Đọc truyện Cho tôi ngủ thêm chút nữa – Chương 20:
Edit: LazyGirl.
——————
Thời điểm Chu Lệnh Hành bước vào phòng huấn luyện tạm thời, chỉ thấy Tô Hành đang nhìn chằm chằm màn hình máy tính không chớp mắt.
Ở phía dưới màn hình đang diễn ra một cuộc chiến rất dữ dội, mà người con gái đang điều khiển Master Yi này lại đang nín thở núp trong bụi cỏ gần quân địch, chờ đợi thời cơ.
Hecarim ở đối diện không kìm nén được, tiến lên mở giao tranh, tách ra khỏi đồng đội của hắn.
Bốn người đồng đội bên này của Tô Hành đang hoảng sợ bỏ chạy.
Tô Hành cau mày, vẫn không có động tĩnh gì.
Các đồng đội thấy Master Yi không có ý định tới giúp, bất chấp tất cả, lao lên phía trước, đánh được gì thì đánh, vậy mà cũng khiến đối thủ thương vong không nhỏ.
Trong mắt Tô Hành ánh lên ý cười, tức tốc chạy đến giao tranh.
Nhìn thấy có người yếu máu, Tô Hành liền Q lao lên trong chớp mắt, MID phe đối diện ngã xuống. Lại tiếp tục E và A hai lần liên tiếp, cùng với chiêu Q vừa được làm mới vào một người khác, ADC ngã xuống.
Đồng đội nháy mắt thấy song C phe đối diện đều ngã xuống trươc Master Yi phe mình, lập tức đi theo cô.
Tô Hành liếc nhìn HP của TOP và rừng phía đối thủ, đang tính vươn tay tiễn về nhà giùm một đoạn thì SP đối diện liền lao lên trước.
Sau khi SP ngã xuống, các đồng đội của cô cũng nhanh chóng đem hai cái người máu thấp kia thịt hết.
Tô Hành cong mày, thấy bùa xanh chỉ còn 100 máu, liền tung chiêu Q ăn nốt.
Trên màn hình lúc này là hình đại diện của tướng Master Yi cùng bốn vị tướng khác.
Năm giây sau, kẻ địch đầu hàng.
Còn chưa kịp thoát ra khỏi giao diện trò chơi, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng cười.
Tô Hành theo phản xạ quay đầu lại, thấy biểu tình hứng thú trên mặt Chu Lệnh Hành.
Người đàn ông che miệng, lồng ngực phập phồng, hoàn toàn không hề có ý tứ dừng lại.
Tô Hành lặng lẽ nhìn anh một lúc, chờ cho đến khi cười xong mới chậm rãi mở miệng: “Có gì đáng để cười?”
Chu Lệnh Hành nghiêm mặt nói: “Không có gì, huấn luyện xong rồi, trở về đi.”
Tô Hành cũng không đào sâu thêm, tắt máy đứng dậy bước ra ngoài.
Ban đêm, câu lạc bộ không có nhiều người lắm, chỉ có một vài ánh đèn mờ ảo trên hành lang.
Hai người sóng vai đi cạnh nhau, không một ai lên tiếng.
Khi gần đến phòng huấn luyện, người đàn ông đột nhiên có vẻ lơ đãng hỏi: “Muốn sử dụng Master Yi cho trận thi đấu sau?”
Tô Hành cũng không trực tiếp trả lời, nhưng ánh mắt chắc chắn của cô đã trả lời Chu Lệnh Hành.
Chu Lệnh Hành gật đầu mở cửa cho cô: “Nhớ báo lại cho huấn luyện viên.”
Tô Hành gật đầu đi vào phòng.
Kỳ thật thì cô muốn hỏi Chu Lệnh Hành thấy sao nếu cô mang Master Yi lên thi đấu, còn muốn hỏi tại sao anh cười.
Nhưng mỗi khi nhìn đến biểu tình lạnh nhạt y chang mình của anh, liền không thể mở miệng được.
Trong đội, Chu Lệnh Hành là người duy nhất mà cô không thể nhìn thấu.
