Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp

Chương 107: Trần Nghiêm Tiểu Linh 7


Bạn đang đọc Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp – Chương 107: Trần Nghiêm Tiểu Linh 7


Vén váy lên? Làm gì? Anh lại muốn làm gì?1
Không không.
“Anh Trần, anh nghe tôi nói đã” Nhan Tiểu Linh bám vào cánh cửa xe, lưng cô dính chặt vào cánh cửa, hai tay xua ra về phía anh.
Cô không muốn cùng người này phát sinh thêm chuyện nữa, hai người chỉ mới phát sinh một chút chuyện vào sáng nay, nếu giờ đây lại phát sinh thêm nữa, cô và anh sẽ càng khó giải quyết hơn.
“Anh Trần…!Anh đừng như vậy, tôi với anh bây giờ còn chưa có gì, bây giờ chúng ta còn có thể giải quyết được…” Nếu cô và anh vẫn còn phát sinh chuyện, cả hai người chắc chắn sẽ khó mà giải quyết.
Trần Nghiêm nghe đến câu nói “Chưa có gì”, tâm tình càng lúc càng khó chịu, anh lấn qua ghế ngồi của cô, kéo cô từ tựa vào cánh cửa ngồi ngay xuống ghế, tay đẩy xuống cần điều khiển bên hông ghế, ghế ngồi của Tiểu Linh liền hạ xuống thành dạng ghế nằm.
“Này…!Này…” Nhan Tiểu Linh đột nhiên bị chuyển sang tư thế nằm ngửa, anh thì hoàn toàn lân sang ghế của cô, ngự trên người cô, hai tay cô nâng lên chắn lại lồng ngực anh ngự phía trên “Anh Trần…”
“Tôi chính là muốn có quan hệ với em.”1
Anh gắt lên, gương mặt cực kì khó chịu, cô mở miệng ra một câu không có gì, hai câu không quan hệ, cô chỉ muốn đem những gì của bọn họ hoà tan vào không khí phủi bỏ sạch sẽ.

Trái lại, anh chính là muốn phát sinh quan hệ cùng cô, hai tay to của Trần Nghiêm túm lấy hông Tiểu Linh, nắm lấy vải vóc chiếc váy từ trên hông kéo ngược lên bụng.
Đôi đùi trắng múp lộ ra cùng vùng tam giác bí hiểm, Trần Nghiêm rất gấp rút, tay nắm lấy một bên đùi đẩy lên.
“Anh Trần, anh khoan đã” Nhan Tiểu Linh thất thế, cô muốn ngồi dậy nhưng không thể, hai tay chỉ có thể chắn ở trước ngực anh, gương mặt nhỏ trắng bệch mở to mắt nhìn anh.

Anh không có nhìn cô, gương mặt tuấn soái đang nhìn ở phía dưới, bàn tay to đẩy đùi cô lên cao, u hoa mở ra theo chân cô, bàn tay kia men vào lớp vải mỏng manh trực tiếp đem ngón tay giữa đi vào.
“Đừng như vậy, anh Trần anh đừng như vậy” Cô gấp rút ngăn cản, miệng lưỡi liên tục nói, đến khi anh mang ngón tay cắm vào, u hoa chật hẹp bị ban khai, mặt cô sượng trắng rít ra một tiếng “Ặc…”
Ngón tay anh vừa cắm vào liền cong đầu móng tay cào vào thịt nộn ấm nóng bên trong, bàn tay di chuyển đem ngón tay rút ra cắm vào.

