Bạn đang đọc Chờ Ngày Em Nói Lời Yêu Anh – Chương 61: Bạch Hải Sinh Ra Tay
Trước đó ba ngày, Bạch Hải Sinh đã xác định được chiều nay Từ Hồng Quân sẽ đến nhà hàng Caelum.
Bằng cách của mình, ông ta biết được giờ hẹn và số phòng mà vị chủ tịch đã đặt trước.
Sau khi ăn vội bữa trưa tại nhà riêng, Bạch Hải Sinh lái xe về hướng Tây Bắc thành phố H rồi đậu xe ở một bãi đỗ gần chân cầu cách điểm hẹn với Trịnh Hùng khoảng tám trăm mét.
Ông ta vận động mạnh tại chỗ dưới cái nắng oi bức.
Cơ thể to lớn vạm vỡ nhanh chóng đổ mồ hôi hột.
Bạch Hải Sinh thở hổn hển, khoé môi nhếch lên.
Ông ta cầm theo chiếc túi nhỏ màu đen, sải bước về phía toà nhà bỏ hoang.
Cuộc nói chuyện với Trịnh Hùng diễn ra đúng như kế hoạch ông ta đã vạch ra.
Lão Bạch lái chiếc xe hơi màu đỏ của Trịnh Hùng đến đậu ở cửa thoát hiểm của nhà hàng Caelum.
Trái ngược với vẻ đông đúc ở cửa chính, con đường nhỏ ở phía sau lại rất hiếm khi có người qua lại.
Dưới ngón nghề chuyên nghiệp của Bạch Hải Sinh, camera an ninh nhanh chóng bị vô hiệu hoá.
Thật chất, nếu camera có ghi được hình ảnh hoặc bất kỳ ai nhìn thấy vẻ bề ngoài của lão Bạch lúc này cũng sẽ không thể nhận ra ông ta.
Nghệ thuật cải trang của Bạch Hải Sinh không thua kém một nhân viên CIA chuyên nghiệp.
Lão Bạch đi vào theo lối dành cho nhân viên nhà hàng, đến phòng thay đồ đánh cắp bộ đồng phục.
Bạch Hải Sinh trong bộ dạng nhân viên phục vụ đến phòng 205 để lau dọn.
Căn phòng nằm ở cuối hành lang cạnh ngay cầu thang thoát hiểm.
Ông ta quan sát kỹ lưỡng, đặt chiếc camera mini ẩn giấu trong lọ hoa ở góc phòng.
Bạch Hải Sinh nhìn đồng hồ trên tường, còn khoảng một tiếng nữa là đến giờ hẹn của chủ tịch Từ.
Ông ta đi xuống phòng bếp túc trực.
Nhà hàng có nhiều nhân viên phục vụ làm bán thời gian nên Bạch Hải Sinh không hề bị để ý.
Ông ta giả vờ làm việc hệt như những người khác nhưng tai mắt không ngừng quan sát.
Khi nghe thấy đầu bếp gọi cậu nhân viên trẻ đẩy xe thức ăn đến phòng 205, Bạch Hải Sinh đợi ở gần cửa, làm bộ như vô tình đi ngang làm đổ ly nước bẩn lên người cậu ta.
– Tôi…!Tôi vô ý quá…!Xin lỗi cậu…
Cậu thanh niên ngước nhìn người đàn ông da rám nắng, mày râu nhẵn nhụi đang tỏ ra vô cùng áy náy.
Bộ dạng nhút nhát của ông ta khiến cậu không nỡ trách móc, chỉ khẽ thở dài:
– Phải làm sao đây? Tôi đang phải mang thức ăn lên cho khách, để lâu nó sẽ nguội mất…
Bạch Hải Sinh chỉ chờ có vậy, ông ta làm điệu bộ của một kẻ thật thà muốn chuộc lỗi.
– Để…!Để tôi mang lên giúp cậu…!Cậu cứ đi thay đồ đi…!
Cậu nhân viên phục vụ tỏ ra phân vân, nhìn xuống vệt nước bẩn trên người mình rồi đành đồng ý với ông ta.
Bạch Hải Sinh đẩy xe thức ăn vào phòng 205.
Thái độ phục vụ của lão cực kỳ chuyên nghiệp, không để lộ điểm gì bất thường.
Từ Hồng Quân và Thái Y Linh nhìn người phục vụ mang các dĩa thức ăn đặt lên bàn, không một chút đề phòng.
Lão Bạch bước ra ngoài hành lang, quan sát thấy không bị ai để ý, đi xuống theo cầu thang bộ, mở khoá cài bên trong của cửa thoát hiểm.
Bạch Hải Sinh ngồi ở bậc thang, mở điện thoại quan sát hình ảnh được ghi lại thông qua camera mini.
Lão kiên nhẫn chờ đợi.
Thuốc mê trong thức ăn rất nhanh đã có tác dụng.
Khoé môi ông ta nhếch lên khi người đàn ông và cô gái trẻ đã nằm gục xuống bàn.
Bạch Hải Sinh vào nhà vệ sinh trong phòng 205 thay đổi quần áo, thu lại chiếc camera mini, cẩn thận xoá bỏ mọi dấu vết
Ông ta hơi giật mình khi đột nhiên có tiếng gõ cửa nhưng không hề mất bình tĩnh.
Lão lấy chiếc khăn tay tẩm thuốc mê từ trong túi quần, nấp ở gờ tường phía sau cửa ra vào.
– Chủ tịch Từ, anh có ở trong đó không?
Khoé môi Bạch Hải Sinh nhếch lên khi nhận ra đó là giọng của một phụ nữ.
Cô ta vừa bước vào vài bước đã liền bị lão khống chế từ phía sau.
Việc này không nằm trong kế hoạch nhưng cũng không phải là vấn đề lớn.
Bạch Hải Sinh quan sát hành lang không có người đi lại.
Ông ta khiêng Từ Hồng Quân trên vai đi xuống cầu thang thoát hiểm.
Thể lực của Bạch Hải Sinh rất tốt nên việc di chuyển một người đàn ông cao lớn qua hai tầng lầu không quá khó khăn.
Lão chỉ quay lại lầu hai thêm một lần nữa để mang cả hai người phụ nữ xuống đặt vào trong xe.
Suốt quá trình hành động, ông ta luôn mang găng để đảm bảo không để lại dấu vân tay.
Toàn bộ vật chứng liên quan đều được thu về, quăng vào cốp xe.
Lão Bạch ngồi vào ghế lái, ánh mắt xảo quyệt nhìn qua gương chiếu hậu quan sát một nam hai nữ đã bất tỉnh ở ghế sau, khẽ buông một lời nhận xét.
– Thật đáng tiếc…
Bạch Hải Sinh đang nghĩ gì, ngoài bản thân ông ta chỉ có trời biết đất biết.
Trời đã chập choạng tối.
Chiếc xe hơi màu đỏ nổ máy, hoà vào dòng xe trên đường, hướng về phía Tây Bắc mà lao đi..