Tôn Hòa muốn thắng lợi, có sự chấp nhất với việc theo đuổi ước mơ.
Lão Ngư ngày thường có vẻ tùy tiện, rất thích ăn uống, nhưng khi thi đấu thì cậu ấy lại là người tham gia giao tranh nhiều nhất.
Ngay cả với cái người luôn đối đầu với cô là Wave, ngoài miệng thì ghét bỏ cô, nhưng trong thâm tâm lại mềm mại.
Chỉ có Chu Lệnh Hành, dường như không quan tâm đến bất cứ điều gì, và dường như điều gì cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của anh.
Tô Hành thậm chí còn không cảm nhận được sự nhiệt huyết của anh với trò chơi này, nếu không thích, tại sao lại đi làm tuyển thủ chuyên nghiệp làm gì?
Tô Hành xoa xoa huyệt thái dương, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến, vội vàng chào hỏi mọi người rồi về phòng.
Dưới lầu, Lão Ngư tò mò nhìn cô quay về phòng, nhìn Chu Lệnh Hành chớp chớp mắt: “Chị ấy lại muốn ngủ rồi à?”
Chu Lệnh Hành không biết moi ra được bao thuốc, liếc mắt nhìn: “Tự lo liệu đi.”
Nói xong mặc kệ Lão Ngư đang dậm chận tức ành ạch phía sau, cầm áo khoác bước ra ngoài.
Wave thò đầu ra, trong miệng còn đang ngậm kẹo mút, nghi ngờ hỏi: “Lệnh ca gần đây đâu có hút thuốc đâu ta?”
Tôn Hòa nghe Wave nói vậy, mới biết được là Chu Lệnh Hành ra ngoài hút thuốc, dần dần cau mày.
Trầm tư một lát, Tôn Hòa đi theo ra ngoài luôn.
Tôn Hòa vừa mở cửa, mùi khói thuốc xông thẳng lên mũi, nhìn về phía có khói, thấy Chu Lệnh Hành đang dựa vào tường, một tay cầm điếu thuốc, một tay đang cầm điện thoại để gọi cho ai đó.
Chu Lệnh Hành thoáng thấy cửa mở, nhàn nhạt liếc mắt cái, sau đó quay lưng nói với người bên điện thoại: “Ừm, thứ ba tuần sau.”
Có lẽ là do anh vừa mới hút một điếu nên thanh âm nghe có chút lè nhè, đầy suy tư.
“Được, đến lúc đó sẽ liên hệ.” Chu lệnh Hành nói xong liền cúp điện thoại.
Tôn Hòa thấy Chu Lệnh Hành cúp điện thoại, liền chậm rãi đến gần.
“Sao vậy?”
Chu Lệnh Hành hút một hơi, ánh mắt mơ hồ, chậm chạp không lên tiếng,
Anh biết Tôn Hòa muốn hỏi gì, cũng biết Tôn Hòa nhìn ra được chuyện gì. Nhiều năm như vậy, hai người đã trở nên rất ăn ý nên anh mới không bao giờ có thể ngụy trang được trước Tôn Hòa.
Thật lâu sau, khi điếu thuốc của Chu Lệnh Hành gần hết, anh mới chậm rãi mở miệng: “Trận đấu thứ ba tới, để Tô Hành đánh đi.”
Tôn Hòa không rõ nguyên do, vẫn thong thả ung dung đáp: “Tô Hành chỉ biết có hai vị tướng, nếu bị cấm đi hết cả hai, thì… “
“Cô ấy nói muốn chơi Master Yi.” Chu Lệnh Hành cắt ngang lời Tôn Hòa.
Tôn Hòa kinh ngạc: ” Master Yi? Sao có thể? Anh không đồng ý, huấn luyện viên cũng sẽ không đồng ý đâu.”
Chu Lệnh Hành không hề cảm thấy ngoài ý muốn với sự phản đối của Tôn Hòa, quăng tàn thuốc xuống giẫm lên nó, trầm giọng: “Cô ấy một khi đã muốn làm thì không ai có thể ngăn cản được.”