Khác hẳn với lúc sáng, sáng nay anh chỉ dám cắm ngón tay vào rồi khều nhẹ, lúc này ngón tay anh cào vào thịt nộn, có vẻ như anh chẳng sợ mình sẽ chọc rách lớp mỏng manh thanh bạch kia nữa, đem cả ngón tay di chuyển rút ra cắm vào.
Nhan Tiểu Linh giật bắn mình, hai tay cô chắn ở lồng ngực vạm vỡ dùng lực đẩy ra, dù rằng đó là phí sức, cô mếu máo đẩy anh ra, hai chân vung loạn đá vào không khí.
Giọng nói mếu máo theo gương mặt đỏ “Anh Trần, anh Trần anh đừng như vậy mà.”
Trần Nghiêm rút ra cắm vào ngón tay liên tục, u hoa nhanh chóng bị móng tay cào nóng, bên trong u hoa thịt ấm nóng siết chặt lấy ngón tay anh, theo cái va vào của anh mà thịt nộn soắn lấy từng đốt ngón tay.
“…” Nhan Tiểu Linh đẩy không được ngực anh, đẩy không ra được thân thể to tướng nằm trên người mình, hạ thể bắt đầu ươn ướt, sức lực trong cô dần mất đi, hai bàn tay nắm lấy ngực áo anh siết lại thành một nắm vải nhăn.
Phía dưới ươn ướt, theo ra vào của ngón tay thon dài phát ra tiếng nước nhóp nhép, mặt cô đỏ bừng như ráng chiều nắng đỏ, môi miệng bậm chặt mím lại, kiềm chế lại cảm giác oi bức ở ổ bụng.

Khoái lạc dục vọng luôn là thứ mà con người ta khó mà cưỡng chế được, dù cô ngậm chặt miệng đến mức nào đi chăng nữa, ngón tay thon dài kia cắm rút trong người cô lôi ra nhóp nhóp mật hoa, cô bất giác rỉ ra mấy âm thanh thẹn người.
Bụng dưới bắt đầu râm ran, cô cảm giác được u hoa đang thít chặt ngón tay anh, u hoa nuốt lấy ngón tay anh không cho anh lui ra, thít chặt ngón tay anh xoắn lấy từng đốt ngón tay một.
Đến…!Cảm giác khoái lạc lúc sáng ấy, nó đến rồi.
“Anh Trần…” Nhan Tiểu Linh mếu máo kêu gọi, đầu cô nóng quá, ngực cô cũng nặng trĩu, phía dưới bí bách quá, toàn thân đỏ mẫn run lên, hai bàn chân trong không khí run rẩy “Aa.”
Nhan Tiểu Linh mị lên một âm, toàn thân đỏ mẫn như có ánh nắng chiều phủ lên người cô, cô há miệng thở dốc, hít lấy hít để không khí sau một cao trào khiến cho thần kinh điên đảo.

Trần Nghiêm cong lại móng tay, cắm rút thêm một trào nữa.
Vừa mới sảng khoái đi qua, Nhan Tiểu Linh chỉ vừa mới thở được một vài hơi, một trào cắm rút ở phía dưới làm cho cô giật nảy.
“Aa…!Aa…”
Mặt nhỏ đỏ bừng, hai đôi mắt đỏ hoe mở lên người đàn ông đang ngự trị, cô chỉ vừa mới cao trào kia mà, sao anh lại…
Ngón tay anh rút cắm trong người cô, u hoa ướt đẫm nhóp nhóp nhép nhép dẫn dắt đến trận sảng khoái tiếp theo.
“Áa!”
Cô nấc lên, cơ thể cong lên, hai tay níu lấy ngực áo anh, hai chân trong không khí run bần bật.
U hoa chảy ra chất dịch đẫm nhớp nháp thấm xuống đệm ghế, còn chưa có chảy ra hết, ngón tay anh lại xoắn sâu cắm rút.
“A…! Anh Trần…” Nhan Tiểu Linh sau hai trận sảng khoái liên tục, mặt mũi đỏ bừng, toàn thân run dại, bỗng lại thêm một trận co rút u hoa làm cho bụng dưới co thắc dữ dội.

“Ưm…” Cô mím môi, hai tay nắm chặt ngực áo anh, mếu máo rỉ ra âm thanh mê muội.
U hoa run rẩy rỉ ra mật hoa, mấy lần cao trào, trong xe hiện đã nồng mùi vị ngọt từ cơ thể của Nhan Tiểu Linh.
Anh rút ra ngón tay, Nhan Tiểu Linh nằm hẳn xuống ghế, buông ra ngực áo của anh, cô nằm hít lấy hít để không khí.

Mấy lần trải nghiệm khoái lạc liên tục, thần trí cô lúc này chỉ còn là một tầng mong lung trắng xoá.
Ghế dưới chân cô đã là một vũng sẫm màu, Trần Nghiêm rút ra ngón tay, anh thở nặng một hơi dài, hai chân cô chẳng còn lực buông lơi.

