Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp

Chương 8: Gạo Nấu Thành Cơm


Bạn đang đọc Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp – Chương 8: Gạo Nấu Thành Cơm


Nhà bếp phát ra âm thanh bạch bạch cùng tiếng thở dốc, Lăng Nhữ Y đứng bên bệ bếp, hai tay chống xuống mặt bếp giữ vững cơ thể.

Mái tóc dài rũ xuống, mái tóc vừa gội vẫn còn ẩm ẩm rũ xuống cùng mồ hôi, từng giọt nhỏ xuống mặt bếp bằng gỗ.
Vô dập lớn khiến thân thể Nhữ Y run lắc, váy chữ A nằm trên đất, quần lót mỏng mắc giữ đùi, ra vào lui cắm ở hạ thân, u hoa ướt át nhĩu giọt.

Mỗi một lần lui cắm của Mạc Đình Quân đều kéo ra chất dịch trong suốt nhớp nháp, nhỏ giọt thành sợi chỉ bạc thấm vào quần lót nhỏ mắc giữa đùi.
Áo sơ mi màu nâu thấm mồ hôi thành màu sẫm, áo bung ra ba chiếc khuy, anh kéo hai vạt áo xuống lộ ra hai vai mềm lưng nhỏ.

Thứ duy nhất nguyên vẹn trên người Nhữ Y là áo nhỏ, vì anh chỉ hoạt động ở phía dưới, hôn hít ở bã vai đến lưng, anh sẽ chạm qua ngực, xoa nắn chúng một chút rồi buông ra, tiếp tục đặt trọng tâm ở hạ thể.
“…” Lăng Nhữ Y khụy chân, hai tay anh liền nhấc cô đứng ngay ngắn lại, đầu óc cô mơ hồ lâng lâng, hơi thở nóng rực phà ra, hai bàn tay nắm chặt thành quả đấm chống trên mặt bếp nâng đỡ cơ thể.

Nhưng dồ dập quá, cô cố gắng đứng vững trên đôi chân run rẩy, mỗi một cái cắm sâu đều đâm tận hoa tâm khiến cô nẩy lên, hai đồi nhũ phía trước tưng nảy, ưm a ra một tiếng.
Đầu cô thực nóng, bụng dưới co thắc hạ thể bắt đầu bức rức, Lăng Nhữ Y lắc lắc đầu xua đi cảm giác kì lạ, vừa khoái cảm vừa sung sướng mong chờ lạ lẫm làm sao.

Hệt như tối đêm trước, dù cô đau đến khóc lóc thê thảm nhưng đến một lúc nào đó, cảm xúc phía dưới cồn cào nôn nóng, lâng lâng sảng khoái của một cơn tuông trào.

Lăng Nhữ Y cắn chặt răng, đôi mài thanh xíu chặt lại, khoái hạt đến dây thần kinh căng cứng.
“Không…” Cô lắc đầu, tóc dài bung loạn bám vào làn da đẫm mồ hôi, gương mặt cô đỏ ửng như quả hồng mền, hai vành tai ửng đỏ, nghiến răng nắm chặt quả đấm, cô nhắm chặt mắt, hai đôi vai căng cứng bật ra một tiếng rên rỉ.
“Aaa…”
Nấc ra tiếng, Lăng Nhữ Y xụi xuống, mất đi sức lực cơ thể sau cao trào bủn rủn, Mạc Đình Quân bế cô đứng dậy, không cho phép cô xụi xuống.

Bế cô nâng dậy, hạ thân làm chỗ chống đỡ thực hiện một trào cắm rút.
Lăng Nhữ Y mếu máo, hai tay túm lấy bệ bếp thở vội.
Mạc Đình Quân cắm rút liên tục một trào phát ra tiếng nước phanh phách, sung sướng đến đầu dây thần kinh tê dại, hai tay nắm chặt chiếc hông nhỏ di chuyển, anh nghiến răng nhất nhất cắm sâu đâm thủng cùng một tiếng rầm như sói đêm.
Phung ra dòng ấm nóng rực vào bên trong Lăng Nhữ Y cảm nhận sung sướng, cảm nhận tiểu hoa nhỏ hút chặt hạ thân, anh giữ nguyên tư thế đến khi ấm nóng bắn ra toàn bộ mới lui đi.
Buông cô ra, Lăng Nhữ Y khụy xuống, ngồi bệt trên mặt sàn lạnh, Mạc Đình Quân ánh mắt hỗn tạp phiền phức, sau phát tiết gương mặt trở lại bình thường lạnh ngắt, anh xoay người trở về phòng ngủ, bỏ lại Lăng Nhữ Y ngồi bệch trên đất, tựa vào bệ bếp như một món đồ chơi xong bị vứt bỏ.
Ánh mắt thê lương nhìn vào hư không, mũi cô thật cay, sau sung sướng khoái hạc là cơn nặng trĩu ở lồng ngực, ứa ra hàng sương long lanh trên mi mắt.
Tầm nửa giờ sau, Mạc Đình Quân ăn mặc chỉnh tề đi đến công ty, Lăng Nhữ Y phải chuẩn bị tất cả lại từ đầu, mặc một bồ đồ khác đi đến công ty với chiếc bụng rỗng.

Cô không có thời gian để dùng bữa sáng, đáng lẽ là Nhữ Y đã có thể ăn sáng, chỉ là bị Mạc Đình Quân làm gián đoạn.
Cô đi làm trễ mất mười phút, đối với những nhân viên khác trong phòng kế toán, trễ nãi mười phút là chuyện tầm thường, bởi vì có những nguyên nhân khách quan như kẹt xe, ùn tắc giao thông.

