Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp

Chương 70: Sự Thật


Bạn đang đọc Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp – Chương 70: Sự Thật


Bụng Lăng Nhữ Y đã ngày một lớn, chiếc bụng bầu sáu tháng, cô giờ đây đã thật sự trở thành một sản phụ to bụng.
Bụng to lớn kéo theo rất nhiều khó khăn cho Lăng Nhữ Y, mọi thứ tưởng chừng đơn giản giờ đây đối với Lăng Nhữ Y khó khăn vô cùng.

Mọi hoạt động của cô trở nên chậm chạm, công việc rửa bát cũng trở nên khó khăn với chiếc bụng lớn.
Hai bác gái làm cùng luôn giành lấy phần rửa bát, đẩy qua cho cô lau bát đĩa.
Lăng Nhữ Y lúc này đang lau bát đĩa, cô cẩn thận lau từng chiếc bát rồi xếp chúng chồng lên nhau thật ngay ngắn.
Cẩn thận là thế, tay cô rất chậm lau những chiếc bát, nhưng rồi đến một khoảng khắc nào đó tay cô như mất đi sức, vừa cầm lên chiếc bát liền không có sức giữ lấy nó.

Chiếc bát sứ cứ thế rơi xuống sàn nhà, phát ra âm thanh đổ bể.
Xoảng.
Bác gái ngay lập tức xoay mặt nhìn cô, cô với gương mặt trắng bệch nhìn bát sứ vỡ náy trên sàng.
Trong tháng này, đây là chiếc bát thứ bao nhiêu bị cô làm bể rồi? Lăng Nhữ Y không nhớ rõ nữa.
Cô thất thần nhìn chiếc bát vỡ nát, bác gái nhanh chóng cởi ra bao tay rửa bát, đến dìu cô.
“Con qua đây ngồi một chút đi.”
Bác dìu cô đi đến chiếc ghế gỗ được chuẩn bị sẵn cho Lăng Nhữ Y, bác gái kia giúp cô dọn dẹp chỗ bát vỡ, còn bác gái này ngồi xuống cạnh cô.
Bác lo lắng hỏi “Sắc mặt thật sự không tốt đấy? Con cảm thấy trong người thế nào? Hay là con đến bệnh viện kiểm tra một chuyến đi.”
Lăng Nhữ Y lắc nhẹ đầu “Con không sao…”
“Không sao cái gì mà không sao, nghe lời bác đến bệnh viện một chuyến đi” Bác gái lo lắng, Lăng Nhữ Y chỉ tạm cười.
“Con không sao thật mà” Cô đáp nhanh “Chỉ cần nghỉ một chút là sẽ ổn.”
“Vậy con cứ trở về nghỉ ngơi đi, hôm nay không cần làm nữa, bà và bà út làm được” Bác gái nói, Lăng Nhữ Y lập tức khó xử lắc lắc đầu.
“Nghe lời bác về nhà nghỉ ngơi cho khoẻ hẳn, rồi mai đến làm” Bác gái nghiêm khắc chau mày.
Cả bà út cũng vừa dọn xong chỗ bát sứ vỡ, đi đến xoa xoa đầu cô, gương mặt hiền hậu lắng lo “Con về đi, ở đây hai bác lo được.”
Lăng Nhữ Y trầm mặt, im lặng một lúc lâu do dự mới vâng lời “Dạ…”
Cô trở về phòng trọ của mình, phòng trọ ở gác mái, cô phải leo lên một tầng cầu thang.

Lăng Nhữ Y lê bước chân mỏi mệt đi lên từng bậc thang, từ ngày bụng lớn, di chuyển của cô trở nên khó khăn hơn.

Bước lên bậc thanh cũng khó, từng bước chân ngày càng trĩu nàng, càng lên cao bậc thang, chân cô như thể bị hàng ngàng chiếc đinh đóng chặt vào mặt đất.
Nhấc chân cũng không nhấc nổi, đau đớn khắp người chạy dọc cơ thể, cô nhăn nhó leo lên bậc thang, vào được phòng cơ thể như vỡ vụng, Lăng Nhữ Y đi đến chiếc bàn nhựa cầm lấy chai dầu xoa bóp.


Cô ngồi xuống giường nệm của mình, cơ thể vỡ vụng nhức mỏi khủng khiếp, chiếc bụng lớn khiến cho cô ngợp thở.
Cô cầm trên tay dầu thoa nhưng rồi nhận ra cô không tài nào tự thoa cho chân mình được, bụng cô đã lớn rồi, cô chẳng thể gập người xoa dầu vào chân.
Lăng Nhữ Y nhìn dầu xoa bóp trên tay, nhìn đôi chân mình một cách vô lực, nhức mỏi từ những đầu ngón chân.

