Đọc truyện Chó Ngáp Phải Ruồi – Chương 6
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Huhu anh đại ngầu quớ~~ mặc dù anh chỉ ngầu trên fanart = =
======Edit: Koori Rin. Beta: Nguyệt Thần======
“Đây là ảnh hồi nhỏ của anh?” Lâm Hoài Đông chỉ một khung ảnh, Chương Chiêu bước tới liếc nhìn, nhớ ra đó là ảnh chụp chung với Trình Kiếm Nghi hồi tiểu học. Hai người cạo quả đầu bóng lưỡng, mặc áo ba lỗ quần cộc đứng trước một bụi hoa, trông hệt như hai tiểu hòa thượng mới hoàn tục.
“Ừ.” Chương Chiêu chỉ Trình Kiếm Nghi: “Đây là cái tên ‘nhân viên quản lý thư viện’.”
Lâm Hoài Đông híp mắt soi hai lần, nhếch miệng tỏ vẻ không lấy làm thích thú, rồi ngắm nghía Chương Chiêu lúc nhỏ: “Mắt anh hồi bé bự hơn bây giờ kìa!”
Chương Chiêu mặc kệ cậu ta, mở tủ lạnh lấy pizza: Anh “vinh dự” gặp rồi làm với Lâm Hoài Đông, quên luôn cả ăn. Đến khi hâm lại pizza xong, chợt nghe tiếng reo kinh ngạc của Lâm Hoài Đông trong phòng khách: “Oa, sách Toán bốn năm tiểu học… Đúng là giáo viên có khác.”
Chương Chiêu tức giận: “Cậu có thôi gào ầm lên không.” Anh múc pizza ra, rót cho mình một ly nước, nghĩ nghĩ, lại tốt bụng rót cho Lâm Hoài Đông một ly, rồi bưng tất cả ra bàn ăn. Lâm Hoài Đông nghe tiếng động, nghiêng đầu nhìn anh, cười hì hì: “Đúng hơn là, bởi vì anh quá sẹc-xi, em cứ quên mất anh là một nhà giáo mẫu mực…”
Chương Chiêu gắng nhịn không giội ly nước vào mặt Lâm Hoài Đông.
Lâm Hoài Đông vô tư không biết gì, ngồi xuống đối diện Chương Chiêu, vươn tay cầm pizza, vừa cắn một miếng thì nhíu mày, quan tâm hỏi: “Chỉ có chừng này, hai chúng ta ăn sao đủ no?”
Chương Chiêu nghiêm mặt nhìn cậu ta: “Nhưng tôi không cho cậu ăn.”
Lâm Hoài Đông bèn cười he he: “Em làm anh lâu như vậy, không có công lao cũng có khổ lao mừ, cho ăn bữa cơm cũng phải thôi.” Vừa nói vừa hai ba miếng xử xong miếng pizza, rồi lại lấy miếng tiếp theo. Chương Chiêu nhìn động tác “nước chảy mây trôi” của cậu ta, hít sâu một hơi, do dự rồi nhấc điện thoại gọi một phần thức ăn ngoài.
“Hức, em có cái này cho anh.” Lâm Hoài Đông bỗng nhảy dựng lên, lau tay qua loa, rồi lục lọi cặp sách.
Chương Chiêu lành lạnh hỏi: “Áo mưa an toàn sao?”
Lâm Hoài Đông nhướng nhướng mày, lúc sau thì cầm một cái cúc áo đưa đến trước mặt Chương Chiêu: “Cái này của anh hả? Hôm đó lúc anh đi em nhặt được trong phòng thay đồ. Muốn trả cho anh, mà không gặp được.”
Chương Chiêu không khỏi sững sờ, cái áo sơ mi kia anh không mặc nữa, vốn định bảo thợ may sửa lại, nhưng lại lười nên nhét sâu vào trong tủ. Không nghĩ đến Lâm Hoài Đông lại trả lại cái cúc áo.
Anh nắm chặt cái cúc trong tay, tự nhiên không biết nói gì cho phải, mãi mới nghẹn ra một câu: “Cảm ơn.” Rồi đứng dậy về phòng cất nó vào ngăn kéo tủ đầu giường.
Khi trở lại phòng khách thì Lâm Hoài Đông đang nhìn anh cười, cậu chàng cười toe khoe hàm răng trắng sứ, cảnh xuân rực rỡ khiến Chương Chiêu đột nhiên bối rối: “Làm gì vậy?”
