Bạn đang đọc Chờ Ngày Em Nói Lời Yêu Anh – Chương 3: Ánh Mắt Kiêu Kỳ
Chiếc Bugatti Veyron màu đen bóng rẽ vào bãi đỗ xe của trung tâm tổ chức sự kiện Diamond Palace.
Từ Hồng Quân bước xuống xe.
Anh ta diện bộ âu phục màu xám đậm của thương hiệu Canali, mái tóc được tạo kiểu kỹ càng, trên người toả ra hương nước hoa mắc tiền.
Nhiều người xung quanh đã nhanh chóng nhận ra người thừa kế danh giá của tập đoàn bất động sản Hoàng Hà.
Từ Lục Khiêm đỗ xe ngay bên cạnh, cũng sớm bắt kịp bước đi của người anh họ.
Anh ta mặc trên người bộ âu phục màu đen của nhãn hàng Hugo Boss.
Chiếc áo sơ mi bên trong cùng màu để hở hai khuy áo trên cùng.
Mái tóc màu cam cháy nổi bật thu hút sự chú ý của những người có mặt.
Nhưng điều khiến đám đông để mắt đến anh nhiều hơn cả vẻ bề ngoài chính là tin đồn hẹn hò với con gái lớn của ngài Thẩm phán toà án thành phố H – Tống Nhược Lan.
Hai người đàn ông được hướng dẫn đến ngồi ở khu vực trung tâm của hội trường.
Ngồi cùng bàn với họ đều là những người anh em thân thiết, quen biết với nhau từ trước.
Quan khách đến dự tiệc rất đông nên các thành viên nhà họ Tống chia nhau ra chào đón và tiếp đãi những người đến chung vui.
Tống Nhược Lan từ đằng sau dịu dàng bước đến chào hỏi anh em Từ gia.
Từ Hồng Quân gật đầu đáp lễ, nâng ly rượu vang lên phía trước rồi đưa lên môi nhấp một ngụm thay lời chào hỏi.
Nhược Lan cúi xuống nghe Lục Khiêm thì thầm điều gì đó.
Dường như là một lời khen ngợi cho vẻ đẹp của cô hôm nay, một lời đường mật yêu đương trăng sao mà anh dành cho cô.
Hai má cô ửng đỏ, trên mặt nở ra một nụ cười đầy bẽn lẽn.
Cô tiếp tục trò chuyện xã giao với những người khác có mặt trong bàn.
Một tay cô nâng ly rượu vang đỏ, một tay đặt nhẹ lên vai của Từ Lục Khiêm.
Bàn tay của Lục Khiêm cũng đặt lên tay cô, vuốt ve âu yếm.
Người đàn ông dáng dong dỏng cao đi đến thông báo cho Nhược Lan biết em gái cô đang đến đây.
Nhược Lan gật đầu, dặn dò người quản gia hãy tiếp tục công việc tiếp đãi các vị khách thật chu đáo.
Thấy em gái đến, Nhược Lan xin phép mọi người rời đi một chút.
Tay cô lúc này mới rời khỏi vai Từ Lục Khiêm nhưng anh lại không buông tay hẳn như muốn níu kéo cô ở lại.
Nhược Lan cười với anh rồi tiến đôi bước đến chỗ em gái đang đợi.
Trịnh Hùng ngồi cạnh vỗ vào vai Lục Khiêm:
– Ghen tị thật đấy, Tống đại tiểu thư đúng là mỹ nhân vẹn toàn hiếm có.
Cả bàn tiệc cùng nhau cười lớn.
Mấy người anh em nâng ly với nhau.
– Chúc mừng cậu.
Cậu Từ đây quả là hồng phúc tề thiên.
Từ Lục Khiêm cười rạng rỡ, uống cạn liền mấy ly rượu được mời.
Trịnh Hùng thuận miệng hỏi:
– Anh Hồng Quân hôm nay không đưa bạn gái đến cùng à?
Từ Hồng Quân cười nhạt:
– Cậu nói đến ai cơ?
Doãn Trí Hiếu ngồi đối diện nhìn thấy biểu cảm trên mặt Từ Hồng Quân liền đoán ra ngay:
– Cô gái mà bọn em nhìn thấy tình tứ cùng anh tuần trước mà nay đã chấm dứt rồi sao?
Từ Hồng Quân không đáp, chỉ nhếch một bên miệng cười khẽ.
Mọi người cũng không ngạc nhiên gì nhiều.
Từ Hồng Quân trước giờ là vậy.
Anh chẳng hẹn hò với ai được quá một tháng.
Những người từng đến bên anh đều biết điều đó nhưng họ vẫn sẵn lòng có một mối quan hệ yêu đương với anh, chỉ là sau đó lại không sẵn lòng rời đi mặc cho anh tuyệt tình.
– Cô gái đó là ai vậy? Tôi chưa từng nhìn thấy cô ta ở những bữa tiệc trước đây.
Câu nói của Trịnh Hùng khiến mọi người trong bàn cùng nhìn về phía mà mắt anh ta đang hướng đến.
Bên cạnh Tống Nhược Lan và em gái là một cô gái mà họ chưa từng gặp.
Sở dĩ gia đình bọn họ và Tống gia có mối quan hệ làm ăn mật thiết nên khách mời đến dự những buổi tiệc của đôi bên dường như đã trở nên quen mặt.
Trịnh Hùng nhận xét:
– Cô ta cũng xinh đẹp phết đấy.
Anh ta nở nụ cười nham nhở.
Mấy người trong bàn cũng hùa theo lời bông đùa của Trịnh Hùng.
Từ Hồng Quân nhìn cô gái lạ, bắt gặp ánh mắt cô ta cũng đang nhìn về phía này.
So với những cô gái mà anh từng gặp trước đây, vẻ bề ngoài của cô ta cũng chẳng có gì đặc biệt.
Cô ta ăn bận đẹp nhưng không phải là thứ trang phục đắt tiền.
Duy nhất có một điều, khi chạm ánh mắt với cô ta, ngoài sự e dè quan sát, anh còn nhìn thấy trong đó có cả một tia kiêu kỳ, ngạo mạn.
Thấy cô ta bối rối quay đi, Từ Hồng Quân khẽ nhếch mép cười.
Phát hiện ra anh họ nãy giờ vẫn còn nhìn cô gái đó, Lục Khiêm nửa đùa nửa thật mà quay sang hỏi:
– Anh để mắt đến cô ta rồi sao?
– Không có.
Từ Hồng Quân trả lời gần như lập tức.
– Vậy sao anh lại nhìn cô ta lâu như vậy chứ?
Doãn Trí Hiếu cố tiếp tục trò đùa của Lục Khiêm nhưng Từ Hồng Quân chỉ im lặng mà không trả lời câu hỏi này.
Lúc này, Tống Nhược Lan đã chào tạm biệt cô gái kia và đang quay về chỗ của bọn họ..