Cô bất lực tựa lưng vào bức tường hít thở, từng hơi thở ngày càng trĩu nặng, đầu cũng trở nên thật đau.
Lồng ngực nhức nhói phập phồng, đau óc đau nhức, tay chân tê mỏi, cô chỉ biết tựa vào bức tường cố gắng hít thở.

Nhưng đến thở cũng khó, lòng ngực trở nên thật trĩu nặng, Lăng Nhữ Y cảm giác hai hốc mắt nóng hổi, cánh mũi cay nồng nhanh chóng ứa ra dòng nóng hổi trên hai hốc mắt.
Cô không biết cô bị làm sao mà nữa, đột nhiên cô cảm thấy thật muốn khóc, đột nhiên cô cảm thấy mọi thứ trở nên thật tồi tệ.
Năm tháng qua, Lăng Nhữ Y làm cái gì cũng một mình, cứ nghĩ một mình cũng sẽ tốt nhưng đến giây phút này, không hiểu vì sao cô lại cảm thấy ấm ức cực điểm, nước mắt cứ ứa ra nóng hổi.
Mấy tháng đầu, Lăng Nhữ Y ốm nghén nôn mửa liên tục, cô không ăn uống được bất cứ thứ gì, ăn vào một chút liền nôn thốc nôn tháo.

Tay chân thì nhức mỏi liên tục, buổi đêm thì chân cô nhức đến ngứa rát, thời gian bụng chưa lớn cô còn có thể tự thoa dầu xoa bóp, giây phút này cô chẳng thể tự thoa dầu nữa.
Chân chứ nhức nhói râm rang, nhức đến mức cô chỉ ức có thể chặt lìa đôi chân mình.
Có mấy đêm cô nhức mỏi, chân đau mấy đốt sống lưng cũng tê, nằm trên giường nhưng cô chẳng cảm thấy một tia thoải mái nào.

Có những đêm đau nhức hành hạ cô thức đến sáng, cô không tài nào chợp mắt được, cứ thể ngồi tựa vào bức tượng chịu đựng đau nhức hành hạ đến sáng.
Lăng Nhữ Y tựa vào tường, hít thở những hơi nặng trĩu, mắt ứa ra hàng nước nóng rực.
Mấy tháng qua đau khổ thế nào cô cũng tự nhủ bản thân cố gắng kiên cường thêm một chút, tự trấn an rằng mọi thứ đều sẽ ổn, cô chưa từng gục ngã.

Giây phút này, cô lại không chịu nổi nữa, thật sự là quá khắc nghiệt.
Lăng Nhữ Y mếu máo, nước mắt nóng rực chảy xuống, cô chính thức nấc ra âm thanh nức nở.
Lăng Nhữ Y nhanh vội chùi nước mắt, mím lại môi ngừng lại tiếng khóc, nhưng ngay lập tức tức tưởi ấm ức ở trong lòng ngực bung trào bắt buộc cô rên rỉ ra âm thanh nức nở.

Tay chùi nước mắt, nhưng chùi thế nào cũng không hết, vừa chùi đi hàng nước mắt sẽ laik có một hàng nóng rực chảy xuống.
Lăng Nhữ Y nức nở như đứa trẻ, cô chùi chùi nước mắt một cách vô nghĩa, cuối cùng hai tay ôm lấy cả gương mặt, nấc lên tiếng khóc tức tưởi.
Bao nhiêu chịu đựng trong năm tháng qua ập đến, đổ vỡ làm trái tim thổn thức không thể ngừng lại, cô nức nở khóc lớn.

Sau năm tháng chịu đựng giây phút này vỡ nát, toàn thân run rẩy mếu máo khóc.
Tức tưởi khóc đến ho sặc, cô cắn chặt răng cũng không thể kiềm lại chính mình, cuối cùng ôm lấy gương mặt mình nức nở.
Cô không kiên cường nổi nữa, mọi thứ đều phải một mình, cái gì cũng một mình, bao nhiêu đau đớn cũng phải một mình chịu đựng, cô không thể than thở với bất kì ai cả.


Ăn cơm một mình, ốm nghén nôn mửa cũng một mình, đau nhức cũng một mình, nhiều khi nửa đêm tỉnh giấc, muốn ăn cái gì đó cũng chỉ có thể bấm bụng chịu đựng.
Mọi thứ đổ dồn trên lòng ngực nặng trĩu rồi bùng phát theo tiếng khóc, Lăng Nhữ Y kiên cường bấy nhiêu đã đủ, giây phút này cô chỉ muốn khóc thật lớn, khóc một trận cho vơi đi những tủi nhục trong thân mình.
Người ta nói phụ nữ mang thai rất nhạy cảm, nhạy cảm với mọi thứ, có khi đến thở cũng cảm thấy khó chịu.

