Đọc truyện Cho Tôi Mượn Cắn Một Miếng – Chương 4: Đẹp trai
Học một ngày, cũng không học được nội dung chính thức gì.
Dù sao là ngày đầu tiên tới trường, giáo viên cũng không thể dạy mà không nói gì.
Bình thường đều là sau khi huấn luyện quân sự xong mới bắt đầu chính thức giảng bài.
Bình thường sau ngày khai giảng, mới bắt đầu huấn luyện quân sự, lúc ở tiết học cuối cùng của hôm nay, cô giáo đem quần áo huấn luyện quân sự phân phát, ngày đầu tiên nhập học cũng coi như trải qua hoàn mĩ.
Cả ngày, lực chú ý của Đan Kì Diệp đều đặt trên người Tần Di Mục, nhưng vẫn không thể khiến cho Tần Dĩ Mục mở miệng nói chuyện, nhưng Đan Kì Diệp cũng không cảm thấy thất bại, cùng lắm thì ngày mai lại tiếp tục thôi.
Trước khi đi hắn còn vẫy tay với Tần Dĩ Mục, “Đi nhé ngồi cùng bàn.”
Tần Dĩ Mục cũng không có phản ứng gì, thậm chí ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng không có.
Đan Kì Diệp trời sinh là người vui vẻ, cũng không cảm thấy có gì xấu hổ, quay mặt đem cánh tay khoát lên trên người Mao Tuấn Vũ nói: “Đi, gia mang cậu đi ăn xiên nướng.”
“Gia tốt quá ~” Mao Tuấn Vũ cười hì hì kéo dài âm cuối, lại dùng một thanh âm rất nhỏ, “Gia mời khách nhé.”
Thanh âm hèn mọn này khiến cho cả người Đan Kì Diệp không được tự nhiên, giật giật bả vai cũng không thể vứt đi loại buồn nôn này.
Lúc tốt nghiệp sơ trung không có bài tập, hơn nữa bên ngoài rất nóng, nóng đến mức vừa ra khỏi cửa sau lưng đã ra một tầng mồ hôi, ai cũng không chịu nổi.
Loại thời tiết này, bọn họ cũng không thể ra khỏi cửa, ở trong nhà dùng máy tính tung hoành thiên hạ.
Toàn bộ dựa vào trò chơi để giữ tình anh em.
Vừa lúc ngày đầu tiên cũng không có bài tập, nếu là vào học chính thức thì cũng không có nhiều thời gian để đi ra ngoài đâu.
Thời tiết hiện tại tuy rằng không mát mẻ, nhưng cũng không nóng như mùa hè, trung học điển hình là đi học sớm tan học trễ, buổi tối tan học cũng đã gần bảy giờ, vừa lúc đi ra ngoài ăn thịt nướng.
Bởi vì sơ trung trước đây cũng ở gần đây, nên Đan Kì Diệp tìm một quán nướng trước đây mà mấy người bọn họ thường cùng nhau tới.
Chính là hiện tại mới khai giảng, tuy rằng không có cảm giác chạy đông chạy tay như đại học, nhưng nếu muốn tụ tập cũng rất khó.
Đan Kì Diệp tùy tiện tìm một chỗ không ai ngồi ngồi xuống, vẫy tay nói: “Chú, như mọi khi.”
Sư phụ đứng ở trước bếp nướng nghe thấy thanh âm quay đầu lại nhìn thoáng qua, tùy tay lấy khăn vắt ở trên cổ lau mặt, “Đến đây cùng bạn học sao, hôm nay chỉ có hai người, nướng nhiều như vậy ăn hết không?”
Đan Kì Diệp giương giọng nói: “Không có việc gì, ăn xong đóng gói về để dành ăn khuya cũng được.”
Sư phó cũng không phải là người lằng nhằng, liền vui vẻ nói: “Được, chờ một lát là xong ngay đây.”
Cái bàn là một cái bàn tròn nhỏ, ban đầu là có màu trắng, nhưng thời gian lâu hiện giờ đã hơi có màu vàng, còn có không ít thứ loang lổ ở phía trên không biết là cái gì, không tính là sạch sẽ, nhưng lúc sờ lên không hề có cảm giác nhớp nháp.
