Cho Tôi Một Bát Cháo

Chương 49: Em so với tưởng tượng còn yêu anh hơn


Đọc truyện Cho Tôi Một Bát Cháo – Chương 49: Em so với tưởng tượng còn yêu anh hơn

Cùng Hà Diệp gặp nhau xem như là ngoài ý muốn.

Lúc Văn Bân nhàm chán ở thành Đại Lý đi dạo, nhìn thấy “Hà Diệp Phi Vũ” vừa mới bước vào trò chơi, mặc bộ tân thủ. (hà diệp phi vũ = lá sen bay bay)

Đột nhiên thấy có loại cảm giác rất quen thuộc.

Y phục bồng bềnh, cùng Phong Phiêu Phiêu trước kia rất giống. Thậm chí ngay cả tên cũng tương tự vậy.

Văn Bân vừa lúc muốn nhận đồ đệ để lấy kinh nghiệm, cho nên đã không chút do dự nói: “Làm đồ đệ của tui nhé?”

Bên kia nhanh chóng đáp ứng.

Ngày hôm sau, Văn Bân còn nói: “Làm lão bà của tui nhé.”

Bên kia lại nhanh chóng đáp ứng.

Sau khi nghe nói tin tức hai người muốn kết hôn, tiểu Ly hỏi Văn Bân: “Mắc gì lấy con nhóc cấp thấp như vậy, không sợ nhỏ tìm mày đòi trang bị, làm phiền chết mày hả?”

Văn Bân cười pha trò: “Thích tên nhỏ.”

Trong game có ba loại tên.

Loại thứ nhất là giả bộ làm cao, ví dụ như Ngạo thị thiên hạ, Lão Nương Trâu Nhất X, Giết Người Không Chớp Mắt;

Loại thứ hai là giả bộ đơn thuần, ví dụ như tiểu Bảo Bối, tiểu Quai Quai, tiểu Vương Tử, Công Chúa Đáng Yêu; (tiểu quai quai = bé ngoan)

Loại thứ ba chính là giả bộ văn nghệ, ví dụ như Phong Phiêu Phiêu, Hà Diệp Phi Vũ, Hoa Nguyệt Chính Xuân Phong, Nhất Tiếu Thiên Hạ Tuý……

Đương nhiên, còn có một loại kêu không được là dùng ký hiệu góp lại, có thể xem nó là xếp bậy, nói chung không tính.

Tiểu Ly nghĩ rằng Văn Bân là thanh niên tốt yêu thích văn nghệ, cho nên cậu ta muốn kết hôn Hà Diệp, tiểu Ly liền hai tay tán thành, mà chưa hề không nghĩ tới, Văn Bân ngốc nghếch, còn tự mình đan vào trong chiếc lưới rối rắm không ngừng.

Mọi nơi trong cuộc sống đều là không ngờ.

Nhà game vì muốn kích thích tinh thần người chơi, bắt đầu xác nhập các sever, rất khéo, sever chỗ Văn Bân, cùng sever chỗ Hạ Phong, truyền tới tin tức sắp xác nhập.

Bọn Hạ Phong muốn tập thể dời lại đây, giá cả giao dịch trên thị trường rớt mạnh, Văn Bân muốn nghe ngóng giá thị trường, vì thế vào tiểu hào trà trộn vô sever bọn Hạ Phong. Ngoài ý muốn, thấy được một cái tên.

Tên Túy Thanh Phong, xuất hiện ở kênh loa khiến người chú ý nhất.

Do còn có những người khác chen loa quá nhanh, Văn Bân không thấy rõ, còn tưởng rằng mình hoa mắt, ngây ngốc ở đó chờ hồi lâu, rốt cuộc, tên Túy Thanh Phong lại xuất hiện.

“Thật ngại quá, vốn đang rất vội, còn phải rút thời gian tới giết mấy bạn, tôi cũng rất thống khổ mà.”

Hình như là hai bên đang bang chiến, Túy Thanh Phong vẫn như trước kia, thái độ ngạo mạn.

Văn Bân trong lòng không biết là tư vị gì, chính là trong nháy mắt nhìn thấy cái tên đó, ngón tay đặt trên bàn phím nhẹ nhàng run rẩy.

