Bạn đang đọc Cho tớ giữ cậu trong trái tim nhé (Cổ tích pha lê) – Chương 4
Cầu vồng thứ ba: Niềm vui bất chợt và tiếp theo sẽ là gì…
Hôm nay là khai giảng rồi, nhanh thật đấy. Học sinh từ bốn phương tám hướng sau kì nghỉ hè thú vị bên gia đình và người thân lại ủ rũ trở về trường trong tâm trạng… phải nói là ko còn gì để thê thảm hơn. Nhưng ko biết vì sao, ủ rũ vậy đó, nhưng khi vừa bước vào “Angels Academy” – học viện thiên thần thì sức sống tiềm tàng và mạnh mẽ trong người tất cả tụi nó lại trỗi dậy, rất sung sức. Thế là ngôi trường “Angels Academy” – học viện thiên thần lại trở nên náo loạn, đông vui đến lạ kì. Như ánh hào quang tỏa sáng khắp năm châu, lớp ‘dê’ cùng nhau bước ra khỏi lớp học trong sự ngỡ ngàng của bao nhiêu học viên. Và điều được đặt ra hàng đầu trong lòng bao nữ sinh và nam sinh là… “ăn cái gì mà lại có thể đẹp trai, cool boy/ xinh xắn, dễ thương đến thế. Trái tim ơi, xin lỗi mày nhưng chủ nhân của mày đã trở thành những người đang đứng ở kia rồi ( lớp ‘dê’ ấy)”….. Còn những ý nghĩ điên rồ trong đầu của mấy người điên rồ, mấy ông bà la sát giáo viên kia là “sau kì nghỉ hè mà những thiên thần kia đã đẹp nay còn đẹp hơn” (thế là đủ cho các bạn thấy lớp ‘dê’ được các học viên, thầy cô iu quý, cưng chiều như thế nào rồi đấy. Cảm ơn các thầy cô nhưng còn nhìu chuyện các thầy cô chưa biết lắm, có lẽ đặt nhầm hy vọng vào chúng em rồi đấy, cứ hãy chờ đấy mà xem, những bất ngờ trong tương lai…. )
* 60 phút trước (hơi ngu). Tại ngôi trường “Angels Academy” – học viện thiên thần xinh xắn…
– Hú…ú…ú… Công chúa trong mộng của mọi người đến rồi đây_ Hạ Băng vừa chạy vào lớp vừa hô to…
Đáp lại tiếng nói đầy sự phấn khích của nhỏ chỉ là bốn bức tường lạnh lẽo xung quanh-sân trường vắng lặng, lớp học cũng yên tĩnh . Nhỏ sợ lắm, sợ cái cảm giác này vì nhỏ bị yếu tim và rất dễ tổn thương từ nhỏ… Một giọt nước nóng hổi lăn dài trên má, nhỏ khóc….
– Hú…ú…ú…òa…_ Không biết chui từ cái lỗ nào ra, chưa đầy 2s, lớp ‘dê’ đã tập hợp đông đủ, trên tay mỗi đứa là cây chổi, giẻ lau bảng, sọt rác, chậu hoa, và… cánh cửa sổ
– Ơ… ở đâu chui ra đấy… _ Trên khuôn mặt của Hạ Băng lúc giờ đã hiện hữu ngay một nụ cười hạnh phúc, một nụ cười ấm áp. Giờ đây, nhỏ không còn cảm thấy sợ nữa và thay vào đó là sự chở che, sự ôm ấp mà các bạn của nhỏ mang lại…
– Tụi này đến từ lúc 5.30. Ai như bà đâu, con gái con lứa gì mà ngủ giờ này mới dậy, 6h rồi đó bà. Đã muộn rồi lại còn thích đi tự sướng _ Minh Nhật – chàng hotboy thứ thiệt, gái theo như điên, nhưng chưa cô nàng nào lọt vào mắt xanh của hoàng tử, gương mặt búng da sữa, hiền cực độ, sẵn sàng làm mọi thứ đẻ bảo vệ các bạn – trêu chọc
– Hỳ hỳ_ Hạ Băng ái ngại không biết nói gì nên đành cười trừ_ Thôi, cho tôi só rỳ mấy anh chị đẹp trai xinh gái gì gì đó đi.