Mao Tuấn Vũ mở một lon đồ uống đưa cho hắn, mình thì cầm một lon khác một hơi uống hết nửa lon, không có cách nào, lúc đi tới đây đổ rất nhiều mồ hôi, không uống thứ gì lạnh hắn cảm giác mình sắp không chịu được.
Dùng giấy lau đi mồ hôi trên mặt mình, Mao Tuấn Vũ cầm đồ uống còn nửa lon áp vào mặt mình, sau đó lại hỏi: “Thất gia, cậu còn chưa nói với tôi vết thương trên mặt cậu là có chuyện gì xảy ra đâu.”
Đan Kì Diệp lắc lắc ly pha lê, đổ vào trong một ít bia, “Không cẩn thận đụng trúng. Đừng để ý đến những chuyện này.”
Cũng chỉ là một việc nhỏ, không đến mức Mao Tuấn Vũ phải chú ý như vậy.
Chính hắn cũng quên mất vì sao mà bị đụng phải.
Mao Tuấn Vũ đem nửa lon đồ uống uống hết, nói: “Tôi nghe nói phụ cận hình như có người ‘thủ’, học sinh cấp ba đều bị chặn lại, cậu nếu gặp thì nên cẩn thận.”
Đan Kì Diệp nhíu mày, không nghĩ tới Mao Tuấn Vũ lại nói chuyện này với mình, “Cậu là đang lo lắng thực lực của gia sao.”
Mao Tuấn Vũ phủ nhận nói: “Không phải, tôi rất yên tâm thực lực của cậu, tôi chỉ là nói như vậy mà thôi.”
“Ừ?”
“Cậu nếu đánh những tên xấu xa đó còn phải bồi thường tiền, không đáng giá đâu.”
“….”
Khá lắm, thì ra cậu lo lắng cho bọn họ mà không phải tôi.
Đan Kì Diệp cười ném qua một lon nước trái cây chưa mở, “Cút sang một bên đi.”
Mao Tuấn Vũ tuy rằng hơi béo, nhưng lại rất linh hoạt, dễ dàng duỗi tay nắm lấy lon nước trái cây, cười lớn nói: “Thất gia, tính tình của cậu càng ngày càng không tốt.”
“Nói bậy, tính tình của gia khi nào thì tốt hả?” Đan Kì Diệp biết tính tình của mình là loại gì, phàm là những omega chân chính cũng không độc thân tới bây giờ, nhưng cái loại tính tình này, nó là trời sinh hắn cũng không có cách nào.
Mao Tuấn Vũ là alpha, nhưng tính cách còn ôn nhu hơn Đan Kì Diệp, đang muốn tiếp tục trêu chọc thêm một câu, kết quả vừa nhấc đầu liền nhìn thấy Tần Dĩ Mục, bởi vì ban ngày đi học hai người kia ôm ôm ấp ấp, Mao Tuấn Vũ đối với người nam nhân trầm mặc này có ấn tượng rất sâu.
Dù sao alpha kia cũng vừa lòng thỏa ý mà thoát khỏi lòng bàn tay của Đan Kì Diệp.
Đan Kì Diệp thấy ánh mắt hắn ra vẻ nhìn chằm chằm thịt nướng thơm phức, nhíu mi hỏi: “Cậu nhìn cái gì?”
Mao Tuấn Vũ nâng nâng cằm, ý bảo hắn quay đầu, “Thất gia, cậu xem đó là ai.”
“Hả?” Đan Kì Diệp hoài nghi quay đầu, chỉ thấy Tần Chỉ Mục đang đi về hướng bọn họ.
Căn cứ vào tình chiến hữu đang đấu tranh, Đan Kì Diệp vẫy vẫy tay với hắn, “Ngồi cùng bàn, lại đây ngồi chung đi!”
Bàn trống ở phía sau đã rất ít, ghép bàn ngồi chung cũng là chuyện bình thường.
