Đọc truyện Cho tôi ngủ thêm chút nữa – Chương 27:
Edit: LazyGirl.
——————
Sau khi ván game kết thúc, Lão Ngư không thể nhịn cười được nữa, cười phá lên, thân hình mập mạp nghiêng ngả theo từng trận cười: “Ha ha ha ha… cậu dám chơi xấu chị gái hả, đúng là nhìn không ra, cứ tưởng ván này hai người sẽ thua!”
Wave mặt mày ủ rũ, đóng giao diện trò chơi lại, không hé thêm một câu nào.
Tô Hành cũng không đáp lời, nhìn thời gian xíu rồi yên lặng mở giao diện phát sóng trực tiếp ra.
Bất quá một lát sau, như nhớ tới gì đó, cô liền mở miệng: “Tôi sắp phát sóng trực tiếp, đừng có mà ăn nói bậy bạ gì.”
Wave hừ lạnh khịt mũi, bất mãn quay đầu đi hướng khác, Lão Ngư ôm bụng cười muốn tắc thở.
Chu Lệnh Hành nhẹ nhàng ngồi xuống, suy ngẫm về thời lượng phát sóng của mình, sau đó cũng bắt đầu mở phát sóng trực tiếp lên.
Không như Tô Hành, Chu Lệnh Hành không bao giờ bật cam trong lúc live. Mặc dù vậy, nhưng số lượng người xem trong phòng phát sóng của anh vẫn luôn rất cao.
Một nửa trong đó đến là vì kỹ năng, nửa còn lại đến vì ngoại hình.
Tuy Chu Lệnh Hành không bật cam, anh cũng không thể ngăn được một loạt fan nhan sắc đang YY anh trong phòng live.
Khi Tô Hành vừa mở phòng phát sóng trực tiếp, làn đạn liên tục tấn công:
【Chị gái hôm nay có tháo khẩu trang ra không? 】
【 Chị gái hôm nay vẫn solo hả? 】
【 Chị gái hôm nay có thể cho bọn em ngắm LING được không? 】
Sau một thời gian phát sóng trực tiếp, Tô Hành cũng chậm rãi tìm ra được sở thích của những người xem.
Cô điều chỉnh lại cam, nhàn nhạt mở miệng: “Không cởi khẩu trang cũng không solo. Muốn xem LING thì ra ngoài, rẽ trái. Anh ta vừa mới phát sóng trực tiếp.”
Chu Lệnh Hành còn mang tai nghe, mơ hồ nghe thấy tên mình, giơ tay đẩy tai nghe lên chút, quay đầu nhìn Tô Hành: “Gì cơ?”
Tuy Chu Lệnh Hành không bật cam và mic ở phòng phát sóng trực tiếp, nhưng Tô Hành thì có.
Lúc này, trên màn hình bỗng dưng truyền đến một giọng nam quen thuộc, khán giả bắt đầu cũng rần rần theo.
【 a a a a a!!! Là giọng của LING kìa! 】
【LING ở bên cạnh? Chị gái mau quay nam thần cho em xem với! 】
Sau khi Chu Lệnh Hành lên tiếng, Tô Hành lập tức nhận được cả đống quà tặng cầu được xem nam thần.
Cô nhìn số lượng quà tặng đang liên tục tăng, có chút đau đầu.
Suy nghĩ một lúc, Tô Hành quyết định đáp ứng nguyện vọng của khán giả.
Thấy Chu Lệnh Hành vẫn còn nghi hoặc nhìn mình, Tô Hành bấm bấm chuột phải, cảm thấy có chút chột dạ, “Đánh đôi không?”
Chu Lệnh Hành tuy có hơi ngạc nhiên nhưng vẫn đáp ứng, “Mời tôi.”
Nghe vậy, Tô Hành liền thu nhỏ màn hình phát sóng trực tiếp lại, nhanh chóng mời Chu Lệnh Hành vào phòng.
