Cho Tôi Mượn Cắn Một Miếng

Chương 15: Chăm sóc


Đọc truyện Cho Tôi Mượn Cắn Một Miếng – Chương 15: Chăm sóc

“Đàn ghi ta?” Giang Mạn nghĩ nghĩ nói : « Hẳn là có, lúc giải tán tôi nghe có bạn học nói hắn muốn biểu diễn đàn tranh, sau đó huấn luyện viên nói một câu bên này loại nhạc cụ nào cũng có, cần thì có thể đi nói một tiếng, buối tối hắn sẽ mang tới đây. »

Mặt Giang Mạn mơ màng, dò hỏi : « Cậu muốn biểu diễn độc tấu đàn ghi ta sao ? »

Đan Kì Diệp cũng không hạ quyết tâm sẽ lên đài biểu diễn, chỉ là đầu óc vừa nghĩ tới liền hỏi ra một câu như vậy, nếu thật sự muốn một câu trả lời xác thực ngược lại hắn không biết nói như thế nào, « Nói sau đi. »

« Nếu như cậu muốn biểu diễn, phải nói trước với huấn luyện viên, trước tiên phải chuẩn bị đàn ghi ta. »

« Được. »

‘cốc cốc cốc’

Giang Mạn : « Mời vào. »

Huấn luyện viên đẩy cửa đi vào, « thế nào, chân đã tốt lên chưa ? »

« Tốt hơn nhiều rồi huấn luyện viên. » Đan Kì Diệp đưa chân trái xuống đất, làm bộ muốn đứng lên cho hắn xem, « Ngày mai có thể huấn luyện bình thường. »

« Cậu mau ngồi xuống đi. » Huấn luyện viên vội vàng đi qua ấn bả vai hắn lại, « Nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa đi. »

Giang Mạn từ trong máy lọc nước rót một ly nước làm lạnh, « Huấn luyện viên uống nước. »

« Cảm ơn. » Huấn luyện viên tùy tay nhận lấy, nhưng chỉ cầm ở trong tay không có uống.

Đan Kì Diệp hỏi : « Huấn luyện viên có chuyện gì sao ? »

Huấn luyện viên cũng không dài dòng, đánh giá độ cao của chiếc giường nói : « Tới đây đổi ký túc xá cho cậu. »

Phòng bên này đều được phân cho omega, trái lại alpha bên kia bố trí hơi keo kiệt.

Nhưng tình huống hiện tại của Đan Kì Diệp, cho hắn giường có bàn thấp cũng quá lãng phi, còn có thể lúc ở trên giường khiến cho mắt cá chân bị thương lần thứ hai, ban đầu sắp xếp chất lượng tốt có vẻ dư thừa.

Trước khi huấn luyện viên tới đây cũng đã tìm được kí túc xá khác để chuyển qua, « Cuối hành lang lầu một bên kia có một kí túc xá, bên trong là giường tầng, cậu chuyển vào đó đi, tự mình tìm một cái giường ở phía dưới mà ở, chờ chân tốt rồi lại chuyển về. »

« em ở một mình sao ? » Đan Kì Diệp nhíu mày, ở một mình một gian như vậy có sao không.

Khi huấn luyện quân sự thế nhưng có thể ở một mình một phòng.


« Ừ. » Huấn luyện viên nói : « Không chỉ có thế, còn cho người bệnh là cậu được chọn một người đi theo chăm sóc, cùng ở một kí túc xá với cậu. »

« Hả ? » ý cười còn chưa kịp tràn ra khỏi miệng Đan Kì Diệp, đã bị huấn luyện viên vô tình vứt về một câu, « Huấn luyện viên là tôi đây cũng có thể. »

Cần phải yếu ớt như vậy sao, trẹo chân mà còn cần phải có người chăm sóc.

Nếu huấn luyện viên không chủ động đưa ra yêu cầu đổi ký túc xá, hắn vẫn cảm thấy mình ở giường này không có vấn đề gì, một chân có thể nhảy lên được.

