Đọc truyện Chờ Ngày Mưa Rơi – Chương 57: Chờ ngày mưa rơi
Phần 1
Từng dải nắng đẹp lung linh xen qua kẽ lá. Nhảy nhót trên vùng trời đỏ thắm phượng rơi. Cây phượng vĩ ở giữa sân trường Hernman đang trong mùa hoa nở. Những cánh hoa rơi đỏ rực một khoảng sân rộng. Nắng vàng đan phượng đỏ. Phưởng đỏ xen lá xanh. Một khung cảnh thật đẹp và thơ mộng. Nhưng tiếc thay dưới sân trường chẳng còn đó những bóng dáng của những thiên thần áo trắng. Những tiếng cười đùa vô tư lự của các cô cậu học trò đáng yêu. Vì giờ đây đất trời đang mặc cho mình một chiếc áo mang tên mùa hè ngọt nắng. Cả ngôi trường cũng vì thế mà trở nên yên ắng trống trải. Một sự yên lặng buồn tênh.
Nhìn từ xa vào là thế. Nhưng chưa hẳn trong trường đã là thế. Bởi khi bước vào sâu trong ngôi trường rộng thênh thang, đi qua các dãy nhà ở tầng chệt khu A. Người ta sẽ nghe thấy một âm thanh trong trẻo, vang lên từ căn phòng nào đó. Chẳng thể định hình. Chỉ có thể lắng nghe và lần theo từng âm sắc đang ngày càng rõ dần. Càng tha thiết dần.
Hóa ra âm thanh ấy được bắt nguồn từ phòng nhạc. Là âm điệu của của bản “Love Is Like A Flower” được phát ra bởi cây đàn piano cũ kĩ nhuốm màu thời gian. Nhưng âm thanh của nó vẫn còn rất trong trẻo hệt như những ngày cách đây bảy năm trước. Có một cô bé con láo lếu, lười học mê ngủ, chuyên cúp tiết vào đây nằm vắt vẻo trên chiếc ghế, lấy tiếng đàn thánh thót của ai đó làm nhạc ru tai.
Vậy mà bây giờ có ai ngờ nhóc con láo lếu ấy lại chính là cô gái đang chơi bản nhạc du dương trên chiếc đàn cũ kĩ tróc màu vôi sơn? Nhìn dáng vẻ cô ấy chơi đàn lại càng không thể ngờ đây là cô gái thích bạo lực và tốc độ của những ngày trước. Ngay cả kẻ tự tin có thể làm chủ được cuộc đời của mình như cô cũng chẳng thể ngờ rằng sẽ có một ngày mình trở nên như thế. Bởi lẽ sống trên đời đâu ai biết trước được điều gì.
Thế nhưng dù có cố gắng luyện tập đến đâu, Thiên Thy cũng không thể một bước lên bậc tài hoa như chàng trai của cô khi trước. Vì đôi tay gượng cứng chẳng thể nào lả lướt mềm mại giống chàng nghệ sĩ trẻ. Âm thanh phát ra tuy trong trẻo nhưng không thể khiến lòng người say đắm như ai kia. Hơn hết, Thiên Thy lại càng không có niềm đam mê và tình yêu vô bờ đối với loại nhạc cụ này. Tất cả, chỉ là sự cố gắng. Cố gắng đến oằn mình. Tự gượng ép, uốn nắn bản thân vào khuôn vào rập. Chỉ mong đến một ngày nào đó, sự cố gắng ấy sẽ biến thành niềm đam mê đích thực. Nhưng điều đó liệu có thể xảy ra?
– Thiên Thy! Tớ thực sự không thể tin vào mắt mình đấy. Cậu khiến tớ ngạc nhiên chết mất.
Bỗng, có giọng nói thân quen cất lên ngoài cửa khiến Thiên Thy dừng tay, trả lại không gian yên ắng một cách trọn vẹn cho ngôi trường rộng lớn. Cô mỉm cười nhìn Trúc Anh đang bước đến gần mình.
– Thực sự là có nằm mơ, tớ cũng không thể ngờ là có ngày được nhìn thấy cậu chơi đàn như thế này. Cậu đàn hay thiệt đó. – Trúc Anh tròn mắt ngạc nhiên.
– Đừng an ủi tớ. Nếu so với Minh Đăng thì chắc đây được gọi là thảm hoả âm nhạc. Anh ấy đàn hay lắm. Cậu nghe rồi mà.
