Đọc truyện Chờ Ngày Mưa Rơi – Chương 38: Người duy nhất có thể bảo vệ
Chap này, Bảo Duy đã quay trở lại với chúng ta…
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
– Bây giờ em phải về, hình như đang có chuyện lớn đang xảy ra – Thy vội vàng nói rồi đứng lên.
– Không được! Bây giờ em xuất hiện trước mọi người chỉ gây thêm rắc rối. Anh nghĩ ngoài kia chắc phải có chừng hai chục tên nhà báo đang săn lùng em. Hôm nay, em phải ở đây để dập tắt dư luận, nhà anh là nơi kín đáo và an toàn nhất.
Minh Đăng tuy lo lắng, nhưng vẫn giữ được nét cương nghị như ra lệnh khiến Thiên Thy phải nghe theo.
– Cậu John nói đúng đó, tốt nhất cô không nên xuất hiện bây giờ
Người quản lí cũng vừa nói vừa đưa cho Thy một tạp chí có khuôn mặt cô và Minh Đăng ngay trước bìa với nhan đề to đùng: “NGHI ÁN JOHN VÀ CÔ GÁI LẠ MẶT DÍNH DÁNG ĐẾN THÀNH PHẦN TỆ NẠN XÃ HỘI”
Thy nhíu mày, đón lấy tờ báo rồi ngước lên hỏi Đăng:
– Anh cũng sẽ ở đây chứ?
– Không! Bây giờ anh phải đi giải quyết vấn đề đó. Em không được đi đâu đấy. Dù cho có ai gọi điện nói gì đi nữa thì cũng không được nghe theo. Nhớ chưa?
– Nhưng mà chân anh…
Chưa kịp để Thiên Thy nói hết câu, Minh Đăng đã ra lệnh cho người đàn ông dìu anh vào xe và nhanh chóng biến mất cùng chiếc xe đen sang trọng, bỏ lại Thiên Thy vẫn đứng đó nhìn theo với đôi mắt lo lắng, tiếng sóng biển giận giữ càng làm lòng cô thêm hoang hoải.
Ngồi trong xe, Minh Đăng không khỏi lo lắng. Giấu Thiên Thy ở nhà anh liệu có an toàn một cách trọn vẹn? Bỗng, chiếc điện thoại trong bọc quần rung, Đăng lấy ra xem rồi chần chừ trước màn hình thông báo. Điều anh e ngại nhất cũng đã đến…
– Alo! – Đăng mệt mỏi nghe máy…
– Mày đang ở đâu thế hả? Chuyện này rốt cục là sao? Con bé đó là ai? – Tiếng người đàn ông giận dữ, hét lên trong điện thoại.
– Con đang giải quyết mọi chuyện. Ba đừng loạn xì ngầu lên như vậy nữa- Giọng Đăng chán nản.
– Tao không biết, mày làm sao thì làm, nhưng đừng để ảnh hưởng đến công ty. Còn con bé kia, tao cấm mày dính dáng đến nó nữa.
– Đủ rồi, con cúp máy đây.
Vứt chiếc điện thoại sang ghế bên một cách thô bạo, Minh Đăng dựa đầu vào ghế thở ra một hơi dài mệt mỏi…
– Giám đốc, bây giờ chúng ta đi đâu?
– Đi đến “nơi sinh ra những đứa con rơi”
Chiếc xe tăng tốc, chạy nhanh hơn và thoát khỏi đường biển, chẳng mấy chốc đã đỗ ngay trước một toà nhà cao ngút trời.
Người đàn ông mở cửa xe…
– Nếu khó quá, thì hãy đánh vào điểm yếu – Minh Đăng ngồi trong xe, giọng khàn khàn ra lệnh.
– Vâng, tôi biết rồi!
Thực ra, người đàn ông tự xưng mình là người quản lí của John với Thiên Thy chính là trợ lý đắc lực của anh trong công ty, kể cả việc công đến việc tư… Và chính xác thì trước khi xảy ra những chuyện rắc rối này, ông ấy đã từng gặp Thiên Thy – cô gái ngang nhiên đá vào chân giám đốc trước mặt ông.