Thịt trên mặt Mao Tuấn Vũ chen chúc vào nhau chỉ còn nhìn thấy hai con mắt nhỏ thoáng nhìn qua, rất muốn biết giữa hai người này có chuyện gì xảy ra, chậc chậc lấy làm kì uống hai ngụm nước trái cây, không nghĩ tới có một ngày còn có thể nhìn thấy Thất gia nhiệt tình như vậy.
Tần Dĩ Mục vốn đang đi tới mục tiêu của mình, nhưng nghe thấy thanh âm, hắn tập trung nhìn lại, sau đó lách mình đi sang một hướng khác.
Đan Kì Diệp rõ ràng nhìn thấy Tần Dĩ Mục dừng lại một chút rồi mới sửa lại mục tiêu.
Tôi khiến cho người ta không muốn gặp như vậy sao?
Đan Kì Diệp ‘bịch’ một cái buông nước trái cây ra, đang định đi qua tìm người, liền nhìn thấy sư phó nướng thịt nói gì với hắn, Tần Dĩ Mục liền bưng thịt nướng đi ra.
Đan Kì Diệp liếc mắt một cái liền an tâm, vậy hắn cũng không đi nữa.
Quả nhiên ngay sau đó, Tần Dĩ Mục vừa rồi còn trốn tránh hắn, lúc này đã chủ động đi tới.
Tần Dĩ Mục thả đồ ăn xong liền muốn đi, Đan Kì Diệp tay mắt lanh lệ liền giữ hắn lại, kết quả tay hắn nắm được một cổ tay trơn nhẵn.
Tần Dĩ Mục hơi cúi đầu nhìn hắn.
Có thể là khoảng cách gần, hoặc là có nhan sắc bản thân giúp đỡ, Đan Kì Diệp lần đầu tiên phát hiện, ánh mắt Tần Dĩ Mục là màu nâu, không phải là màu đen tinh khiết.
Nâu là màu sắc rất ấm áp, nhưng ở giữa hai lông mày của Tần Dĩ Mục hơi nhíu lại, làm cho ánh mắt hắn thoạt nhìn lạnh lùng, có cảm giác chỉ cần liếc mắt một cái là có thể làm cho người ta đông lạnh.
Mắt thấy sắc mặt Tần Dĩ Mục càng ngày càng không tốt, Đan Kì Diệp vội vàng rút tay về, sờ sờ mũi mình cười hỏi: “Ngồi cùng bàn, cậu làm thêm ở đây sao?”
Đan Kì Diệp không cho rằng hắn sẽ trả lời, vừa dứt lời liền đưa một lon nước trái cây cho hắn, sau đó liền nghe được một tiếng thật nhẹ: “Ừ.”
ừ?
Đan Kì Diệp giật mình mở to hai mắt, quán đồ nướng bọn họ ngồi là một quán ngoài trời, tuy rằng vệ sinh sạch sẽ, nhưng các loại thanh âm cũng không ngăn được, người uống rượu sẽ thích lớn tiếng nói chuyện trời đất, còn có vài người ôm nhau khóc.
Bầu không khí chung quanh không tính là im lặng, thậm chí có vài phần ồn ào.
Nhưng một tiếng này của Tần Dĩ Mục, thật giống như một giọt suối lạnh rớt xuống một ngọn lửa hừng hực, không bị ngọn lửa bao phủ, ngược lại dễ dàng ngăn cản ngọn lửa, một tiếng này rõ ràng rơi vào lỗ tai Đan Kì Diệp.
Trong lúc nhất thời, Đan Kì Diệp sửng sốt cũng không biết nên nói gì.
Tôi kháo.
Thanh âm của hắn nghe tốt như vậy sao?
Vậy hắn vì sao không thích nói chuyện?
Người cao lớn lại đẹp trai như vậy, thanh âm nói chuyện cũng nghe tốt như vậy, thật sự là có để cho người ta sống hay không đây.
Không… mình đang suy nghĩ cái gì vậy!
Đan Kì Diệp hắng giọng, “Khụ khụ, vậy…. cái kia, cậu, cậu có thể nói.”