Thy khẽ lắc đầu, khuôn mặt xị xuống tỏ vẻ không hài lòng khiến Trúc Anh bĩu môi, liếc mắt trêu cô bạn thân:
– Ax! Thôi đi cô. Tân binh mới chập chững vào nghề như cô mà đòi so sánh với nghệ sĩ lâu năm như anh ấy là quá tự cao rồi đó nha. Một đứa không biết tí gì về nghệ thuật như cậu mà lấy được chiếc vé vào Học viện âm nhạc là giỏi lắm rồi. Tiếc là hôm ấy tớ không đi xem cậu thi được.
– Ờ. Chắc trường đó thiếu học viên. Cho nên mới cho một đứa có số điểm vừa khít như tớ vào.
Thiên Thy vừa nói vừa nghịch nghịch những bàn phím trắng khiến nó phát ra những âm điệu ngô nghê. Mặc dù đã được học rất nhiều bài hát nhưng mỗi lần nhìn thấy những phím đàn trong lúc đầu óc trỗng rỗng, thì bàn tay cô lại quen thói “ấn ấn” những nốt nhạc “Đồ Rê Mí Đồ, Đồ Rê Mí Đồ” khiến cây đàn vang lên những âm điệu nghộ nghĩnh của bài “Kìa Con Bướm Vàng”. Nghe vui tai hết sức! Chính Thy cũng chằng hiểu vì sao lại như thế. Có lẽ vì đây là điệu nhạc đầu tiên và cũng là duy nhất mà Minh Đăng đã dạy cho cô.
Bỗng, Thiên Thy khẽ bật cười khi nhớ lại cuộc thi tuyển sinh đại học của mình vừa qua. Lý thuyết nhạc lí thì Thy học thuộc lòng như con vẹt mà chẳng hiểu gì. Vậy mà lại được điểm tối đa. Còn thực hành thì chỉ biết cố gắng vận dụng hết sức những điều đã được luyện suốt mấy tháng qua, đi thi đàn mà tay run cầm cập, nên điểm số rất lẹt đẹt. Nhưng cuối cùng cộng lại chia đôi thành số điểm vừa khít với tiêu chuẩn của trường, và bất ngờ hơn nữa là nhận được giấy báo thi đậu. Đúng là một kì thi thót tim nhất trong cuộc đời Thy từ trước đến nay.
– Biết bao giờ tớ mới trở thành nghệ sĩ piano giống Đăng nhỉ?
Đôi tay vẫn tinh nghịch “ấn ấn” những phím trắng, Thiên Thy vô thức bật ra câu hỏi đã vẩn vương trong đầu cô suốt mấy tháng qua. Có lẽ Thy đang muốn một bước lên bậc ngang hàng với Minh Đăng để bù đắp lỗ hổng của anh một cách thật nhanh chóng.
– Cậu vội vàng quá rồi đó. Chưa làm sinh viên mà đã mơ làm nghệ sĩ rồi. – Trúc Anh chép miệng, bẹo má cô bạn thân rồi an ủi – Nếu cậu siêng năng tập luyện như bây giờ thì cứ đà này mà phát triển thôi. Bốn năm. Năm năm. Hoặc ít hơn thế. Còn muốn nổi tiếng sớm thì cứ chơi cho hay vào, xong rồi quay clip tung lên mạng. Mặt xinh, tay thon, dáng đẹp thì sẽ nổi ngay thôi.
Nhìn bộ dạng và giọng điệu vừa trêu chọc vừa mơ mộng của Trúc Anh mà Thiên Thy không khỏi bật cười. Bao nhiêu tuổi rồi mà Trúc Anh vẫn cứ mơ mộng như ngày còn thơ.
Hôm nay, cả hai đã hẹn nhau lên trường lấy bằng tốt nghiệp cấp ba. Sau những ngày tháng ôn luyện miệt mài, Trúc Anh cũng đậu vào trường đại học kinh tế với số điểm khá cao. Vậy là năm sau chỉ còn một mình cậu em Bảo Duy theo học tại ngôi trường thân thương này nữa thôi. Thời gian đúng là thấm thoát thoi đưa, tất cả những kỉ niệm ở đây vẫn còn vẹn nguyên, rõ ràng như ngày hôm qua. Vậy mà hôm nay đã phải lìa xa chúng rồi.