Không khỏi nhấp chuột vào cái tên Túy Thanh Phong, nghĩ muốn gửi tin nhắn qua thăm hỏi, nhưng trong lòng vẫn rất rối bời……

Rốt cuộc cố lấy dũng khí, quyết định, làm bộ như rộng rãi, hỏi: “Đàn anh, anh ở nước ngoài có khỏe không, hì hì, thủ tục tốt nghiệp đều thực hiện tốt chứ?”

Thật lâu sau, thu được hồi âm bên kia: “Tôi quen cậu sao?”

Văn Bân chỉ cảm thấy có một cây gậy đánh mạnh vào đầu, trở mình xem thường vài cái, mới chịu đựng tức giận cùng chua xót trong lòng: “Tui là Văn Bân.”

Bên kia trầm mặc một lát, gửi qua một câu: “Văn Bân? Cậu sao lại dùng cái tên ngớ ngẩn này.”

“Ha ha……” thuận tiện anh nhận thức, không tốt sao? !

“Cậu có khỏe không, còn thiếu máu chứ?”

“Ừm khoẻ, không thiếu.”

“Mẹ đâu? Tật mất ngủ tốt hơn rồi chứ?”

“ừm, tốt hơn nhiều. Đúng rồi, cám ơn anh lần trước giúp đỡ, anh chừng nào thì trở về nha? Tui mang tiền trả cho anh.”

“Cậu tìm tôi chỉ vì trả tiền lại?”

Văn Bân ngẩn người, thần sắc ảm đạm xuống.

Để trả lại tiền chỉ là cớ hỏi hắn khi nào thì về, mình thật đúng là không có tiền đồ đến ngay cả bản thân còn khinh thường, may mắn hắn không phát hiện ——

Bảo trì hình tượng rộng rãi, tiếp tục nói: “Đúng vậy, nếu không trả anh tui cứ thấy có tảng đá đè nặng trong lòng.”

Bên kia ngữ khí rất lạnh nhạt: “Tùy, cậu đưa tiền cho Hạ Phong đi, tôi tạm thời sẽ không về nước.”

Văn Bân cảm thấy cả kinh: “Anh không trở lại sao?”


“Ừ, mấy ngày nữa ba mẹ tôi cũng sẽ qua đây, tiện đường tham gia hôn lễ.”

Văn Bân toàn thân rét lạnh như bị tống vào hầm băng, kinh ngạc nhìn hai chữ “Hôn lễ” kia, ngực đột nhiên như bị cái gì chắn lấy, căn bản không thở nổi.

Thật lâu sau, mới chống bàn, cố gắng trấn định nói: “Vậy rất tốt, về sau định cư bên đó à.”

“Ừ, môi trường bên này cũng không tệ lắm.”

“Ha ha, đúng vậy. Tui xuống trước, bái bai.”

Như bị điện giật nhấn phím đóng cửa sổ, cứng nhắc ở tại chỗ hồi lâu, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch như tờ giấy.

Thân thể không khỏi khẽ run rẩy, ngón tay cầm chuột run rẩy không ngừng, ngay cả chuột cũng không nắm được.

Còn tưởng rằng hắn sẽ tiếp tục thích mình, thế nhưng, dựa vào cái gì chứ? Ở trong gương trông thấy khuôn mặt yếu ớt, tóc mái buông xuống che khuất tầm nhìn, cằm cũng bắt đầu biến nhọn, bộ dạng dinh dưỡng không đầy đủ—— này ngay cả chính mình còn tự chán ghét, dựa vào cái gì muốn Từ Phong hãy còn thích chứ? Dựa vào cái gì chính mình không có cách nào khác đáp lại cho hắn, còn muốn để cho hắn tiếp tục chờ đợi đây?

Dựa vào cái gì?

Tuy rằng trong lòng phi thường lý trí hiểu rõ điểm này, nhưng…… Vẫn……sẽ khó chịu.

Cho dù chính mình không có biện pháp quen hắn, không thể đáp lại gì cho hắn;

Cho dù hy vọng hắn sống tốt hơn, nói rằng hắn xứng đáng tốt hơn, để hắn đến nước ngoài tìm người yêu thích hợp, sau đó sẽ quên mình đi.

