Đọc truyện Chờ Ngày Mưa Rơi – Chương 29: Tình yêu hay thói quen?
Tiến Hào ngồi được chốc lát thì bị mẹ gọi về có việc bận, còn lại Bảo Duy vẫn ngồi đó với vẻ mặt chán đời, tay xoay xoay chiếc điện thoại, nửa muốn bấm số gọi, nửa muốn không. Duy luôn nhớ đến lời nói có chút “lạnh” của Thiên Thy khi cậu cố gắng giữ cô trong lòng vào hôm trước.
“Duy! Hãy phân biệt đâu là tình cảm thật sự và đâu là thói quen của em”
Thiên Thy nói như thế nghĩa là ý gì? Là thói quen? Ừ thì cậu quen ở bên cạnh Thy từ nhỏ đến lớn, ừ thì cậu quen cái cách Thy quan tâm đến cậu và chỉ một mình cậu mà thôi. Ừ thì Duy chỉ muốn Thy là của cậu. Như thế chưa phải là yêu sao? Duy không cần biết! Chỉ cần cậu có người con gái cậu muốn thì tất cả những chuyện còn lại đều không quan trọng nữa. Thói quen thì đã sao? Nó khác tình yêu ở chỗ nào chứ?
Duy đứng dậy rời khỏi ghế, cậu vô tình nhìn thấy chiếc đàn piano trắng được đặt kiêu hãnh trên bậc tam cấp của Ciao café. Nó khiến Duy nhớ đến kẻ mà cậu căm thù nhất trên đời. Hắn đã ở rất gần cậu mà cậu lại không biết, cứ dò la tin tức của hắn trong vô vọng. Nào ai biết hắn chính là John – một người nổi tiếng mà ai cũng biết. Nhưng Duy có đời nào quan tâm đến thế giới giải trí ấy đâu. Nếu như hắn không về trường cậu để biểu diễn thì chắc Duy vẫn sẽ mãi “mò kim đáy bể” Đúng! Là hắn tự tìm đến Duy. Hoàng Minh Đăng- kẻ khiến cậu thành đứa mồ côi. Nhưng điều Duy lo lắng không yên đó chính là mối quan hệ mập mờ giữa Thiên Thy và Minh Đăng. Rốt cục thì họ có mối quan hệ gì với nhau cơ chứ.
Ở Ciao café, trong nắng trời vốn dĩ đã rất nóng, người ta thấy một cậu trai đứng gần chiếc đàn piano có đôi mắt còn nóng hơn cả mặt trời.
Trong khi đó tại một nơi khác. Chiếc BMW dừng lại trước ngôi biệt trên nền cỏ xanh mượt, Thiên Thy tháo dây an toàn và mở cửa xe, nhưng chưa kịp bước ra đã bị Minh Đăng giữ lại.
– Em đánh rơi điện thoại trên đồi này.
– Ủa, lúc nào? Sao em không biết?
– Lúc em bị “say” ấy.
Thiên Thy mở to đôi mắt nhìn Minh Đăng khó hiểu, cho đến khi nhìn thấy nụ cười mỉm mang một chút đểu của anh xuất hiện, mới nhớ đến chuyện cả hai đã nhìn nhau say đắm như thế nào khi ở trên ngọn đồi xanh. Cô cầm lấy điện thoại, bối rối bước ra khỏi xe và đi thẳng vào nhà không thèm ngoảnh lại nhìn Đăng lấy một cái, cốt cũng chỉ để cho ai kia không nhìn thấy đôi má đang đỏ lên như quả gấc của mình.
Đợi đến khi Thiên Thy bước hẳn vào trong nhà là chiếc BMW lao đi thật nhanh trong làn gió lộng. Thy vừa đi lên phòng vừa suy nghĩ lung tung, mặt cô vẫn chưa hết đỏ, trong đầu luôn thắc mắc vì sao Minh Đăng lại biết nhà mình.
– Cái gì? con tính xin vào làm ở Hoàng Minh sao? Không được. Mẹ cấm!
Vừa mới đặt chân lên lầu hai, Thy đã nghe thấy tiếng bà Mỹ quát oang oang trên tầng ba, chắc là do không đóng cửa phòng.