Đôi bạn thân vẫn cứ ngồi cạnh nhau như thế và nhìn ra cây phượng vĩ đỏ rực một khoảng sân mà lòng hoang hoải lạ. Cuối cùng, cũng đã đến ngày những chú chim non bắt đầu rời xa tổ và tập bay trong bầu trời bề bộn ngoài kia. Chắc chắn sẽ có rất nhiều thứ phải lo đây.
– Thời gian trôi nhanh quá ha. Mới đó mà đã ra trường rồi.
– Ừm.
– Thiên Thy, tớ hỏi thật cậu nhé. Cậu có tự tin với ngành đã chọn không?
Bỗng Trúc Anh quay sang Thy, hỏi giọng điệu nghiêm túc khiến cho đôi mắt đen buồn xuất hiện những nét trầm tư.
– Tớ không biết. Nhưng tớ nghĩ đó là con đường duy nhất của mình. Một đứa không có ước mơ, không có hoài bão như tớ thì ngành nào cũng như nhau cả thôi. Chi bằng lấy ước mơ của người mình mang nợ làm mục tiêu thì còn có ý nghĩa. Ít ra cũng có sự dằn vặt làm động lực để cố gắng vươn lên.
– Tớ thực sự khâm phục cậu về chuyện này. Thy à! Minh Đăng mà biết chắc sẽ xúc động lắm đó.
– Xúc động gì chứ. Đến việc gặp mặt mà cũng không cho thì xúc động cái gì.
Thy bỗng nhếch miệng, nhăn mặt cười khổ, gạt phăng câu nói nghiêm túc xen lẫn chút xúc động của Trúc Anh, khiến cô bạn tụt hết cảm xúc. Từ trước đến nay Thiên Thy vốn không thích người khác cảm kích mình vì bất cứ điều gì. Dù sao đi nữa cô vẫn là một đứa khô khan, nguội lạnh, dị ứng với những thái độ có chút sướt mướt hay cảm động vì những việc mình đã làm.
– Trễ rồi. Về thôi.
Nhanh nhảu đứng lên trong sự bối rối, Thiên Thy bước đi bỏ mặc cô bạn thân vẫn còn ngồi yên vị nhìn theo bóng dáng cô. Nhưng chỉ vài phút sau đã dựng đứng lên vì sự xuất hiện cuả ai đó.
– Bảo Duy? Em đến đây làm gì thế?
Thy tròn xoe mắt nhìn cậu em đang đứng dựa lưng trước cửa tự bao giờ với điệu bộ thân quen. Hai tay đút túi quần và đôi mắt trầm ngâm chứa những tia nhìn vô định.
Bảo Duy vội đứng thẳng người khi nhìn thấy Thy, đầu óc cậu vẫn còn vang vọng những lời nói chất chứa ưu tư của kẻ tự nhận mình không có ước mơ và hoài bão khi nãy. Cố cất giấu sự trầm mặc vào tận đáy mắt sâu, Bảo Duy mỉm cười dịu dàng:
– Em đến đón Trúc Anh đi chơi. Hôm nay em hẹn hò với người yêu mà bị chị cướp mất tiêu nửa ngày rồi.
Câu nói nửa đùa nửa thật cùng nụ cười tỏa nắng của cậu em khiến cả hai cô bạn đều phải bật cười theo. Nhưng nếu cô bạn bên trong cười tươi rói rộn ràng chạy ra thì cô bạn bên ngoài lại khoanh tay nghiêm nghị, nở một nụ cười nửa miệng nham hiểm với ánh nhìn sắc lẹm.
– Giỏi lắm! Có người yêu rồi nên quay sang ăn vạ trách móc, đá chị ra rìa đây mà.
– Em không có đá chị ra rìa. Chỉ là quan tâm đến vợ nhiều hơn thôi.
Bảo Duy vừa chu mỏ cãi, vừa cầm tay kéo Trúc Anh mới bước tới ngã vào lòng cậu. Cô bạn mặt đỏ ửng, ngượng ngùng lấy tay nhéo vào hông Duy. Đau điếng!
– Trúc Anh! Nhờ cậu kéo thằng em chết bằm này đi cho khuất mắt tớ. Bắt cóc nó luôn cũng được. Chưa gì mà đã bênh vợ trước mặt chị rồi. Mai mốt cưới về không biết còn như nào nữa?
