Đọc truyện Cho Thuê Bạn Trai – Chương 4: Đơn hàng số hai: Duyên phận khó hiểu (Thân)
Tiếng chuông cửa vang lên, Lục Tắc bước ra mở cửa, Phương Tiểu Nhạc ngoan ngoãn theo sau hắn.
Chờ khi Lục Tắc mời người vào nhà, Phương Tiểu Nhạc mới chậm rãi đi ra từ phía sau, định lễ phép chào hỏi. Chỉ là thoáng nhìn qua người kia, y ngây ngẩn cả người.
“Bà Lục!”
Tất nhiên bà Lục càng kinh ngạc hơn.
“Tiểu Nhạc.”
Không ngờ hai người quen biết nhau.
Ánh mắt Phương Tiểu Nhạc và Lục Tắc chạm vào nhau, y trừng đôi mắt xinh đẹp, bộ dáng yên chí không thành vấn đề.
Thì ra Phương Tiểu Nhạc với bà Lục biết nhau trên xe bus. Lúc đó không ai chịu nhường chỗ ngồi cho bà, Phương Tiểu Nhạc rống lên với một thằng nhóc ranh, khiến nó không tình nguyện phải nhường chỗ. Từ đó ấn tượng của bà Lục với y không tệ, ở trên xe trò chuyện với nhau.
Giờ hồi tưởng lại, bà Lục từng hỏi han y có bạn gái hay không, hỏi các loại sở thích, vấn đề cá nhân. Phương Tiểu Nhạc nghĩ hẳn lúc đó bà đã có ý định giúp cháu mình.
Bà Lục rất hài lòng với người mà cháu trai đã chọn. Bà đã chấp nhận tính hướng của Lục Tắc rồi, đổi lại càng thêm khắt khe về tính cách, phẩm chất đoan chính. Đối với Phương Tiểu Nhạc, tốt bụng ngoan ngoãn, lại biết nấu cơm, bà Lục vô cùng vừa ý. Thậm chí, bà thân thiết với người mới quen không lâu còn hơn cháu trai ruột thịt. Dù sao Lục Tắc không phải người thích làm nũng, Phương Tiểu Nhạc lại một câu bà nội, hai câu bà nỗi, gọi tới vui vẻ thuận miệng, rất khiến người ta sung sướng.
Khi bà Lục nhắc tới chuyện nhận con nuôi, Phương Tiểu Nhạc lập tức thay đổi trọng tâm câu chuyện, ai mà ngờ trong lòng bà nội đã lên kế hoạch ngoài dự đoán của mọi người.
Sau khi ăn xong, bà Lục ra ngoài tản bộ. Tiễn bà ra cửa, Phương Tiểu Nhạc hưng phấn đập tay thành công với Lục Tắc. Hắn không phối hợp, y bất đắc dĩ đành phải vỗ tay mình.
[ vỗ tay ]└( ̄ ̄└)(┘ ̄ ̄)┘[ vỗ tay ]
“Hắn là bà nội anh đã yên tâm rồi, tôi trả lại phần tiền thừa cho anh nhé?” Phương Tiểu Nhạc là một người hiểu lí lẽ, vấn đề đã giải quyết xong sẽ không tham lam tiền của người khác.
“Bà tôi rất khôn khéo, nếu như bà lại đột ngột kiểm tra thì làm thế nào?”
Phương Tiểu Nhạc nâng cằm, mơ màng suy nghĩ, “Cũng đúng, ừm… Tôi cứ ở thêm vài ngày xem tình huống thế nào.”
“Bình thường cậu cứ ở yên trong nhà, đừng ra ngoài lêu lổng, nhỡ đâu bị bà tôi bắt gặp, cho rằng phẩm chất của cậu có vấn đề thì phiền phức to.”
Phương Tiểu Nhạc quen biết không ít bạn bè hổ lốn ở quán bar, thường thường vẫn tới chơi. Nhưng tạo hình đặc biệt của họ mà bị bà Lục bắt gặp, tuyệt đối sẽ bị coi là lưu manh giả danh trí thức, hình tượng chắc chắn sụp đổ.
Y không thể trở thành một người chết dí ở trong nhà, lập tức có ý kiến, “Đậu, anh đang nuôi thú cưng chắc.”
Phương Tiểu Nhạc dẩu mỏ lên bất bình, thế mà lại trở thành một loại làm nũng rất tự nhiên với Lục Tắc, kỳ thực đây là động tác y thường dùng với bạn bè thân thiết.