“Cốc! cốc!”
– Vào đi – tiếng nói từ trong căn phòng vọng ra…
Người đàn ông bước vào, trên tay cầm một chiếc vali đen hình chữ nhật. Trong căn phòng là một người thanh niên cũng còn khá trẻ…
– Mời ông ngồi – cậu ta lịch sự.
– Chắc cậu cũng biết tôi đến đây để làm gì …
– Có liên quan đến bài báo nào sao? – Dường như cậu ta đã quá
quen với việc có người đến đây để xin rút lại những bài báo đã đăng.
– Phải. Hãy đốt cháy hết những bài báo có liên quan đến John và cô gái lạ.
– Nếu không thì sao?
– Thì tôi nghĩ toà soạn của cậu sẽ không hoạt động bình thường
đâu. Hãy đính chính lại tất cả sự việc.
– Bây giờ các người đang hù tôi sao? Tôi còn đang nắm trong tay một tin mật hết sức quan trọng của mấy người đây… – Bỗng dưng cậu ta đổi thái độ, có chút đểu trong giọng nói.
– Tin gì? – Người đàn ông nhíu mày…
– Nghe nói John đang là giám đốc của công ty nhỏ nào đó? Chuyện này là thật chứ?
Cậu ta vừa cười vừa nói, nhìn sâu vào đáy mắt đối phương, vẻ đắc chí hiện rõ trên khuôn mặt. Thế nhưng chỉ vài giây sau, nụ cười của cậu ta đã đứng hình vì câu nói nhỏ nhẹ, chỉ đủ để cho cậu nghe thấy.
– Nắm bắt thông tin tốt đấy, nhưng chưa đầy đủ lắm. Chính xác là John đàng điều hành một công ty, nhưng công ty ấy không hề nhỏ. Và tôi cũng nghe nói mặt bằng của tòa soạn đang thuê đây cũng là của công ty đó. Nói như thế, chắc cậu biết đó là công ty nào rồi chứ…
Trong khi đó tại căn nhà ở biển…
Thiên Thy đang ngồi trên ghế salon, tay cầm chặt tờ báo, lật qua lật lại những trang ảnh có mặt cô và Đăng cùng những tên hút chích hôm đó. Hình ảnh đúng là người thật nhưng những chi tiết trong báo mang tính kích thích rất nhiều. Kiểu như “chúng tôi không ngờ John lại có thể dây dưa với hạng người như thế” hoặc “Sau khi giải nghệ, John bỗng hoá côn đồ”, “Nghệ sĩ hay lưu manh?” Ngoài ra, còn có những nội dung nhắc đến Thy với tư cách là “cô gái lạ mặt” hay “nữ sinh đánh nhau giữa phố với John”
Đọc qua những dòng chữ ấy mà Thy có cảm tưởng như những người viết ra bài báo này đều muốn dùng những từ nặng nề nhất, khiêu khích nhất dành cho Minh Đăng. Họ như muốn dìm tên tuổi của anh vào tận dưới đáy để không còn cơ hội ngóc lên.
Đã thế, chiếc điện thoại đặt trên bàn không ngừng reo, khiến lòng dạ Thy lại càng không yên. Từ lúc cô cúp máy ngang chừng với Bảo Duy thì không biết bao nhiêu cuộc gọi nhỡ từ cậu… Nhưng vì lời dặn của Minh Đăng, mà Thy không dám nhấc máy, chẳng biết từ khi nào cô lại trở nên ngoan ngoãn như thế…
Vậy mà chiếc điện thoại vẫn cứ réo rắc, như muốn trêu tức Thy, và cô đã đầu hàng, chịu thua.
– A lo! – Thy nghe máy…
– Chị đang ở đâu vậy, em sẽ đến đó với chị? – Giọng Bảo Duy gấp gáp…
– Chị đang ở một nơi rất an toàn, không cần lo cho chị đâu.