Thiên Thy vẫn đứng khoanh tay lườm cậu em với đôi mắt hình viên đạn đen kịt. Khiến cho đôi trẻ trước mặt ngượng ngùng hết sức. Khuôn mặt ai cũng đỏ ửng dưới nắng hè lung linh. Nhất là cô gái có mái tóc đen dài mượt mà đậm chất nữ tính. Như hết chịu được sự ngại ngượng đang hoành hành trong cơ thể, Trúc Anh vừa chun mũi đáp lại lời yêu cầu dễ thương kia vừa vội vàng kéo tay Bảo Duy đi với nụ cười tươi rói.
– Được rồi. Kéo đi liền. Kéo đi luôn đây. Tạm biệt bà chị già khó tính!
– Cái gì? Cậu gọi ai là bà chị hả?
– Còn ai trồng khoai đất này nữa.
– À quên mất, chị nói dượng và mẹ hôm nay em về trễ. Đừng chờ cơm nha – Bảo Duy tuy bị Trúc Anh kéo đi nhưng vẫn cố ngoảnh lại – Còn nữa, chị cũng nên đi đến với tình yêu của chị đi. Người ta không cho gặp nhưng vẫn mong chờ đó.
Bật cười nhìn theo cặp gà bông tinh nghịch vừa đi vừa đùa giỡn nhưng vẫn tay trong tay, đang khuất dần trong làn nắng hè tươi tắn, Thiên Thy cũng bắt đầu cất bước đi trên hành lang vắng tanh. Tuy thực lòng mừng rỡ cho đôi tình nhân trẻ cuối cùng đã tìm được một nửa thực sự của đời mình, nhưng Thy vẫn không khỏi mủi lòng khi thấy họ quấn quýt lấy nhau có đôi có cặp. Còn cô vẫn cứ phải một mình bước đi cùng ngàn nỗi nhớ khôn nguôi.
Nhìn những cánh phượng đỏ thắm ươm nồng vị nắng, bỗng Thiên Thy lại thấy thèm lắm những cơn mưa lạnh buốt da. Thèm cảm giác được bên cạnh Minh Đăng dưới những làn mưa bay phất phới, hay tầm tã ướt nhẹm nụ hôn nồng. Những ngày ấy tuy chuyện buồn nhiều hơn vui. Bầu trời xanh trong thường ẩn mình trong một màu xám xịt. Nhưng có hề chi khi ta được ở bên người mình yêu? Vì một khi đã yêu bằng cả trái tim, bên nhau dù đau đớn đến đâu, dù tự dày vò nhau đến đâu trong sự hoang hoải đến tột cùng, thì vẫn tốt hơn cả nghìn lần so với việc phải xa mặt cách lòng thế này đây.
Đến bao giờ mưa kia mới rơi.
Để ta lại được đắm say bên người?
Nhưng chắc có lẽ những mùa mưa sau, Thiên Thy vẫn phải cô độc lẻ bước như thế. Ít nhất là bốn năm nữa. Liệu Thy có thể chịu được? Liệu cô có giữ được lời hứa sẽ không đến gặp Đăng như chính anh đã bắt ép cô hứa? Hay nỗi nhớ sẽ thổi bung tất cả những kiểm chế trong lòng để làm theo ý muốn trái tim?
Bước. Vẫn cứ bước. Vô định như bao lần. Cô độc như bao lần. Chỉ có điều con đường quen thuộc lúc trước bây giờ đã được thay bằng một con đường khác. Không lạ mà cũng chẳng quen. Con đường ấy dẫn đến nơi mà trái tim Thy luôn hướng đến vì có người cô yêu thương đang ở đó. Phải. Chính là nhà tù. Nơi ám ảnh và là nỗi sợ hãi của tất cả mọi người.
– Anh ấy vẫn khoẻ phải không bác?
Thy mỉm cười, gật đầu chào viên cảnh sát phụ trách trông coi tù nhân của khu vực Minh Đăng ở. Ông ấy đã quá quen câu hỏi ấy từ cô gái kì lạ. Một tuần bảy ngày thì cô ấy đến đây hết bốn, năm ngày. Và ngày nào đến cũng chỉ để hỏi câu ấy. Tuyệt nhiên không xin gặp mặt dù chỉ một lần. Có lẽ cô ấy rất muốn gặp người thân nhưng ông suy nghĩ mãi mà không ra lí do để cô ấy ngậm ngùi đến rồi đi trong im lặng biết bao lần.
– Anh ta bây giờ có lẽ ổn hơn khi mới vào, đang đi lao động ngoài trời đấy. Cô có muốn đi xem không?
– Dạ muốn… nhưng nếu đi xem, anh ấy có nhìn thấy cháu không?