Khi đối mặt hắn đang trong giai đoạn giải thoát khỏi tình cảm rồi nhanh chóng tìm thấy người yêu mới, khi đối mặt sự kiên định và ôn nhu của hắn đều dành cho người khác, vẫn rất khó chịu.

Như là điều mình quan tâm nhất lại bị người đoạt đi mất, mạch máu toàn thân đều kéo nát bươm, nỗi đau kịch kiệt như muốn vỡ tung.

Lưu Ba sang bên Văn Bân, hỏi: “Người anh em, đêm nay tao tắm trước nha, muốn ra ngoài chút.”

Văn Bân gục đầu xuống ừ một tiếng.

Lưu Ba rốt cuộc phát hiện Văn Bân không thích hợp, xích qua hỏi: “Mày làm sao vậy? Sắc mặt kém như vậy.”

“A, không có việc gì……” Văn Bân bài trừ ra nụ cười, “Sắc mặt tao vẫn hay kém như thế, phỏng chừng là gần đây xui xẻo”

Lưu Ba trầm mặc một lát, vỗ vỗ vai Văn Bân, “Vậy nghỉ ngơi sớm chút, đừng thức khuya.”

Cũng không phải thức khuya, mà là ngủ không được.

Văn Bân bài trừ ra nụ cười, lung la lung lay đứng lên, “Tao đi rót nước đây, khát nước rồi.”

Lưu Ba nhìn Văn Bân thật lâu, lúc này mới nói: “Ly nước ở trên bàn.”

Văn Bân quay đầu lại nhìn cái ly nước đó, “Ha ha, tao thật sự lớn già đầu rồi, bị hồ đồ mất.” Muốn nói vui đùa, biểu tình trên mặt thế lại cứng ngắc, Văn Bân lại ngồi trở về: “Mày chơi đi, tổ một người lần nữa, không cần để ý tao.”

“Mày không sao chứ?”

Văn Bân cười cười: “Không có việc gì. Tao đây không phải rất tốt sao.”

Lưu Ba đi rồi, Văn Bân mới cúi thân mình, im lặng nằm bò trên mặt bàn.

Trong tai nghe đột nhiên truyền đến thanh âm tin nhắn QQ, mơ mơ màng màng ngẩng đầu, tin nhắn đến từ nhóm giao lưu tiểu Ly lập, ID cư nhiên là Hạ Phong.

“Văn Bân sao?”

Hạ Phong sao xuất hiện trong cái nhóm này? Anh ta không phải ở sever khác sao.

Trong lòng tuy rằng nghi hoặc, nhưng cũng không vội ngẫm nghĩ, ngồi dậy, lấy khăn tay xoa xoa mồ hôi trán.

“Ừ, tui là Văn Bân.”

“Tôi có lời cho ngươi, cậu ra ngoài một chút, quán cơm Tây đối diện trường, thuận tiện mời cậu ăn cơm.”

“Chuyện gì nói ở đây đi.”

“Gặp mặt nói rõ ràng hơn.”

Khi tới nhà ăn đó, đã thấy Hạ Phong chờ ở cửa, Văn Bân bèn cúi thấp đầu đi tới.

“Chuyện gì?”

“Đi vào nói sau, cậu chán ghét tôi như vậy cơ à.” Hạ Phong nhếch lên khóe miệng cười cười, nghĩ muốn ôm bả vai Văn Bân, bị Văn Bân rụt thân mình, né tránh.

Hạ Phong nhún nhún vai, đi đằng trước dẫn đường, hai người cùng nhau tới gian phòng nhỏ ở lầu hai.

“Muốn ăn gì?” Hạ Phong cầm lấy thực đơn, động tác tao nhã lật xem.


Văn Bân cúi thấp đầu: “Anh có chuyện nói mau đi, cứ như vậy làm tui thấy sợ.”

Hạ Phong cười: “Tôi không đáng sợ như vậy chứ.”

Văn Bân thấp giọng nói: “Tuyệt không đáng sợ, chính là hơi đáng giận.”