Còn cô, cô mang thai, cô phải đi rửa bát, cô phải tự mình đi về, leo lên mấy bậc thang, cô phải tự mình chuẩn bị đồ ăn, tự mình giặc quần áo, tự mình trang trải cho cuộc sống trốn chui trong một xó nhỏ này.
Giờ đây, đến việc tự mình xoa bóp cho đôi chân cũng không thể nữa.
Còn cả…!Tháng này cô đã làm vỡ bao nhiêu cái bát rồi?
Cô chỉ có mỗi công việc rửa bát, bây giờ rửa cũng không xong, chỉ có mỗi việc lau bát cũng làm không được.

Cả tháng này cứ một ngày cô làm vỡ mấy cái bát, tiền lương còn không đủ để trả tiềm làm vỡ đồ.
Lăng Nhữ Y mếu máo, tay buông ra gương mặt, cô chùi bàn tay đầy nước mắt vào vạt váy.
Ấm ức cả gương mặt đỏ bừng, nhìn đôi chân nhức đến tê lạnh, gương mặt càng lúc càng nhăn nhó.
Chân cô nhức quá, cô thật sự không chịu được, tay mở ra hộp dầu xoa bóp, lấy ra một ít dầu xoa, vươn tay hướng về phía chân mình nhưng ngay lập tức chiếc bụng to cản lại.

Lăng Nhữ Y nhăn nhó, cố gắng gập bụng để thoa dầu nhưng chẳng thể nào chạm vào chân được.
“Không thoa được…”
Cô than thở, bật ra tiếng khóc, nhìn chiếc bụng phình to của chính bản thân, vừa ấm ức vừa tủi nhục.
Rốt cuộc là cô đã phạm phải tội tày trời gì để rồi giờ đây phải chịu đựng cảnh này, một thân một mình mang chiếc bụng lớn này, thật sự không dễ dàng.
“Đến con cũng muốn bắt nạt mẹ…”
Bụng lớn rồi, cô không làm gì được cả, đứa nhỏ này…!Hẳn là đang bắt nạt cô đi.

Trôi qua năm tháng không tìm được Lăng Nhữ Y, Mạc Đình Quân trở nên trầm mặc, anh thật sự quay về bốn năm trước xa vào rượu cùng thuốc lá làm bạn với màn đêm.
Năm tháng nay số ngày anh ngủ được đếm trên đầu ngón tay, gương mặt tuấn lãnh uy nghiêm trở nên hốc hác trắng bệch, thời điểm cáu gắt với mọi người cũng trôi qua rồi.

Giờ đây anh mặc kệ mọi chuyện diễn ra như thế nào cũng không quan tâm, anh chỉ làm bạn với rượu bia và thuốc lá cùng màn đêm.
Ngoài chờ đợi tin tức của cô ra, anh không có hứng thú với chuyện gì nữa.
Căn phòng nồng nặc mùi thuốc lá, thuốc lá khói bạc nghi ngút như đang đốt cháy căn phòng.
Lăng Nhữ Nhi bước vào phòng, nhìn thấy Mạc Đình Quân tựa mình ở sofa, trên tay cầm điếu thuốc tàn, thở ra khói bạc.