“Tôi rất muốn nuôi chuột hamster.”
Hàm ý trong câu nói của Lục Tắc, Phương Tiểu Nhạc thẳng thắn tự nhiên nghe không hiểu, còn nói tiếp, “Hamster sao, rất đáng yêu, tôi cũng muốn nuôi. Thế nhưng ngay cả bản thân tôi còn nuôi chưa xong, quên đi.”
***
Bởi vì đêm đó bà Lục ở lại nhà Lục Tắc, Phương Tiểu Nhạc không thể nào ngủ riêng phòng với hắn, chỉ có thể bất đắc dĩ chung giường.
Y lăn qua lăn lại trằn trọc khó ngủ, ngôi nhà xa hoa có hiệu quả cách âm vô cùng tốt, không gian quá an tĩnh ngược lại càng không dễ đi vào giấc ngủ, ngay cả tiếng hít thở cũng nghe được rõ ràng.
“Lục Tắc, tôi không ngủ được, tôi không quen ngủ cùng người khác.”
Phương Tiểu Nhạc không nghe thấy tiếng Lục Tắc trả lời, chỉ nghe thanh âm xột xoạt, sau đó có tiếng khóa cửa.
Một lát sau, y đột nhiên bật dậy mở đèn bàn, quả nhiên thấy Lục Tắc đang nằm ngủ dưới đất.
Y nói: “Hẳn là tôi mới phải ngủ đất.”
Lục Tắc chỉ kêu một tiếng “ngủ đi” rồi quay lưng về phía y.
Tắt đèn bàn, Phương Tiểu Nhạc chui vào trong chăn, mặt mũi đỏ bừng, tim đập rất nhanh.
Người đàn ông này có cần phải ôn nhu chu đáo tới vậy không?
Bởi vì muốn làm bữa sáng, Phương Tiểu Nhạc dậy rất sớm. Dù sao đã nhận phí ăn uống, y phải làm tròn trách nhiệm nấu tốt điểm tâm trước khi Lục Tắc và bà Lục tỉnh dậy.
Lục Tắc đi làm, tiện đường đưa bà nội về nhà. Trước khi bà đi còn căn dặn Phương Tiểu Nhạc hôm nào rảnh nhất định phải tới nhà bà chơi. Hai người đi rồi, y dọn dẹp bát đũa xong cũng ra ngoài.
Khu xung quanh đây y chưa từng tới chơi, lần này định đi shopping.
Phương Tiểu Nhạc nhìn đông nhìn tây, tinh tế thưởng thức chứ không mua, dù sao cũng không có nhu cầu.
Y chậm rãi uống trà sữa, nhìn dòng người cứ trôi qua trước mắt, thỉnh thoảng thấy ai đó dễ nhìn thì âm thầm bình luận trong lòng.
Đột nhiên, bước chân của y chững lại, thân thể phản ứng theo bản năng bỏ chạy về phía nhà.
“Phương Tiểu Nhạc, em đứng lại đó cho anh!”
Nghe thanh âm phía sau ngày càng gần, Phương Tiểu Nhạc dù đã dốc hết sức, nhưng thể lực cạn kiệt. Y vô cùng hối hận sao trước đây không chăm chỉ rèn luyện, giờ chạy trốn cũng không xong.
Cánh tay bị người ta túm lại, nặng nề áp lên tường.
“Em chạy cái gì?”
“Anh kia, anh bình tĩnh một chút.”
Mở miệng ra lại càng chọc giận đối phương, “Em gọi anh là gì? Trước đây không phải đều gọi là Triết sao?”
“Giờ chúng ta không còn quan hệ hợp tác nữa, đương nhiên tôi sẽ phải xưng hô lịch sự với anh. Anh kia, phiền anh sau này đừng nhắn mấy cái tin buồn nôn cho tôi nữa được không?”
“Anh chỉ muốn em tiếp tục giả làm bạn trai anh.”
“Tôi không muốn nhận đơn hàng của anh nữa, bộ dạng hiện tại của anh có chút đáng sợ, anh có thể tránh xa tôi ra một chút không?”
Xét về hình thể, Phương Tiểu Nhạc cũng hiểu được mình hoàn toàn không có khả năng đánh lại đối phương, chỉ có thể khua môi múa mép. Ở đây tốt xấu gì cũng là đường cái, y sẽ chờ ai đó đi ngang qua để mượn cớ thoát thân.