Huấn luyện viên nhất quyết bác bỏ, « Không được, vẫn nên có người chăm sóc thì tốt hơn, trong khoảng thời gian huấn luyện quân sự này, cậu cứ ngồi ở bên cạnh nhìn là được, bổ sung tiết học và điểm số, không cần lo lắng vấn đề học phần, chờ cậu khỏe hoàn toàn thì huấn luyện. »

« Chính là…. »

« Tốt lắm cứ như vậy đi, cậu dọn dẹp đồ đạc của mình một chút, một lát nữa người chăm sóc cậu sẽ giúp cậu chuyển. »

Đan Kì Diệp còn muốn nói cái gì, kết quả huấn luyện viên nói xong những lời này liền quay đầu bỏ đi, hắn hận không thể vươn tay kéo huấn luyện viên về, kết quả ‘rầm’ một tiếng tiếng đóng cửa vang lên, Đan Kì Diệp bất đắc dĩ thở dài, « Được rồi. »

« oa, cuộc sống hai người xa hoa. » ánh mắt toàn bộ quá trình của Giang Mạn là « Hâm mộ. »

Thế nhưng nghĩ lại, Giang Mạn còn nói : « Mới vừa gặp mặt không bao lâu bạn cùng phòng lại chuyển đi, haiz, lại một mình một phòng. »

Đan Kì Diệp sờ sờ mũi, hơi xấu hổ, cứ như vậy liền đi, để Giang Mạn một mình ở kí túc xá cũng không tốt lắm, « Kỳ thật…. »

Không đợi hắn nói xong, Giang Mạn ‘bộp’ một tiếng vỗ hai tay vào nhau, « Vậy sau này tôi chính là cuộc sống một người xa hoa ? »

Đan Kì Diệp : « ??? »

Chờ, chờ một chút.

« giường của cậu tôi có thể dùng để để quần áo, ngăn tủ kia cẳn bản không đủ đựng toàn bộ quần áo tôi mang tới, đúng rồi, phòng tắm cũng chỉ có một mình tôi dùng ! muốn ngâm bao lâu thì ngâm bấy lâu ! cái bàn của cậu cũng là của tôi ! »

Đan Kì Diệp : « …. »

Kỳ thật, tôi còn chưa có đi đâu, tài sản cố định của kí túc xá đã bị cậu phần chia rõ ràng như vậy.

Có nên nói với hắn, sau này tôi có thể trở về, có thể đả kích tính tích cực của bạn cùng phòng hay không.


Giang Mạn hoàn toàn không có buồn rầu khi phải tách ra khỏi bạn cùng phòng vừa mới gặp mặt, tháo mặt nạ xuống xoa xoa mặt, tâm tình tốt còn ngâm nga, « Đúng rồi, người chăm sóc là như thế nào ? có phải là huấn luyện viên sẽ mời những thầy dinh dương chuyên môn tới chăm sóc cậu ? lúc trước tôi nghe nói bọn họ làm cơm dinh dưỡng rất ngon, còn không béo. »

« Tôi không cần chăm sóc. » Đan Kì Diệp vặn vẹo đi thu dọn quần áo, « Chờ hắn tới đây tôi sẽ nói với hắn. »

« Vì sao lại không cần ? có một người chuyên môn chăm sóc cũng tốt mà. »

« Chỉ trẹo chân mà thôi, không cần phải như vậy. » Cho dù người khác nói cái gì, Đan Kì Diệp đều cảm thấy rất yếu ớt, lúc trước hắn từ trên núi lăn xuống, chân bị gãy không dám nói với người nhà, tự mình sắp xếp tất cả mọi chuyện, đi tới bệnh viện, sau đó bó thạch cao, lúc xuất viện còn ở bên ngoài nuôi mình thật béo mới trở về.

Hiện tại bị trẹo chân với hắn mà nói chỉ là vết thương nhỏ.

Huấn luyện viên huy động nhân lực như vậy, thực khiến cho hắn ngại ngùng.

Giang Mạn không thể hiểu được đường não của Đan Kì Diệp, chỉ nói : « Chính là tôi không có dũng khí làm trẹo chân mình giống như cậu, nếu không tôi cùng muốn có một người chăm sóc đặc biệt. »

« Không có việc gì, cậu nếu vẫn còn suy nghĩ đó, tôi có thể giúp cậu. » Đan Kì Diệp cười liếc mắt nhìn mắt cá chân của hắn, « Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. »

Giang Mạn : « ?! »

Đột nhiên cảm thấy mắt cá chân hơi lạnh.