Anh nghiêm lại tầm mắt ngắm nhìn thân thể nhỏ bé nhiễm dục đỏ ửng, mặt anh lúc này càng nghiêm chặt hơn, nuốt xuống một ngụm yết hầu lên xuống.

Kiềm nén lại con sói đói khát ở thân dưới, hạ thể anh cứng ngắt nóng rực vô cùng khó chịu, anh nuốt xuống mấy ngụm trấn an nó, dìm xuống cảm giác kia, tự trấn an bản thân chịu đựng thêm một chút nữa.
Anh nâng lên đùi cô, chân cô lúc này không có lực mặc cho anh định đoạt, nâng lên đùi, u hoa lộ ra đỏ ửng đẫm nước, Trần Nghiêm đưa bàn tay to chà qua vũng ướt kia, vừa chạm ngón tay vào u hoa, thiếu nữ đỏ ửng rỉ ra âm thanh mềm nhũng.
“Ưm…”
Trần Nghiêm nâng lên bạc môi, giây phút anh chờ đợi ở đây rồi, tuấn soái mang theo nụ cười ma quỷ, mang hai ngón tay cắm vào.
“A…” Sau nhiều lần cao trào, Nhan Tiểu Linh hiện tại trở nên vô cùng mẫn cảm, một cái chạm của anh cũng làm cho đầu óc cô quay cuồn.
“Trước đó, tôi đã nói với em cái gì?”
Nhan Tiểu Linh đầu óc trống rỗng, mơ mơ hồ hồ nhìn trần xe, u hoa lại bị ngón tay kia thâm nhập vào chà chà, lông tơ lông tóc đều dợn lên.
Cô mơ hồ nghe thấy anh, anh hỏi ban nãy anh đã nói gì.
A…!Ban nãy anh đã nói cái gì? Cô không nhớ nỗi, đầu óc cô giờ đây chỉ có một mảng trắng tinh.
Không có câu trả lời, Trần Nghiêm móc hai ngón tay vào u thịt lầy lội nước, tường hoa ướt đẫm hút lấy anh.

Thiếu nữ đỏ ửng bật lên, mếu máo hội ứng lại.
“Không…!Không nhớ…”
“Ừ, thế thì em cố mà nhớ lại đi” Anh nhấc bạc môi, ngón tay bắt đầu rút ra cắm vào, Nhan Tiểu Linh vặn vẹo, gương mặt đỏ bừng mếu máo, hai tay cô nắm chặt thành quả đấm hít thở.
Anh đã nói cái gì? A…!Nóng quá…!Ngứa quá…
Nhan Tiểu Linh lắc mạnh đầu, cố gắng đánh tỉnh thần trí, cô cố gắng nhớ lại mấy lời anh nói, nhưng bên tai cô chỉ có âm thanh tiếng nước nhóp nhép từ phía dưới.

Còn cả, tim cô đập lùng bùng quá, ngực thật nóng thật nặng, u hoa cũng thật…
“Á!” Tiểu Linh nấc âm, hông nhấc lên khỏi ghế đệm hứng lấy ngón tay anh, cao trào phung ra mật ngọt lần nữa nhuộm mùi cho không khí trong xe.
Phun ra mật ngọt, mông tròn hạ xuống, cơ thể cô mềm nhũng xụi lơ, mặt đẫm mồ hôi làm cho mái tóc ướt đi.
“Tôi đã nói với em cái gì?” Anh lặp lại một lần nữa, Nhan Tiểu Linh chỉ có há miệng hít thở, Trần Nghiêm nhìn vũng lầy làm ướt cả bàn tay anh, gương mặt tuấn soái nhìn cô cười.
Cô nhìn thấy nụ cười của anh, mơ mơ màn màn không hiểu đối phương đang cười cái gì.