– Chị đang ở với John? – Duy hạ thấp giọng.
– Không, không phải – Thy liền thanh minh, trực giác nói với cô không nên nhắc đến Minh Đăng trước mặt cậu…
– Em biết chị ở đâu rồi. Đợi em.
Bảo Duy cúp máy sau câu nói cụt lủn, khiến Thiên Thy càng lo lắng thêm. Rốt cục thì cậu em đang nói đùa hay nói giỡn. Còn Minh Đăng tại sao lại đi mãi vẫn chưa về? Bỗng dưng, Thy thấy lo cho vết thương anh thật nhiều…
Nửa giờ sau…
“Cốc! cốc”
Có người gõ cửa. Từ lúc Minh Đăng rời đi, Thiên Thy cũng đã đóng kín mít cửa của ngôi nhà, như để thêm cảm giác an toàn hơn. Nghe tiếng gõ cửa, Thy mừng rỡ chạy ra mở vì nghĩ là Minh Đăng…
– Bảo Duy? Làm sao em biết được… – Thy ngỡ ngàng đến bang hoàng…
– Đi thôi, đừng nói nhiều- Duy nhanh chóng kéo tay Thy lôi đi …
– Buông chị ra!
Mặc cho Thy đang hét to ngay bên cạnh, Bảo Duy vẫn làm như không biết gì, cậu vẫn kéo cô đi trên cát mịn.
– Duy! Em đang làm gì vậy? – Thy hất mạnh bàn tay đang nắm chặt của Bảo Duy, khiến cậu quay lại nhìn cô với đôi mắt nheo lại…
– Chị có biết bây giờ cả trường, à không, cả nước này đang nói gì về chị không – Duy hạ thấp giọng.
– Chị không quan tâm – Thy cương quyết…
– Tại sao? Là vì hắn ư? – Duy tiến sát gần Thy hơn.
– Anh ấy có tên gọi và lớn hơn em đấy Duy.
Lần đầu tiên trong đời, Duy thấy Thiên Thy cương quyết bênh vực một người con trai đến thế. Cậu nhìn ra biển khơi, rồi bật cười thành tiếng…
– Rốt cục thì hắn đã làm gì chị thế?
– Đừng gọi bạn chị là hắn – Thy cứng giọng, nhưng chẳng ảnh hưởng gì đến Duy.
– Bỏ thuốc mê? Bùa chú? Hay giở chiêu trò gì với chị mà khiến chị THAY ĐỔI NHIỀU ĐẾN THẾ HẢ?
Bảo Duy dần lớn tiếng, khiến Thy sững người bất ngờ, nhưng rồi cậu cũng cố gắng dịu giọng lại.
– Đi thôi, không nói nhiều với chị nữa.
Duy nén cơn giận, tiếp tục kéo Thy đi. Nhưng chân cậu chưa kịp bước đến bước thứ hai thì đã khựng đứng lại vì thấy chiếc ô tô đen loáng đang chạy đến trước mặt. Minh Đăng về.
Đăng mở cửa xe bước ra, Thiên Thy liền buông tay Duy rồi chạy đến bên anh.
– Mọi chuyện ổn chứ? Chân anh có lên cơn đau không? – Thy lo lắng hỏi Đăng tới tấp.
Bảo Duy thấy thế chẳng biết làm gì hơn ngoài việc nở một nụ cười méo mó, trông thật khó coi.
– Sao cậu ấy đến đây được – Đăng hỏi Thy, nhưng đôi mắt đang dán chặt vào cậu em trước mắt.
– Em không biết. – Thy cũng nhìn Duy, mà trả lời Đăng…
Nhưng Duy đã cắt đứt những suy nghĩ của hai người, cậu nhanh chóng bước đến bên Minh Đăng và Thiên Thy, giải thích.
– Tôi đến đưa chị Thy về, không thể để chị ấy ở đây mãi được.
