Cho tớ giữ cậu trong trái tim nhé (Cổ tích pha lê)

Chương 2


Bạn đang đọc Cho tớ giữ cậu trong trái tim nhé (Cổ tích pha lê) – Chương 2

Cầu vồng 7 sắc thứ nhất: Bắt đầu rồi đấy
Sau những ngày hè nóng bức oi ả, lớp ‘dê’ lại tập trung đông đủ ở ngôi trường thân thuộc này trong tâm trạng phấn khởi, vui tươi, hồi hộp và một chút… bí ẩn khác thường. Tụi nó chuẩn bị đón một học kì mới, cũng như việc tụi nó phải lao vào một cuộc chiến điên cuồng giữa những con người của sự mạnh mẽ, thiên thần mang chút gì đó ác quỷ. Dù biết những việc, những thử thách đó rất khó khăn với tụi nó nhưng việc gì đến rồi cũng sẽ phải đến và điều tụi nó không muốn cũng sẽ phải xảy ra. Tuy nhiên, những điều đó cũng không thể ngăn cản được những bước đi vững vàng của tụi nó. Không ai có thể biết được về tương lai, nó đến không báo trước, có thể sẽ là nước mắt, là đau khổ, nhưng cũng có thể là nụ cười hay hạnh phúc chẳng hạn… Không ai có thể biết – một điều trong tương lai. Bởi nó giống như một trò chơi không bao giờ kết thúc và có thể sắp bắt đầu – một trò chơi định mệnh…
– Sao rồi ??? _ cô bạn ‘ngoan hiền’ nhất lớp cất giọng – hồi hộp pha lẫn sự tò mò . Nói đúng hơn là nói rất nhỏ, chỉ vừa tầm để mấy bạn xung quanh nghe thấy. Phải, đó chính là cô bạn Băng Di – người cầm đầu trong các trò quậy phá, thích cãi nhau, cá tính, trong từ điển không bao giờ có từ “sợ”, chỉ có duy nhất một việc làm cô bạn yếu thế, đó là… =) bí mật
Hiện lên khuôn mặt baby, trắng không tì vết là nụ cười ranh mãnh, ác quỷ – nụ cười ấy đã cướp đi tâm hồn của bao cô nàng nữ sinh hám trai. Vũ An – một anh chàng điển trai, hơi khùng, thích gây chuyện, nhưng đặc biệt là rất tình củm – lắng giọng:

– Hoàng tử Vũ An này đã đích thân ra tay thì chẳng có gì là không thể.
Sau câu nói đó, bạn Vũ An nhà ta đã nhận được hàng chục cái cốc đầu * trìu mến* từ tay những sát thủ hành nghề lâu năm
– Hơ…hơ….hình như trại tâm thần hôm nay bị cháy thì phải _ Hạ Băng – cô nàng hiền lành, dễ thương, đáng yêu, hòa đồng đáp lại bằng cái mặt ngu ngu ngơ ngơ ( giả nai đây mà )
– Ừ, chắc thế nên mới có thằng tâm thần trốn trại ra đây chứ. _ Lớp trưởng Trúc Hy nhanh nhẹn, cá tính, người được mệnh danh là ‘nữ hoàng băng giá’, nụ cười hiếm hoi chỉ nở khi ở cùng các bạn – tiếp lời ( lớp này đi thi tiếp sức đồng đội được giải nhất là cái chắc, hiểu nhau thế cơ mà)

– Khổ thân thằng bé, đẹp trai thế mà bị tâm thần phân liệt _ Hạ Băng ra vẻ tiếc nuối tiếc, đồng cảm
– Tâm thần cái đầu các bà ý _ Vũ An vừa nói vừ cốc vào đầu Băng Di, Hạ Băng và Trúc Hy mấy cái _ Đẹp trai sáng sủa ngời ngời như thế này mà bảo là tâm thần phân liệt à _ được dịp tự sướng, Vũ An nhà ta quay sang chỗ khác , vuốt tóc, ra vẻ tự hào đầy mãn nguyện
– Á _ Linh San – lớp phó học tập, luôn chăm chỉ trong mọi lúc, hay cười, kiêm luôn chức đại sứ hòa bình của lớp (nói thế thôi, nhưng nhiều lúc hăng máu quá cũng nhảy vào trận lun) – tự nhiên kêu lên 1 tiếng to làm cả lớp phải quay lại nhìn_ Các ông bà xem ai mà giống Vũ An quá trời luôn *chỉ chỉ về phía cổng trường*.
Cả lớp “Ồ” lên 1 tiếng rõ to, nhìn theo hướng cô bạn chỉ thì phát hiện ra 1 con chó đang đứng bên đường, giơ chân gãi đầu. Đơ 30 giây, lớp ‘dê’ được dịp cười xả láng. Còn anh chàng Vũ An thì điên lắm nhưng thấy các bạn lâu lắm mới được dịp cười vui vẻ như thế này nên cũng đành nhịn và gãi đầu cười ngượng. Nhưng trong đầu đang nghĩ đến câu nói “Quân tử trả thù muộn năm chưa muộn”…
Thế là một ngày vui vẻ lại trôi qua với tụi nó. Và ai lại trở về nhà nấy – nơi tưởng chừng như rất hạnh phúc. Nhưng ngày mai hay có thể là ngày kia sẽ như thế nào đây, liệu tụi nó còn có thể giữ được nụ cười hạnh phúc này nữa hay không? Mời các bạn theo dõi tiếp ở các chap sau…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.