– Mẹ…
– Không nói nhiều, con chỉ cần tập trung vào Phong Cường là được rồi. Biết chưa?
– Lần này con sẽ không làm theo ý mẹ nữa đâu. Con quyết rồi. Nhất định sẽ vào Hoàng Minh.
Lời nói lớn tiếng của Tiến Hào khiến Thiên Thy thấy thú vị, từ nhỏ đến lớn Tiến Hào lúc nào cũng ngoan ngoãn vâng lời cả mẹ lẫn dượng vậy mà hôm nay cũng biết lớn tiếng cãi lại. Trở về với phong cách kiêu ngạo thường ngày, Thiên Thy nhếch mép cười thầm trong bụng: “cũng biết cãi lại người lớn nữa sao? Lần đầu nghe mẹ con họ cãi nhau cũng thấy vui tai thật”
– Mày!…
– Mẹ đừng nói gì thêm nữa. Vô ích thôi!
Tiến Hào nhanh chóng rời khỏi căn phòng và đóng sập cửa lại. Anh bước xuống cầu thang thật nhanh thì nhìn thấy cô em gái không cùng huyết thống đang đứng đó.
– Thiên Thy?
Lờ qua Tiến Hào với vẻ mặt ngạc nhiên, Thiên Thy đi thẳng vào phòng toan đóng cửa nhưng đã bị Tiến Hào nhanh chóng chạy đến ngăn cánh cửa lại.
– Thiên Thy! Anh có chuyện muốn hỏi em…
– Chuyện gì?
– Em có quen biết với CEO của Hoàng Minh sao?
– Anh hỏi gì lạ thế? Nhưng Hoàng Minh là cái gì mới được chứ?
Trông bộ dạng ngẩn ngơ của Thiên Thy mà Tiến Hào cũng ngẩn người ra nốt. Thấy Thiên Thy không hiểu chuyện gì như vậy chắc là cô ấy không biết đến CEO của Hoàng Minh thật rồi. Quả là kì lạ!
– À, thôi, không có gì đâu! Em nghỉ đi!
Tiến Hào mang một mớ suy nghĩ lồng bồng trong đầu không có lối thoát mà trở về phòng mình. Đúng lúc Thiên Thy định đóng cửa thì bà Mỹ từ tầng ba vội vã bước xuống. Khỏi cần nhìn cũng biết khuôn mặt bà ta đang giận dữ thế nào, thấy Thiên Thy, bà Mỹ lại càng ngứa mắt hơn.
– Á! Con này, bây giờ mới vác xác về đây mà, dạo này khoái đi đêm nhi?
– Thì sao? – Thiên Thy chán nản nhìn mụ dì ghẻ.
– Con mất dạy! Đã hư thân mất nết mà còn vênh mặt lên à?
– Ăn nói cho đàng hoàng chút, mà tôi đi đêm là bà ngủ không ngon hay sao mà cứ phải bận tâm thế?
– Mày…!
– Mẹ!
Tiến Hào nhanh chóng bước ra và kéo bà Mỹ vào phòng mình khiến bà ta tức điên lên, nhưng vẫn cố gắng quay lại chửi rủa Thiên Thy.
– Tốt nhất là mày dọn đồ ra khỏi đây đi là vừa, ở đây làm gì chỉ thêm chật nhà thôi.
Thế đó, “gia đình” của cô là thế đó. Hỏi sao Thiên Thy không muốn về nhà. Dù người đang rất mệt mỏi nhưng Thy chẳng còn muốn ở lại đây một chút nào nữa, cô vào thay vội bộ đồ rồi tiếp tục rời khỏi ngôi nhà vốn dĩ không bao giờ dành cho mình. Ra đến cổng, Thy gặp ông Cường đang bước xuống chiếc ô tô đen sang trọng, nhưng cũng chỉ dừng lại nhìn nhau vài giây rồi cả hai cùng đi ngang qua với đôi mắt lạnh buốt. Trong suốt mấy năm qua, Thy và ba chỉ chạm mặt mà không hề nói chuyện bao giờ, và lần này cũng không ngoại lệ.
Chiều.