Tôn Hòa nhướng mày trêu đùa: “Hửm? Sao cậu biết rõ vậy?”
Một trận gió lạnh nhè nhẹ truyền đến, những khói bụi trên mạt đất bị thổi bay, xoáy tròn trên mặt nền bê tông.
Chu Lệnh Hành nhìn vào mắt Tôn Hòa, ánh mắt liếc về ánh đèn ở xa xa kia: “Cảm giác.”
Không chờ Tôn Hòa trêu chọc tiếp, Chu Lệnh Hành lại nói: “Em đã kêu Giang Nguyên ngày mốt sang đây.”
“Kêu cậu ấy tới làm gì?” Tôn Hòa bình tĩnh lại, nếu Chu Lệnh Hành nói chuyện này với mình, khẳng định là đã có biện pháp. Bằng không với tính cách của cậu ấy, nếu không giải quyết được sẽ không nói ra.
“Có bao nhiều người chơi LOL muốn chơi những vị trí khác?” Tô Hành mới bắt đầu chơi, thêm việc lại thích cướp bùa, không khó để nhìn ra cô ấy muốn sử dụng Master Yi để tính toán.”
“Có một số việc chúng ta không thể nói với cô ấy, mà phải để cô ấy tự trải nghiệm. Vừa lúc đội FHL không có trận đấu vào thứ 2, vậy để Giang Nguyên đến dạy cho cô ấy một bài học đi.”
Tôn Hòa nhìn tia lửa trên đầu ngón tay của Chu Lệnh Hành, có chút do dự: “Cậu cùng Giang Nguyên… “
Chu Lệnh Hành nhẹ giọng nói: “Em đã nói với cậu ta là nếu cậu ta qua hỗ trợ thì người có lợi sẽ là cậu ta , nhưng muốn em tha thứ thì, ” hừ giọng, “mơ tưởng.”
Tôn Hòa thở dài, muốn thuyết phục Chu Lệnh Hành, nhưng cảm thấy mình không có tư cách nên thôi.
Chu Lệnh Hành dường như cảm nhận được điều gì đó, quay đầu liếc Tôn Hòa cái, vẻ mặt không còn lạnh lùng như trước nữa: “Anh vào trước đi, em hút xong điếu thuốc rồi cũng vào.”
Khi Tôn Hòa bước vào căn cứ, Chu Lệnh Hành lại lần nữa nhìn về ánh đèn rực rỡ trên tòa nhà phía xa xa kia
Anh đã liên hệ với Giang Nguyên, hi vọng cô không để mình thất vọng.
*
Ngày hôm sau, Tô Hành vừa rời giường, đứng dậy mở cửa, liền nhìn thấy một cái đầu vàng chóe rực rỡ —— Tiểu Bản đang cầm di động nằm la liệt trước cửa phòng cô, vẻ mặt đầy hưng phấn.
Thấy Tô Hành ra tới, Tiểu Bản lập tức nhảy lên: “Chị gái hôm nay muốn cùng fans solo?”
Biểu tình của Tô Hành không thay đổi, vừa xuống lầu vừa đáp: “Ừm.”
“Buổi phát sóng trực tiếp ngày hôm qua của chị bị người ta cắt ghép lung tung rồi lan truyền trên mạng. Hiện tại, dưới Weibo của chị đều là cầu solo.” Tiểu Bản lon ton đi theo Tô Hành, thao thao bất tuyệt.
“Em chưa gặp người nào lại bá đạo như chị, một lời không hợp liền solo. Đêm nay nếu chị phát sóng trực tiếp, em sẽ tặng cho chị một chút lễ vật!”
“Đúng rồi, chị gái, mau đi xem những bình luận video của chị đi, có muốn em xử bọn nó giùm chị không?”
Tô Hành liếc nhìn cậu thanh niên trẻ tuổi , cảm giác não bộ vừa mới thanh tĩnh của mình bị những lời này làm cho hỗn loạn.