Hạ Phong nhíu mày, nói với nhân viên phục vụ: “Vậy dọn phần ăn tình nhân.”

Văn Bân chau mày không nói lời nào.

Bò bít tết thơm ngào ngạt được nhanh chóng mang lên, Hạ Phong nhàn nhã cầm con dao, Văn Bân không động thủ, từ trong bóp lấy ra gói tiền, đếm một xếp tiền, đặt lên bàn, đẩy sang.

“Thiếu tiền của anh ấy, anh ấy…… kêu tôi trả anh.”

Hạ Phong tiếp nhận, đếm, trêu đùa: “Không có lợi tức?”

Văn Bân trầm mặc một lát, lại từ trong bóp tiền rút ra một trăm đồng đưa sang, “Không đủ tui về lấy nữa.”

Hạ Phong co rút khóe miệng, bất đắc dĩ lừ nhìn Văn Bân, đem một trăm đồng kia chuyển lại: “Cậu thật là khờ không có thuốc nào cứu được.”

Văn Bân dừng một chút, nhẹ giọng hỏi: “Anh ấy khi nào thì kết hôn? Tui muốn sớm chuẩn bị lễ vật đưa cho anh ấy.”

Hạ Phong không nói lời nào, nhíu mày, tiếp tục nhàn nhã ăn bít tết.

Đợi thật lâu, thấy Hạ Phong còn chưa trả lời, Văn Bân thẹn quá thành giận, cầm lấy dao nhỏ ra sức cắt miếng thịt bò, dao nhỏ cùng cái đĩa va chạm, phát ra tiếng ken két chói tai.

Hạ Phong cũng không tức giận, thật lâu sau, mới nhàn nhã nuốt ngụm nướt miếng, thản nhiên nói: “Cậu mới hỏi cái gì? Tôi không có nghe rõ.”

“Tui hỏi anh, anh ấy khi nào thì…… Kết hôn?” Vốn nói lớn tiếng, lại bởi vì khí tức toàn thân Hạ Phong lạnh như băng, làm cho khí thế Văn Bân nhỏ dần, khi đến hai chữ kết hôn, thanh âm thậm chí nhẹ đến không nghe rõ.

Hạ Phong nhún nhún vai: “Cậu chịu cưới, cậu ta ngày mai có thể bay tới kết hôn.”

Văn Bân ngẩn người: “Anh nghiêm túc chút, tui hỏi anh chuyện nghiêm túc mà.”

“Nga, ba mẹ cậu ta muốn tham gia hôn lễ của chị họ Từ Phong, cậu lỗ tai nào nghe thấy Từ Phong muốn kết hôn ? IQ của cậu bị âm sao? Cậu ta làm sao có thể cùng người khác kết hôn, thằng ngốc cậu, không biết cậu ta thích cậu sao?” Tuy rằng tức giận hơi lớn tiếng, biểu tình trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ, động tác tao nhã cắt bò bít tết, lại ném câu: “Văn Bân, cậu ngu chết đi.”

Văn Bân bị anh ta mắng đến sửng sốt, đầu óc rốt cuộc cũng hoạt động.

Nhếch miệng cười: “Hì hì, thế à…… chị họ anh ấy ở nước ngoài kết hôn sao……”

“Nói nhảm, gả cho người ngoại quốc.”

Văn Bân sờ sờ đầu, có chút xấu hổ nở nụ cười.

Từ Phong quả thật cũng không nói là anh ấy kết hôn, chỉ nói hôn lễ.

Có lẽ là nội tâm vẫn bất an, cho nên mới tự nhiên nghĩ rằng Từ Phong có lẽ thay lòng đổi dạ.

Văn Bân ngượng ngùng sờ sờ đầu: “Là tui đoán mò, hiểu lầm, ha ha.”

“Cậu nói cũng không nói rõ ràng đã logout, làm tên ngốc kia khẩn trương một bận, còn kêu tôi qua đây tự mình giải thích với cậu……” Hạ Phong trở mình xem thường: “Kẹp giữa hai tên ngốc, tôi sống quá cực khổ mà.”

