Bạn đang đọc Cho tớ giữ cậu trong trái tim nhé (Cổ tích pha lê) – Chương 16
Cầu vồng 7 sắc thứ 15: Giải đáp
Nói đến đây, Thiên Duy dừng lại , bước chầm chậm đến chỗ Băng Di đang ngự trị. Khuôn mặt điển trai kia đang dần tiến sát đến khuôn mặt ngơ ngác của Băng Di_ để tôi biến nó… thành sự thật, tiện thể kiểm chứng luôn_ khoảng cách của hai gương mặt ‘trong sáng’ kia giờ đây rất gần, rất gần, 5 cm…4cm…_ CÓ ĐƯỢC KHÔNG? Người bạn YÊU DẤU của tôi
Chỉ mới nghe thôi, Băng Di đã cảm thấy có gì đó ‘bất ổn’
– C…ái… g…ì… c…ơ?
Trong đầu Thiên Duy giờ đây là vô vàn những điều thú vị về cô bạn thanh mai trúc mã của mình. Không ngờ đấy…
– Thì là vậy đó_ hất mặt lên một cách kiêu hãnh, Thiên Duy ‘đắm đuối’ nhìn Băng Di, nhìn một cách mê say, nhìn một cách thú vị như chưa bao giờ được nhìn vậy
Quái, giờ là lúc nào rồi mà còn không bỏ được cái kiểu mập mờ ấy. Những ý nghĩ đen tối bắt đầu hiện ra trong đầu cô bé này, mặc dù trời vẫn rất là sáng. Rùng mình, Băng Di nghĩ đến những cảnh trong phim tình củm mà mình hay xem. Chẳng lẽ, hôm nay nhỏ có thể sẽ trở thành nhân vật chính hay sao? Khoảng cách 2 người vẫn giữ nguyên, chính xác là 3cm. Băng Di sợ hãi, giương đôi mắt cún con nhìn Thiên Duy
Còn cậu bạn Thiên Duy thì sao nhỉ? Cậu thật không ngờ, không ngờ là… như vậy đó
Một cô bạn cá tính (như con sư tử Hà Đông), đầu đội trời chân đạp đất (ai cũng zị mờ), một kẻ chí nhân quân tử, một con người trong từ điển không có từ ‘sợ’, một cô nàng mang phong cách của những vị lãnh tụ tài ba, dũng cảm, gan dạ hơn người, mà giờ đây đã trở lại với một cô bé ‘liễu yếu đào tơ’ chỉ trong tích tắc
“Có khi nào… có khi nào… sắc đẹp nghiêng thùng đổ thúng này của mình đã làm nổi hứng… nổi hứng… phong…phong tình của Thiên Duy không nhỉ?”. Đó là câu hỏi đang ngự trị yên lành trong chiếc đầu bên ngoài sáng bên trong tối kia. Nhưng, ý nghĩ ấy không tồn tại được lâu, do những cái lắc đầu thật mạnh từ Băng Di
Giờ đây, hình ảnh của cô nàng Băng Di cá tính, mạnh mẽ thật đáng thương làm sao. Chiếc đầu cứ thế, làm theo sự chỉ huy của cô chủ nhỏ, cứ lắc, lắc thật mạnh không ngừng, mắt nhắm tịt, thật chắc, thật chặt, chỉ một màu đen u ám ngự trị, thân hình mỏng manh khẽ run lên giữa trưa hè nắng như đổ lửa này. Không biết từ lúc nào, đôi vai nhỏ bé của Băng Di đã bị giữ chặt bằng cánh tay rắn chắc của ai kia.
Không được, không được…
Băng Di khẽ mở mắt. Đập vào mắt cô nàng là khuôn mặt ‘đáng yêu’ của Thiên Duy. Ôi trời, giật hết cả mình, chỉ còn… chỉ còn… 0.01mm nữa thôi là… là ngày hôm nay sẽ trở thành một sự kiện ‘đáng nhớ’ trong cuộc đời Băng Di
Nhưng sao, Thiên Duy vẫn chưa dừng lại. Lúc đầu, Băng Di còn nghĩ chỉ là cậu bạn đùa thôi. Ai ngờ, làm thật hả?
Nhắm mắt, buông xuôi, phó mặc cho cuộc đời xô đẩy…
Đôi môi đỏ như máu (có ai miêu tả như vậy không trời) khẽ áp chặt vào cách môi mềm mỏng như hoa anh đào của Băng Di. Không yên phận ở đó, Thiên Duy còn lấn át hết hô hấp của Băng Di, đầu lưỡi khám phá hết cái lưỡi nhỏ xinh của cô nàng. Đúng, họ đã kiss nhau. Đồng thời, Băng Di cũng mất cả first kiss luôn
Thời gian như ngưng đọng… chỉ còn lại 2 con người này…
Phải chăng, cô nàng Băng Di đầu đội trời chân đạp đất sẽ để yên cái first kiss của mình mất đi một cách lố bịch như vậy sao. Vậy, cô nàng sẽ làm gì để xử tội anh chàng đáng yêu Thiên Duy đây? Chẳng lẽ lại trả thù Thiên Duy bằng cách… kiss lại anh chàng, một cách cuồng nhiệt hơn, mãnh liệt hơn hay cũng có thể là một cái bạt tai…