– Nếu đứng ở đằng xa, thì sẽ không thấy đâu.
Nói rồi viên cảnh sát trung niên dẫn Thiên Thy đến một con đường tối om, nhỏ xíu. Hai bên là hai bức tường vàng cũ kĩ tróc màu vôi sơn. Nhưng đi được một đoạn dài, chẳng ai ngờ con đường ấy lại dẫn ra một vùng trời rộng rãi, quang đãng và có nhiều cây xanh. Ở đó nhũng tù nhân đang lao động miệt mài trong bộ đồng phục đen xọc trắng.
Khẽ nép người sau bức tường vàng, Thiên Thy đảo mắt tìm quanh quất khắp một khoảng sân rộng. Nhưng chẳng thể tìm ra người cô hằng mong nhớ vì đứng quá xa và ai cũng mặc đồng phục giống nhau.
– Kia kìa!
Sau một hồi quan sát kĩ giống như Thy, bác cảnh sát đã chỉ tay về phía gốc cây cổ thụ lớn phía bên trái. Gần đó, có một thanh niên đang khom lưng chăm chỉ cuốc đất. Lâu lâu lại đứng thẳng người, đưa tay quẹt những giọt mồ hôi rồi lại tiếp tục công việc.
Nếu không phải nhờ tấm lưng và đôi chân dài đặc trưng của giới model một thời thì chắc có lẽ Thiên Thy thật khó có thể nhận ra đó là Minh Đăng. Quan sát chàng trai đang cuốc đất rồi sau đó ngồi xuống ươm trồng những hạt giống nhỏ nhoi, mà lòng Thiên Thy dấy lên cơn xót xa tột cùng.
Làm sao cô có thể chấp nhận được đôi tay tài hoa xưa kia chỉ để dành cho việc kí tên trên các bản hợp đồng và lả lướt trên phím trắng, nay lại phải cầm xẻng cuốc đất trồng cây?
Làm sao Thy có thể chấp nhận được chàng trai luôn điềm đạm, oai phong trong những bộ vest đen, hay phong bụi trong những chiếc jean rách gối, bí ẩn nón kết che nửa mặt nay lại gầy gò trong bộ đồng phục tù nhân?
Và làm sao Thy có thể chấp nhận được một điều rằng mình chỉ được phép đứng nhìn mà không thể chạy đến ôm chầm lấy con người ấy?
– Ê! Làm gì mà cứ ở lì chỗ đó thế hả? Qua đây phụ tụi này coi.
Bỗng, có một tên tù nhân khác nói vọng ra chỗ Minh Đăng với giọng điệu hóng hách. Khiến anh ngẩng lên, không nói không rằng, chỉ lẳng lặng cầm cuốc đến bên chỗ hắn. Lúc ấy, Thiên Thy vội nấp vào bức tường vì sợ Đăng nhìn thấy. Cô hiểu, nếu bây giờ Minh Đăng nhìn thấy Thy sẽ chỉ càng khiến anh tổn thương hơn mà thôi.
Nhưng được quan sát Minh Đăng như thế này đối với Thy là đủ lắm rồi. Chàng trai của cô vẫn rất mạnh mẽ và kiên cường. Không hề uể oải hay chán chường như Thy nghĩ. Anh vẫn đang cố gắng sống tốt ngay cả khi ở những nơi tồi tệ nhất.
Có lẽ, vì quá lo lắng mà Thiên Thy đã quên mất Minh Đăng là chàng trai vẫn có thể mỉm cười với cô ngay cả khi bị chiếc mô tô nào đó quẹt vào chân, chảy máu ròng ròng. Có thể vì Thy mà bất chấp tất cả với bọn hút chích để rồi bị đánh gãy chân. Có thể liều mạng sống – chết lấy thân mình ra để bảo vệ sự an toàn củaThy một cách tuyệt đối. Và… luôn cố gắng vượt qua những cú shock kinh hoàng nhất dù là rất đớn đau. Vậy nên chắc chắn Minh Đăng cũng sẽ tự biết cách để tập sống bình thản với nỗi oan ức nghiệt ngã này. Khi mà trước mắt Thy là một chàng trai đang lao động rất chăm chỉ và siêng năng.
Có lẽ, Minh Đăng của cô bây giờ đã là một kẻ biết thở mặc cho hàng vạn nỗi đau đang nhấn chìm.
