Bạn đang đọc Cho tớ giữ cậu trong trái tim nhé (Cổ tích pha lê) – Chương 22
Cầu vồng bảy sắc thứ 21: Khởi đầu
“Triệu Dĩnh Nhi và Triệu Vũ An? Liệu hai người đó có quan hệ?”
Cô gái tên Dĩnh Nhi gì gì đó kia, cũng chính là ‘em’ xinh tươi đã thu hết mọi cặp mắt của người đi đường, giật mình bởi chất giọng trầm ấm quen thuộc kia. Nếu như cô đoán không nhầm thì… cuộc đời đến đây là kết thúc…
Thấy tình hình không ổn, Dĩnh Nhi đành liều mạng quay đầu lại nhìn lão đang gọi mình.
– Á, anh Vũ An hử?_ Mặc dù đã biết trước kết quả nhưng Dĩnh Nhi vẫn cố tỏ ra thật tự nhiên, thật bất ngờ.
Thiên Duy và Minh Nhật bốc hỏa. Đây có thể là cô người yêu mà cậu bạn giới thiệu rồi không?
– Ai vậy?_ Thiên Duy and Minh Nhật đồng thanh
– Chào các anh
Lời nói vô tư hồn nhiên kia của cô bạn Dĩnh Nhi đã đả kích một đòn nặng nề vào tâm hồn ‘thơ ngây’ của hai anh chàng đang tận hưởng sự trong lành trên 9 tầng mây xanh.
– Ừ, chào em?_ Đồng thanh
– Sao em lại về đây? Bố mẹ có biết không?_ Vũ An quan tâm
“Địa ngục ơi, ta tới đây!”. Thực tại thì Thiên Duy and Minh Nhật đang lơ lửng trong chảo dầu địa ngục. Bố mẹ ư? Có sớm quá không? Chưa gì mà đã ra mắt bố mẹ rồi sao? Lại còn xưng hô bố mẹ nữa rồi? Vậy là hết cơ hội… cướp người yêu thằng bạn thân và tham gia vào cuộc tình tay tư.
– Em trốn đấy? Hì hì, anh Vũ An yêu quý đừng nói với bố mẹ nha. Đi nha_Dĩnh Nhi nhõng nhẽo
Tay trong tay? Còn nhõng nhẽo kiểu đó nữa? Định chọc tức dân F.A bọn này à?
– Được rồi, anh chịu thua. Giới thiệu với em, đây là Thiên Duy và bên trái là Minh Nhật, hai thằng bạn chí cốt từ thưở còn đóng bỉm của anh
Đã vậy, ăn không được thì đạp đổ. Cho ngươi mất mặt một phen luôn
– Vũ An à, giờ tôi mới biết đó nha. Ông nhớ lại xem, chúng ta quen nhau từ lúc nào. Vậy hóa ra… lớp 5 rồi mà ông vẫn còn mặc bỉm. Tin hot à nha?_ Minh Nhật cười sung sướng, đầy mãn nguyện
Dĩnh Nhi đứng bên cạnh, khúc khích cười vì lão này tự nhiên ngu bẩm sinh rồi mà. Ai đời hoàng tử Vũ An lại bị hố thế kia chứ. Đáng đời, cho chừa cái tội hay bắt nạt người ta.
– Này, đó có thể gọi là phép nhân hóa điển hình không nhỉ? Hay nghệ thuật nói quá?_ Thiên Duy nhảy vào
– Bạn của tôi ơi, biết thế nào là phép lịch sự tối thiểu không? Thế thì tôi với Dĩnh Nhi về luôn đây_ Vũ An đánh vào huyệt sào của hai thằng bạn, bởi lẽ cậu hiểu quá rõ về hai đứa này rồi mà.
– Âý… ấy… đừng có nóng. Nói hết câu luôn đi
– Thôi, tôi với DĨNH NHI về
– Bạn thân yêu, ở lại đây cho vui. Ông về thì tôi sẽ nhớ ông nhiều lắm
– Biện minh_Vũ An dương dương tự đắc
– Một cuốn Shin và 5 bịch Mikita
– Tạm chấp nhận
– Khỏi phải dài dòng mất thời gian, Dĩnh Nhi là gấu…
– Cắt, không cần nói nữa_ Thiên Duy đau xót. Cậu dám khẳng định rằng Vũ An sẽ nói “Dĩnh Nhi là gấu của tôi”
– Sao vậy?_Vũ An
– Về đây, không hẹn ngày gặp lại_Minh Nhật
– Ế, chưa giới thiệu xong mà_Vũ An
– Không cần nói tôi cũng biết rồi_Thiên Duy rưng rưng
– Mặc kệ, Dĩnh Nhi là ‘gấu con’, em họ của tôi_Vũ An bất chấp tất cả để nói ra điều cần nói vì cậu biết, con tim ai đó đang ‘tan nát’
Thiên Duy và Minh Nhật ôm nhau khóc nức nở (chém đấy ạ), nhảy tưng tưng trên đường quốc lộ.
– Há… há… há… Thật hả? Vui quá xá (sao toàn vần ‘a’ vậy trời?)
– Hai anh hài hước quá
– Mà sao thằng anh thì nó xấu mà con em nó đẹp vậy?_ Minh Nhật ngẫm nghĩ
– Chắc là đột biến gen quá_ Thiên Duy nhanh nhảu
– Chắc là vậy đó hai anh_ Dĩnh Nhi mỉm cười rạng rỡ làm tim ai đó chuẩn bị rớt
– Ừ, em bao nhiêu tuổi rồi?
– Dạ, kém anh Vũ An một tuổi ạ
– Học trường nào vậy?