Sau khi Tô Hành thấy người đàn ông lại lần nữa đeo tai nghe lên, lực chú ý cũng tập trung hoàn toàn trên màn hình. Cô đứng dậy giả vờ như đi lấy nước, cẩn thận chặn tầm nhìn của đối phương, dùng ngón tay xoay ngược hướng camera lại, yên lặng quay Chu Lệnh Hành.
Sau khi thực hiện xong một loạt động tác, Tô Hành thì thầm với khán giả ở đầu bên kia màn hình: “Đừng có nhắc lại mấy yêu cầu vô lý này nữa, nếu còn muốn có lần sau.”
Cô tưởng kế hoạch của mình rất liền mạch, nhưng ngay khi ngồi xuống thì vô tình bắt gặp ngay tầm mắt của Chu Lệnh Hành.
Vẻ mặt Tô Hành cứng đờ trong hai giây, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: “Sao?”
Chu Lệnh Hành dời ánh mắt đi, nhìn bản thân mình trong camera đối diện, trong mắt bất giác mang theo ý cười, thanh âm trầm thấp khiến người nghe hoảng sợ: “Còn có lần sau?”
Tô Hành sững sờ nhìn vẻ mặt cười như không cười của anh, nhanh chóng nhận ra rằng những hành vi của mình đã bị tóm được.
Cô liếm môi, mặt không đổi sắc quay đi: “Cái gì mà còn có lần sau, anh nghe nhầm rồi.”
Chu Lệnh Hành bị mấy động tác của Tô Hành chọc cười: “Hm? Không lẽ tôi cũng nhìn nhầm rồi?”
Nói xong còn nâng ngón trỏ cao lên, gõ gõ lên camera.
Tô Hành thấy không thể che giấu được nữa, lập tức vươn tay quay camera lại, mặt không đỏ bắt đầu diễn kịch: “Ai đụng vô máy tính của tôi vậy? Sao màn hình camera này lại hướng đi đâu vậy ta?”
Nhìn kỹ năng diễn xuất gà mờ của cô, Chu Lệnh Hành nhịn không được, che miệng cười.
Nhìn không ra là cô ấy khá dễ thương.
Tô Hành thoáng thấy động tác của Chu Lệnh Hành, hai má phía dưới lớp khẩu trang cũng bắt đầu ửng đỏ.
Tục ngữ thường có câu, ở bờ sông đi, sẽ không ướt giày. Nhưng vì cái gì mà cô vừa mới qua sông lần đầu đã bị thấm nước đến lạnh thấu tim?
Mặc dù khán giả chỉ nhìn thấy Chu Lệnh Hành vài giây, nhưng họ đều rất mãn nguyện khi xem thấy cảnh này.
【 a a a a LING thần soái quá đi! 】
【 Tôi khinh, LING quả thực là một hormone di động mà. 】
【 Muốn liếm màn hình! 】
【 ha ha ha ha ha chị gái cứ như vậy bị phát hiện? Đột nhiên không kịp phòng bị? 】
【 Là LING thần nên mới khó mà phòng bị được 23333】
【MD, giọng của nam thần khiến tôi muốn bùng nổ, còn có lần sau? ha ha ha ha!!!! 】
【66666 chị gái diễn xuất không tồi, có thể xuất đạo được rồi. 】
【 ha ha ha ha ai động đến máy tính của tôi? Rốt cuộc là ai?? 】
【 Chị gái ngày thường có chỉ số IQ cao, sao lại biến thành ngốc manh lúc này rồi? 】
【Nội tâm Sleeping lúc này: wqnmlgb ha ha ha ha 】
【 Đau lòng thay cho chị gái quá đi. 】
【 đau lòng 1】
Thẳng cho đến khi kết thúc phát sóng, Tô Hành vẫn không hề nhìn qua người bên cạnh, nhưng mà Chu Lệnh Hành thì hết lần này đến lần khác nhìn cô.
Nhìn thôi còn chưa đủ, lần nào cũng bồi thêm vài trận cười nữa mới đủ.
Tô Hành cảm thấy không thoải mái, vội vàng tắt phát sóng trực tiếp, lên lầu chuẩn bị ngủ.
Nhưng chờ đến khi cô nằm xuống giường, lại bắt đầu không ngủ được.