Cô chỉ hít vào được mấy hơi, anh lại rút ra ngón tay cắm vào, chà ngón tay lên thịt hoa nóng hổi.
“A…” Nhan Tiểu Linh mếu lớn, người đàn ông này muốn dùng ngón tay bức cạn cô sao? Cô lắc lắc đầu, từ chối cảm giác sảng khoái.
Nhiều quá rồi, nếu mà cao trào nữa, cô sẽ điên mất.
Anh đã nói cái gì? Cô không nhớ được, cô cố gắng lục tìm trong tiềm thức, không muốn cao trào đi đến nữa, bàn tay mò xuống phía dưới chặn lại bàn tay anh.
“A…!Anh nói…!Phải thu lại câu…!Không quan hệ” Cô tìm trong tiềm thức được một câu nói.
“Trước đó nữa” Trần Nghiêm dẫn dắt câu nói, Nhan Tiểu Linh cố gắng nhớ, đôi mắt đỏ hoe mê man hình người đàn ông đang nửa cười nửa không trên người cô.
Trước đó nữa…!Hình như là…
“Anh nói…Nếu…!Nếu biết tôi nói…!Không quan hệ…!Thì anh đã phá….” Cô mơ màn trả lời, tâm trí được dẫn dắt đến câu nói kia.

“Hu…” Cô rỉ ra âm mếu máo, bởi cô đã được dẫn dắt đến câu nói ấy.
Nếu biết cô sẽ nói mấy lời như vậy, thì buổi trưa anh đã pha nát cô.
Nhan Tiểu Linh rùng người, cơ thể dữ dội run bần bật.
“Anh Trần, đừng như vậy…”
Trần Nghiêm gợi ra nụ cười, cuối cùng cô đã đi đến câu trả lời anh mong chờ.
“Bây giờ tôi với em đã có quan hệ chưa?” Anh lại hỏi, ngón tay rút ra, đem khoá quần kéo xuống lôi ra chính mình to lớn căng trướng đã lâu, trên đỉnh đầu còn thấm ra một chút dịch trắng.
“Vẫn chưa ha, với em thì không cắm vào sẽ không được tính là có quan hệ” Không đợi cô trả lời, anh bạc lãnh nói, nhớ lại ban nãy cô nói, cô với anh không thật sự quan hệ, cho nên không có gì cả “Em có biết, tôi mà cắm vào thì chúng ta sẽ thành cái gì không?”
Trần Nghiêm cũng chẳng đợi cô trả lời, cô cứ mơ mơ màn màn như con mèo mớ ngủ run rẩy, y đầu nhấn vào trong miệng u hoa đã ướt đẫm, anh ưỡn người đem chính mình trôn vào.

Dù cho thiếu nữ chật hẹp cách mấy, lúc này ướt đẫm như vũng đầm lầy còn được anh nới trước với hai ngón tay, đã khiến cho anh cắm vào rất trơn tru.
To tướng cắm vào, cắm thẳng vào bên trong chật nít, phá nát lớp mỏng manh thanh bạch, của anh to lớn đến mức cắm thẳng vào miệng hoa tâm vẫn còn dư lại một đoạn bên ngoài, đau đớn đánh lên thần kinh Nhan Tiểu Linh, giống như một ráo nước lạnh tạt lên mặt, cô bừng tỉnh khỏi dục vọng mơ hồ.
“Anh…!Hu…” Mặt cô trắng bệch, nhăn nhó vì đau đớn xa lạ, mếu lớn khóc nấc lên “Anh lui…!Huhu…!Đừng vào mà…”
Trần Nghiêm cười lớn, sảng khoái đến mức duật ra hơi thở nồng, gã đàn ông cũng lần đầu cắm vào một thiếu nữ, ngắm nhìn thiếu nữ lần đầu làm chuyện ấy mếu máo khóc, đột phá tầng mỏng manh u hoa hút chặt làm cho anh cực kì sảng khoái, thoải mái đến mức tuấn duật phong tình cũng trở nên đỏ ửng.
“Vào rồi, em thành của tôi rồi.”1
Không…!Không phải như vậy.