Giang Mạn họ nhẹ một tiếng, quyết định cẩn thận chăm sóc bản thân, nên đánh mất ý niệm khủng bố ở trong đầu bạn cùng phòng, « Tôi giúp cậu thu dọn quần áo. »

« Tôi tự mình làm được. » đồ đạc của hắn cũng không nhiều, còn có một ít đồ bị huấn luyện viên ném ra còn chưa giặt, không thể để cùng một chỗ, đều đặt ở trên bàn, chờ một lát trực tiếp ôm qua.

« Lát nữa người chăm sóc cậu tới đây cậu nói với hắn như thế nào ? » Giang Mạn dạo một vòng, thấy quả thật không có nơi cho mình nhúng tay, liền từ bỏ, ngược lại cùng hắn nói chuyện, « Nếu là người trong quân đội, vậy kỷ luật rất nghiêm khắc, chỉ nghe mệnh lệnh, không thể vì cậu nói một câu không cần, hắn sẽ không tới. »

Đan Kì Diệp cũng biết những cái này, nhưng hắn đã có thói quen tự thân vận động, không muốn phiền toái người khác, nghĩ nghĩ liền nói : « Dùng tình cảm để nói, lấy lý lẽ để thuyết phục, thể hiện đẩy đủ bản thân khỏe mạnh, nói với hắn tôi không cần chăm sóc là được rồi. »

Giang Mạn lại hỏi : « Vậy nếu hắn nói cậu bị thương gặp khó khăn thì làm sao ? »

Đan Kì Diệp lắc lắc mắt cá chân, đau đớn so với lúc trước đả giảm đi không ít, nhưng hình dạng đáng sợ vẫn rất hù người, vấn đề của Giang Mạn cũng rất bình thường, hắn sau khi nghĩ kĩ càng, cẩn thận nói : « Vậy hiện tại tôi kéo hắn đi vài vòng là được. »

Giang Mạn muốn hôn mê : « Cậu…. » nói còn chưa xong chợt cắn răng, cậu nhảy điệu nhảy đạp chân thật tốt, nhảy xong rồi trực tiếp về nhà.


Đan Kì Diệp hơi buồn bực, « Tôi thật không cần người chăm sóc. » nhưng mà người khác đều cho rằng hắn cần, chuyện này thật phiền, hắn một tay chống cằm dựa vào trên bàn nghĩ chuyện này nên làm cái gì bây giờ, ánh mắt tùy ý nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ cũng tán loạn, kết quả vừa vặn thấy được Tần Dĩ Mục đi ngang qua cửa sổ.

Trên mặt hắn vui vẻ, đang muốn gọi người, chợ nghe cửa kí túc xá vang lên tiếng kêu.

Giang Mạn nói : « Mời vào. »

Người ngoài phòng giống như không có nghe thấy, như trước gõ vào cửa kí túc xá.

Trong phòng có thể tự do hành động chỉ có Giang Mạn, hắn hoài nghi nhìn về phía cửa, khi ánh mắt Đan Kì Diệp hận không thể đứng lên đi ra mở cửa, hắn liền đứng dậy đi qua.

« Là cậu. » Giang Mạn tuy rằng không thân với Tần Dĩ Mục, nhưng cũng quen biết người này, « Tìm Đan Kì Diệp sao ? »

«Ừ. » Tần Dĩ Mục dừng một chút, lại nói : « Chăm sóc. »

« Chăm sóc ? » ban đầu Giang Mạn đã nghiêng người cho hắn đi vào, nghe xong liền không hề lưỡng lự chuyển thân lại, giữ cửa ngăn cản, « Hắn không cần người chăm sóc. »

Đan Kì Diệp : « ?!! »

Sự vui vẻ trong hai tròng mắt liền vụt tắt, biểu tình trên mặt hơi cứng ngắc, Đan Kì Diệp ngồi ở trên ghế, cảm giác cả người giống như nắm mơ, phục hồi tinh thần lại hắn vội vàng nói : « Tôi cần ! ai nói tôi không cần người chăm sóc ! tôi đang bị thương ! »

Nói chuyện xong Đan Kì Diệp kiên cường đứng lên, chân trái giơ lên không, từng bước từng bước đỡ tường đi tới bên này, « Tôi rất cần, tôi là omega yếu đuối đứng lên cũng tốn sức như vậy, sao lại không cần người chăm sóc chứ. »

Giang Mạn : « ??? »

Cậu nghe những lời này mà giống tiếng người sao.

