Đọc truyện Chờ Ngày Mưa Rơi – Chương 2: Học sinh ngoan?
Nắng xuyên qua các kẽ lá, tinh nghịch nhảy múa trên những đôi chân vui tươi của các học sinh bước tới trường. Ngày đầu tuần, Hernman thật rộn ràng khi chuẩn bị làm lễ chào cờ. Nhưng hôm nay, các anh chị khối 12 đã nhường hết sự năng động, vui tươi của một tuần mới cho các em cấp dưới khi mà các đàn em cứ chạy lăng xăng nô đùa còn mình thì cứ ôm khư khư tờ đề cương Lịch Sử dài đến hai tờ A4 mà tranh thủ “ngấu nghiến” trước và trong giờ chào cờ.
Hernman là một ngôi trường lớn nhất thành phố, điều đặc biệt ở đây là trường nhận dạy từ mầm non đến cấp 3. Thế nên khỏi phải nói diện tích ở đây rộng đến mức nào. Ngôi trường được chia thành nhiều dãy nhà lớn nằm riêng biệt trong một khuôn viên vĩ đại. Mỗi khu nhà là một cấp độ khác nhau. Và tài sản chung của bốn cấp là một sân trước thật to lớn dùng để tổ chức các buổi diễn văn nghệ và lễ chào cờ vào đầu tuần. Sân trước rộng lớn là thế mà giờ đây đã bị những tấm áo trắng che phủ kín mít, xếp hàng thẳng tắp, đứng nghiêm trang trước lá cờ đang bay phất phới. Từ trên cao nhìn xuống, sân trường như được phủ một tấm vải trắng khổng lồ vậy.
Giờ chào cờ kết thúc. Trống đánh báo hiệu bắt đầu vào tiết hai. Trên các dãy hành lang, sau khi ngụt ngụt từng lớp học sinh đi ngang qua thì lại trở nên vắng vẻ chỉ có lác đác vài bóng người qua lại, đó là các thầy cô đang đi tìm phòng để canh thi vào giờ kiểm tra một tiết Sử sắp tới của khối 12. Trên tay người nào cũng cầm một tệp hồ sơ đề kiểm tra thận trọng kĩ càng. Khỏi phải nói, dân 12 thấp thỏm như thế nào mỗi lần nhìn thấy giám thị đi ngang qua lớp hoặc đi từ đằng xa.
Không giống như các lớp khác, tại phòng học 12A3 không khí thật náo nhiệt khi mà mấy cậu học sinh cứ đứng lóng nga lóng ngóng ngoài cửa chơi trò “đoán giám thị” xem ai là người canh thi lớp mình, trong khi các bạn ở dưới người thì tranh thủ đọc lại đề cương, kẻ thì cầm cây bút chì “vẽ” lên bàn những dòng chữ nhỏ xíu, đám thì tụm năm tụm ba để cùng tham gia trò chơi với lũ bạn đứng gần cửa.
– Ê, sao lâu quá vậy tụi bay? Cầu xin cho trống tiết này luôn đi cho rồi…
Một trong những cậu bạn đang đứng ngoài cửa lớn tiếng trêu đùa cho cả lớp bớt căng thẳng…
– Cầu ngu! Làm gì có chuyện trống tiết vào giờ kiểm tra? Mày phải cầu sao cho gặp giám thị nào hiền hiền, dễ thương một chút cho dễ “làm ăn” biết chưa?…. Á á áaaa
Anh bạn khác trong hội “đón giám thị” lấy tay đấm vào ngực cậu bạn lúc nãy, nhưng đồng thời cảm thấy đau điếng ở dưới mông, đau muốn chảy nước mắt luôn.
– Thằng nào chơi kì vậy? – Cậu nhóc quay phắt người lại, trừng mắt nhìn tên “chơi kì”
– Hay quá ha, có cần cô bày cho các em cách “làm ăn” để thu “lợi nhuận” không?
Giọng nói ngọt ngào của giám thị vừa dứt là một tràng cười quái gở sảng khoái nổ tung trong lớp. Nếu ai đã chứng kiến cái cảnh cậu bạn kia bị cô giáo đánh bằng cây “đồ long đao” đệ nhất vô nhị của rồi nhảy tưng tưng lên như khỉ đột la oái oái rồi quay lại trừng mắt với cô xong lại co ro cúm rúm đi về chỗ như một bé ngoan mà không cười thì không phải là người. Ngay cả cô giám thị cũng phải phì cười rồi lắc đầu ngao ngán bước vào lớp và giữ trật tự.
“Đúng là nhất quỷ nhì ma, thứ ba học trò”
– Lớp trưởng, hôm nay lớp đi học đủ chứ? – Cô giám thị và cũng là cô dạy Hoá của lớp đứng sau bàn giáo viên vừa cất tiếng hỏi vừa sắp xếp và phân đề kiểm tra chuẩn bị phát ra cho lớp.
– Dạ, thưa cô vắng một bạn ạ.
– Tên gì?
– Dạ, bạn Trần Thiên Thy.
~~~
Trong khi đó, tại bức tường ở cổng sau cuả ngôi trường…
Phịch!