Văn Bân lại ngây ngẩn cả người, hiểu được ý tứ trong lời nói Hạ Phong, lại cúi đầu, có chút thẹn thùng hỏi: “Là anh ấy gọi anh tới giải thích với tui à?” Lỗ tai hồng hồng, thoạt nhìn rất hưng phấn.

Hạ Phong lạnh lùng nói: “Nói cho cậu biết một chuyện, Từ Phong sắp kiên trì không được nữa, đang có người điên cuồng theo đuổi cậu ta.”

“A?”

“Vu Tường, thằng nhóc đó từng câu dẫn tôi, khiêu vũ cực giỏi, mồm miệng lanh lợi, bộ dạng thực đáng yêu, cực……” Ý vị thâm trường cười cười: “Có mị lực.”

“Nga.” Văn Bân gật đầu.

“Cậu sao lại không có phản ứng?”

Văn Bân ngẩng đầu cười cười: “Tui có thể phản ứng thế nào? Anh ấy với ai bên nhau cũng không liên quan gì tới tui nha.”

“Tôi đột nhiên cảm thấy, tên đó thích cậu lâu như vậy, thật là một thằng ngốc.”

“hả?”

“Từ Phong thích cậu ba năm, tin chứ?”

Quả nhiên, vừa dứt lời, Văn Bân liền trừng lớn hai mắt, vẻ mặt không thể tin nổi: “Làm sao có thể?”


“Sao lại không thể? Cậu ta một mực yên lặng thầm thích cậu, âm thầm giúp cậu, chiếu cố cậu, bằng không cậu cho là với chỉ số thông minh của cậu, còn có thể bảo nghiên à! Là cậu ta thuyết phục giáo sư chủ động tuyển chọn cậu.”

Văn Bân sửng sốt thật lâu, đột nhiên như hiểu được cái gì, biểu tình trên mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng mới nhẹ nhàng gục đầu xuống: “Trách không được.”

“Cậu nguyện ý đem cậu ta chắp tay tặng cho người khác, tôi đương nhiên là cầu còn không được, cậu ta thích cậu quả thực đang tự ngược.”

Văn Bân nhẹ nhàng gục đầu xuống, không dám nói lời nào.

“Mẹ cậu gặp chuyện không may ngày đó, cậu ta vốn phải đến nước ngoài cùng với giáo sư tham gia một cái hội nghị rất quan trọng, lại bị chậm trễ, cậu rốt cuộc có biết cậu ta trả giá vì cậu bao nhiêu không?” Hạ Phong nuốt ngụm nước bọt, tiếp tục nói: “Phí mẹ cậu nằm viện tất cả đều là cậu ta chi, đem tích góp nhiều năm không chút do dự đều lấy ra, khi xuất ngoại trong người chẳng còn đồng nào, tìm tôi mượn phí sinh hoạt một tháng, tên ngốc cậu bây giờ còn dám đến trả tiền lại cho tôi sao!”

Văn Bân cúi đầu càng thấp hơn, gắt gao nắm chặt ngón tay.

Muốn nói thực xin lỗi, nhưng lại không thể thành lời, thanh âm nghẹn trong cổ họng, ngăn chận bộ phổi lưu thông không khí, nghèn nghẹn khó chịu.

“Còn có, cậu không cảm thấy mình rất lợi hại à, mỗi lần uống say đều có thể thuận lợi trở lại ký túc xá?”

Văn Bân ngẩng đầu: “Có ý gì?”

“Là cậu ta cõng cậu về ký túc xá.” Hạ Phong bình tĩnh nói xong, lại lạnh lùng nói: “Hôm nay còn có mặt mũi hỏi tôi cậu ta có muốn kết hôn hay không, tôi thật sự phục cậu rồi. Từ Phong đối với cậu như thế nào cậu còn chưa rõ ràng sao? Đầu gỗ mục thì cũng phải thông chút rồi chứ? Tôi cũng lười nói với cậu, muốn buông tha cho cậu ta hay không, tự cậu ngẫm lại đi.”

Dứt lời, vẻ mặt bình tĩnh buông đồ ăn, lấy khăn lau ngón tay.

Không như vừa rồi hùng hổ mắng chửi người, thanh âm bình tĩnh tựa như đang nói “cùng nhau ăn bò bít tết”

Cũng đủ lực sát thương, làm cho Văn Bân cứng nhắc ở tại chỗ, không biết làm sao.