– Tha cho bà đó – Băng Di cười hiền
– Dạ… Em cảm ơn anh chị ạ _ Hạ Băng cúi đầu, tỏ vẻ hối lỗi
Như phát hiện ra vật thể lạ, Hạ Băng tò mò
– Mà cái cánh cửa kia ở đâu ra vậy * Hạ Băng chỉ chỉ vào vật thể lạ mà nhỏ phát hiện ra trên tay Thiên Duy*
– Cái đó hả _ Linh San nhìn về cái vật thể lạ đó
– Cái đó là do có người lên cơn, vô công rồi nghề ngứa tay ngứa chân phá cái cửa lớp đấy _ Vừa nói, Trúc Hy vừa lườm Thiên Duy – sở hữu một khuôn mặt sát gái cực độ, thông minh, lắm kế đa mưu – một cái cháy da cháy thịt
Hạ Băng gật gù ra vẻ hiểu
– Để lát nữa bảo nhà trường sửa lại là xong ngay mà. Cứ nói là sơ ý. Hehe, mình thật là thông minh
Cả lớp nhìn nhau bằng con mắt cảm thông rồi quay sang Hạ Băng đang cười một cách đầy mãn nguyện
– Mà giờ chúng ta làm gì nữa đây. Dọn xong lớp chưa… và kế hoạch nữa chứ nhỉ
– Chờ bà đến thì lớp thành cái bãi chiến trường rồi à… _ Minh Nhật tiếp lời
– Oke, mọi việc đã đâu vào đấy, chỉ còn mục tiêu xuất hiện nữa là ổn _ Băng Di nháy mắt, làm tay hình chữ V đưa ra trước mặt
– Vậy thì… _ Hạ Băng nói nửa chừng rồi dừng lại, đưa con mắt háo hức, bí ẩn sang nhìn các bạn
– Chơi thôi _ Chỉ đợi có thế, lớp ‘dê’ cùng nhau hô to
Và sau đó là một tràng cười hạnh phúc. Một cách thuần thục, chỉ 3s sau, mỗi người đều trang bị ình một loại vũ khí riêng, khiến ai nhìn thấy cũng phải bật cười….
*Trở về thực tại
Lịch sử lại tiếp diễn, một cuộc chiến tranh bom mìn nữa lại nổ ra, một thương trường đầy máu me xuất hiện và hậu quả của nó thật nặng nề ( này, đang nghĩ gì thế. Đừng nghĩ theo nghĩa đen nhá, nghĩ theo nghĩa bóng đi, bom mìn là bụi, đất đó. Còn những cái sau các bạn tự nghĩ đi. Hehe, thực ra là tác giả chưa nghĩ ra)
– Cộp…cộp…cộp_ tiếng giày cao gót nện vào nền nhà càng lúc càng rõ hơn. Đối với người khác, nó bình thường lắm, nhưng sao với lớp ‘dê’ no.1 này, nó lại có 1 sức ảnh hưởng ko hề nhỏ, khiến 20 thành viên đứng hình, dừng ngay cái phi vụ cao cả mà chúng đang làm lại.
– 5…4…3…2… _ hơi thở ngấp ngáp, xen lẫn tiếng đếm bối rối của chúng… 40 con mắt như muốn nhảy ra ngoài ( phòng khám mắt lại được dịp đông vui rồi mấy bạn ới ời ơi )
Rốt cuộc thì điều gì, điều gì lại khiến cho những bậc thiên sứ, thiên tài của những thiên tài, huyền thoại của những huyền thoại, sư phụ của những người phi thường, những con người mà cả Obama, Bác Hồ cũng phải nể phục ( bác cho cháu xin lỗi ạ, cháu chém hơi quá, đêm Bác đừng về ám cháu, cháu sợ ma lắm) … lại phải khiếp sợ như vậy. Nghĩ xem, ai lại to gan lớn mặt dám cả gan làm cho các tiền bối của chúng ta sợ chứ, chẳng lẽ họ lại muốn lên mặt trăng hái sao …