Cho Tớ Mượn Bài Tập Chép Với!!!

Chương 112


Đọc truyện Cho Tớ Mượn Bài Tập Chép Với!!! – Chương 112

Tiết Nhượng đặt là Long Đào Các, vị trí hơi chếch, nhưng phong cách rất cao, xe lái vào một đoạn đường, tính bảo mật cao, đối với người mẫu như Trì Bình mà nói, vừa vặn, hai chiếc xe trước sau ngừng ở chỗ đậu xe, Trương Lam vừa xuống xe liền chạy tới Tiết Nhượng, lại thấy sắc mặt anh lạnh lùng.

Trương Lam kéo tay của anh lại, hỏi: “Sao vậy?”

Nắm tay Tiết Nhượng thả lỏng, anh nghiêng đầu nói: “Không có việc gì, đi thôi.”

Anh hơi hơi nghiêng đầu, gọi: “Chú… Dì…”

Trương Trọng Cảnh đau lòng anh, nhưng không có biện pháp, làm một người cha, ông càng yêu thương con gái hơn, nhưng đồng thời cũng có thể thấy được Tiết Nhượng đúng là rất thích Trương Lam.

Cũng bởi vì dùng tình quá sâu, cho nên Tiết Nhượng mới xem nhẹ một điểm.

Trương Trọng Cảnh đây là tự cho hai người cơ hội, nếu như nửa cơ hội cũng không cho mà nói, liền không có hai năm ước hẹn này, có người cha nào nguyện ý đem con gái mình đặt ở bên người một chàng trai chưa xác định được tương lai ngây ngô hai năm trời, đến lúc đó tình cảm hai người càng sâu hơn, lại đem Trương Lam mang đi.

Đây không phải là càng làm cho con gái thương tâm hơn sao.


Tiết Nhượng giờ phút này nhất thời không suy nghĩ cẩn thận, điều duy nhất trong lòng anh, chính là sợ, Trương Lam thật sự sẽ giống như ba năm trước, anh dùng tất cả biện pháp, đều không cách nào tìm được Trương Lam, lúc ăn cơm anh rất săn sóc, nhưng lại phá lệ trầm mặc, Trì Bình ăn hai đũa rau xanh, sau đó chọc chọc xuống cánh tay Trương Trọng Cảnh.

Trương Trọng Cảnh lắc đầu một cái, gắp một miếng thịt cho Trì Bình.

Trì Bình không ăn, nói muốn giảm cân, Trương Lam nói: “Không ăn cho Tiết Nhượng ăn.”

Cô lập tức gắp lên một miếng thịt, để vào trong bát Tiết Nhượng, để xong rồi cô còn cười với Tiết Nhượng một cái, đôi mắt anh hơi sáng lên, anh gắp tôm, đặt ở trong bát, tự tay bóc vỏ cho Trương Lam, bóc xong rồi lại đặt vào trong bát Trương Lam, lại hỏi cô: “Ăn cá không?”

“Ăn.” Trương Lam nói.

Tiết Nhượng gắp thịt cá, loại bỏ xương cá, lại chấm nước tương, gắp cho Trương Lam.

Trì Bình ở đối diện, nhìn đến hốc mắt đỏ lên, đột nhiên bà đứng dậy, nói: “Mẹ đi đi toilet chút.”

Trương Trọng Cảnh sao lại không biết tâm tình của vợ, ông cũng nhanh đứng dậy theo, đuổi theo Trì Bình, trước khi tiến vào toilet, Trương Trọng Cảnh giữ chặt Trì Bình, Trì Bình xoay người vùi vào trong lòng chồng, bà nói: “Em còn rất tức giận, nhưng là…”

Bà dừng lại, “Chúng ta giúp bọn trẻ một chút đi, giúp hai đứa bé này, anh nói về sau, Lam Lam làm sao bây giờ đây? Nếu con bé không thể vượt qua, em chỉ sợ con bé đời này liền cố chấp, chỉ nhớ thương Tiết Nhượng.”