“Nhưng mà…… Tôi, tôi không thể để cho mẹ tôi thương tâm nữa, bà không thể chịu nổi đả kích lớn như vậy……” Văn Bân hốc mắt đỏ lên, gắt gao sít chặt ngón tay: “Ba tôi mất, mẹ tôi một mình đủ vất vả, tôi không thể bất hiếu như thế.” Nói xong, bả vai đều run run.

Hạ Phong trầm mặc không nói, thấy nhóc con đối diện run rẩy như lá rụng trong làn gió lạnh, lại có loại cảm giác khiến người ta đau lòng.

Bất đắc dĩ thở dài: “Cho nên, cậu cảm thấy Từ Phong chịu được đả kích?”

Văn Bân không nói, cúi đầu.

Nắm thanh kiếm hai lưỡi, bên trái là mẹ, bên phải là Từ Phong, hướng bên nào cũng sẽ có người bị thương.

Không thể tổn thương mẹ, chỉ có thể dùng thân thể che phía trước Từ Phong, sau đó cùng nhau tuyệt vọng.

Biết rất rõ người trước mắt đáng giá dùng cả đời để quý trọng bảo vệ, rõ ràng rất muốn ôm lấy hắn vĩnh viễn không buông tay, rõ ràng…… Là thích hắn.

Nhưng không thể không cầm dao đâm vào tim hắn, xua đuổi hắn……

Cảm giác này có hơn gì chứ.

Kiên quyết ngăn cản ràng buộc với hắn, song song với ngăn cản ràng buộc, cũng như tách thịt trong tim.

Không biết nên làm gì mới có thể vẹn toàn đôi bên, thực thích hắn…… Thật sự rất thích……

Thế nhưng không thể bên nhau.

Biết rõ hai người yêu nhau nhưng không cách nào bên nhau, thật sự rất thống khổ. Trong cuộc sống cũng không phải chỉ có tình yêu, trên trái đất cũng không phải chỉ có Văn Bân và Từ Phong.

Còn có rất rất nhiều người cần quan tâm, chuyện cần để ý.

Hết thảy những khó khăn khác cũng không lo nghĩ, ánh mắt khác thường của người ngoài, không hiểu, khinh thị, không con cái, hôn nhân không được pháp luật chấp nhận……

Đều có thể không chú ý.

Thế nhưng……

“Mẹ tôi nếu lại bị tôi làm tức chết, tôi chết một trăm lần đều không thể đền nổi, anh hiểu chưa? Ba ba chính là do tôi mới chết, nếu mẹ lại xảy ra chuyện gì, tôi…… Anh nói, tôi…… Còn có mặt mũi bên Từ Phong sao? Còn mặt mũi để vui vẻ sống sao? Giẫm lên sự thống khổ của mẹ tôi mà sống sao? Tôi còn mặt mũi sao……”

Liên tục hỏi nhiều lần, hỏi xong lại cảm thấy mình ở trước mặt Hạ Phong con ngươi đỏ au như thằng tâm thần gầm rú, quả thực dọa người, vì thế gục đầu xuống, qua quýt lau mặt: “tôi đi đây, anh nói với anh ấy, để anh ấy…… Chấp nhận Vu Tường đi.”

Nói xong liền không quay đầu lại bước nhanh ra ngoài, như đang trốn tránh.

Bước đi quá gấp gáp, lúc đi ra không cẩn thận vấp bậc cửa, ngã sấp xuống trên mặt đất, cằm bị đập vào, đau đớn nhức nhối, cũng đành vậy, đứng lên, cước bộ lảo đảo chạy ra ngoài.

Không thể khóc trước mặt Hạ Phong, Hạ Phong…… Là người mình không thích, ở trước mặt anh ta biểu hiện ra yếu ớt của bản thân, sẽ bị chê cười.

Cái mũi vốn ê ẩm nay thành mơ hồ, đến ngoài phòng thổi trận gió lạnh, nước mắt trái lại đã khô, vì thế men theo con đường chậm rãi đi về.