“Minh Đăng! Anh tuyệt lắm! Thực sự rất tuyệt”
Nhưng rồi, đôi mắt buồn khẽ nheo lại một cách đầy khó hiểu, thương Minh Đăng bao nhiêu, Thiên Thy càng căm thù những kẻ hại anh bấy nhiêu. Vì giờ đây trên khắp các mặt báo đều có hình ảnh của Đăng và những con – cáo – già của tập đoàn Hoàng Minh. Bao nhiêu tội lỗi và trách nhiệm, chúng đều đùn đẩy đổ hết lên đầu Minh Đăng. Có lẽ đó cũng chính là động lực khiến Minh Đăng cố gắng sống tốt qua từng ngày, để một lúc nào đó anh sẽ đứng lên và lật đổ ván cờ đầy bất công…
Đang thẫn thờ nhìn chàng trai siêng năng với cây cuốc giản dị, Thiên Thy bỗng giật mình vì chiếc điện thoại trong túi đột ngột rung lên. Sau khi nghe điện thoại, đôi chân chần chừ một vài phút rồi chạy thót đi, không quên nhìn Minh Đăng lần cuối. Đáng tiếc thay, đúng lúc đó chàng trai có tấm lưng dài rộng lại ngẩng lên, bắt đầu bước vô con đường nhỏ với vẻ nghi ngờ vì suốt từ nãy đến giờ, anh luôn cảm nhận được đâu đây có một đôi mắt nào đó đang theo dõi mình.
Nếu em chậm hơn phút.
Nếu anh nhanh hơn một giây.
Ta lại chìm ngất ngây…
Trong biển ngàn nỗi nhớ.
(Hải Vũ)
o0o
– Thiên Thy! May quá cháu đến rồi. – Ông Thành, chủ quán Ciao Cooffe vội vàng chạy ra mừng rỡ khi nhìn thấy Thy vừa đến ngoài cổng. – Cháu cố gắng giúp bác lần này nhé.
– Rốt cục là có chuyện gì vậy bác?.
– Hôm nay quán có tiết mục độc tấu piano mà mặc nỗi pianist lại đột nhiên gọi cho bác xin hủy. Hủy làm sao được mà hủy. Quán đã lỡ hứa hẹn quảng cáo rầm rộ với khách rồi bây giờ mà hủy sẽ rất mất uy tín. Bác nghe Trúc Anh nói cháu học piano… cho nên mới nhờ cháu đến đây giải vây đó.
– Nhưng mà cháu thực sự chỉ mới học có mấy tháng thôi. – Thy ngạc nhiên hết mức có thể.
– Không sao. Cháu cứ đánh bài nào cháu biết là được. Bác không yêu cầu cháu đánh hay đâu chỉ cần dùng hết khả năng là đủ rồi.
– Nhưng mà…
Thiên Thy chưa kịp định hình được chuyện gì đang diễn ra, thì đã bị bác Thành đẩy vào sâu trong quán, đến gần bậc tam cấp, nơi đặt chiếc piano trắng tinh thân quen.
– Nhưng mà cháu đang mặc đồ bình thường, làm sao có thể…
– Không sao. Không sao. Như thế sẽ càng thú vị hơn mà.
Loay hoay một hồi, cuối cùng Thiên Thy cũng bị đẩy ra bậc tam cấp trong bộ dạng ngu ngơ nhất có thể. Đến bây giờ cô vẫn không thể định hình được chuyện gì đang xảy ra. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh và đột ngột tựa như cơn mưa rào đổ ập xuống đầu không hề báo trước. Trái tim Thy cũng vì thế mà đập lên từng hồi trống mạnh như muốn văng ra khỏi lồng ngực.
Thời gian này, Thiên Thy chỉ chơi đàn bâng quơ thì được chứ bảo cô lên sân khấu biểu diễn cho hàng chục người xem thì làm sao cô có thể? Phải đối mặt với bao nhiêu đôi mắt đang dán chặt lên người mình, Thiên Thy dù cố gắng đến đâu cũng không thể giữ được bình tĩnh. Hai bàn tay bấu lấy nhau run lên cầm cập làm thì sao đánh đàn được đây?