“Ngày mai Tiểu Linh sẽ đến chơi với em đó” Lăng Nhữ Y thoa xong dưỡng thể, tung tăng trèo lên giường ngủ với vẻ mặt tươi tắn bắn ra mấy bông hoa nhỏ.
“Ừm” Mạc Đình Quân hội ứng, cô đã hoàn thành công tác dưỡng da buổi tối, trèo lên giường anh liền ôm lấy cô, đem cô gói gọn vào trong lòng ôm ấp.
“Hôm nay đã hẹn đi khám bệnh cùng Tiểu Linh nhưng cuối cùng lại không được” Lăng Nhữ Y bĩu môi, tay đẩy đẩy vào vòm ngực cứng rắn kia “Đều tại anh.”
“Haha” Mạc Đình Quân bật cười, cúi mặt nhìn vợ nhỏ đang giận dỗi, anh cười tà “Thế ai đó không phải là rất sảng khoái sao?”1
Ặc…
Chuyện là sáng nay, cô thức dậy từ sớm để chuẩn bị đi khám bệnh cùng cô bạn của mình thì bị anh phá đám, anh xông vào phòng tắm của cô trong bộ dạng vô cùng thoáng mát không một mảnh vải che thân, gương mặt vô cùng sảng khoái tự nhiên, vật kia vừa to vừa dài hiên ngang chĩa ra đi về phía cô.
“Vợ anh ơi, vợ anh đâu rồi? Anh đói quá.”1
Ha, anh đói thì mò vào bếp, đói kiểu gì mà lại mò vào phòng tắm.
Anh túm cô ra khỏi bồn tắm, mặc cho cô oa oa oái oái bảo rằng cô phải đi ra ngoài, anh cứ thế thượng cô cả buổi trong phòng tắm bốc hơi nước.

Đến mức cuối cùng, thành phẩm chính là cô rũ rượi, toàn thân đỏ mẫn được anh ôm trở lại giường, thế là cả buổi sáng của cô vào tay anh, cho nên cô không thể đi cùng bạn thân được nữa.
Nghĩ lại chuyện lúc sáng, mặt Nhữ Y bốc khói, đỏ bừng lên, cô giơ lên hai bàn tay che lại gương mặt mình, xoay người đưa lưng về phía anh, giấu đi gương mặt mình.
“Vô sỉ vô sỉ vô sỉ! Mạc Đình Quân anh vô sỉ!”
Mạc Đình Quân cười lớn, ôm lấy thân nhỏ vào lòng ấm ủ.
Bàn tay ôm lấy eo nhỏ vòng qua bụng cô, kéo cô dính sát vào lòng anh, lưng cô dính vào ngực anh, anh gói cô vào lòng như thể đem hai người hoà vào một thể.
“Cô bạn đó của em dáng vẻ cọp mẹ như vậy thì đi khám bệnh một mình có làm sao, không nên ảnh hưởng đến thời gian ăn sáng của anh.”
Ha, họ Mạc anh thật sự rất phong phú, ở trên giường rất có thiên phú, không biết mệt mà còn vô cùng hưng phấn nữa, vừa mới tối qua quấn chặt lấy cô không rời, buổi sáng cũng mò vào phòng tắm kêu đói.
Họ Mạc anh a, có khi nào mà đủ?
Nhắc đến cọp mẹ Tiểu Linh, Lăng Nhữ Y liền rất hứng thú xoay người lại, gương mặt non nớt ngẩng lên nhìn anh vô cùng hứng thú kể chuyện.
“Nè nè, lúc trưa em có gọi cho Tiểu Linh hỏi kết quả, cậu ấy đã oa oa lên như đứa trẻ ấy, hỏi thì cậu ấy nói đã bị một gã nào đó ăn đậu hũ, mà anh nghĩ xem, ai lại dám ăn đậu hũ của cậu ấy, tên đó nhất định là chán sống rồi.”
Tiểu Linh chính là cọp mẹ aa, gã nào có thể ăn đậu hũ của cậu ấy thì thật rất tài tình.
Mạc Đình Quân có hơi khó hiểu, ngẫm đến chuyện khám bệnh mà bị ăn đậu hũ có chút kì hoặc “Cô ấy đi khám cái gì mà bị ăn đậu hũ?”
“Phụ khoa đó” Lăng Nhữ Y hứng thú trả lời, tuy chưa được Tiểu Linh kể qua nhưng cô đã sương sương suy đoán được “Lần trước là bác sĩ nữ khám, mà lúc trưa oa oa như vậy với em thì chỉ có thể là do bác sĩ nam khám rồi, lại còn bị ăn đậu hũ.”