Một chiếc cặp đen bị ném qua một cách thô bạo từ bức tường bên kia, theo sau là một nữ sinh cột hai tà áo dài lại với nhau, nhanh chóng nhảy xuống đáp đất một cách thật dễ dàng và điệu nghệ, cô nhóc đứng lên phủi phủi tay rồi cầm lấy chiếc cặp đi thẳng lên lớp thật hiên ngang mà chẳng mảy may chút lo lắng nào.
Nếu như hôm nay không có tiết kiểm tra, thì cô đã bùng học cả ngày luôn rồi, chẳng phải “ăn gian” mỗi tiết chào cờ lúc nãy. Người vẫn còn đau nhức ê ẩm, đã vậy còn phải trèo tường để vô, nếu không, đi bằng cổng chính thể nào cũng bị tóm vào phòng giám thị. Người đã nhức mỏi nay lại còn nhức nhói thêm.
“Thầy cô chọn đúng ngày kiểm tra ghê!”
– Em chào cô – cô nhóc bước vào lớp, khuôn mặt thật bình thản, hai tà áo dài đã được tháo ra tự lúc nào, bay phất phơ trong gió thật nhẹ nhàng.
– Sao vào lớp trễ vậy em?
Cô giám thị nhíu mày khó chịu nhìn kẻ đi trễ, chắc lại cái lí do ngủ quên muôn thuở chứ gì, nhưng bây giờ là tiết hai mà còn vào trễ là không thể chấp nhận được.
– Giấy vào lớp đâu?
– Dạ lúc nãy chào cờ xong, thầy giám thị có nhờ em đi lấy sổ điểm danh nên mới vào lớp trễ ạ. Em không có giấy vào lớp vì em vào trường từ tiết 1.
Thiên Thy nhẹ nhàng từ tốn trả lời từng câu hỏi của giám thị canh thi, đôi mắt không ngừng nhìn thẳng vào mắt cô giáo như thể đó là điều hiển nhiên chẳng có gì phải nghi ngờ.
– Thôi được rồi, em cầm đề rồi vào chỗ làm bài đi, em thiệt hơn các bạn 10 phút đó.
Cô giám thị miễn cưỡng đưa đề thi cho học trò, mặc dù không muốn chút nào vì vẫn còn nghi ngờ cái lí do hết sức chính đáng kia mặc dù cô không tìm thấy bất cứ biểu hiện nào của một kẻ nói dối nơi đáy mắt của cô bé. Hơn nữa, đây lại là lớp phó học tập, học sinh có thành tích học tập tốt, nhất là môn Hóa của cô, là học trò cưng của thầy toán khó tính vậy nên kỉ luật chắc chắn cũng sẽ không tệ đến vậy.
Cô nhóc đi lại bàn giáo viên nhận lấy tờ đề rồi đi về chỗ trong con mắt theo dõi của đám bạn trong lớp, phải nói là hiếm lắm mới thấy Thiên Thy dịu dàng như thế.
– Thiên Thy, sao nay cậu đi học trễ vậy? – Cô bạn cùng bàn vừa làm bài vừa hỏi nhỏ, cô đã biết tỏng Thy bây giờ mới vô khi mà suốt tiết 1 chẳng thấy mặt mũi Thy đâu.
– Ờ, tại hôm qua bọn cho vay nặng lãi lại đến phá tớ, xử tụi nó xong về nhà mệt quá nên ngủ quên luôn.
– Tụi nó lại tới tìm cậu sao? Rồi cậu có sao không, có làm gì cậu không? – lúc này Trúc Anh ngừng hẳn viết, lo lắng nhìn cô bạn kế bên, đôi mắt ánh lên tia nhìn hối hận xen lẫn cảm động.
– Tụi nó làm gì có đủ trình để làm gì được tớ, lo thừa quá đi. – Thiên Thy vừa nhìn vô đề kiểm tra, vừa làu bàu cái tính hay lo lắng của cô bạn thân…
– Cũng chỉ tại tớ mà cậu bị vạ lây rồi.
– Cậu có dẹp cái suy nghĩ củ chuối ấy ra khỏi đầu không thì…
– THIÊN THY, TRÚC ANH, HAI EM CÒN TRAO ĐỔI LẨN NỮA LÀ SẼ CÓ TÊN VÀO BIÊN BẢN NHÉ.
Giọng nói cao vút và sắc lườm của cô giáo trên bục giảng như nam châm vĩnh cửu cực mạnh thu hút hàng chục cái đầu ngước lên nhìn cô rồi lại đồng loạt quay xuống ngó đôi bạn ngồi bàn cuối. Người thì cúi gằm mặt xuống xấu hổ làm bài, người thì ngồi ngó vu vơ ra ngoài cửa sổ như đang suy nghĩ đăm chiêu chuyện gì đó. Đợi sau khi tất cả những cái đầu ở phía trên cúi xuống như lúc trước, Thiên Thy mới bắt đầu đặt bút vào giấy kiểm tra mà không hề hay biết cô bạn kế bên đang rấm rứt trong lòng.
“Thiên Thy, tớ xin lỗi cậu”