Nhưng trái ngược với sự bối rối tột độ của Thiên Thy, tất cả mọi người ngồi dưới kia đều có vẻ thích thú với cô bé đang đứng trên sân khấu với chiếc jean bạc màu và áo sơ mi xanh đen cá tính. Một vài người tỏ vẻ không tin cô gái này là một pianist. Một vài người thì mong được xem cô bé có phong cách “bụi bặm” này sẽ chơi đàn như thế nào đây. Bởi từ trước đến nay họ chưa bao giờ thấy pianist nào có phong cách ăn mặc “bụi” như thế. Và một vài người tỏ ra khá khó chịu khi phải chờ đợi quá lâu.
– Thiên Thy! Mau chào khán giả và chơi đàn đi.
Tiếng bác Thành nhắc nhỏ ở phía dưới bậc tam cấp như hồi chuông giúp Thiên Thy thoát khỏi cơn mơ màn choáng ngợp vì đám đông. Cô vội vàng cúi chào khán giả rồi đến bên cây đàn với điệu bộ đầy bối rối, lập cập.
Cuối cùng, tiếng trống trong tim Thy đã đập nhẹ hơn khi không phải nhìn thấy những đôi mắt lạ lẫm đang dán chặt lên người mình. Cô từ từ lấy lại bình tĩnh để rồi nhận một điều thú vị: Đây chính là cơ hội tốt nhất mà Thượng Đế bất ngờ dành cho cô. Chẳng phải Thy vẫn mong mình sẽ nhanh chóng thế chỗ Minh Đăng đó sao? Hơn nữa trước kia, Minh Đăng cũng rất hay chơi đàn ở đây. Muốn thế chỗ Minh Đăng, thì trước tiên phải tập quen với những bầu không khí như thế này. Phải tập chịu áp lực từ phía đông gọi là khán giả. Để từ đó sẽ từ từ với tới tầm cỡ của Minh Đăng. Đúng. Phải cố gắng hết sức. Tất cả là vì đôi tay tài hoa bạc mệnh ấy.
Giống hệt như lần đi thi đại học căng thẳng vừa qua, Thiên Thy cũng khẽ nhắm mắt lại và hít thật sâu cho không khí tràn đầy lồng ngực, rồi những ngón tay run run bắt đầu đặt lên phím trắng. Bản nhạc cô luyện tập nhiều nhất bắt đầu vang lên trong sự theo dõi của bao người. Phải. Đó chính là “Love Is Like A Flower”. Một bản nhạc lãng mạn nhưng không kém phần réo rắc khiến trái tim Thy chợt rung lên từng hồi. Bản nhạc ấy đã gắn liền với biết bao kỉ niệm tuổi thơ của cô và Minh Đăng.
Bỗng chốc, tất cả hình ảnh của Minh Đăng lại hiện về trong tâm trí Thy như một cuộn phim quay chậm. Từ hình ảnh của anh trai dễ thương học chung trường thuở nhỏ, cho đến hình ảnh chàng trai đang mặc bộ đồng phục tù nhân cô vừa thấy. Tất cả, như hoà theo từng phím đàn rồi phát ra những âm thanh trong trẻo. Cho đến bây giờ Thiên Thy vẫn không tin là chính cô đang tự tay chơi bản nhạc mà Minh Đăng thích nhất cho hàng chục người nghe. Mặc dù đây chỉ là một quán café nhỏ, nhưng Thiên Thy có cảm giác mình đã được thay thế Minh Đăng. Dù tiếng đàn của cô chẳng thể nào mang ra so sánh với chàng nghệ sĩ tài hoa ấy.
Lúc đó, Thiên Thy bỗng thấy trái tim mình rung động rất nhiều. Và đập theo từng nhịp điệu được phát ra.
Lúc đó, Thiên Thy biết, mình đã chơi bản nhạc ấy bằng cả trái tim.
Lúc đó, cô bỗng thấy mình yêu thương những âm thanh ấy, những phím đàn ấy vô cùng.
Phải rồi. Vì Thy yêu Minh Đăng, nên cô cũng sẽ yêu tất cả những thứ mà anh ấy yêu. Trong đó có điệu nhạc này. Trong đó, có piano. Chỉ là tình yêu của cô với piano bây giờ mới được đánh thức. Chỉ là bây giờ Thiên Thy mới nhận ra điều đó khi cô gạt phăng những áp lực mang tên “bù đắp” để chơi đàn với cả trái tim. Cho mình một cơ hội để âm thanh hoà vào từng nhịp thở.
Lúc ấy. Phút giây ấy. Thiên Thy biết, mình đã yêu piano. Chắc chắn là không nhiều như Minh Đăng, nhưng đủ để cô gắn bó với nó kể từ bây giờ trở đi.