Đường xá vẫn cứ hối hả, lòng người vẫn cứ vội vã. Thành phố rộng lớn là thế mà không có chỗ cho một kẻ cô độc ẩn náu để tìm kiếm sự ấm áp. Phải chăng thế giới của kẻ cô độc chỉ có thể chính là bản thân họ mà thôi?
Có lẽ từ nhỏ đến lớn, nơi mà cho Thiên Thy được nếm trải cảm giác bình yên nhất chính là ngôi nhà gần biển. Thật kì lạ, chỉ mới gặp nhau cách đây có một tiếng mà bây giờ Thiên Thy cảm thấy nhớ Đăng, nhớ thật nhiều. Cũng có thể là do mỗi khi bên cạnh Đăng, cô không phải là cô như mọi ngày, không phải lúc nào cũng gồng mình lên để chịu những lời xỉ vả của mụ dì ghẻ, cái ánh mắt lạnh nhạt của ba… Và nỗi cô đơn có sẵn của bất cứ kẻ cô độc nào trên đời này cũng đều có. Đã là một kẻ cô độc thì chỉ có thể làm bạn với cô đơn mà thôi. Vậy mà khi bên cạnh Đăng, những thứ ấy vô tình hay hữu ý đã rời bỏ cô mà bay biến đi mất, chỉ để lại những bối rối, những nụ cười thầm và những lần tức điên lên khi bị anh chọc guê. Phải rồi, Thy chỉ nhớ anh giống như nhớ một người bạn. Một người bạn đủ “lớn” để cô có thể dựa vào mỗi khi mệt mỏi. Chỉ là tình cảm đơn thuần giữa những người bạn…
Và một lần nữa, Thiên Thy lại tự dối lòng mình về tình cảm mà cô dành cho người con trai mình yêu!
Những bước chân cứ thế vô thức đưa Thy đến nơi mà nó đã lập trình sẵn. Là Ciao café. Nơi này đã trở thành ngôi nhà thứ hai của Thiên Thy, ngoài việc làm partime ở đây ra thì không còn chỗ nào khác để cô có thể tất bật với công việc mà quên đi tất cả, dù chỉ là một chút.
Hôm nay Trúc Anh vẫn không đi làm, đã mấy ngày nay Thy chưa gặp cô bạn thân. Là Trúc Anh cố tình tránh né Thy, lí do vì sao thì có lẽ Thy có thể hiểu được, chính vì Bảo Duy. Bây giờ cứ nhắc đến cậu em là Thy lại thở dài thườn thượt, thật sự cô không biết phải làm cách nào để Duy có thể phân biệt được đây là tình cảm thực sự hay chỉ là thói quen ích kỷ. Thy cảm nhận được, cô như chỉ là một thói quen đối với cậu em, một thói quen ăn mòn thành tình cảm. Tình cảm ấy sẽ rất khó bền vững vì chỉ bắt nguồn từ thói quen… Một thói quen khó bỏ.
– Ê, nhìn kìa, kia có phải John không tụi bay?
– Đâu? Đâu?
– Thì cái anh đẹp trai đang đánh đàn đó.
– Ờ, nhìn giống John quá à! Chắc là ảnh rồi, nghe nói ảnh hay đi đến đây đánh đàn lắm đó nha…
Tiếng bàn tán xôn xao của những bạn gái ngồi gần đó vô tình chạm đến tai Thiên Thy khi đi ngang qua họ. Bây giờ Thy mới để ý đến người đang đánh bản nhạc nhẹ trên kia. Đúng là Minh Đăng rồi! Anh mặc chiếc áo sơmi trắng, quần tây đen trông rất lịch sự. Hơn hết là đang say sưa với từng phím đàn. Bản nhạc kết thúc trong tiếng vỗ tay của mọi người, chàng trai vừa chơi đàn đứng lên mỉm cười rồi biến mất sau cánh cổng trắng ở phía sau quán. Một cảm giác hụt hẫng khiến Thiên Thy khó chịu, cô nhíu mày rồi tiếp tục tất bật với công việc phục vụ của mình trong vô vàn thắc mắc.
– Hey!