– Em ở bên Anh mới về thôi
Cuộc nói chuyện của ba người bọn họ cứ thế mà hăng say, sôi nổi, và cũng không để ý rằng có một con tắc kè hoa đang xuất hiện gần bọn họ
– Thế nào, em có gấu chưa? Chưa thì cho anh xin một vé nhé
– Em chưa có đâu
– Chưa thì vào sở thú mà tìm đi Nhi_Vũ An chọc ngoáy
Ngay lập tức, công hiệu của câu nói phát tán thật nhanh, hai cái liếc mắt ‘đưa tình’ đã được phi liên tiếp vào gương mặt của ai kia
Câm họng… hết nói nổi hai thằng bạn (hay là anh Vũ An sợ ý nhỉ)
“Một con vịt, xòe ra hai cái cánh
Nó kêu rằng quác quác quác quạc quạc quạc
Gặp hồ nước nó bì bà bì bụp
Lúc lên bờ, nó vẫy cánh cho khô…”
Bốn con người… trên quốc lộ…
Những câu hát ngộ nghĩnh ấy cứ reo lên liên hồi. Và cùng lúc đó thì câu chuyện của họ cũng bị đứt quãng.
– Ê, nghe bài đó hông?
– Tai tôi có bị điếc đâu
– Ở đâu nhỉ?
– Nghe gần quá
– Người ta nhìn kìa
Khẽ đảo mắt một lượt, đúng như lời Vũ An nói, chính xác là người đi đường đang nhìn họ với con mắt rất chi là DỄ MẾN, THÂN THIỆN, KÍNH NỂ.
Dễ hiểu thôi, 3 nam một nữ, hotboys lừng danh và hotgirl nổi tiếng khắp nước, vậy mà lại đi kèm với ‘Một con vịt’…
– Ngại quá mẹ ơi
– Thổ địa có chỗ nào cho con chui không?
– Ế, nhưng mà cái bài một con vịt xòe ra hai cái gì gì đó là phát ra từ chỗ bọn mình hay sao ý?
– Nhưng chính xác là ở chỗ nào?
Đôi mắt màu ngọc bích nhanh chóng di chuyển về chiếc túi áo in hình chú chuột Mickey (dễ thương ghê) của cậu bạn Minh Nhật
Ánh mắt ngạc nhiên, khó hiểu cũng nhanh chóng ‘theo bước người đi trước’ để hướng về body cực chuẩn kia, hết lướt phía trên rồi lại đảo phía dưới. Minh Nhật rùng mình, hai tay bất giác đưa lên chắn ngang ngực (kiểu như con gái ý). Cậu cầu mong sẽ thoát khỏi sự dò xét vô cớ kia.
– Nhìn gì nhìn dữ vậy
– Thì thấy ông đẹp quá đó mà
– Con lạy má, nói nhanh đi cho con nhờ
– Ờ, biết nguyên nhân họ nhìn đám tụi mình không?
– Biết chết liền
– Nhìn xuống eo anh đi
– Dĩnh Nhi à, sao em đen tối quá vậy?
– Bậy bạ. Đầu óc em tôi không có ‘trong sáng’ như ai đâu
– Ý em là anh thôi ngay cái trò ấy đi, cái túi áo anh kìa
Rung rung… sáng sáng… Đó là những gì Minh Nhật cảm nhận được.
“Một con vịt xòe ra hai cái…”
Minh Nhật nín thở, ngây thơ lôi chiếc điện thoại từ trong túi ra…
22 missed call… WHAT??? Mama hử???
Đời Dương Minh Nhật thế là lên tiên rồi. Nhưng sao nhạc chuông của cậu lại là bài đó nhỉ? Rõ ràng là chính tay cậu cài bài “Bà ơi bà” rồi mừ. @_@ (bó tay)
– Alô
– Nhật Nhi à, mẹ yêu quý của con đây mà
– À, mẹ ạ
– Mí cuộc gọi nhỡ rồi con giai
– Dạ… 22 ạ
– Con giai mẹ giỏi quá, còn có mắt nữa cơ đấy_giọng ngọt như mía lùi
* Ở một góc khác…
– Thế nào, An?
– Trình độ Duy ca ca thật là cao tay
– Chuyện, đích thân ca ca này ra tay thì mọi chuyện tất sẽ đâu vào đấy
– Chúc mừng
– Loại được một đối thủ rồi
– Nhưng công nhận Vũ thiếu gia cũng thật tốt phúc, mọi chuyện đều viên mãn
– Thay nhạc chuông của thằng nhóc Minh Nhật thì cũng không phải là chuyện khó đối với Vũ Thiên Duy này.
– Nè, để tôi ra tay cho
-…
– MINH NHẬT ƠI, TRẢ TIỀN NET NHANH CÒN VỀ NỮA_ Vũ An hét hết công suất
* Quay về chỗ Minh Nhật
– Cái gì đấy con?
– Đại tỷ tha lỗi, lần sau em chừa
– Chuẩn bị về xây nhà đi con giai yêu quý nhé
Ôi thôi, xong rồi, xây nhà à, cậu không muốn. Nhà cậu giàu quá hay sao vậy? Đôi khi, giàu cũng là một cái tội. Suốt ngày xây nhà, không chán hử? Còn ai có thể tưởng tượng được, mẹ cậu đấy, Đặng Hoài An đấy, một luật sư trẻ tuổi, dịu dàng, cực kì teen. Vậy mà, nào là roi nè, nào là vọt nè. Hết chịu nổi. Nhà thì nhà sàn, 200 tỉ lận. Hễ khi mẹ nổi giận thì mẹ cho gỗ đi đường gỗ luôn, cột chống nhà mà mẹ cứ chặt làm roi thì… chuẩn bị xây nhà là đúng rồi.