Mang trong mình trái tim thổn thức theo từng âm điệu réo rắc của bản nhạc, đôi tay vẫn còn một chút run đang dần đi đến những âm điệu cuối cùng. Bản nhạc lãng mạn nhưng không kém phần réo rắc cuối cùng cũng kết thúc trong không khí yên lặng đến ngạt thở. Vô tình nuốt chửng cô gái nhỏ vào khoảng không sợ hãi và hồi hộp.
Vì lúc đó, không hề có một tràng pháo tay nào vang lên.
Không có bất cứ một tiếng động nào cả.
Chậm rãi nhìn xuống khán giả, Thiên Thy lại cảm thấy đầu óc trống rỗng khi tất cả mọi người đều nhìn cô bằng đôi mắt to tròn ngạc nhiên nhất có thể.
Như vậy nghĩa là gì?
Hay là họ chưa bao giờ thấy người nào chơi đàn dở tệ như cô?
– THIÊN THY! CẬU GIỎI LẮM!
– EM THẬT SỰ BỊ SHOCK ĐÓ, THY ƠI!
– TUYỆT LẮM! EM GÁI À!
Bỗng chốc, những tiếng hét bất ngờ vang lên khiến Thiên Thy giật nảy mình. Theo phản xạ, cô nhìn theo hướng phát ra những giọng nói quen thuộc ấy và suýt té ngửa khi thấy Trúc Anh, Bảo Duy, Tiến Hào đang ngồi ở góc quán. Có cả ba cô nữa.
Chưa kịp suy nghĩ được điều gì hơn, ngay sau đó, Thiên Thy đã bị choáng ngợp bởi những tràng pháo tay bắt đầu nổ ra. Bây giờ, khắp cả quán café như được khoác lên một bầu không khí rộn ràng trái ngược với những phút giây yên lặng không một tiếng động trước đó.
Vì sao ư? Vì họ chưa bao giờ thấy một pianist nào đặc biệt nhứ thế. Có thể đây là một bản nhạc không hề hoàn hảo, ngược lại nó còn thua xa những bản nhạc mà họ được nghe trước đó khi đến quán. Nhưng chưa bao giờ họ bị cuốn vào bản nhạc một cách trọn vẹn như thế này. Phải nói là có một sức hút kì lạ toát ra từ cô gái kia, khiến mắt họ chẳng thể rời, tai họ chẳng thể nghe thấy bất kì tiếng nào khác ngoài tiếng đàn. Và đôi khi trái tim còn rung lên theo từng âm điệu.
Nhưng thực ra, chẳng có điều gì đặc biệt khó hiểu cả. Đơn giản là vì họ được nghe một bản nhạc được phát ra bằng cả trái tim và sự rung động, nên mới cảm thấy đặc biệt như thế. Người ta nói cái gì bắt đầu từ trái tim sẽ đi đến trái quả là không sai chút nào.
Bàng hoàng đứng lên trong sự hoan nghênh yêu thích của tất cả mọi người, Thiên Thy hoang hoải nhìn những tràng pháo tay nhiệt liệt ở dưới. Trong đó, có cả những người thân yêu mến của cô. Rốt cục, đây là sự thực hay chỉ là mơ?
Và tất nhiên, Thiên Thy cũng không thể nào biết đây là một “âm mưu có chủ đích”. Thực ra chẳng có buổi biểu diễn nào cả. Lại càng không cuộc lỡ hẹn của pianist nào cả. Tất cả chỉ là giả, riêng chỉ có những tràng pháo tay dưới kia mới là thực sự.
Vì đây chính âm mưu của cặp đôi Trúc Anh và Bảo Duy. Họ đã nghĩ ra trò này khi thấy sự mong mỏi được làm nghệ sĩ của Thiên Thy. Nhưng cả hai đâu biết rằng chính họ đã làm một việc hết sức lớn lao, đó là vô tình giúp Thy nhận ra tình yêu của mình với piano – một nửa linh hồn của chàng trai cô yêu.
“Minh Đăng! Em nhất định sẽ đi đến cuối con đường này, vì cả hai chúng ta”
——————————————————
Đây mới chỉ là mở đầu cho những ngày chờ mưa rơi thôi nhé. Phần hai, các bạn sẽ biết ý nghĩa của tên truyện. Nói thật là chap này mình ko hài lòng như các chap trước. Nhưng sửa tới sửa lui vẫn thế Mong sẽ không làm các bạn thất vọng.
—