Cho phép anh thích em

Chương 3


Đọc truyện Cho phép anh thích em – Chương 3:

Edit:  Cỏ
Beta: Tà + Huyên
 
Giải quán quân MSI là một cuộc thi quan trọng của trò chơi Liên Minh Huyền Thoại, chỉ đứng sau series S.
 
Không chỉ có các đội tham gia chú ý tới cuộc thi, mà ngay cả các nhà tổ chức cũng đặc biệt coi trọng. Nghe nói trận chung kết lần này sẽ tổ chức tại sân vận động Staples.
 
Đây là sân nhà của đại gia Laker, đội bóng truyền thống ở giải NBA*. Nơi này đóng vai trò không nhỏ trong lòng người hâm mộ.
 
* National Basketball Association là giải đấu bóng rổ chuyên nghiệp những cầu thủ ưu việt ở Bắc Mỹ, và được nhiều người coi là giải đấu bóng rổ chuyên nghiệp những cầu thủ hàng đầu của thế giới.
 
Esports* là môn thi đấu thể thao mới nổi, đang lan ra toàn cầu.
 
* Thể thao điện tử (eSports/e-sports, Electronic-Sports, game đối kháng, hay các pro gaming) là hình thức tổ chức cuộc thi chơi điện tử giữa nhiều người chơi, đặc biệt giữa những tuyển thủ chuyên nghiệp. 
 
Cho nên, bước vào trận chung kết, ngồi ở trung tâm của sân vận động Staples, cũng là nguyện vọng của các tuyển thủ.
 
Bởi vì I.W là quán quân cuộc thi Mùa xuân tại Trung Quốc, có tư cách trực tiếp tham gia vòng bảng. Trận chung kết trước đó đã kết thúc, có ba đội được bước vào vòng bảng.
 
Sáu đội tham gia vòng bảng sẽ được chia thành hai nhóm, tiến hành thi đấu.
 
Hai đội đứng đầu mỗi nhóm sẽ vào bán kết.
 
I.W có hai phần ba cơ hội tiến vào bán kết.
 
Trên thực tế, ngoài khu vực Hàn Quốc mạnh nhất ra, cũng không thể đánh giá thấp thực lực của khu vực Trung Quốc.
 
Vào bán kết không phải mục tiêu cuối cùng của họ.
 
Mà là giành chức ngôi vô địch.
 
Vừa chia phòng xong, huấn luyện viên Thẩm Vũ đã gọi mọi người đến phòng hội nghị họp.
 
Thẩm Vũ xuất thân là tuyển thủ World of Warcraft, lúc anh ngừng thi đấu, Liên minh huyền thoại bắt đầu thịnh hành, anh liền chuyển qua chinh chiến trong game này. Lúc đầu anh làm nhà phân tích chiến thuật, sau cùng giữ chức huấn luyện viên I.W.
 
Có thể nói, I.W trở thành đội tuyển mạnh mẽ của Trung Quốc phần lớn nhờ vào hai người.
 
Một là trụ cột vững vàng trong đội, thành viên nòng cốt nhất: Từ Ứng Hàn.
 
Từ lúc Từ Ứng Hàn gia nhập team hồi S3 (Season, Mùa 3), cho dù những thành viên khác thay đổi ra sao, anh vẫn luôn là trụ cột của cả đội.
 
Còn người kia là Thẩm Vũ, giang hồ quen gọi là Ngư ca.

 
Thẩm Vũ có biệt danh này đơn giản bởi vì lúc anh chơi Warcraft lấy ID là Fish.
 
Các thành viên trong đội vừa vào phòng, đã thấy huấn luyện viên luôn tươi cười của mình lúc này đang nghiêm túc ngồi trên ghế. Mọi người đều tự tìm chỗ ngồi xuống. Ngày thường họ luôn đùa giỡn, nay cũng bị không khí trong phòng làm cho không dám thở mạnh.
 
