Bạn đang đọc Cho tớ giữ cậu trong trái tim nhé (Cổ tích pha lê) – Chương 8
Cầu vồng 7 sắc thứ bảy: Thất vọng hay hạnh phúc???
Hôm nay, Trúc Hy đến lớp trong một tâm trạng vui tươi lạ kì, vừa đi vừ hát líu lo, nhảy chân sao nữa chứ, coi bộ yêu đời lắm đây, nhắm tịt hai mắt lại một cách thoải mái, nhỏ vươn hai tay ra hít lấy hít để không khí trong lành của buổi sớm mai. Từ từ mở hai mắt ra, không ngờ trên đời cũng có thứ gì đó gọi là niềm vui. Cảm xúc dâng trào mãnh liệt, nhỏ thấy yêu cuộc sống tươi đẹp này làm sao ( t/g: ồ, tươi đẹp lắm rồi, chị không cần nói, ai cũng biết. Trúc Hy: Này…….. mới sáng sớm đấy nhé, đừng làm ta mất hứng_ nhỏ rít qua kẽ răng. t/g: vậy sao? Hay có người lại đang…… * chuẩn bị tư thế*… giận cá chém thớt đấy… *chạy *…) Chẳng qua, hôm nay là sinh nhật nhỏ nên nhỏ mới lập thành tích đi học sớm nhất trong năm thôi, chứ như mọi hôm, chắc giờ nhỏ lại đang ‘say sưa giấc nồng’, rồi tí nữa lại nhâm nhi trà hảo hạng với thầy hiệu trưởng (đó, ở kí túc xá rồi mà còn vậy, chứ ở nhà chắc nhỏ bỏ học luôn mất). Nhỏ đang ức chế đấy, vì từ sáng đến giờ chưa có ai chúc mừng sinh nhật ý mà ( t/g: bà bị điên à, ai đời lại dậy từ lúc 5.30 a.m để chúc mừng sinh nhật con điên như bà. Trúc Hy: Grừ… grừ… ngươi được lắm). Cuối cùng thì cuộc sống tươi đẹp lại kết thúc tại đây, nhỏ bước vào lớp, chẳng thấy đứa nào, cứ tưởng là bước vào lớp, các bạn sẽ bắn pháo và hát bài happy birthday, rồi tặng quà cho nhỏ chứ, còn có cả những ánh nến lung linh huyền ảo nữa. Nhưng thực tại, chỉ là 4 bức tường lạnh ngắt màu đen tối. Thất vọng mãnh liệt, nhỏ nằm dài xuống bàn và chờ đợi, một phép màu sẽ hiện ra…
*30 phút sau…
Tất cả đã tập trung đông đủ, 19 cái xác bước vào lớp. Và, ô kìa, chẳng thấy hộp quà nào, ánh nến, pháo, bài hát happy birthday.. cũng chẳng thấy đâu. Mọi người vẫn ai làm việc nấy, còn chẳng biết đến sự có mặt của Trúc Hy nữa là.
– Lớp trưởng ới ời ơi… _ Minh Nhật niềm nở, háo hức như thằng điên trốn trại
– Hửm… _ Trúc Hy giật mình quay đầu lại, đôi mắt sáng lên. Có lẽ, Minh Nhật đang chuẩn bị tặng quà cho nhỏ
Minh Nhật ngây người ra, sao hôm nay nhỏ lớp trưởng lại cười tươi như hào quang rực cháy thế nhỉ, chẳng lẽ con này bị khùng…
– Ê, ông… _ Trúc Hy thoáng ngạc nhiên khi thấy hành động kì quái của cậu bạn Minh Nhật. Còn không mau tặng quà cho nhỏ đi lại còn đứng đó làm gì nữa không biết
– À… _ Minh Nhật thoát ra khỏi những suy nghĩ vẩn vơ trong con mắt sáng rực của lớp trưởng_ Sao hôm nay bà đến sớm vậy, có việc gì à ?
Câu hỏi như một lưỡi dao cứa vào tâm hồn thơ dại của Trúc Hy. Nhỏ muốn khóc, nhưng nước mắt lại chảy ngược vào trong, đau lòng quá đi. Nói xong, Minh Nhật bước đi.
– Còn nữa, tôi quên mất_ Tự nhiên, Minh Nhật quay đầu lại, hành động đó đã khiến Trúc Hy một lần nữa cảm thấy đầy hi vọng _ Bà có cần tôi mua thuốc tránh dịch khùng cho không?_ Lần này, trái tim nhỏ bị vỡ vụn, chờ đợi à, để làm gì khi chẳng có đứa nào nhớ sinh nhật của nhỏ, ngay những đứa bạn rất thân của nhỏ cũng vậy.