Mạc Đình Quân khiêu mi, ánh mắt trầm ngâm suy nghĩ, Lăng Nhữ Y ngắm nhìn tuấn soái của anh chồng đang ngẫm nghĩ, cô tròn xoe hai mắt nhìn anh.
Người đàn ông này, nhìn như thế nào vẫn thấy anh thật sự rất đẹp, đã nhìn bao nhiêu lần rồi nhưng cô vẫn bị mê mẫn sự tuấn tú ấy.
Quả thật, anh có thể soái đến mức ngay lần đầu tiên gặp mặt đã khiến cho tim cô loạn nhịp.
Cô khẽ hỏi “Anh nghĩ cái gì đó?”
Mạc Đình Quân nhấc đôi mày, ngắm xuống vợ nhỏ hỏi “Cô bạn của em khám phụ khoa ở đâu thế?”
Lăng Nhữ Y tròn xoe mắt đáp “Bệnh viện trung tâm, sao vậy?”
“Em có biết chỗ cô bạn của em khám không? Bác sĩ phụ trách tên là gì?”
“Ơ…” Lăng Nhữ Y mím môi, mắt đá sang cánh phải suy nghĩ, cô nhớ Tiểu Linh có từng đề cập tên bác sĩ phụ trách cho cô nghe, tên là gì ấy nhỉ?
“Ờm…!Cái gì mà Minh Minh ấy.”
“Phụ khoa cô Thu Minh phải không?” Mạc Đình Quân ôn nhu hỏi, Lăng Nhữ Y liền gật gật đầu, hai cái má tròn gật gật.
“Đúng rồi, là Thu Minh.”
“À…! Haha” Mạc Đình Quân nghe xong thì cười lớn, Lăng Nhữ Y không hiểu anh vì sao lại cười? Cô chớp chớp hai mắt đen như hạt ngọc tròn xoe nhìn anh, giống như con thỏ ngơ ngơ ngác ngác.
Mạc Đình Quân hứng thú cười lớn, anh cúi xuống hôn lên môi vợ nhỏ ngây ngốc đáng yêu, bộ dạng ngốc nghếch này khiến anh chỉ muốn cắn một ngụm ah.

Hôn cánh môi đào, cô vẫn còn ngớ ra.
“Anh cười gì vậy? Sao lại cười?”
“Thì cô bạn của em gặp phải khắc tinh rồi.”1
Hôm nay, Mạc Đình Quân có nói chuyện với bạn thân của anh một lát, cậu bạn có nói bị viện trưởng điều chuyển sang trực thay phòng khám phụ khoa của cô Thu Minh vì cô Thu Minh gặp phải tai nạn.
Đúng ah, bạn thân của anh, Trần Nghiêm, chính là cái gã ăn đậu hũ của bạn thân vợ anh.
Ah, cái cô nàng họ Nhan tên Linh láo cá ấy, đụng phải Trần Nghiêm không biết nên nói là đen đủi hay xui xẻo.1
“Anh biết người đó à?” Lăng Nhữ Y ngạc nhiên, ngay lập tức máu tò mò nổi lên “Là ai vậy? Anh ta là người thế nào? Anh ta thế nào mà dám ăn đậu hũ của cọp mẹ như Tiểu Linh?”
Mạc Đình Quân phì cười, cưng chiều hôn lên chớp mũi nhỏ, sau đó kéo cô ôm vào lòng, để mặt cô tựa vào lòng ngực anh, cho cô cảm nhận nhịp đập của anh.
“Xem như bạn của em đen đủi đi, gặp cái tên đó có là cọp mẹ cũng thành mèo con thôi.”1
Hả? Ai vậy a? Ai lại có uy lực như thế, cô càng lúc càng tò mò, ngóc ra khỏi ngực ngẩng lên nhìn anh, cô gấp gáp hỏi.
“Ai vậy? Anh nói đi là ai vậy?”
Mạc Đình Quân ngắm vợ đáng yêu trong lòng, ngày mai Nhan Tiểu Linh đến, nếu anh thốt ra danh tính của người kia là bạn thân của anh, vợ nhỏ sẽ thuật lại cho cọp mẹ kia, như vậy thì không còn gì kịch tính nữa.

Anh phải chọn một thời điểm thật bất ngờ nào đó mới có thể cho cô biết là bạn thân của anh húp trọn bạn thân của cô.
Mạc Đình Quân chỉ đành giới thiệu sơ qua “Cậu cả Trần gia, tính tình không hơn cũng chẳng kém, vừa bằng chồng em.