Bỗng có người đặt tay lên vai khiến Thy giật mình, vội vàng quay lại, Thy thấy là một thanh niên cao ráo đội nón kết che gần hết nửa khuôn mặt, mặc áo thun mỏng và quần jean rách gối. Bên tai phải có một chiếc khuyên màu ngọc bích sáng lấp lánh. Trông anh ta rất bụi…
– Đi ăn gì không? Anh khao!
Một nụ cười xuất hiện trên môi cả hai, không ngượng nghịu, không lo toan, rất hân hoan và giản dị.
Đường phố vẫn cứ tấp nập kẻ qua người lại, nhưng bây giờ đối với Thiên Thy nó không còn vô tâm bỏ mặc một đứa con gái cô độc như lúc nãy nữa. Bởi giờ đây đi bên cạnh Thy là một người con trai cao ráo, lúc nào cũng đẩy cô vào phía trong còn anh dành đi phía ngoài bên cạnh dòng xe để cho Thy được an toàn hơn. Một hành động tuy rất nhỏ nhưng cũng đủ làm cho trái tim của kẻ cô độc cảm thấy ấm áp lạ kì. Không hiểu sao Thy thích Minh Đăng giản dị như thế này, cứ là nón kết đen che hết nửa khuôn mặt, cứ là áo thun ngắn tay mỏng manh, cứ là jean rách rối và cả chiếc khuyên tai màu xanh ngọc bích nữa. Nó làm Thy nhớ đến chàng trai nào đó đi theo cô từ phía sau và bị cô “chừng phạt” thật oan ức.
Nhìn họ rất vui vẻ, chỉ còn thiếu cái nắm tay là sẽ trở thành một đôi tình nhân trong mắt mọi người. Bỗng có cơn mưa đi ngang qua bắt đầu rơi. Là một cơn mưa nhỏ, những giọt mưa lấm tấm vương trên đôi vai nhưng không nỡ làm ướt áo của bất kì ai.
Minh Đăng vội lấy chiếc nón kết đen của mình đội cho Thiên Thy, cái nón khá hợp với bộ đồ không hề mang một chút nữ tính của cô.
– Chà! Đẹp trai quá.
– Em là tomboy mà.
– Đi vào mé trong kìa, đừng lấn đường của anh chứ.
– Chậc, người nhỏ mà cứ thích đi đường to.
– Nói ai nhỏ hả? Nhóc này…
Có một chuyện lạ là Thiên Thy lạnh lùng của chúng ta cũng biết giỡn đấy, ngược lại đang giỡn rất vui và không ngừng chêu chọc Minh Đăng, bằng cách lấn át phần đường đi của anh khiến anh xém chút nữa là văng ra khỏi vỉa hè. Hai người họ cứ tranh giành phần đường của nhau y như là hai đứa trẻ vô tư đùa giỡn.
Dưới làn mưa bay phất phới, có hai con người miệng cười rất tươi, trong lòng cảm thấy ấm áp lạ.
– Nhóc này lì nhở!
– Này thì nhóc này.
Thiên Thy dùng hết sức lực đẩy mạnh Minh Đăng ra khỏi vỉa hè, xuống lòng lề đường. Đúng lúc đó có một mô tô từ phía sau chạy ẩu đả lạng lách, rồ ra xì khói và quẹt vào người Minh Đăng một cái thật mạnh rồi nhanh chóng vút đi bỏ lại làn khói đen đặc từ ống bô. Vì bị đầu xe kia đâm trúng vào chân rất mạnh nên Đăng khuỵu xuống ngay lập tức, máu từ bắp chân túa ra ướt hết mảnh jean mỏng. Vì mọi chuyện xảy ra quá nhanh nên Thiên Thy chưa phản ứng kịp. Bây giờ cô mới hốt hoảng chạy đến bên Minh Đăng, máu càng lúc càng chảy nhiều và mặt Đăng càng lúc càng xanh.
– Minh Đăng! anh không sao chứ? Chết rồi, máu chảy ra nhiều quá, phải làm sao bây giờ?
Và trong một góc đường nào đó, có một đôi mắt im lặng quan sát tất cả, nhìn thấy tất cả. Đôi mắt ấy có màu mắt nóng hơn cả mặt trời.