Trên bàn trà gạc tàn đã chất đầy những điếu thuốc, mấy chai rượu đỏ đã bị anh uống sạch.
Lăng Nhữ Nhi bước vào căn phòng khói trắng, nhìn bộ dạng thảm hại của anh với gương mặt lạnh lẽo.
“Mạc Đình Quân” Lăng Nhữ Nhi lạnh giọng “Anh hà cớ gì đài đoạ bản thân mình như thế, anh có như vậy, Nhữ Y cũng không quay trở về.”
Mạc Đình Quân thở ra khói bạc nghi ngút, nâng tầm mắt nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, cảm thán kinh hô.
“Hai chị em hai người, thật là giỏi chơi trốn tìm” Ánh mắt anh nổi lên gân tơ đỏ máu, ứa ra hàng nước lấp lánh “Bốn năm trước là em, giờ đây là Lăng Nhữ Y, hai chị em hai người, rốt cuộc xem tôi là cái gì thế? Thích đến thì đến thích đi thì đi như thế sao?”
“Anh tỉnh táo lại đi” Lăng Nhữ Nhi lớn giọng trách mắng “Nếu khi đó anh chịu trở về với em, anh chịu buông tay nó thì nó đâu có bỏ đi như vậy.”
Mạc Đình Quân trầm ngâm, trách móc anh cũng không phản ứng “Ừ…!Đều tại tôi.”
“Anh như vậy thì có ích gì?” Lăng Nhữ Nhi hỏi, đi đến trước mặt anh, tức giận khó chịu ánh mắt vẫn dịu dàng, cô ngồi xuống bên cạnh anh, nắm lấy bàn tay đã lạnh ngắt, giọng cô yếu ớt nhắc nhở “Anh còn có em mà.”
Khói bạc tan dần, hơi thở Mạc Đình Quân nặng trĩu, đôi mắt u tối, anh không hề xoay đầu nhìn cô, anh nhìn đi xa xăm khói thuốc trắng.
“Bốn năm trước, khi anh cần em nhất thì em ở đâu?” Anh cười khổ hỏi, gương mặt u ám rút tay khỏi tay cô “Khi anh không cần em nữa thì em lại quay trở về.”
“Không cần? Nói một tiếng không cần liền không cần sao?” Lăng Nhữ Nhi trừng mắt, gương mặt đỏ bừng tức giận, cô lập tức trèo lên người anh, hai tay giữ lấy gương mặt anh, cúi đầu hôn lên bạc môi lạnh lẽo.
Bạc môi ám mùi thuốc lá, hơi thở gã đàn ông làm cho đầu óc Lăng Nhữ Nhi mê muội.

Cô say đắm cuốn lấy cánh môi anh, hôn hít bạc môi lạnh lẽo ấy đến bóng nước.
Mạc Đình Quân lạnh mặt, cô làm loạn trên môi anh, anh nâng tay đẩy cô ra khỏi mình, Lăng Nhữ Nhi vẫn cứng đầu cúi mặt hôn lên môi anh lần nữa.

Lần này anh không phản kháng nữa, mặc cho cô làm gì thì làm trên môi anh.

Đến khi Lăng Nhữ Nhi tự nguyện buông ra môi anh, cô vì nụ hôn mà đỏ ửng trên hai gò má, đổi lại Mạc Đình Quân vẫn thờ ơ mắt lạnh nửa cười vừa không cười.
“Em đã vừa lòng chưa?” Anh lạnh giọng, âm thanh trầm khàn, nhắc lại mối quan hệ của cả hai “Anh và em đã hết rồi, hết từ bốn năm trước rồi, em đừng cố gắng nữa.”
Năm tháng nay, cô luôn cố gắng bên cạnh anh, nhưng anh chỉ tìm kiếm Lăng Nhữ Y.

Lạnh lùng của anh vẫn chưa đủ để cho cô hiểu mối quan hệ của hai người đã đi vào hẻm cục sao, tuyệt tình của anh vẫn chưa đủ để cô biết rõ tình cảm của anh giành cho ai sao.
Hai chị em họ thật sự giống nhau, chơi trốn tìm cũng giỏi, cứng đầu cũng y hệt.
Năm đó Lăng Nhữ Y cũng cứng đầu như vậy, bất chấp tất cả để ở cạnh anh.
“Đình Quân, anh thật sự yêu nó?” Lăng Nhữ Nhi nhăn mày, cảm giác khó chịu ngày càng lớn.
Mạc Đình Quân trầm mặt, anh thở ra hơi thở trĩu nặng, đẩy cô ra khỏi mình, đứng dậy đi đến cửa sổ lớn nhìn ra bầu trời đêm đầy sao ngoài kia.

Anh nhìn những ánh sao sáng trên trời, nhìn ánh sao lấp lánh, rực rỡ đến mấy cũng không bằng nụ cười tươi tắn của Lăng Nhữ Y.
Anh nhớ về nụ cười xinh đẹp năm đó, anh nhớ Lăng Nhữ Y của năm đó.
Nhớ về một cô bé thích nói thích cười, chợt nhận ra cô từng là một người vô tư hồn nhiên biết bao, vì yêu anh, vì anh mà đau khổ đến không còn cười nữa.

Anh thở ra hơi nặng, cất lên giọng nói trầm luân thừa nhận một sự thật.
“Nhữ Nhi…”

Lăng Nhữ Nhi nâng mắt, nhìn bóng lưng cao lớn đứng ở cửa sổ, bóng lưng anh đơn côi cô độc làm sao.
“Anh trước kia…!Đã từng một thời thích Nhữ Y.”
Lăng Nhữ Nhi trừng mắt, hơi thở cũng ngừng lại, đôi bàn tay nắm chặt thành quả đấm lớn.