– Tại sao? – Minh Đăng nghiêng đầu hỏi…
– Chị ấy cần xuất hiện để thanh minh, không thể cứ trốn tránh ở đây được.. Anh có biết mọi người đang nói gì về Thy không? – Duy cố giữ giọng đều đều…
– Cái tôi quan tâm không phải là mọi người nghĩ gì về Thy, nhưng điều quan trọng là bây giờ Thy xuất hiện, chắc chắn cô ấy sẽ bị làm phiền bởi rất nhiều người? Hãy cứ để Thy ở đây một thời gian đi.
– Anh lấy tư cách gì mà bắt chị ấy ở đây – Duy rít qua từng kẽ răng…
– Là người duy nhất có thể bảo vệ được Thy.
Bảo Duy không nói gì trước câu nói nhẹ tênh ấy, cậu nắm tay thật chặt trong bọc quần, hận không thể đấm thẳng vào mặt Đăng vài cái cho đỡ tức. Hắn có quá tự tin không khi nghĩ mình là người duy nhất bảo vệ được Thy?
– Thôi! Anh mệt rồi, hai chị em cứ thong thả nói chuyện với nhau đi. Anh vào nhà nghỉ chút.
Minh Đăng điềm tĩnh nói với Thy rồi quay lưng bước vào nhà, người trợ lý thấy thế, vội vàng đến bên dìu anh lên những bậc tam cấp. Nhưng đi giữa chừng, anh đã quay lại…
– Duy! Trời cũng tối rồi, nếu được thì ở lại đây ăn cơm nhé…
Bãi biển vào buổi chiều tà mang vẻ buồn đến lạ. Trên hòn đá lớn ở gần bờ, có hai con người đang ngồi chông chênh trên đó…
– Bảo Duy! bây giờ chị thấy em khác quá – Thy nói nhẹ, mắt cô nhìn xa xăm nơi đại dương.
– Chị cũng vậy.
– Em thấy đó, Đăng rất tốt! Anh ấy đã cứu mạng chị rất nhiều lần. Nhưng không hiểu sao chị luôn thấy em ghét Đăng.
– Chẳng có ai là không ghét tình địch cả – Duy đáp gọn lỏn..
– Em vẫn cố chấp như thế sao?
– Có gì sai ư? Em đâu bắt chị phải đáp trả tình cảm của em?
– Nhưng chị mệt mỏi với tình cảm ấy. Cũng thấy rất có lỗi – Giọng Thy nhỏ dần.
– Chỉ cần chị cứ ở yên đây, đừng đi đâu khỏi cuộc đời em là được rồi.
Trong căn phòng đầy “sao” tỏa sáng, Minh Đăng ngồi bên bệ cửa sổ, phóng tầm mắt xa xăm về phía hai con người đang ngồi trên tảng đá ngoài kia. Lòng anh chợt thắt lại khi nghĩ đến tương lai phía trước. Chắc hẳn, nó sẽ rất chông gai và liệu anh có thể mãi ở bên cạnh để bảo vệ Thy như bây giờ?
– Giám đốc, cậu không thấy gì lạ sao?
Tiếng nói của người trợ lý vô tình cắt ngang dòng suy nghĩ của Đăng.
– Chuyện gì?
– Cậu bé đó! Tôi thấy cậu bé đó khá quen, có nét nét tựa như Tiến Hải.
Minh Đăng chau mày, phóng tầm nhìn kĩ hơn về phía Bảo Duy đang ngồi.
– Ý chú nói, cậu nhóc đó chính là con trai của chú Hải? Là cậu bé tôi đáng kiếm tìm sao?
– Chỉ là có cảm giác cậu ta giống giống Hải một chút…
“Tiến Duy…, Bảo Duy”
Hai cái tên ấy bỗng xuất hiện trong đầu Minh Đăng, nó luẩn quẩn lấy anh mãi không tha. Minh Đăng nheo mắt lại, khẽ thở ra một hơi dài….
– Vậy chú để ý cậu bé Bảo Duy đó giúp tôi, đồng thời cũng điều tra về quá khứ luôn.
– Vâng! Tôi biết rồi.