Nói thân thể cường tráng thì cường tráng, cậu nói yếu ớt thì yếu ớt, không biết còn nghĩ rằng cậu đánh vỡ bình thuốc mềm mại.

Cậu rất hăng hái nha.

Chống lại tầm mắt của Giang Mạn, Đan Kì Diệp không hề đỏ mặt, tôi nói không cần người chăm sóc, cũng không có nói không cần ngồi cùng bàn chăm sóc, quan trọng là cùng bàn, không phải chăm sóc.

Giang Mạn lấy góc độ của người thứ ba nhìn, ánh mắt Đan Kì Diệp nhìn thấy Tần Dĩ Mục đều phát sáng, chỉ kém là chạy tới ôm mà thôi.

Giang Mạn sâu kín thở dài, chừa lại vị trí cho hai người này.

Đan Kì Diệp vứt qua một ánh mắt cảm kích, ngược lại nhìn về phía Tần Dĩ Mục, « Ngồi cùng bàn. »

« Ừ. » Tần Dĩ Mục đi qua đỡ hắn.

Tuy rằng là được đỡ, nhưng Đan Kì Diệp không đặt toàn bộ sức nặng lên người hắn,  từ từ đi về, « Cậu sao lại trở thành người chăm sóc ? như vậy sẽ không chậm trễ huấn luyện quân sự của cậu chứ ? »


« Sẽ không. »

Đỡ Đan Kì Diệp ngồi trở lại, Tần Dĩ Mục đem một nửa quần áo và những đồ dùng chưa dọn xong, đều nhét vào trong.

« Vậy cậu sao lại trở thành người chăm sóc ? »

« …. »

« Ngồi cùng bàn ? »

Tần Dĩ Mục đem quần áo cất vào trong túi đưa cho Đan Kì Diệp, « Ôm. »

Đan Kì Diệp không rõ, nhưng vẫn theo bản năng ôm lấy quần áo, sau đó, Tần Dĩ Mục trực tiếp khiêng hắn lên.

Trong vòng một ngày, bị cho là bao tải khiêng hai lần, khi đại não hướng xuống phía dưới, đầu óc Đan Kì Diệp đều choáng váng.

Tần Dĩ Mục một tay đỡ hắn, một tay lôi kéo hành lý, bước chân vững vàng rời khỏi kí túc xá.

« ngồi, ngồi cùng bàn…. » Bả vai để ở trên bụng hắn, trọng tâm thân thể đều ở chính giữa, bị đè nặng như vậy rất không thoải mái, Đan Kì Diệp hơi di chuyển, « Cậu như vậy, còn không bằng thả tôi xuống, để cho tôi tự mình nhảy qua. »

« Ừ. »

ừ ? cậu ừ cái gì ?!

Đan Kì Diệp động đậy nửa người muốn xuống dưới, kết quả Tần Dĩ Mục dễ dàng kéo hắn trở về, thậm chí còn ôm lấy hai chân hắn, không cho hắn lộn xộn.

Thất gia sao có thể chịu được uất ức này, uốn éo đầu, nhìn thấy tóc của Tần Dĩ Mục lập tức sinh ra lòng dũng cảm, trong lòng nhỏ giọng nói thầm ‘hừ hừ’ ngồi cùng bàn, đây là cậu ép tôi, sau đó giơ tay túm tóc trên đầu Tần Dĩ Mục.

Không có trực tiếp bứt tóc, Đan Kì Diệp chú ý dùng lời lẽ thuyết phục người, vẫn là nói đạo lý như trước, « Ngồi cùng bàn cậu thả tôi xuống dưới đi. »

« Buông tay. »

« Cậu thả tôi xuống trước tôi sẽ thả ra. »

—– ‘ba’

« ??? »

« !!! »

« Tần Dĩ Mục—- ?! »


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.