“Hổng có gì hết.” Lâm Hoài Đông cúi đầu, ừng ực ừng ực nốc cạn ly nước Chương Chiêu rót cho, ai không biết còn tưởng cậu ta đã lang thang trong sa mạc hai mươi ngày. Đợi Chương Chiêu ngồi xuống đối diện mình, cậu ta mới sờ sờ tai, ngập ngừng một chút rồi mở miệng: “Ngày kia anh có rảnh không?”
Chương Chiêu không hiểu gì: “Rảnh. Sao vậy?”
Lâm Hoài Đông há miệng, như có nỗi niềm khó nói. Chương Chiêu cũng không giục cậu ta, ăn nốt miếng pizza còn lại trong đĩa, thì nghe Lâm Hoài Đông nói: “Em có hai vé xem phim. Vốn định đi với Thái Thư. Nhưng cậu ấy lại không đi nữa. Nên muốn hỏi anh có đi không.”
Chuỗi điệp ngữ “đi” làm Chương Chiêu choáng váng, anh không nhìn Lâm Hoài Đông, từ tốn nhai kỹ thức ăn trong miệng, nuốt xuống, uống miếng nước, rồi đáp: “Không phải cậu nói Thái Thư theo đuổi cậu sao? Sao nghe cứ như cậu ta làm giá vậy.”
Lâm Hoài Đông khoát tay: “Vé do cậu ta mua. Em để cậu ấy chọn chỗ, kết quả phát hiện nó ở hàng cuối cùng trong góc. Này không phải tâm của Tư Mã Chiêu (Ý đồ rõ ràng) sao?” Cậu ta lại nhăn mặt, biểu cảm hết sức cường điệu: “Em cũng không muốn trong cảnh tối lửa tắt đèn mà phát sinh sự việc vô cùng thân mật gì đó với cậu ta. Nên hỏi cậu ấy có thể đổi chỗ khác hay không —— thế là người ta nổi giận, vé cũng chả cần.”
Chương Chiêu nhướng mày: “Vậy là cậu muốn trong-cảnh-tối-lửa-tắt-đèn-mà-phát-sinh-sự-việc-vô-cùng-thân-mật-gì-đó với tôi ư?”
Lâm Hoài Đông phì cười, duỗi ngón tay nhảy nhảy trên mặt bàn, nhảy lên mu bàn tay Chương Chiêu vẽ vòng tròn: “Anh có đi không? Rồi em mời anh ăn cơm.”
Chương Chiêu bị ghẹo đến ngứa ngáy, bèn rút tay về, trong lòng hơi do dự. Anh không nghĩ đây là hẹn hò —— không ai dùng vé xem phim hẹn hò mà lôi người thứ ba vào cả. Lại nói, Lâm Hoài Đông cũng thể hiện rất rõ: Giữa họ chỉ là quan hệ sinh lý đơn thuần. Nhưng mà xem phim với cả ăn cơm, thật khiến người ta không thể không nghĩ nhiều.
Huống hồ Chương Chiêu cũng hiểu bản thân mình: Chỉ cần người khác có chút dấu hiệu, anh cũng rất dễ hiểu lầm.
Lâm Hoài Đông hỏi lại lần nữa: “Anh có đi không vậy?”
Chương Chiêu nhìn cậu ta, đôi mắt cậu trai trẻ sáng lấp lánh, khiến Chương Chiêu nhớ tới khi anh và Thái Thư còn qua lại. Mấy cậu nhóc này, lúc nào khi mới bắt đầu cũng nhiệt tình, chủ động đến nỗi bạn không thể chống cự, mà kẻ không nhẫn nại được đến phút chót cũng luôn là bọn họ.
Anh bình tâm lại, điềm đạm hỏi: “Việc này, không tính là hẹn hò đúng không?”
Lâm Hoài Đông ngơ ngác, như không ngờ Chương Chiêu lại hỏi như vậy. Một lát sau cậu ta bật cười, vươn tay vỗ vai Chương Chiêu: “Hẹn hò cái rắm ấy. Già rồi cứ thích nghĩ lung tung.”