“Tiểu Nhạc, em coi như cho anh một cơ hội nữa có được không? Anh thực sự thích em mà.”
Người trước mặt là môt kẻ đạo đức giả khiến Phương Tiểu Nhạc chẳng hiểu được hắn có thích y hay không, càng thêm căm ghét hắn cứ dây dưa không ngớt. Hơn nữa, giờ hắn chỉ muốn ép buộc y gật đầu, hoàn toàn không quan tâm trên tay dùng bao nhiêu lực.
“Anh buông tôi ra trước, tôi đau.”
“Không buông!”
“Tôi sẽ không chạy.”
“Anh không tin.”
Tay rất đau, Phương Tiểu Nhạc kêu rên trong lòng, cánh tay đau như muốn liệt luôn, đối phương vẫn không thả lỏng.
Cục diện giằng co đột nhiên bị tiếng còi xe phá vỡ, hai người giật nảy mình.
Phương Tiểu Nhạc lợi dụng sơ hở đào thoát.
“A, Lục Tắc, cứu em với!” Phương Tiểu Nhạc thoáng cái trốn vào ghế phụ lái.
Người đàn ông kia cũng đuổi theo, bởi vì có thêm một người nữa xuất hiện nên cẩn thận hơn, không dám xằng bậy. Thân thể của Phương Tiểu Nhạc nhào vào người Lục Tắc, dường như e sợ người kia sẽ làm gì mình.
“Đây là khách hàng hiện tại của em sao?”
“Không phải, là bạn trai tôi! Lục Tắc, anh mau lái xe đi!”
Thẳng tới khi xe thể thao đi xa cho người kia hít bụi, Phương Tiểu Nhạc mới xụi lơ ngồi lại đúng vị trí, dựa vào lưng ghế, tự mình hạ nhiệt độ điều hòa trong xe.
“Sao anh lại về giờ này?”
“Về nhà lấy tư liệu. Người vừa nãy là… khách hàng trước đây của cậu à?” Lục Tắc tùy ý hỏi thăm.
“Đúng vậy đúng vậy, không ngờ hắn ta kịch giả tình thật yêu tôi, luôn quấn lấy tôi làm phiền, nhắn tin quấy rầy, thực là một **” Phương Tiểu Nhạc nói hết phiền não của mình.
Lục Tắc không mặn không nhạt nói một câu, “Không phải đã bảo cậu ở yên trong nhà sao?”
“Tôi ở một mình buồn muốn chết, đi ra ngoài hít thở không khí không được sao? Nếu biết sớm sẽ gặp phải loại ** này, tôi sẽ không đi.”
“Vậy đừng đi, lần sau gặp hắn, tôi đâu thể tình cờ cứu cậu được nữa.”
Phương Tiểu Nhạc nhếch mép không nói, bộ dáng mệt mỏi.
Rút lại lời tối qua, người đàn ông này đâu có ôn nhu!
Lục Tắc vào phòng ngủ lấy tư liệu, Phương Tiểu Nhạc vừa vào nhà đã ngồi xuống sô pha trong phòng khách, nghe tiếng bước chân thì tưởng hắn muốn đi làm, liền nói “Đi cẩn thân.”
Ai ngờ Lục Tắc ngồi xuống bên cạnh y, đặt hộp thuốc lên bàn, lấy ra một tuýp thuốc mỡ.
Lục Tắc chỉ chỉ tay, y cúi đầu nhìn cánh tay mình mới phát hiện ra chỗ bị tên kia nắm chặt đã bầm tím.
Vừa rồi không nhận ra, giờ thoa thuốc cái liền thấy đau, sau đó cảm giác mát lạnh thoải mái lan tỏa.
Phương Tiểu Nhạc nghe đối phương thở dài một tiếng: “Khách hàng trước đây của cậu đều khó chơi như vậy sao?”
“Đâu có, khách hàng trước đây đều rất tốt.”
Phương Tiểu Nhạc thấy Lục Tắc mở to mắt yên lặng chăm chú nhìn mình, ánh mắt trầm lắng.
“Làm sao vậy?”
“Không có gì.”
Lục Tắc giúp y thoa thuốc xong, nhưng dường như Phương Tiểu Nhạc thoải mái đến nghiện, tiếng rên khẽ hơi phát ra muốn Lục Tắc tiếp tục xoa xoa.
Trên mặt hắn thoáng lên vẻ mất tự nhiên, động tác trên tay lại ôn nhu không gì sánh được.