Nhìn bóng dáng Văn Bân nghiêng ngả lảo đảo dần dần biến mất trong tầm mắt, Hạ Phong rốt cuộc bất đắc dĩ thở dài.

Có lẽ, Văn Bân cũng không phải ngu ngốc như mình nghĩ, mà là đối phần tình cảm này quá mức nghiêm túc, nhiều lắm băn khoăn, cho nên mới chui vào trong sừng trâu không ra được.

Văn Bân không ngừng tự mình rối rắm, kỳ thật cũng không sống tốt hơn Từ Phong bao nhiêu.

Hạ Phong đột nhiên có chút hiểu được, vì sao Từ Phong lại đối cậu ta chấp nhất như vậy.

Có lẽ, Văn Bân thật sự là một đứa ngốc làm cho người ta bất bất dĩ, mềm lòng, lại càng đau lòng.

Chạy về ký túc xá, Văn Bân vọt tắm nước lạnh, lúc này mới bình tĩnh một ít.

Nhưng cũng càng thêm ảo não.

Đột nhiên phát hiện cảm tình mình với hắn, so với trong tưởng tượng càng khắc sâu hơn.

Trong bất tri bất giác, hơi hơi tâm động thuở đầu đã chậm rãi lan đến nơi sâu nhất đáy lòng, tới độ khắc cốt ghi tâm rồi.

Liền như bạn ở trong một chén nước nhỏ vào giọt mực, thấm thoát, giọt mực đó thừa dịp lúc người ta không chú ý, chậm rãi tản ra, lan ra, đem chén nước đều nhiễm màu.


Cái loại cảm giác đau lòng này, tại trong bất tri bất giác đã xâm nhập cốt tủy.

Vốn nghĩ rằng hắn sau khi rời khỏi có thể giải thoát, cho là mình rất nhanh có thể quên hắn, tiếp tục vô tâm vô phế mà sống ——

Nhưng hiện tại, khi nghe thấy hắn từng thầm lặng yêu mình, vẫn cảm thấy mình thực ngu, người tốt như vậy vì sao không quý trọng? Khi nghe thấy có người theo đuổi hắn, trong lòng khó chịu như bị dao cắt lấy, sợ báu vật yêu thích nhất bị người đoạt đi —— khẩn trương cùng bất an. Không có khí lực lưu hắn lại—— cam chịu cùng khổ sở.

Mới phát hiện, so với trong tưởng tượng càng yêu hắn hơn.

So với trong tưởng tượng, càng khó dứt bỏ.

Đáng tiếc hiện tại nói điều này ngược lại như một loại châm chọc, bởi vì chính mình đã đuổi hắn, là chính mình tự lấy lại I LOVE YOU từ trong tay hắn.

Hối hận và cam chịu cùng mâu thuẫn trong lòng đan vào nhau, lăn qua lộn lại tra tấn thần kinh.

Văn Bân nằm trong bồn tắm, lung tung nghĩ, ngâm hồi quên thời gian, lúc phục hồi lại tinh thần thì phát hiện đã quên đóng cửa sổ, nước trong bồn tắm chuyển sang lạnh thấu xương.

Vê vê mũi, lớn tiếng hắc xì mấy cái, lúc này mới trở lại phòng ngủ, co vào chăn trên giường.

Nửa đêm đột nhiên như bị thiêu.

Mở ra di động, trước mắt một mảnh mơ hồ, nhấn quay số nhanh, sau vài tiếng tút thì thông.

Văn Bân chỉ biết khó chịu trong ngực, đầu óc cũng hỗn độn mơ hồ, thân thể thì lạnh đến phát run, quấn chăn run cầm cập không ngừng.

Điện thoại kết nối thật lâu sau không có tiếng động, Văn Bân chỉ cảm thấy thực hư không, liền mơ mơ màng màng mở miệng nói chuyện.

“Alo…… Alo…… Em là Văn Bân a, nhớ kĩ, là Văn Bân a……”

Tựa như cảm tình tích lũy đã lâu rốt cuộc tìm được nơi phát tiết, nói lên áp lực trong lòng, lúc này đã muốn không cần trải qua sự điều khiển của đại não, theo phản xạ tự nhiên nói ra.