Chương Chiêu hừ một tiếng, cơ thể hơi thả lỏng. Nói thật, anh rất thích Lâm Hoài Đông —— không sai, anh đã thừa nhận bản thân bệnh thật rồi. Bỏ qua không nói đến yếu tố “Thái Thư”, Lâm Hoài Đông trông rất được, tính cách cũng khá tốt, “thằng nhỏ” cũng bự, kỹ thuật tuyệt vời… Làm với cậu ta mấy lần, khó mà không có cảm tình. Chương Chiêu cũng ý thức được điều này, nên mới có thể chống cự Lâm Hoài Đông như thế.
Anh sợ mình sẽ rơi vào cạm bẫy của một cậu trai trẻ.
Cũng may Lâm Hoài Đông rất hiểu chuyện, nói ra rồi sẽ không có thêm hiểu lầm không cần thiết, Chương Chiêu cũng có thể giữ được ranh giới, nên thế nào thì thế ấy, trắng đen rõ ràng.
Anh học Toán học, anh thích logic rành mạch như vậy, giới hạn rõ ràng quan hệ.
“Vậy cũng được.” Chương Chiêu gật đầu: “Tôi muốn ăn tiệc lớn.”
Lâm Hoài Đông khẽ mỉm cười: “Đệch, dọa dẫm học sinh nghèo kìa.”
Chuông cửa vang lên, Chương Chiêu ra mở, là người giao thức ăn. Anh mang vào để lên bàn, lại thấy Lâm Hoài Đông đứng dậy, đeo balo muốn đi: “Phải ngồi tàu điện ngầm một lúc.” Cậu ta giải thích.
Theo phép lịch sự, Chương Chiêu tiễn cậu ta đến cửa, trong chớp mắt cửa mở Lâm Hoài Đông vịn khung cửa, quay đầu nói với Chương Chiêu: “Chúng ta liên hệ làm sao? Em vẫn chưa có số của anh.”
Chương Chiêu ngẫm lại cũng thấy đúng, cúi đầu trao đổi số điện thoại với Lâm Hoài Đông.
+++
Trong Wechat của Lâm Hoài Đông chỉ có một đống game, phim pho bóng đá linh tinh lang tang. Lâu lâu có một bức ảnh cậu ta đá bóng, hoặc đi chơi với bạn bè. Nụ cười cậu trai trong ống kính sáng đến chói mắt, làm Chương Chiêu lại lần nữa sâu sắc cảm nhận được chênh lệch tuổi tác giữa hai người.
Vòng bạn bè của Chương Chiêu cũng không có nhiều nội dung, anh là kiểu tin rằng mạng xã hội phá hủy sự riêng tư của con người, cùng lắm thì thêm vài đứa nhóc trong lớp, hoặc đăng thông báo nhà trường yêu cầu —— đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Thái Thư cảm thấy anh không thú vị. Chắc vậy, Chương Chiêu nghĩ, nhưng anh thực không muốn vì nhận định của người khác mà thay đổi cuộc sống của mình.
Ngày ba tháng Năm, anh đúng hẹn đến cổng rạp chiếu phim, Lâm Hoài Đông vẫn chưa đến, Chương Chiêu đứng chờ cậu ta. Người xung quanh tấp nập, từng đôi từng đôi tình nhân nắm tay lướt ngang qua Chương Chiêu, vui sướng như đôi chim mới vừa được thả khỏi lồng. Trong mắt Chương Chiêu ánh lên nụ cười, không hề thấy cô độc, chỉ là có hơi buồn buồn.
Lâm Hoài Đông bước nhanh tới: “Hù!”, cậu ta gọi một tiếng, vòng tay cho Chương Chiêu một cái ôm gấu bự. (ôm chầm từ phía sau)
Chương Chiêu bị ôm la lên một tiếng, không ngờ Lâm Hoài Đông lại làm hành động đó. Mà Lâm Hoài Đông cũng rất lanh trí, chưa để Chương Chiêu có cơ hội mắng mình thì đã buông anh ra: “Đến bao lâu rồi?”, cậu ta híp mắt cười.
“Không lâu.” Chương Chiêu lười phí lời, đẩy Lâm Hoài Đông vào: “Nhanh lên còn kiểm vé nữa.”
Lâm Hoài Đông vờ “Ây da” một tiếng, lại hỏi Chương Chiêu: “Muốn ăn bỏng không? Em mua cho anh.”
Chương Chiêu nheo mắt: “Tôi không ăn bỏng —— sao vậy?” Anh “ngửi” thấy mùi âm mưu.
Lâm Hoài Đông sờ sờ mũi: “Không có gì, nhưng mà anh phải hứa nếu thấy chỗ ngồi thì không được đánh em.”