“Tầm quan trọng của giải MSI, tôi nghĩ không cần phải nói lại với các cậu lần nữa,” Ngư ca đảo mắt nhìn mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng lại chỗ chàng trai ngồi trong góc, trong số các thành viên tư thế ngồi của anh là thoải mái nhất, cả người tựa lưng vào ghế, cặp chân dài tùy ý đặt ở phía trước.
 
“Đều là người chơi trong nghề, tại sao đội Hàn Quốc có thể liên tục giành chức vô địch, đánh bại chúng ta hết lần này đến lần khác?”
 
Lời nói này như cứa vào tim họ, tàn khốc nhưng lại là sự thật.
 
Trong trò chơi Liên minh huyền thoại, người Hàn Quốc giành được quá nhiều chức vô địch và vinh quang.
 
Hết lần này qua lần khác, người hâm mộ Liên minh huyền thoại Trung Quốc chỉ có thể nhìn đội nhà vào tới vòng thi đấu bán kết hoặc tứ kết, thậm chí lần gần đây nhất thi đấu trận chung kết, cũng đã là chuyện của nhiều năm trước.
 
“Thao tác của các cậu đều là hạng nhất, chúng ta đã đánh bại những đội khác ở khu vực Trung Quốc để đứng ở vị trí này. Các cậu vào đến bán kết rồi mà mới có chút khó khăn đã muốn về nhà? Hãy nghĩ tới vị trí của các cậu, nhớ lại những người hâm mộ đang trông mong, nếu có chuyện gì xảy ra trong thời gian này, các cậu có xứng đáng với kỳ vọng của họ không?”
 
Ngư ca nói xong câu cuối thì Đỗ Chi Trạch, người vẫn đang cúi thấp đầu gảy móng tay đột nhiên ngẩng lên.
 
Trong lòng hắn cười nhạt, vẻ mặt không phục, lại không biết tại sao, đột nhiên quay đầu nhìn về phía bên kia.
 
Lúc này Từ Ứng Hàn cũng ngồi trong góc, đồng thời hơi ngước lên, chỉ có điều gương mặt đẹp trai vẫn bình tĩnh như trước, dường như bất kể chuyện gì cũng không thể khiến anh tức giận hay sợ hãi.
 
Đỗ Chi Trạch gia nhập vào đội hai năm trước, trở thành người đi MID.
 
Hắn được đào tạo bởi đội ngũ huấn luyện trẻ của I.W, ngay từ trận ra mắt ở giải đấu thứ cấp đã khiến mọi người bất ngờ. Lúc đầu, hắn chưa đủ tuổi tham gia thi đấu chuyên nghiệp. Lúc đó trong đội chỉ có một người đi MID, cũng không thể gánh nổi vị trí C*.
 
(*) C là viết tắt của từ tiếng Anh “CARRY”, trong trò chơi LOL, vị trí C có nghĩa là vị trí điều khiển nhịp điệu chung, nói chung là AD và AP. Nói cho vuông là gánh team.
 
Về cơ bản, những đội khác đều có hai Carry, mà đội I.W thì một mình Từ Ứng Hàn chống đỡ.
 
Tất cả fans hâm mộ I.W lúc đó đều mong Đỗ Chi Trạch trưởng thành. Mãi đến hai năm trước, hắn chính thức mặc đồng phục đại diện cho đội I.W, ngồi ở sân thi đấu mà mình mơ ước.
 
Mọi thứ đều giống như mong đợi của tất cả mọi người.
 
Tuy rằng ở series S thành tích của bọn họ không có đột phá, nhưng ít ra ở khu vực Trung Quốc, họ vẫn nằm trong top các đội cạnh tranh chức vô địch.
 
Nhưng cùng với việc Đỗ Chi Trạch trưởng thành, không khí trong đội cũng từ từ thay đổi.
 
