Đọc truyện Chờ! Ta Sẽ Chờ Em – Chương 72: Anh Ở Đâu I
“Đành thôi quên nhé tiếng yêu đã trao hôm nào.Tình thôi xa nhé, giấc mơ khi ta có nhau.Giấc mơ nào khi, tay còn nắm tay.
Giấc mơ ngày nào còn lại hôm nay.Giờ tan theo bao nhiêu yêu dấu vụt bay…….”Mở mắt ra, Vũ Thiên Băng bất thần nhìn xung quanh, lấy tay quệt ngang mí mắt, là nước mắt, Cô đã khóc, cả mơ và thực.Lại lần nữa nhìn quanh phòng, cô cảm thấy giây phút này rất cô đơn, và cảm thấy trống vắng, bắt đầu cô thấy sợ, nhìn xuống chiếc điện thoại đang reo lên kia, thì ra là đến giờ phải đi học rồi nên dế yêu của cô gọi cô dậy đây mà, nhìn chiếc điện thoại phát sáng, Vũ Thiên Băng nhẩm theo lời bài hát được cài làm chuông báo khi thức dậy.”Tìm trong nỗi nhớ, giấc mơ đã xa em rồi.Tìm trong nỗi nhớ giấc mơ anh đã đánh rơi.Tiếng yêu giờ đây đã tan biến mau.Giấc mơ còn đây mà người nơi đâu? Tìm kiếm mãi, một giấc mơ……!anh ở đâu?”Trong vô thức nước mắt lại rơi, Vũ Thiên Băng ôm gối nằm xuống và miệng thì lẩm bẩm“Dương Thiên Phong anh ở đâu? Trả lời cho em đi anh ở đâu? Em xin anh cho em gặp anh, một lần, một lần nữa thôi.
Em xin lỗi….”Rầm…rầm…“Con gái, không đi học sao mà còn nằm đấy???”Là tiếng của mẹ, mẹ ơi con cám ơn mẹ, cám ơn mẹ nhiều, nếu không có mẹ, con đã khóc sưng hết mắt lên rồi.
Đó là suy nghĩ của Vũ Thiên Băng, bật mình dậy Vũ Thiên Băng đi thay đồ, ăn sáng và chuẩn bị đi học.Trường THPT MoonHôm nay là thứ hai đầu tuần, tiết đầu tiên là tiết chào cờ của lớp 12.
Thiên Băng lên lớp, cất cặp sách rồi xuống sân trường tìm cho mình một chỗ ngồi lý tưởng.
Vì Vũ Thiên Băng và Trịnh Từ Hy tới sớm, nên chưa bạn nào trong lớp gặp và biết Vũ Thiên Băng đã đi học lại.Chuyện đi học lại chỉ có Nhà trường và Thầy chủ nhiệm của cô biết còn lại bạn bè không ai biết hết.
Hôm nay muốn nhận ra cô thì cũng hơi khó, vì thường ngày cô để tóc dài ngang lưng buộc cao, nhưng hôm nay tóc cô chỉ còn ngang vai và xõa ra.Trường của Vũ Thiên Băng gồm 2 cơ sở, chỗ cô học là cơ sở 1, Cơ sở 1 nơi cô học diện tích không được rộng lắm, chỉ có một cái thang máy để di chuyển lên xuống, còn cơ sở 2 có tận 2 cái, một dành cho giáo viên, và một dành cho học sinh.“Hy à, mình đi thang máy đi, đi bộ mỏi chân lắm, nãy đi lên giờ đi xuống.
Ba tầng chứ ít gì?” – Vũ Thiên Băng phàn nàn khi thấy tầng lầu cao vút.“Đi thì đi, tao cũng mệt lắm rồi.
Mong là hết học kì nhanh chứ không thôi đi riết chắc chết quá, mày thấy không tao đâu cần giảm eo đâu, đi bộ riết eo tự giảm.” – Nhìn Vũ Thiên Băng, Trịnh Từ Hy cười nói chỉ vào eo của mình.Hai chị em vừa đi vừa nói, vừa chờ thang máy luôn.Rồi bỗng từ đâu 5, 6 học sinh chạy lại phía thang máy nơi Vũ Thiên Băng và Trịnh Từ Hy đứng chờ.