Lời vừa ra khỏi miệng, Đan Kì Diệp hận không thể đánh cho mình một cái chết tươi, sao lại nói như vậy chứ? Có thể nói chuyện hay không sao? bình thường mồm miệng lanh lợi nhảy nhót không ngừng, sao có thể hỏi ra một vấn đề ngu ngốc như vậy chứ!
Thế nhưng bạn cùng bàn của hắn cũng không ngại vấn đề ngu xuẩn như vậy, lại “ừ” một tiếng.
Tần Dĩ Mục đã xoay người rời đi rồi.
Bên kia còn có người đang thúc giục đồ nướng sao còn chưa đưa lên.
Đan Kì Diệp nghe vào lỗ tai liền biết người này muốn đi, cũng không đuổi theo hỏi nữa.
Mao Tuấn Vũ vui tươi hớn hở nhìn hai người, kết quả Tần Dĩ Mục đã đi nửa ngày, Đan Kì Diệp vẫn còn nhìn người ta, ánh mắt này…. Mao Tuấn Vũ nhịn không được gọi hắn: “Thất gia, thất gia!”
Đan Kì Diệp quay đầu nhíu mày nhìn hắn, “Hả?” ý tử là hỏi làm sao vậy.
Mao Tuấn Vũ nhịn không được cười hì hì, “Cậu có biết ánh mắt vừa rồi của cậu giống gì không?”
“Cái gì?”
“giống như là đang trong mộng tình—- tôi sai rồi Thất gia!”
Vừa dứt lời, Đan Kì Diệp ném một lon nước trái cây tới, Mao Tuấn Vũ né tránh, ngay sau đó lại có lon thứ hai bay tới.
Bọn họ có một rổ nước trái cây, Mao Tuấn Vũ vừa né tránh vừa túm lấy, cố gắng trước khi bị đánh thì đem nước trái cây chộp vào trong tay, nhưng mà lon cuối cùng bay qua Mao Tuấn Vũ không tiếp được, vừa mới quay đầu muốn lấy, kết quả đã chậm.
Lon nước trái cây kia lập tức vượt qua mặt Mao Tuấn Vũ, bay thẳng tới bàn phía sau.
Đan Kì Diệp cũng không nghĩ tới Mao Tuấn Vũ không tóm được, đồng tử chợt co rút lại, hắn rất nhanh đứng dậy muốn chụp, nhưng mà ngay sau đó, có một bàn tay thon dài bắt được lon đồ uống kia.
Không có người bị thương, Đan Kì Diệp thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng mà nhìn lên trên… lại thấy Tần Dĩ Mục?
Tần Dĩ Mục cầm lấy lon nước trái cây đi tới, mặt vẫn không thay đổi như trước.
Làm cho Đan Kì Diệp cảm thấy mình sắp bị tính sổ, tuy rằng tính tình hắn không tốt, nhưng mà không phải không nói lý, việc này là lỗi của mình, may mắn không đập vào người khác, nếu đập vào người khác thì hậu quả còn càng nghiêm trọng hơn.
Cho dù Tần Dĩ Mục có dạy bảo hắn cũng là đúng lý hợp tình.
Nhưng mà Tần Dĩ Mục hình như không có ý dạy dỗ hắn, ngược lại đứng ở trước mặt hắn, ngón tay hơi cong một chút, ‘cạch’… dễ dàng khui lon nước trái cây ra, sau đó đem nước trái cây đặt ở trước mặt hắn.
Cái gì cũng không nói, quay đầu bước đi.
Trong lòng Mao Tuấn Vũ ôm đầy nước trái cây chớp chớp mắt, có chút sợ hãi nói: “Đẹp trai quá.” Vừa nói chuyện vừa cầm lấy lon nước trái cây mà Tần Dĩ Mục đã mở ra.
Đan Kì Diệp liền vỗ một cái, “Bỏ xuống, uống đồ uống của cậu đi.”
Mao Tuấn Vũ vuốt mu bàn tay bị đánh đau đang muốn nói chuyện, Tần Dĩ Mục đi mà quay lại, đặt một mâm rau trộn xuống.