Bạn đang đọc Chờ Ngày Em Nói Lời Yêu Anh – Chương 10: Thời Gian Bên Em
Từ Hồng Quân từ trong phòng tắm bước ra, trên người chỉ quấn mỗi chiếc khăn trắng che nửa thân dưới, để lộ bộ ngực trần và cơ bụng săn chắc.
Mái tóc mới được gội vẫn còn ẩm ướt.
Một vài giọt nước lăn theo chiếc cổ dài xuống đến khe ngực.
Anh đưa tay lấy chiếc máy sấy trong hộc tủ đầu giường.
Mái tóc sau khi khô ráo vào nếp ngay ngắn nhờ sáp tạo kiểu.
Anh chọn trong tủ lớn một chiếc quần jean màu xanh nhạt và một chiếc áo sơ mi trắng.
Đứng trước gương cài mấy chiếc khuy áo, Từ Hồng Quân mỉm cười hài lòng với diện mạo hôm nay của mình.
Bộ trang phục khiến anh trông có phần trẻ trung hơn mọi khi.
Anh kiểm tra kỹ lưỡng một lượt để chắc chắn rằng bản thân đã thật chỉn chu rồi mới rời khỏi phòng.
Tối nay anh có hẹn đưa Y Linh đi xem vở nhạc kịch The Phantom of the Opera của nhà soạn nhạc nổi tiếng Andrew Lloyd Webber.
Bản thân anh không thật sự hứng thú nhưng vì cô bảo rất muốn đi nên anh chiều ý cô.
Từ Hồng Quân đã hẹn hò với Thái Y Linh được hơn hai tuần.
Bản thân anh nói ra lời yêu cô không hề nghiêm túc.
Thế nhưng không hiểu sao những lúc ở cạnh cô, anh lại cảm thấy có điều gì đó rất thú vị.
Thái Y Linh không phải cô gái đẹp nhất anh từng hẹn hò nhưng là người mang đến cho anh những cảm giác trước đây anh chưa từng.
Cô có một sự dịu dàng với vẻ đẹp mong manh khiến anh muốn dang tay che chở bảo vệ.
Anh rất thích ngắm nhìn gương mặt của cô mỗi khi cô tỏ ra ngại ngùng, nhút nhát.
Thái Y Linh là một cô gái ngoan ngoãn nhưng cũng rất ương ngạnh.
Từ Hồng Quân nhìn thấy được một chút sự kiêu ngạo trong tính cách mà cô luôn cố giấu đi.
Từ lúc quen nhau đến giờ, Từ Hồng Quân luôn chiều theo ý muốn của cô mà không có sự ngược lại.
Thái Y Linh cũng rất sợ nói điều gì trái ý làm anh giận nhưng cô luôn biết cách khiến anh phải mềm lòng.
Buổi tối hôm ấy ở nhà hàng Pháp, câu hỏi Thái Y Linh đưa ra có phần khiến anh thấy khó chịu.
Chưa từng có cô gái nào dám nói với anh câu hỏi đó.
Chuyện riêng tư, anh không muốn người khác quản đến.
Nếu trước đây có ai hỏi Từ Hồng Quân như vậy thì đó cũng là lúc hai người kết thúc.
Vậy mà khoảnh khắc đó, nhìn thấy gương mặt xịu xuống của Y Linh, biểu cảm phảng phất một chút thất vọng, bỗng dưng trong lòng Từ Hồng Quân lại cảm thấy bản thân anh mới là người có lỗi.
Lần gặp sau đó, anh đã dẫn cô đến một nhà hàng mà Y Linh là người đầu tiên anh đưa đi cùng.
Lúc đến nơi, nghe anh nói như vậy, Y Linh chớp mắt ngạc nhiên mà quay sang hỏi anh:
– Anh vẫn còn giận chuyện đó hả? Sao đến bây giờ anh vẫn còn nhớ vậy?
Từ Hồng Quân thật không biết trả lời làm sao, chỉ còn biết cười khổ, đưa tay xoa đầu cô.
Anh đã dự định sẽ dành cả ngày hôm nay để ở bên Y Linh nhưng cô lại bảo cửa hiệu có nhiều việc cần làm, đến buổi chiều mới có thể đi cùng với anh.
Trong lòng anh có chút giận dỗi nhưng lại không nỡ buông lời trách móc cô.
Từ Hồng Quân đỗ xe ở trước cửa hiệu Elyn rồi gọi điện cho Y Linh, rất nhanh đã thấy cô bước ra, chạy đến ôm lấy anh.
Anh vòng cánh tay qua chiếc eo nhỏ nhắn, siết Y Linh vào lòng rồi đặt một nụ hôn lên trán của cô.
– Anh nhớ em quá.
– Em cũng nhớ anh nhiều.
Y Linh cười rạng rỡ, đôi mắt sáng lấp lánh.
– Lên xe đi, quà của em anh để ở trong xe, em xem thử có thích không.
Từ Hồng Quân biết Y Linh rất thích thời trang.
Thế nên cô rất thích sưu tầm quần áo, giày dép, túi xách và phụ kiện.
Mỗi lần gặp nhau, Từ Hồng Quân luôn mua quà cho Y Linh, vì muốn nhìn thấy nét vui sướng trên gương mặt cô.
Anh chở cô đi ăn tối trước khi đến nhà hát kịch.
Từ Hồng Quân đã đặt trước hai vé ở vị trí rất đẹp thuộc khu khán đài trung tâm, có tầm nhìn bao quát sân khấu rất tốt.
Suốt buổi biểu diễn, Y Linh luôn chăm chú nhìn lên sân khấu, quan sát kỹ lưỡng từng diễn biến của vở kịch.
Còn Từ Hồng Quân lại luôn chăm chú nhìn cô, dõi theo từng biểu cảm trên gương mặt của Y Linh.
Nếu như cô vui thì anh cũng thấy vui.
Lúc đưa Y Linh về lại khu chung cư, hai người đứng bên ngoài xe hơi, anh ôm lấy cô trong vòng tay, hai gương mặt đối diện nhìn nhau.
– Anh thật không muốn xa em một chút nào, sẽ nhớ em đến chết mất.
Y Linh nhón gót chân, chạm môi cô lên môi anh, rồi làm vẻ mặt nũng nịu xen một chút láu cá.
– Anh đoán thử xem, em sẽ nhớ anh không cơ chứ?
Từ Hồng Quân cười hiền, ánh mắt ôn hoà nhìn cô.
Đưa một tay vuốt mấy lọn tóc của cô ra sau vành tai rồi giữ lấy chiếc cổ thon dài, anh hôn lên đôi môi mềm của cô thật lâu.
Anh đứng đó, ánh mắt quyến luyến không nỡ tạm biệt.
Khoé môi Y Linh cong lên, nhưng sau đó lấy tay đẩy người anh ra.
– Tối lắm rồi, anh về nhà đi.
Y Linh định lùi lại nhưng đã bị Từ Hồng Quân giữ lấy.
Anh áp mặt đến sát mặt cô.
– Tối nay anh ở lại chỗ em có được không?.