Trách thì chỉ trách, Tiết Nhượng quá tốt.

Trương Trọng Cảnh suy nghĩ một chút, nói: “Chúng ta để cho Lam Lam đi gặp cố vấn tâm lý một chút đi.”

“Có tác dụng sao?” Trì Bình hỏi.

“Anh suy nghĩ một chút… Trước để cho anh suy nghĩ một chút… Trước khi gặp cố vấn, chúng ta để cho con bé gặp Chung Lệ Nhan, nếu như vẫn còn bóng ma, chúng ta suy nghĩ thêm…”


“Ừ.” Trì Bình gật đầu, bà còn nói: “Anh không cảm thấy Tiết Nhượng, có chút giống như anh đã từng sao?”

Trương Trọng Cảnh lắc đầu: “Có nơi nào giống, anh không lạnh lùng như thằng bé.”

“Nhưng thằng bé đối với Lam Lam rất tốt, cùng anh ban đầu đối với em giống nhau như đúc.”

Bởi vì biết yêu, cho nên tôn trọng yêu, bởi vì tiếc yêu, cho nên không dễ dàng buông tha cho.

Tâm tư Trương Lam còn chưa có nhiều như vậy, thời điểm Trì Bình cùng Trương Trọng Cảnh ngồi xuống cô còn than thở nói cha mẹ đi lâu quá, Trì Bình cười xoa xoa đầu cô: “Nhanh ăn đi, con có người đút, mẹ đều không có.”

Trương Trọng Cảnh bất đắc dĩ, nhận mệnh bóc vỏ tôm cho vợ, ăn xong cơm trưa, Trương Trọng Cảnh tuy rằng không có việc gì, nhưng không tính toán lại quấy rầy hai người bọn họ.

Từ trong Long Đào Các đi ra, Trương Lam kéo cánh tay Tiết Nhượng, đứng ở bên xe Tesla, đưa cha mẹ lên xe, Trương Trọng Cảnh trước khi vào trong xe, dừng lại, đứng thẳng người, vỗ vỗ bả vai Tiết Nhượng, không nói nhiều lời, xoay người lần nữa trong xe, Tiết Nhượng an tĩnh nhìn Trương Trọng Cảnh khởi động xe.

Trương Lam từ trong cửa xe ôm Trì Bình một cái, ôm về nhà một cái, làm nũng nói: “Con rất nhanh sẽ được nghỉ, nghỉ con sẽ về nhà.”

“Được, ba ngày mai phải đi Tây An, trở về, cũng chắc sẽ nghỉ phép.” Trương Trọng Cảnh ngoắc ngoắc mũi Trương Lam: “Tiền còn có đủ hay không?”


“Đủ, con cũng không mua cái gì.” Trương Lam nói.

“Không mua cái gì? Vẫn là mua không ít đi, tháng trước cũng hơn hai mươi vạn đấy.” Trương Trọng Cảnh cười chế nhạo cô.

“Ba… Thật sự không mua cái gì mà.” Trương Lam hừ hừ nói.

“Được rồi, không mua cái gì.” Trương Trọng Cảnh cười cười, lại nhìn nhìn Tiết Nhượng, Tiết Nhượng yên tĩnh đứng bên cạnh, thần sắc đã khôi phục lại lạnh lùng.

Trương Trọng Cảnh thu hồi tầm mắt, khởi động xe, Trì Bình nghiêng đầu dặn dò Trương Lam, bảo cô nhớ cái này cái kia, nhất là thời gian hành kinh không thể uống nhiều nước lạnh, nên chú ý…..

Trương Lam nhu thuận gật đầu, xe lái đi ra ngoài, lập tức cái đuôi màu đỏ liền không thấy tăm hơi, đứng tại chỗ một hồi, Trương Lam xoay người kéo cánh tay Tiết Nhượng, nói: “Em muốn ngủ trưa.”

Tiết Nhượng ôm lấy thắt lưng của cô, nói: “Đi về nhà ngủ.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.