Tâm trạng Trúc Hy trùng xuống, não nề đến nghẹt thở vì những đứa bạn vô tư lự của mình. Nhìn quanh lớp học một lượt, vẫn chẳng thấy động tĩnh gì, nhỏ khẽ thở dài và nằm ngục xuống bàn suy nghĩ (thực ra là ngủ đấy ạ, nói suy nghĩ cho oai thôi, chuẩn 100% luôn )
*11h 50′ phút đêm
Một nhóm người, bao gồm cả nam lẫn nữ tập trung đông đủ trước cửa phòng cô bạn Trúc Hy, bấm chuông loạn xạ (em chém đấy ạ. Kí túc xá mà có chuông thì em đi ăn xin liền). Khi cô nàng hung hăng ra mở cửa để trừng trị đứa nào dám phá giấc ngủ ngàn vàng của bổn tiểu thư đây. Nhưng oái ăm thay, chẳng thấy đứa xó nào cả, chỉ thấy một tờ giấy để lại , vẽ hình mũi tên chỉ lên trời. Nếu không phải sôi máu, muốn tìm ra kẻ nào dám cả gan như vậy thì chắc giờ này cô nàng đã chăn trong chăn từ lâu rồi. Nhỏ nhìn lên bầu trời sâu thẳm đen hun hút kia, rất nhiều sao, chúng lại còn lấp lánh nữa chứ. “Đoàng…đoàng” – một quả bóng bay phát sáng, đang từ từ bay lên, kèm theo dải chữ ‘HPBD TO TRÚC HY’ to đùng. Nhỏ mỉm cười hạnh phúc, nhỏ đã đoán ra chủ nhân của việc này cũng như người mà mấy giây trước nhỏ đang muốn bóp cổ hắn cho chết đi rồi. Đúng lúc đó, một chiếc xe chở con gấu bông rất to, to hơn cả nhỏ cơ đi tới. Minh Nhật cũng đi tới…
– Qùa của tôi nhé!!!
Trúc Hy cười_ Gấu to thế này thì tôi ôm sao được_ vừa nói, cô nàng vừa chỉ chỉ vào con gấu bông to đùng đang phải vật lộn trên vai
– Gấu không ôm được thì ôm chủ của nó cũng được_ Minh Nhật nhe răng cười, đểu dã man
– E… hèm…Ông này chỉ được cái lợi dụng, định tỏ tình lớp trưởng băng giá à, nhưng cũng phải để lúc khác chứ, bọn tôi không bị mù đâu_ Hạ Băng bước ra từ lùm hoa gần đó, lườm lườm Trúc Hy. Bà này là chuyên gia phá dối, định làm kì đà cản mũi à _ Tặng bà nè_ Hạ Băng đưa một hộp quà nhỏ nhỏ xinh xinh, thắt chiếc nơ hồng nhìn rất bắt mắt cho Trúc Hy (hộp nhỏ nhưng giá trị của nó không nhỏ đâu nha, xem chừng đây là kim cương cũng nên)
Vậy là đồng hồ điểm đúng 12h, kết thúc một ngày đáng nhớ đối với Trúc Hy. Nếu lúc sáng nhỏ cảm thấy thất vọng bao nhiêu thì giờ lại hạnh phúc bấy nhiêu. Bạn của nhỏ rất tình cảm, không vô tâm giống nhỏ nghĩ, là muốn tạo bất ngờ cho nhỏ nên mới vờ như quên sinh nhật nhỏ thôi. Chứ ngày sinh nhật của từng đứa trong lớp, tụi nó rõ như in, nhớ dai còn hơn cả sinh nhật mình nữa cơ.
——————————————————————————————————————
Cảm ơn mọi người trong những ngày vừa qua đã theo dõi truyện của Windyy. Mong rằng các bạn sẽ thích truyện của mình. Những lượt view của các bạn sẽ trở thành nguồn động lực duy nhất đối với mình.Các bạn hãy tiếp tục giảm strees bằng cách theo dõi truyện này nhé. Mình đảm bảo 100% rằng ở các chap sau, các bạn sẽ cảm thấy vui, hay nhớ về những kỉ niệm học trò thơ mộng và cả những mối tình đầu thời học sinh hoặc cũng có thể là nỗi đau của dân f.a nữa chứ nhỉ. Nói trước, truyện của mình cực kì ngây thơ trong sáng bởi windyy là người như vậy mà. Iu các bạn nhiều *moa moa*