À mà chồng em thì còn cưng chiều em, nhẹ nhàng với em, còn cậu cả kia thì không nhẹ nhàng với phụ nữ đâu.”1
Há, anh nhẹ nhàng? Anh mà nhẹ nhàng?
Cơ mà, Tiểu Linh của cô thật sự gặp phải khắc tinh rồi?!1

Xe đổ trên bờ biển về đêm, ngoài kia sóng vỗ từng đợt vào bê bờ.
Nhan Tiểu Linh rũ rượi nằm úp, vải vóc trên người cô đã sớm thoát ly, tấm lưng trần đỏ ủng mồ hôi ướt đẫm, cô úp mặt vào ghế xe, mồ hôi từng giọt đổ xuống ghế đệm.
Phía dưới bị cái gậy kia vỗ bạch bạch liên tục, cô không biết mình và anh đã như thế này bao lâu rồi, cô chỉ thấy toàn thân mình sắp vỡ vụng.

Anh cứ kéo cô nằm ngửa rồi lật úp, lật nghiêng trong chiếc xe chật chội này.

Mùi vị người lớn cùng mồ hôi hoà trộn làm cho bầu không khí nóng rực, trong xe chỉ có âm thanh bạch bạch đỏ thẹn cùng tiếng rên rỉ ưm a của cô, lắng tai một chút sẽ nghe được hơi thở dốc của gã đàn ông phía sau lưng.
Anh cứ thao cô liên tục, còn vừa thao vừa hỏi, vừa rồi anh hỏi toàn bộ mọi thứ về cô, nghề nghiệp, nơi làm việc, và cả…!Hiện tại cô có hay không để ý người đàn ông nào không.

Cô mê man nhiễm dục bị anh thao túng, cô trả lời anh rất thành thật, mọi thông tin đều bị anh moi ra hết.
Từng đợt dù dập kéo theo bao nhiêu khoái lạc đáp úp, Nhan Tiểu Linh rũ rượi mồ hôi, mặt đỏ mày nhăn, đôi mắt nhiễm dục đỏ hoe.

Người phía sau cắm thẳng vào trong cô, y đầu chạm hoa tâm, cô nấc ra tiếng, người kia lại bắt đầu một màn tra khảo mới.

“Tôi với em bây giờ đã có quan hệ chưa?”
“A…” Nhan Tiểu Linh đầu óc mụ mị, cô không nâng nổi mi mắt, bí bạch giữa hai chân chảy ra dịch đặc, u hoa bị cái gậy thô to kia thao đến sưng đỏ, cô rỉ ra âm oai oán “R…!Rồi…”
“Vậy sao?” Anh trào phúng cười, bàn tay nắm lấy thắc lưng của cô, ánh mắt ngắm trừng trừng gương mặt nhỏ nằm nghiêng kia, ánh mắt thoạt qua tia lạnh lẽo “Em không thích có quan hệ với tôi?”
Cách cô chối bỏ quan hệ của hai người ban nãy, có vẻ như cô không muốn có sự dính dáng nào đến anh.
“Ư…! Ừm…” Nhan Tiểu Linh lúc này hoàn toàn thành thật, cô đáp ứng, kiều mị rên rỉ tận hưởng cơn khoái hoạt đến mức đầu óc không còn đủ tỉnh táo.
“À…! Tiếc cho em” Anh chính là muốn có quan hệ với cô, ba mươi hai năm anh không động phụ nữ, cô là người đầu tiên.