Đỗ Chi Trạch luôn cảm thấy trong cuộc thi mùa xuân, rõ ràng biểu hiện của mình xuất sắc như vậy nhưng Từ Ứng Hàn vẫn giành được MVP* cuối trận.
 

(*) MVP được viết tắt của từ tiếng Anh là Most Valuable Player: Thành viên có ảnh hưởng lớn tới kết quả của trận đấu hay còn được gọi là thành viên có thành tích chơi xuất sắc nhất trận.
 
Có lẽ năm ngoái khi gia nhập đội, hắn đã muốn giúp đội giành chiến thắng.
 
Nhưng bây giờ, cùng với việc cả đội chiến thắng, hắn càng muốn ánh hào quang thuộc về mình hơn.
 
Hắn hiểu rằng, chỉ cần Từ Ứng Hàn còn ở đây ngày nào, ánh mắt của người hâm mộ hay tâm điểm của giới truyền thông cũng sẽ không rơi trên người mình. Hắn mãi mãi chỉ là cái bóng phía sau Từ Ứng Hàn.
 
Sau khi cuộc họp kết thúc, Ngư ca để mọi người về tập luyện.
 
Đỗ Chi Trạch ở lại cuối cùng, đến lúc hắn ra ngoài, những người khác đã sớm không thấy bóng dáng, chỉ còn một người đứng trước cửa.
 
“Thừa dịp Chu Nghiêu chưa về, tìm chỗ làm một điếu không?” Từ Ứng Hàn dựa vào tường, cả người thoạt nhìn hơi tùy tiện và lười biếng.
 
Đỗ Chi Trạch đang định nói không, liền nghe thấy Từ Ứng Hàn cười: “Đừng có lấy lí do cậu không hút thuốc.”
 
Nói đến như vậy, Đỗ Chi Trạch đương nhiên sẽ không từ chối nữa.
 
Vì vậy hai chàng trai đi thang máy lên sân thượng của khách sạn. Nơi này được thiết kế để ngắm cảnh ngoài trời, chỉ là hiện tại không có ai ở xung quanh. Hai người dựa vào lan can nhìn xuống, những chiếc ô tô trông từ trên cao chỉ bé như hộp diêm. 
 
Từ Ứng Hàn móc bao thuốc và bật lửa trong túi ra. Anh đưa tay lấy ra một điếu rồi để bao thuốc sang bên. Bởi vì trên sân thượng gió lớn, anh khẽ cúi đầu, hai tay vòng thành hình bán nguyệt, ngậm điếu thuốc trong miệng. Ngọn lửa bùng lên, châm một cái, bắt lửa.
 
Chờ điếu thuốc cháy lên, anh hít một hơi thật sâu rồi nhả ra.
 
Khói trắng mềm mại, rất nhanh theo gió tan ra giữa bầu trời rộng lớn.
 
“Làm một điếu không?” Tay phải của Từ Ứng Hàn kẹp điếu thuốc, khuỷu tay đặt trên lan can, lấy tay kia đẩy bao thuốc sang bên cạnh.
 
Đỗ Chi Trạch không biết anh gọi mình đến đây làm gì, cau mày im lặng.
 
“Cậu muốn gì?” Giọng nói của chàng trai vô cùng thầm thấp, nhưng chính giọng nói này, mỗi lần vào thời điểm gian nguy nhất, luôn có thể làm yên lòng mọi người.
 
Đỗ Chi Trạch dường như bị khiêu khích, cả người bùng nổ, quay đầu, gay gắt hỏi: “Anh có ý gì?”
 
“Cậu muốn gì?” Nhưng Từ Ứng Hàn không quan tâm đến việc hắn mất bình tĩnh. Anh quay đầu lại, đôi mắt đen sâu hun hút, cứ nhìn Đỗ Chi Trạch như vậy, hỏi lại lần nữa: “Cậu muốn chức vô địch, hay vinh quang cho riêng mình?”
 