Một lúc sau, thấy Tiểu Bản vẫn không có ý dừng lại, Tô Hành không nhịn được nữa: “Cậu không đi huấn luyện sao?”
Tiểu Bản cười xán lạn: “Còn sớm mà, với lại bọn họ cũng không có mang theo em.”
Tô Hành bất lực, bị nháo một trận liền thuận theo, lấy điện thoại ra đăng nhập Weibo.
Quả nhiên, buổi phát sóng trực tiếp hôm qua có tận 1w lượt bình luận, và con số ấy vẫn đang không ngừng tăng lên. Thanh thông báo cũng không ngừng vang lên.
Tô Hành click mở xem bình luận đầu tiên chính là video chính mình với khẩu trang cực đại.
Tô Hành nhẹ nhàng di chuyển ngón tay, nhấp vào.
Một loạt nhịp trống dồn dập vang lên, sau đó là giọng nữ quen thuộc, rõ ràng đã được qua chỉnh sửa.
【solo, solo, tới solo. 】
【 Để lại tên nhưng không xuất hiện. 】
【 đánh mười cái, có ở đây không. 】
【 một cái soái, có ở đây không. 】
【solo, solo, tới solo. 】
……
Tô Hành lần đầu tiên xem một video ma, mà đó lại là video ma của chính mình.
Trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác quỷ dị, tay run lên, liền tắt video đi, nhưng Tiểu Bản bên cạnh lại xem chưa đã thèm, ồn ào nói: “Đừng tắt, đừng tắt mà! Phần sau còn hấp dẫn nữa!”
Trừ bỏ Chu Lệnh Hành còn chưa tỉnh ngủ, những người khác trong phòng nghe thấy âm thanh không nén nổi ánh mắt nhìn về phía Tô Hành.
Tô Hành có nén lại xúc động trong lòng, tiếp tục đọc bình luận.
Hầu hết bọn họ đều cho rằng cô kiêu ngạo thích solo:
【 Đêm nay luôn đi!! Tôi tan học xong thì cô đừng có chạy!! Tô và cô solo!! 】
【 Đại gia đi không đổi tên ngồi không đổi họ, ngồi ở khu một, đêm nay tôi chờ cô. 】
Tô Hành cảm thấy buồn cười, đọc xong một vài bình luận liền khóa màn hình lại.
Khẽ nhìn về phía Tiểu Bản, hứng thú hỏi: “Làm sao? Cậu cũng muốn solo với chị?”
Tiểu Bản sờ sờ đầu: “Sao có thể nha, em chỉ muốn xem náo nhiệt thôi, xem xong rồi báo cáo cho chị biết đó.”
“Báo cáo thì cũng đã báo cáo xong rồi, đi huấn luyện được rồi.” Tô Hành gật đầu, đứng dậy lướt qua Tiểu Bản đi đến phòng bếp.
Tiểu Bản lặng lẽ trở về vị trí của mình, ánh mắt vẫn luôn không rời khỏi người con gái đang uống sửa bò trong phòng bếp.
Vài giây sau, tinh thần của Tiểu Bản đã phấn chấn trở lại, tiến vào trò chơi.
Nghĩ đến việc buổi tối có thể xem chị gái đánh solo, tâm tình không khỏi kích động.
Đúng 7 giờ tối, Tô Hành lại lần nữa xuất hiện với chiếc khẩu trang của mình trên kênh phát sóng trực tiếp. Lượng người xem hôm nay phải nói là gấp mấy chục lần so với hôm qua.
Tô Hành nhìn qua làn đạn bình luận, lấy chuột, ấn thu nhỏ cửa sổ bình luận lại.
Nhìn đến màn hình nền tươi mát của máy tính, khẽ buông lỏng rồi đi thẳng vào chủ đề.
“Tôi đã nói ngày hôm qua, hôm nay là cơ hội cuối cùng. Ta muốn đánh mười cái có ở đây không?”
Vừa dứt lời, góc phải giao diện trò chơi xuất hiện lời mời kết bạn.
【 ta muốn đánh mười cái muốn trở thành bạn bè. 】