Cô cũng hai mươi sáu năm không chạm đàn ông, anh chính là người phá cô.
Cô đã thành của anh, chính là của anh rồi.
“Nói tôi nghe xem, sau này tôi gọi cho em thì em nên như nào?”
Aa…!Người đàn ông này…
Chuyện giường chiếu…!Người ta nói khi làm chuyện giường chiếu thì không nên nói chuyện, chỉ nên thực thi mà làm thôi, còn người đàn ông này lại liên tục trả khảo khi cái kia cứ bạch bạch như thế.
Thật sự khiến cho cô thẹn đến mức đỏ bừng như rán chiều, vừa ưm ưm a a vừa trả lời, thật sự xấu hổ ah.
“Ức…” Nhan Tiểu Linh nấc lên, cô xụi lơ nằm trên ghế đệm, hai mắt đỏ hoe ứng đáp theo anh, nếu cô mà không đáp trả, anh sẽ dùng cái kia cắm rất mạnh.
“Nên…!Nên ngoan ngoãn…!Hu…!Nghe máy.”
“Giỏi lắm, tôi thưởng em.”
Anh thoái lui gậy to đến tận cùng, sau đó một cắm tiến thẳng tâm hoa vỗ bạch bạch.
“A…!Không…!Không cần…”
Nhan Tiểu Linh bấu lấy ghế đệm, hai mắt đỏ hoe nhắm chặt lại ứa ra nước mắt nóng, há miệng hít thở không khí, hơi thở cô dập dập theo cái cắm rút của anh.
“Anh….!Anh Trần…!Tôi không được…” Nhan Tiểu Linh cảm thấy cơn nóng rát như thể rát bỏng hạ thân, đầu cô mong lung nóng lên, tầm mắt mờ nhoè vì nước mắt.
Cô không nổi, không được nữa, cô không chịu được.
Trần Nghiêm lạnh mặt, hai chữ anh Trần thật sự chói tai đi, con ngươi bạc đen mị lên, âm thanh khàn đặc cắm một cắm thật sâu.
Phốc.
“Anh Trần anh Trần, tôi tên gì em không biết?”
“Ựm…!Ng…!Nghiêm…”
Không được, người đàn ông này…
Đàn ông thật sự khủng khiếp quá.
Nhan Tiểu Linh cùng anh triền miên, ngất đi tự lúc nào bản thân cũng không hay biết, đến khi bị một giọng nói dịu dàng gọi dậy.
“Con gái, con gái à, con nên dậy rồi.”
Âm thanh dịu dàng gọi, Nhan Tiểu Linh mệt mỏi nâng mí mắt, vừa tỉnh lại chỉ thấy toàn thân tê tái ê ẩm, cô ngơ ngác nhìn căn phòng màu xám hoàn toàn xa lạ.
Bên cạnh còn có một người phụ nữ trung niên, bà ấy có gương mặt rất hiền hậu, bà cười nói.
“Cũng muốn để cho con ngủ, nhưng đã quá trễ rồi, ngủ cả ngày cũng không tốt, dậy ăn một chút rồi con có muốn ngủ nữa cũng được.”
Nhan Tiểu Linh nhìn người phụ nữ hiền hậu xa lạ, cảm giác trên ngực mát mẻ đến trống trải, cô mới cúi đầu xuống nhìn bản thân đang loã thể, trên ngực cô đầy tràn những vết đỏ tím, Nhan Tiểu Linh vội vàng kéo lên tấm chăn che chắn thân thể.
Cô vẫn chưa tải được những chuyện đêm qua, cô ngơ ngác nhìn người phụ nữ dịu dàng bên cạnh giường, cô lại nhìn xung quanh căn phòng màu xám, sau đó ngoảnh lại nhìn người phụ nữ hiền hậu với đôi mắt tròn xoe.
“Bác…” Cô vừa mở miệng, cảm giác cổ họng khô khan đau rát, cô nuốt xuống một ngụm làm ướt cổ họng, khẽ hỏi “Bác là…? Con…!Con đang ở đâu vậy?”
“Con không nhớ gì à?” Người phụ nữ ngạc nhiên, sau đó chính bà cũng nhớ lại chuyện đêm qua, lúc con trai bế trên tay cô gái đã ngủ say về nhà “À, lúc Nghiêm nó đưa con về thì con cũng ngủ mất rồi.”
Bà cười hiền, giải đáp thắc mắc của cô “Bác là mẹ của thằng Nghiêm, còn chỗ này là Trần gia, đêm qua tầm ba giờ sáng Nghiêm đưa con về đây.”1
Trần…!Trần gia?
Còn tiếp…
(P/s Linh láo, này thì Linh láo, Linh láo gặp thanh niên “Nghiêm” túc thì Linh quéo.1
Láo hai mươi mấy năm rồi cưới phải anh chồng Gia- Giáo- Nghiêm.
Nghiêm đúng chuẩn “Nghiêm.”
Mụt phút mặc niệm cho Linh nhọ, bị anh đưa thẳng về nhà, gặp cả mẹ chồng trong cái tình trạng thân không mảnh vải sau một đêm thác loạn như vậy rồi chị chạy cái đường nào nữa.
À mà năn nỉ mấy anh chị BTV quá trời, thay lại cái bìa cái tui tỉnh lại liền, hô hô, phải như dị chứ!)
_ThanhDi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.