “Đã trở lại rồi hả, đợi em đánh xong trận này rồi mở họp.”
Cậu còn chưa kịp nói xong, Lão Ngư ở bên cạnh liền lớn tiếng kêu lên: “Mau, nhanh lên, thẻ bài đang lao tới kìa.”
Wave ngay lập tức điều khiển cho tướng rút lui: “Đưa tôi cái đèn lồng đi.”
Trước khi Thresh của Lão Ngư kịp ném đèn lồng, Wave bất ngờ đã bị lá bài màu vàng giữ lại. Sau hai giây, màn hình của Wave chuyển xám.
Không đợi Wave nổi điên lên, Lão Ngư liền run rẩy mở miệng: “Đèn lồng CD, cậu đứng cách tôi quá xa, tôi không đo lường được.”
Wave đột ngột nuốt xuống những lời định nói, quăng ánh mắt xem thường đến SP nhà mình.
Tôn Hoà nhàn nhạt liếc nhìn hai người một cái rồi ngồi xuống mở máy.
Tuy đã thông suốt ưu và nhược ở trên đường về, cũng tán đồng quan điểm của Chu Lệnh Hành. Nhưng Tôn Hòa vẫn không khỏi có chút bực bội. Vốn tưởng rằng ước nguyện ấp ủ bao lâu nay sắp thành hiện thực, nhưng không ngờ lại bị tình huống như vậy đánh đến không kịp trở tay.
Người xưa luôn có câu, hi vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều.
Tôn Hòa trong đầu suy nghĩ hỗn loạn, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định đi tìm huấn luyện viên thương lượng trường hợp này của Tô Hành.
Chu Lệnh Hành nhìn Tôn Hòa đột nhiên đứng dậy, cũng đoán được Tôn Hòa chưa hoàn toàn đặt xuống, liền ngăn cản.
“Kết quả anh cũng biết rồi.” Giọng Chu Lệnh Hành trầm ổn vang lên, làm người ta không thể nghe ra được cảm xúc của anh.
Tôn Hòa lại không thể bình tĩnh được như Chu Lệnh Hành, giọng nói càng lớn hơn, “Cậu cũng biết là chúng ta rất cần có cô ấy.”
Chu Lệnh Hòa vẫn bình tĩnh nhìn Tôn Hòa, anh biết. Nhưng anh cũng biết rủi ro sẽ lớn như thế nào, và GI hiện tại lại không thể chịu được rủi ro này.
“Chúng ta vẫn còn có lựa chọn khác, còn có rất nhiều tuyển thủ ý thức tốt, thao tác tốt.”
“Nhưng bọn họ lại không có năng lực như cô ấy! Cậu cũng nghe nói rồi đó, loại tính toán chính xác đó, không thể giải thích được bằng ý thức!” Cảm xúc của Tôn Hòa có chút bắt đầu mất kiểm soát.
Wave và Lão Ngư ý thức được có điều gì đó không ổn, nhanh chóng tắt đi âm thanh phát sóng trực tiếp.
Nhưng rõ ràng là đã quá muộn.
Dần dần càng có nhiều người đến nghe tin bát quát.
【 Không nghe lầm chứ, Tôn đội trưởng cùng Chu Lệnh Hành đang cãi nhau?? 】
【 Sao lại thế này? GI thượng đơn cùng trung đơn tuyên bố cạch mặt nhau??? 】
【 Lượng tin tức quá lớn, tôi có hơi bất ngờ, đây là chuẩn bị đổi ngươi đi rừng mới??? 】
【 Không có gì để bàn cãi. Đã đến lúc chuyển sang người đi rừng mới hợp lý hơn, Thẩm Tư Niên không thể theo kịp nhịp độ của họ. 】
【 Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao tôi chỉ vừa đi WC cái là cảm giác như bỏ bỏ lỡ mất trăm triệu?? 】
Wave và Lão Ngư đổ mồ hôi lạnh, cảm thấy bắt đầu có chuyện không hay sẽ xảy ra.
Đoạn đối thoại bên này của bọn họ mặc dù rất nhỏ, nhưng khán giả vẫn nghe ra. Nếu huấn luyện viên biết chuyện, sợ rằng cả bốn người đều sẽ bị xử trảm mất thôi.
Và một trong những bên tham gia cuộc “cãi vã” lại không hề biết điều này.
“Anh biết những rủi ro mà việc gia nhập của cô ấy sẽ mang lại, nhưng anh quan tâm nhiều hơn đến những cơ hội mới mà cô ấy mang lại cho chúng ta, cậu không muốn giành chiến thắng sao?”
Chu Lệnh Hành im lặng.
Tôn Hòa đuổi theo, “Nếu đổi lại thành một người khác đi rừng có ý thức cùng thao tác tốt thật sự là không khó, nhưng cô ấy là một cơ hội lớn đối với chúng ta.”
Sau đó, Tôn Hòa hất tay Chu Lệnh Hành ra và đi thẳng ra ngoài tìm huấn luyện viên.
Chu Lệnh Hành nhìn Tôn Hòa rời đi, ánh mắt sâu như biển.
Bởi vì anh biết, dù Tôn Hòa có đi tìm huấn luyện viên thì cũng không nhận được câu trả lời như ý muốn.
Anh hiểu Thẩm Giai Niên, cho dù có là anh trai của Thẩm Tư Niên, anh ta cũng sẽ không bao giờ bao che. Thậm chí Thẩm Giai Niên còn đề cập đến việc muốn đổi Thẩm Tư Niên vài lần rồi.
Như vậy, vì toàn tâm toàn ý cho chiến đội, Thẩm Giai Niên chắc chắn sẽ không cho phép Tôn Hòa tìm một người có thể chất yếu ớt chơi vị trí đi rừng được.
Có một số việc, ban đầu đã biết được kết cục.