Đỗ Chi Trạch siết chặt tay. Trong lòng có quá nhiều bất mãn, rõ ràng hắn đã sớm nghĩ đến việc phải phản ứng như thế nào. Nhưng đối diện với người này, hắn lại sợ hãi.
 

“Hàn ca, em biết rồi,” Đỗ Chi Trạch cúi đầu nói.
 
Hồi lâu sau, Từ Ứng Hàn mới lạnh nhạt hỏi: “Cho nên, cậu không có gì muốn nói với anh?”
 
“Không có,” Đỗ Chi Trạch lắc đầu.
 
Hắn không ngẩng đầu, cho nên không nhìn thấy sự thất vọng rõ rệt trên gương mặt chàng trai đối diện.
 
**
 
Khi Khương Huy cầm poster qua, Lâm Lung đang chơi đàn. Trong phòng tập lớn như vậy, ngoài cây piano có giá trị hàng cả trăm vạn này, cũng chỉ có mình cô.
 
Đây gần như là tóm tắt cuộc đời mười ba năm học đàn của Lâm Lung.
 
Một hành trình cô đơn lạnh lẽo, không có kết thúc, chỉ có không ngừng luyện tập, luôn phải cố gắng.
 
“Em xem có hài lòng với tấm poster này không? Sáng sớm anh đã nói với họ, vị trí của em nhất định phải cao nhất, ảnh chân dung phải to và bắt mắt,” Khương Huy đặt tấm poster trước mặt, hài lòng thưởng thức.
 
“Ngày mai tấm poster này sẽ được treo lên ở nơi xa hoa nhất của Los Angeles, ai cũng có thể thấy,” Khương Huy nói.
 
Lâm Lung đứng dậy, đi qua bên cạnh, uống hai ly nước.
 
“Anh còn chuyện gì khác không?” Cô im lặng nhìn Khương Huy, trên trán phủ một lớp mồ hôi mỏng.
 
Khương Huy lắc đầu, Lâm Lung trở lại đóng đàn vào, thu dọn đồ đạc.
 
“Hôm nay kết thúc sớm vậy à?” Khương Huy thấy cô muốn đi thì khá ngạc nhiên, khi không có hoạt động biểu diễn, mỗi ngày Lâm Lung đều tập luyện tới khoảng tám giờ.
 
Lâm Lung dường như nhớ tới chuyện gì, mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay em có chút việc.”
 
“Chuyện gì vậy?” Khương Huy truy hỏi.
 
“Đi xem thi đấu.”
 
Khương Huy vừa nghe câu này, nhanh chóng nói: “Sao em không nói sớm, anh đi với em.”
 
“Em cũng không phải con nít, chẳng lẽ anh còn sợ em lạc đường?” Cô nở nụ cười, mái tóc đung đưa sau lưng, ánh nắng vàng từ cửa sổ sát đất chiếu vào phòng piano như bọc lên người cô một vầng sáng mỏng.
 
Khương Huy không nghĩ rằng đến giờ này nàng công chúa nhỏ còn có thể nhàn hạ thoải mái như vậy.
 
Kết quả anh nói hết lời, cuối cùng Lâm Lung cũng chỉ đồng ý để tài xế đi theo mình.
 
Lúc đến nơi, người chuẩn bị vé cho cô đã chờ ở đó.
 
Giải MSI lần này, Lucy là một trong những đơn vị hợp tác tổ chức. Cô và Lâm Lung đã từng làm việc chung trong một lễ hội âm nhạc, nhưng cô không ngờ nàng công chúa piano lại có hứng thú với trò chơi này.
 
“Biết em muốn tới, chị đặc biệt dành vị trí hàng ghế đầu cho em. Khoảng cách rất gần, em có thể thấy thao tác của các tuyển thủ.”
 

Sau khi Lucy nhiệt tình chào hỏi, liền dẫn cô vào trong.
 
“Hiện giờ các tuyển thủ vẫn còn ở sau khán đài. Em thích đội nào? Chị có thể dẫn em qua gặp họ một chút,” Lucy hỏi.
 