Còn đối với Lăng Nhữ Y, cô là tầm nhắm gây khó dễ của trưởng phòng Lâm, cô trễ mười phút chính là cơ hội để trưởng phòng Lâm bắt nạt tổng giám đốc phu nhân.
Vừa đi vào phòng, mọi người mắt liếc tay che miệng xì xầm, Nhan Tiểu Linh nhìn Nhữ Y với ánh mắt lo lắng bảo “Trưởng phòng Lâm đợi cậu ở trong phòng.”
Lăng Nhữ Y gật gật đầu, đặt xuống chiếc túi xách, có một chút lo lắng mà chần chừ vài phút mới xoay đầu bước vào phòng trưởng phòng Lâm.
Cô cúi cúi người đi đến trước bàn làm việc “Trưởng phòng gọi tôi…”
“Hôm nay cô lại đi trễ” Trưởng phòng Lâm nghiêm ngặt nói với giọng cực kì khó chịu, âm thanh hơi lớn “Cô đừng tưởng cô là vợ của tổng giám đốc thì có thể xem nơi này là cái chợ muốn đến giờ nào là đến, trước khi cô vào làm việc cũng đã có đọc nội quy, cô vẫn cứ năm lần bảy lượt trễ nãi, cô đang xem thường chúng tôi phải không?”

Âm thanh trưởng phòng Lâm lớn, phòng lại không có cách âm, mấy nhân viên bên ngoài nghe thấy cô bị trách mắng vô cùng hả hê che miệng cười, xì xầm to nhỏ.

Nhan Tiểu Linh nhìn bọn họ, ôm bụng tức liếc nhìn gã trưởng phòng trong kia.
“Tôi xin lỗi…” Lăng Nhữ Y cúi đầu, trưởng phòng Lâm vẫn không buông tha cô “Cô tốt nhất nên xem xét lại thái độ làm việc của bản thân.”
Ông ném xuống một tệp dài tài liệu “Đây là số liệu của phòng tài chính, cô trở về tổng hợp dữ liệu lại, so sánh với dữ liệu của phòng, tôi muốn cô hoàn thành nó trong hai ngày.”
Đây là việc quá đổi quen thuộc với Lăng Nhữ Y, trưởng phòng Lâm rất thích làm khó cô, có chuyện gì khó đều giao cho cô với thời hạn rất hạn chế, cô chỉ là một hỗ trợ kế toán cho ông ta nhưng cô đã làm hết toàn bộ công việc của ông.

Từ ngày Lăng Nhữ Y xuất hiện, mọi công việc của ông đều đổ lên đầu Lăng Nhữ Y, còn ông chỉ nhởn nhơ cưỡi ngựa xem hoa trong Mạc thị.
Lăng Nhữ Y cũng không thể chống chọi, cảnh ma cũ ăn hiếp ma mới này ở chỗ nào mà chẳng có, cho dù cô là phu nhân của tổng giám đốc đi chăng nữa, cô cũng chỉ là một phu nhân thất sủng.

Trưởng phòng Lâm không lo sợ gì cả, ông bốc lột cạn kiệt sức lao động của Nhữ Y.
Lăng Nhữ Y nhận lấy tài liệu một cách cam chịu, cúi đầu chào ông ta rồi xoay người rời đi.

Ôm tập tài liệu ra ngoài, Lăng Nhữ Y ngồi xuống bàn làm việc.
“Ông ta lại bắt cậu làm việc của ông ta à?” Nhan Tiểu Linh khó chịu trên mặt “Đây đâu phải là việc của cậu?”
Lăng Nhữ Y cười trừ nhúng vai, mở ra tài liệu “Có thể làm gì khác được?”

“Quao, Nhữ Y, cậu thật là phi thường, bị chèn ép như thế mà vẫn có thể bình thản” Nhan Tiểu Linh trầm trồ ra mặt “Nếu là tớ, tớ sẽ nói với tổng giám đốc sa thải ông ta, rồi tự mình ngồi vào vị trí trưởng bộ.”
Thân là trưởng bộ lại đẩy toàn trách nhiệm cho cấp dưới, ông ta chẳng cần động móng tay, nếu là Tiểu Linh, cô sẽ phơi bày ông ta, cho ông ta mất chén cơm, còn cô sẽ ngồi vào vị trí đáng thuộc về cô đó.
Lăng Nhữ Y im lặng, mắt nhìn tài liệu dao động u uất, cánh môi mím lại, chậm rãi vẽ ra một nụ cười chua xót.
“Thôi, anh ta sẽ chẳng muốn nghe lời tớ nói” Mạc Đình Quân sẽ không bao giờ muốn nghe lời nói của cô, huống hồ gì sẽ tin lời nói của cô về một trưởng bộ lâu năm.
Nhan Tiểu Linh nhúng vai, vô tư đáp lại “Hồi trước chưa phát sinh thì có thể không, còn bây giờ hai người gạo nấu thành cơm rồi, dù có ghét cậu nhưng anh ta chí ít cũng phải có trách nhiệm, chỉ là cậu không muốn nói với anh ta thôi.”
Lăng Nhữ Y khẽ cười, gật gật gù trước lý luận của Tiểu Linh, tay lật sang một trang tài liệu mới, chăm chú đọc tài liệu.

Chợt cô ngỡ ra cái gì đó, ngẩn đầu nhìn cô bạn sát bên cạnh, đôi mặt nai tơ chớp chớp.
“Sao cậu lại biết…”
Ơ, Tiểu Linh sao lại biết được chuyện cô và Mạc Đình Quân đã gạo nấu thành cơm?
Còn tiếp…
_ThanhDii.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.