Ngôn ngữ mơ hồ không rõ, tầm mắt cũng là mơ mơ hồ hồ, chỉ biết vẫn không ngừng nói a, nói a, giống như sau khi dừng lại sẽ mất đi hắn, liều mạng nói chuyện.

Nhưng vẫn không đủ để biểu đạt nỗi đau áp lực này.

“Từ Phong, anh có khỏe không? em…… em thì chẳng khoẻ chút nào…… Hì hì, hiện tại rất khó chịu……”

“Rất nhớ anh……”

Thanh âm nghẹn lại trong cổ họng, đầu óc dường như có chút trì trệ, không biết nên nói cái gì. Trước mắt từng cơn choáng váng, trong lòng bàn tay cũng ra một tầng mồ hôi, di động trơn trượt cầm không được, rơi bên gối đầu.

Muốn đi nhặt, lại cảm thấy toàn thân bủn rủn, không còn khí lực.

Đành phải há to miệng thở gấp.

Nghe thấy phòng ngủ động tĩnh, Lưu Ba chạy tới, lấy tay thử độ ấm ở trán, cảm thấy Văn Bân hơi sốt nhẹ, vội vàng lấy nước lạnh xoa mặt cho cậu.

Văn Bân lại đột nhiên nắm chặt tay Lưu Ba không buông.

“Em rất nhớ anh…… Rất nhớ anh……”

“Không cần quen với Vu Tường! Không cần đối người khác động tâm được chứ……”

Nói xong lại rũ xuống mi mắt, đem mặt tiếp cận, dán lên bàn tay hơi lành lạnh của Lưu Ba.

“Em ngu ngốc, sau khi đem anh đuổi đi vẫn luôn hối hận, chỉ là em không có cách nào mà, anh biết không, lúc em…… Đuổi anh đi, chính mình cũng rất khó chịu……”

Dường như sau khi xoa nước lạnh thì thần trí rõ ràng đôi chút, lời nói cũng trở nên nối liền hơn.

“Chính là, em thật sự thích anh, thực thích……”

“Là anh trêu chọc em trước, hiện tại làm sao có thể bỏ em lại một mình…… Tên khốn anh.”

“Em nhớ anh, thực không tiền đồ nhớ anh…… Anh ôm em một chút, em lạnh.” Nói xong liền dị thường thuận theo ôm lấy Lưu Ba.

Lưu Ba biết cậu ta hiện tại bị sốt đến mơ mơ màng màng, cũng không phản kháng, mặc cậu ta đem nước mũi nước mắt toàn bộ cọ lên người.

Văn Bân nói đến lúc sau dường như tức giận, dùng sức đấm vào sau lưng Lưu Ba.

Thẳng đến cuối cùng mới dần dần an tĩnh lại, trừng lớn mắt nhìn Lưu Ba thật lâu, hốc mắt dần dần đỏ.

“Em không phải nằm mơ. Anh đã trở lại?”

Thấy cậu ta mơ mơ màng màng, dáng vẻ lại chấp nhất túm góc áo không buông, Lưu Ba thật sự không đành lòng nói ra chữ “Không”, đành phải gật gật đầu, nhẹ giọng kêu: “Văn Bân.”

Văn Bân ngây ngốc cười, cười xong lại ngoan ngoãn ôm lấy thắt lưng Lưu Ba, dúi đầu vào, “Em thích anh.”

Lưu Ba gật gật đầu, ôm chặt Văn Bân, “Ừ.”

“Nếu có kiếp sau, em nhất định phải đầu thai đến một gia đình thực hạnh phúc, ngoan ngoãn hiếu thuận ba ba em, nghe lời mẹ em nói, sau đó, luôn bên cạnh anh.”

“Thật sự, thực xin lỗi……”

Dứt lời, không thấy nói nữa.

Chờ tới khi Lưu Ba rốt cuộc cảm giác được lực ôm của Văn Bân nới lỏng, buông cậu ra, thì thấy Văn Bân đã sớm ngủ.

Lông mi nhẹ nhàng rung động, hình như mơ thấy điều gì không tốt.

Trên mặt còn lưu lại hai hàng nước mắt chưa khô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.