Lâm Lung suy nghĩ một lát, lắc đầu nói: “Không cần đâu ạ, để bọn họ tập trung chuẩn bị thi đấu, em không muốn quấy rầy người khác.”
 
Lucy không ngạc nhiên trước lời nói của cô. Cô gái nhỏ trước mặt trổ mã thật sự rất xinh đẹp, giống như một con búp bê Trung Quốc hoàn hảo không tỳ vết. Vì trước đây từng hợp tác với nhau nên cô biết Lâm Lung không phải là người khó tiếp xúc, thật sự là một cô gái nhỏ ngọt ngào động lòng người.
 
Cuộc tranh tài này là vòng loại trực tiếp, sau vòng bảng, bốn đội mạnh nhất sẽ tiếp tục thi đấu.
 
Tuy nhiên điều khiến mọi người ngạc nhiên là, vốn tưởng rằng đội I.W có thể thăng cấp mạnh mẽ, không ngờ họ lại gặp khó khăn khi thi đấu vòng bảng, gần như là đứng cuối trong top bốn đội. 
 
Trong nước, những lời chỉ trích bọn họ ùn ùn kéo đến.
 
Trong trận bán kết hôm nay, nếu như bọn họ tiếp tục chơi như mộng du giống trận vòng bảng, chỉ sợ cả đội sẽ bị nhấn chìm trong biển nước bọt của tất cả người chơi khu vực Trung Quốc.
 
Bởi vì cấp dưới của Lucy gọi cô ấy đi xử lý công việc, cô đành phải xin lỗi để Lâm Lung ra hậu trường tự chơi một mình.
 
Lâm Lung có tấm thẻ thông hành Lucy đưa cho, có thể đi bất kỳ chỗ nào ở hậu trường.
 
Cô tùy ý dạo quanh một vòng, dự định đi toilet trước, kết quả tìm cả buổi, phát hiện bảng hướng dẫn chỉ sai.
 
Cô đang chuẩn bị tìm ai đó để hỏi thì đã nghe thấy giọng tiếng Trung quen thuộc.
 
“Tao đã nói, tao chắc chắn sẽ chuyển đi chỗ khác, con mẹ nó tao không muốn cả đời đều sống dưới cái bóng của Từ Ứng Hàn. Đánh tốt là do Hàn thần lợi hại, đánh không tốt chính là bị MID kéo, ông đây không muốn nhịn nữa.”
 
“Mày yên tâm đi, hiện giờ họ đang tìm vị trí thay thế ở MID. Chờ tới trận đấu mùa hè, mày sẽ thấy Từ Ứng Hàn dắt cả đội xuống hạng như thế nào.”
 
Sau khi cúp máy, người nọ liền đi về phía trước.
 
Đột ngột đằng sau có ai đó gọi giật lại, “Này.”
 
Đỗ Chi Trạch vốn không để ý, cho đến khi phía sau lại hô một tiếng: “Đỗ Chi Trạch.”
 
Hắn mới nhận ra là đang gọi mình.
 
Hắn quay đầu lại thì thấy cách đó không xa, một cô bé xinh đẹp buộc tóc hai bên đang nhìn mình. Cô gái nhỏ này trông cực kỳ xinh xắn ngọt ngào, ngay cả khi mặt không biểu cảm, cũng chẳng có vẻ gì là hung dữ.
 
Cho đến khi cô bé đưa hai tay ra, không ngần ngại giơ ngón giữa chỉ về phía hắn.
 
“Cô là ai?” Đỗ Chi Trạch nhíu mày, không nhớ đã trêu chọc cô bé này khi nào.
 
Không ngờ cô gái này cười khinh bỉ nói: “Loại người như anh, không xứng ở lại I.W.”
 
Tác giả có lời muốn nói: Đừng thấy Lung muội lớn lên ngọt ngào, đáng yêu, kỳ thật đây mới là cô…

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.