Đau đớn ở trái tim gào thét dữ dội, câu nói đó của anh làm cho trái tim cô co giật.
“Anh đã từng thích Lăng Nhữ Y, lần đầu ở thọ tiệc anh đã để ý em ấy, anh tự nhủ rằng lần sau gặp mặt sẽ nói chuyện với em ấy nhiều hơn, cho đến khi anh nhận được lá thư của em.

Nhưng lúc đó…!Anh tưởng rằng đó là của Lăng Nhữ Y, trong thời gian một năm đó mỗi đêm nhắn tin trò chuyện với em, anh vẫn cho rằng đó là Lăng Nhữ Y” Mạc Đình Quân nhìn sao sáng kia, anh nâng lên nụ cười cay đắng “Cho đến khi anh gặp mặt em, lúc đó anh mới biết, hoá ra người anh chờ mong và người mong chờ anh hoàn toàn không giống nhau.”
“Anh nói cái gì?” Lăng Nhữ Nhi nhăn mặt, gương mặt chau chặt cất ra giọng nói lạnh lẽo.
“Thời gian đó anh ôm tương tư Lăng Nhữ Y, không phải em” Mạc Đình Quân cười trừ, anh xoay đầu nhìn Lăng Nhữ Nhi “Sau khi gặp em, anh mới biết mình đã nhầm, anh mới giấu xuống tâm tư của mình giành cho Lăng Nhữ Y để yêu em, sau đó em bỏ đi, anh đem đau khổ của mình bày trừ lên người Nhữ Y, anh hành hạ em ấy, anh lại yêu em ấy, khi anh yêu em ấy thì em ấy đã không cần tình yêu của anh nữa.”
Nhìn gương mặt cứng ngắt của Lăng Nhữ Nhi, Mạc Đình Quân cười trừ “Quanh đi quẩn lại, anh cuối cùng vẫn tương tư Lăng Nhữ Y.”
“Năm đó…!Anh yêu nó?” Lăng Nhữ Nhi khó tin lắp bắp.
Mạc Đình Quân lắc lắc đầu “Nếu năm đó anh không nhầm tưởng người gửi lá thư đó là Lăng Nhữ Y, anh và em đã không gặp nhau.”
Lăng Nhữ Nhi bật cười, cô quay đi gương mặt, bật ra tiếng cười như không cười.
Cái gì mà nhầm lẫn, cái gì mà lầm tưởng, do tưởng cô là Nhữ Y mới gặp nhau.
Haha, hoá ra, ngay từ ban đầu anh cũng không yêu cô.
Lăng Nhữ Nhi bật ra tiếng cười thê lương, cô vẽ ra nét mặt bi ai khinh thường, cô cho rằng trong lòng anh Lăng Nhữ Y chỉ là cái bóng thay thế cô, lại không ngờ rằng ngày hôm nay anh nói, anh chỉ là vì nhầm lẫn cô là Nhữ Y, cho nên hai người mới gặp nhau.

Hoá ra, cô lại chính là cái bóng của Lăng Nhữ Y.
Lăng Nhữ Nhi cười lớn, gương mặt nhăn nhó ứa ra hàng nước mắt nóng.
Quả nhiên, cả đời này cô cùng không bằng nó, cuộc đời nó sinh ra đã được định là hoàn hảo, còn cô bất hạnh mãi mãi vẫn là bất hạnh.

Lăng Nhữ Nhi cười lớn, ánh mắt hiện lên tà ác, nếu cô đã không có được, các người đều phải khổ đau.
Lăng Nhữ Y đã bỏ đi rồi, Lăng gia cũng sắp tan nát rồi, haha rất tốt.

Mạc Đình Quân đau khổ vì Nhữ Y, Mạc gia cũng hỗn loạn rồi, haha rất rất tốt.
Lăng Nhữ Nhi ngừng lại tiếng cười, gương mặt lạnh lẽo nhìn Mạc Đình Quân, một khi cô đã không hạnh phúc thì không một ai trong bọn họ được hạnh phúc.
“Đình Quân, thật ra cảm giác của anh không có sai” Lăng Nhữ Nhi haha cười, gương mặt xinh đẹp mị lên tà niệm, ánh mắt căm phẫn cùng tức giận mà lạnh lẽo.
“Cảm giác của anh rất đúng, lá thư đó thật ra là của Lăng Nhữ Y, nó viết cho anh, sau hôm tiệc về nó đã thích anh.”
Còn tiếp…
(P/s Tui biết tui cắt ngay khúc này, các cô tức chết, é he hóng đi.)1
_ThanhDii
Truyện mới ra rồi~ Đăng bình luận cổ vũ tác giả cập nhật nào~
Đề xuất liên quan


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.