Cái chuyện mất ngủ này hầu như chưa bao giờ xảy ra với Tô Hành nên cô cảm thấy kinh ngạc. Nằm lăn qua lăn lại một lúc liền thấy chán.
Nửa giờ sau, Tô Hành từ bỏ ý định đi ngủ, xoay người lấy di động lướt Weibo.
Kết quả là vừa mở Weibo ra, một loạt @ tin tức hiện lên khiến cô choáng ngợp.
Tô Hành click mở tin tức thứ nhất ra, phát hiện đó là cuộc nói chuyện giữa mình và Wave lúc đánh đôi.
Thuận tay trượt xuống đọc một vài bình luận, toàn là những bình luận “Đau lòng Wave.”
Số lượng bình luận này nhiều đến mức khiến cô líu lưỡi.
Tô Hành cười khẽ, hiển nhiên không nghĩ đến những lời mà mình tùy tiện nói lại khiến nhiều người chú ý đến vậy.
Đột nhiên nhìn thấy một bình luận với ngữ khí dị thường quen thuộc.
SLZ Tiểu Tân: 【 Chị gái nhớ theo dõi em nhe ~ các vị huynh đệ mau cho bình luận của tôi lên trên đi! Vô cùng cảm tạ đại ân của các vị! 】
Tô Hành bật cười, nhấn vào trang chủ của cậu nhóc, ấn theo dõi.
Nhấp trở lại Weibo của mình reset lại.
Ngoại trừ hai thông báo phát sóng trực tiếp cùng với một bài xin nghỉ ra, còn lại không có gì mới.
Tô Hành nghĩ nghĩ, chậm rãi gõ chữ.
【 Thực ra, tôi rất tin tưởng đồng đội của mình, ngay cả khi cậu ta không đánh đầu trận. 】
Vừa nhấn đăng lên liền có rất nhiều bình luận phản hồi bên dưới.
Tô Hành đang dạt dào hứng thú, đọc lướt vài cái, phát hiện những người này chính là những người vừa xem phát sóng trực tiếp khi nãy.
【 Cho nên chị gái à, tên thần kinh nào động vô máy tính của chị thế!! 】
【 Có thể nói máy tính của chị rất biết cách lựa chọn phương hướng nào có giá trị nhan sắc cao ha ha ha ha ha 】
【 Diễn xuất của chị gái phải nói là đỉnh của đỉnh, không thua gì mấy diễn viên luôn! 】
Tô Hành hơi 囧, đang tính trả lời lại một vài phản hồi, thì trên màn hình đột nhiên hiện lên một tin nhắn WeChat.
Tay run run nhấn vào, là group thảo luận của GI.
Lão Ngư: 【@ Tô Hành chị gái còn chưa ngủ hả? 】
Tô Hành: 【 Chưa, đang lướt Weibo. 】
Lão Ngư: 【 Đi ra ngoài ăn khuya không? Lệnh ca mời khách! 】
Trong đầu liền hiện ra cảnh Chu Lệnh Hành cười trêu chọc mình, Tô Hành lập tức từ chối: 【 Mấy cậu đi đi, tôi chuẩn bị ngủ. 】
Wave: 【 Cô đúng là người thích đơn độc một mình, không thích bầy đàn. 】
Tô Hành sững sờ khó hiểu, tên này lại điên gì nữa đây?
Rõ ràng cậu ta ban nãy còn dỗi cô, giờ còn muốn cô đi chung?
Tôn Hòa: 【 Cùng đi đi, dù sao em cũng chưa ngủ, đợi lát nữa ăn xong mệt lại lăn ra ngủ được giờ. 】
Tiểu Bản: 【 Đúng vậy đúng vậy, chị gái cùng đi ăn chung đi ~ em không nghĩ sẽ có thể ăn chung được với mấy đại lão gia này đâu!! 】
Lão Ngư, Wave, Tôn Hòa: 【?????? 】
Chu Lệnh Hành: 【@ Tiểu Bản vậy cậu cũng đừng tới. 】
Tô Hành cười nhạt: 【 Thế chờ tôi thay quần áo. 】
Rốt cuộc là trong đội, Tô Hành từ người có giờ giấc làm việc nghỉ ngơi bình thường, đem so với một đám người này, trở thành người có giờ giấc không bình thường.