Vũ Thiên Băng và Trịnh Từ Hy nhìn nhau, nháy mắt rồi gật đầu.
Hai chị em im lặng cho đến khi thang máy đến.Cánh cửa vừa mở, hai chị em lao vào như tên bắn.Vì thang máy chỉ chứa được khoảng 720 kg mà mỗi học sinh theo Hy tính cho là 40kg đi, vậy 5 người kia thêm Thiên Băng và Từ Hy trong đó có 3 người dáng mi nhon và hai người dáng cỡ 65->80kg, tính vậy thì số kg đủ, nhưng cái đáng nói ở đây là không gian thang máy chỉ chứa nhiều lắm là 6 người cỡ vừa, ở đây lại có 2 “Sumo”.Chưa kể là trong thang máy có người hay chưa? Nếu có khoảng ba người thì tỉ lệ đi bộ là rất cao.
Đâu dễ dàng như vậy được, ai chứ Vũ Thiên Băng nổi tiếng là siêng thì rất siêng mà lười thì cũng không ai bằng, và cô quyết thì không bao giờ thay đổi được vậy nên thà chết cũng không đi bộ là suy nghĩ của Cô.Vũ Thiên Băng nghĩ hết cả rồi, nếu ai đó mà đụng vào người cô thì Vũ Thiên Băng cô sẽ nằm lăn ra đất ăn vạ để được đi thang máy.Thật xui cho Vũ Thiên Băng là khi cô tông cửa vào, lại trượt chân ngã ngả người vào một tên con trai đang đứng trong đó, vì tên đó né được nên trán cô có một cục u to.
Trịnh Từ Hy cũng chẳng khá hơn là mấy, nhưng vẫn may mắn hơn Thiên Băng là tên mà Từ Hy ngã vào lại nhiệt tình đỡ dậy.Dù gì đi được thang máy cũng là một niềm an ủi với Vũ Thiên Băng vì lúc đầu cô nghĩ có chết cũng phải đi được thang máy, giờ chỉ u một cục to trên đầu chắc không sao.
Hên là Từ Hy và Thiên Băng nhanh chân vì trong thang máy có sẵn 4 người, giờ thêm hai người nữa là trọn.
Một thầy, một cô, hai đứa con trai và hai đứa con gái.
Bao đẹp luôn.“Xin lỗi.” – Vũ Thiên Băng ôm trán, mặt nhăn nhó nói.
Còn Trịnh Từ Hy thì.
– “Cám ơn”“Không sao đâu.” – Chàng trai đỡ Từ Hy nở một nụ cười duyên dáng với cô ấy.“Thiên Băng em đỡ bệnh nhiều chưa? Nếu chưa thì cứ ở nhà nghỉ ngơi đi.” – Á là tiếng thầy chủ nhiệm đây mà.
Đừng nói kế bên là “sư mẫu” nha.
Ặc là thật.Vũ Thiên Băng sợ “Sư mẫu” rất sợ vì bà này nói còn nhiều hơn Trịnh Từ Hy của cô.“Dạ em khỏe nhiều rồi thầy, em chào cô.” – Nãy giờ lo xoa trán, nên cô cũng không để ý xung quanh.“Hôm nay em đi học lại, lớp lại có bạn mới, song hỉ long môn.” – Thầy chủ nhiệm nói, trên môi không dừng được nụ cười.“Hả??? Bạn mới hả thầy.” – Trịnh Từ Hy ngạc nhiên hỏi.“Đây là hai bạn mới của lớp.
Lát vào lớp thầy sẽ giới thiệu luôn.
Tới nơi rồi, thầy đi trước.”Thầy nói, nhìn lên thang máy chỉ số 6 và một tiếng tíng tong, rồi bước ra, đi theo sau là “Sư mẫu” và hai bạn mới của lớp.Vũ Thiên Băng nhìn theo, bạn nam mà né cô làm cô u một cục trên đầu cao hơn cô một cái đầu.
Bạn nam đó đi rất nhanh, cô chỉ kịp thấy lưng áo, và một nửa khuôn mặt.”Dương Thiên Phong???”Quá Bất ngờ, Cô gọi thành tiếng, nhưng chỉ đủ một mình cô nghe rồi cứ đứng đơ người như tượng….