Bạn đang đọc Chờ Ngày Em Nói Lời Yêu Anh – Chương 70: Kết Thúc Thật Rồi
Từ những hình ảnh thu được trên camera về chiếc xe mà tên bắt cóc đã sử dụng, Diệp Chấn dùng bút vẽ lên bản đồ hai tuyến đường.
Một là tuyến đường di chuyển của hắn sau khi bắt cóc con tin từ nhà hàng Caelum, hai là tuyến đường tẩu thoát sau khi lấy được tiền chuộc.
Tuy hắn cố tình lái xe lắt léo qua các tuyến đường không có camera nhưng hai lộ trình này tương đối thẳng.
Hai đường thẳng này nếu kéo dài sẽ giao nhau ở khu vực phía Tây Bắc của thành phố.
Không loại trừ khả năng tên bắt cóc cố tình đánh lạc hướng nhưng hiện tại cũng không còn bất kỳ manh mối nào khác.
Diệp Chấn liên hệ với lực lượng ở khu vực Tây Bắc, yêu cầu họ tìm kiếm chiếc xe màu đỏ theo hình ảnh được trích xuất từ camera.
Không lâu sau đó, điện thoại của Diệp Chấn vang lên, là Trương Anh Tuấn gọi đến.
“Thanh tra Diệp.
Chúng tôi đã tìm thấy chiếc xe của nghi phạm đỗ ở dưới gầm cầu.
Tuy nhiên chủ nhân chiếc xe và các va li tiền đã biến mất.
Tiếp theo nên làm gì đây?”
Diệp Chấn lập tức ra lệnh:
“Kiểm tra các toà nhà bỏ hoang hoặc công trình đang xây dở ở xung quanh khu vực đó.
Có khả năng bọn chúng bỏ lại con tin ở địa điểm giam giữ.”
Diệp Chấn cay đắng nghĩ đến việc manh mối điều tra đã bị đứt đoạn ở gầm cầu.
Dường như chuyện bị phát hiện đã nằm trong tính toán ban đầu của bọn bắt cóc nên chúng đã có chuẩn bị thêm một chiếc xe khác.
Ngài thanh tra đấm mạnh tay xuống bàn, buông ra một tiếng chửi rủa.
Ông sốt ruột chờ đợi, sau cùng cũng nhận được cuộc gọi lại của Trương Anh Tuấn.
“Báo cáo thanh tra.
Cảnh sát địa phương đã tìm thấy địa điểm giam giữ con tin.
Ở đây có bốn người nằm bất tỉnh.
Họ đang được chuyển đến bệnh viện…”
*****
Thái Y Linh trong trạng thái mơ mơ màng màng, thầm nghĩ, hoá ra cảm giác khi chết cũng giống như một giấc ngủ sâu.
Mi mắt khẽ chuyển động, cô nhìn thấy trước mặt là một mảng trắng mờ mịt.
Phải mất một lúc, các giác quan dần dần hồi phục, Y Linh mới nhận ra mình chưa chết, mảng trắng đó chính là trần nhà bệnh viện.
Nghiêng đầu sang trái, Y Linh nhìn thấy nét mặt lo lắng của mẹ cô, đứng phía sau bà là Đổng Trác Nguyên vừa khẽ mỉm cười.
Cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc đang tỏ ra mừng rỡ bên tai phải của mình.
– Cuối cùng thì em cũng tỉnh dậy rồi…
Y Linh chậm chạp quay đầu về phía phát ra tiếng nói.
Từ Hồng Quân đang ngồi cạnh giường, trên tay vẫn còn đang cắm ống truyền dịch.
Ánh mắt cô liền xúc động, đôi môi khẽ mấp máy:
– Mọi người…
Từ Hồng Quân nắm lấy tay Y Linh, nhẹ nhàng nói:
– Đừng cố gắng quá.
Em cứ nghỉ ngơi thêm đi.
Thấy em tỉnh lại là mọi người yên tâm rồi.
Ngọc Tú Trinh xoa đầu con gái.
– Con rể tương lai của mẹ nói đúng đấy.
Nếu con mệt thì cứ ngủ thêm đi.
Mấy ngày qua ở bệnh viện, tận mắt chứng kiến nhiều chuyện, Ngọc Tú Trinh đã thay đổi hoàn toàn cái nhìn về Từ Hồng Quân.
Con gái bà gả cho người đàn ông này nhất định sẽ không chịu thiệt thòi.
Lần này là bà thật tâm mong hai người mãi mãi bên nhau.
Y Linh nhẹ mỉm cười, hạnh phúc phảng phất trên mặt.
Cô lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ một lần nữa.
Đổng Trác Nguyên lên tiếng:
– Bác sĩ bảo thể lực của Y Linh không khoẻ như anh Hồng Quân nên có lẽ đến ngày mai mới tỉnh táo hoàn toàn được…
Cánh cửa phòng mở ra, Từ Lục Khiêm bước vào, là Từ Hồng Quân gọi anh ta đến.
– Thái Y Linh thế nào rồi?
Từ Hồng Quân vừa di chuyển trở về giường bệnh bên cạnh vừa trả lời:
– Cô ấy đã tỉnh dậy nhưng vừa mới ngủ lại… Việc anh nhờ cậu có kết quả chưa?
Lục Khiêm lấy một cái ghế ngồi xuống, tỏ ra hào hứng:
– Trịnh Hùng chết chắc rồi.
À, ý em không phải chết kiểu đó đâu… Bác sĩ đã cứu sống được hắn.
Cảnh sát đang canh giữ trước phòng bệnh, đợi hắn bình phục hoàn toàn sẽ đưa vụ án ra xét xử.
Khả năng cao là hắn sẽ mục xương trong tù.
Không có tiền thì luật sư nào sẽ bào chữa giảm án cho hắn chứ… Còn về Hà Xuân Hy, chị ấy được giải độc sớm nên hồi phục khá nhanh.
Người của Hà gia đã đến đón chị ấy về nhà rồi.
Từ Hồng Quân tỏ ra nhẹ nhõm khi nghe được những thông tin này, sau đó lại sực nhớ mà hỏi thêm:
– Anh có nghe Trịnh Hùng nhắc đến tên đồng bọn, có bắt được gã đó không?
Nghe đến đây, Từ Lục Khiêm ngán ngẩm lắc đầu.
– Dù đã có lời khai từ phía Trịnh Hùng nhưng lại không đủ bằng chứng kết tội để có thể tiến hành khởi tố gã đàn ông đó.
Vụ án cũng đang dần lắng xuống rồi, việc truy tìm tên đồng phạm chắc sẽ sớm tạm ngừng thôi.
Từ Hồng Quân trầm ngâm suy nghĩ, vậy là tên đồng bọn đã bỏ trốn cùng với số tiền một trăm tỷ.
Có lẽ từ giờ hắn sẽ an nhàn tận hưởng, không còn lý do để gây hại cho anh và Y Linh.
Mọi chuyện đã kết thúc tốt đẹp rồi, chỉ là anh thấy vẫn chưa thật trọn vẹn…
Từ Hồng Quân khẽ mỉm cười, ngắm nhìn cô gái vẫn đang ngủ say ở giường bên cạnh.
Mẹ em đã nhận anh là con rể rồi, em còn muốn để anh chờ đến bao giờ….