Đêm lạnh dày đặc, bọn họ quyết định đi ăn lẩu.
Sáu người chia thành hai xe, bãi đậu xe hơi xa nên Lão Ngư cùng mấy người khác nhanh chóng lao lên xe taxi trước, chỉ còn dư lại Tô Hành và Chu Lệnh Hành trầm mặc nhìn nhau, lẳng lặng nhìn chiếc taxi vừa rời đi
Chu Lệnh Hành liếc mắt nhìn Tô Hành, nâng bước hướng đến bãi đỗ xe.
Tô Hành yên lặng theo sau, cảm thấy mình điên rồi mới đáp ứng bọn họ đi ăn đêm.
Dọc theo đường đi, bên trong xe cực kỳ yên tỉnh, người đàn ông lái xe rất ổn định, khiến Tô Hành thoải mái muốn ngủ.
Tô Hành cố gắng mở mắt ra, lấy điện thoại chơi game để xua đi cơn buồn ngủ này.
Ngay khi trò chơi vừa bắt đầu, giọng của Chu Lệnh Hành vang lên: “Đừng có chơi game trên xe, dễ bị say lắm.”
Tô Hành yên lặng khóa màn hình lại: “Yên tĩnh quá nên tôi có chút buồn ngủ.”
Lời vừa nói ra liền hối hận muốn rút lại, ý cô không phải là muốn cùng anh nói chuyện phiếm đâu.
Người đàn ông trầm mặc một lát, đưa tay bật loa ngoài.
Giọng nữ trung niên vang lên, làm tan đi không khí yên tĩnh trong xe.
Tô Hành hơi ngạc nhiên khi nghe thấy giai điệu của bài hát tiếng Pháp quen thuộc, chủ động nhìn người đàn ông: “On SAimera Quand Meme?
Chu Lệnh Hành nhướng mày: “Từng nghe qua?”
Tô Hành gật đầu: “Ừm.” Biểu tình cũng phai nhạt đi không ít.
Thật lâu trước kia, người ấy đã từng cho cô nghe qua.
Chỉ mới nghe có một lần, cô liền yêu thích bài hát này.
Nhưng người nọ đã nhanh chóng bỏ lại nó, và bắt đầu một tình yêu mới.
Thấy Tô Hành không nói gì, Chu Lệnh Hành cũng không nói chuyện nữa, lẳng lặng lái xe.
Trong xe Chu Lệnh Hành dường như chỉ có một bài hát này, một lần lại một lần nữa, giọng hát này cứ quanh quẩn bên tai cô.
Một lúc lâu, Tô Hành cố kìm nén nỗi nhớ nhung, ngẩng đầu nhìn người đàn ông thần thần bí bí bên cạnh.
Giống như mỗi lần cùng anh ta ở chung, là sẽ phát hiện thêm được một chuyện xưa vậy.
Tô Hành đột nhiên tò mò, không biết rốt cuộc Chu Lệnh Hành là một người như thế nào.
Người đàn ông này như một quyển sách thật dày, đọc như thế nào cũng không xong, nhìn thế nào cũng không thấy nhàm chán.
Tô Hành lúc này lại cảm nhận được một sự rung động trước nay chưa từng có.
Cô muốn quang minh chính đại mở ra quyển sách này, trắng trợn táo bạo mà tinh tế đọc lấy, cuối cùng xóa sạch đi hết những đau thương, nỗi buồn trong nó, chỉ còn chừa lại những ký ức vui vẻ.
Từ khi nào?
Có lẽ là vào thời điểm lần đầu cô gặp anh.
Thế gian luôn có câu nhất kiến chung tình không đáng tin, nhưng nếu không có nó, thì làm sao có thể tìm hiểu nội tâm nhau?
Cô không phải là một người ăn chay, cô cũng đối với anh thấy sắc nảy lòng tham, thật lòng quan tâm đến anh.