Nói cứ như là lúc nào anh cũng đánh Lâm Hoài Đông tơi bời hoa lá vậy. Chương Chiêu không thèm để ý cậu ta nữa, cầm vé bước vào trong, giờ mới hiểu Lâm Hoài Đông có ý gì: Bọn họ không chỉ ngồi hàng cuối cùng trong góc, đó còn là vị trí ghế ngồi đặc biệt dành cho tình nhân, cặp ghế dựa sát nhau như dính liền, bên cạnh còn có ván ngăn thật cao, như kiểu “mấy người mà không làm-gì-đó thì lo đi xin lỗi chủ rạp chiếu ngay và luôn”.
Lâm Hoài Đông rạo rực tâm hồn: “Anh ngồi ở trong.”
Chương Chiêu liếc nhìn cậu ta, cảm thấy nếu còn tiếp tục chắc chỉ số thông minh của mình tụt xuống mất. Anh bước qua Lâm Hoài Đông ngồi vào ghế trong cùng, nhìn một vòng xung quanh, nhận thấy số người trên ghế đầu không nhiều: Phim còn chưa bắt đầu, có lẽ sẽ còn người đến. Nhưng đến lúc tắt đèn, vào nội dung chính, mấy chỗ bên cạnh vẫn trống trơn, chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy vài tiếng cười từ phía trước truyền đến.
Chương Chiêu vẫn chưa biết mình bị lừa, ban đầu anh cố nhịn không nhúc nhích, lát sau bàn tay Lâm Hoài Đông như trộm mon men mò qua, anh một phát bắt được cái móng vuốt kia, quay đầu nhỏ giọng quát: “Đây là rạp chiếu phim!”
Gương mặt Lâm Hoài Đông trong bóng tối bị màn ảnh hắt lên lúc sáng lúc tối, mờ mờ ảo ảo đầy gợi cảm. Cậu ta nhe răng cười với Chương Chiêu: “Em bít mờ.”
Chương Chiêu bất chợt dậy lên cảm giác bị loài ăn thịt bắt được, anh nuốt nước miếng, cảnh cáo: “Cậu đừng có làm loạn…”
Lâm Hoài Đông đáp một tiếng, vươn tay giữ gáy Chương Chiêu, nhích lại hôn anh.
Chương Chiêu trợn mắt, không dám nhúc nhích một ly. Lâm Hoài Đông thừa cơ luồn đầu lưỡi vào miệng anh, gặm cắn rồi ngậm môi Chương Chiêu khẽ mút. Bàn tay bị Chương Chiêu bắt lại cũng đã thoát ra, khéo léo cởi nút quần Chương Chiêu, cách lớp vải xoa nắn Chương Chiêu, rồi luồn tay vào trong quần lót, nắm lấy “em giai” Chương Chiêu.
Chương Chiêu suýt chút giật bắn mình, anh muốn đẩy Lâm Hoài Đông ra, muốn tóm lấy cánh tay đang làm loạn của cậu ta, còn muốn bạt lên đầu Lâm Hoài Đông mấy cái thật mạnh —— hận không thể biến ra ba đầu sáu tay. Thế mà hoảng quá nên chẳng làm được gì, ngược lại còn bị Lâm Hoài Đông tuốt dương v*t hai cái, hai tay lập tức mềm nhũn.
Lâm Hoài Đông cắn môi Chương Chiêu rồi mới chịu buông ra, trầm giọng cười: “Anh đừng lộn xộn, coi chừng bị người ta phát hiện.” Chương Chiêu lườm cậu ta, thật ra trong lòng cũng sờ sợ, không còn dám động đậy, nên bị Lâm Hoài Đông thuận thế đè lên ghế dựa, đôi môi mọng đỏ, hai chân dạng ra, đũng quần mở rộng; thoạt nhìn như đang mời gọi.
Lâm Hoài Đông sáp lại cắn vành tai anh, khàn giọng: “Em làm giúp anh vậy.” Chương Chiêu nhắm mắt lại, chỉ cảm nhận được da mặt đã nóng đến độ có thể chiên trứng, cuối cùng vẫn không từ chối. Lâm Hoài Đông biết mình được đèn xanh, bèn phấn khích nhào đến gặm cổ Chương Chiêu, một tay kéo quần lót Chương Chiêu, lôi cái kia của Chương Chiêu ra.
Chương Chiêu cắn môi, khoái cảm được thủ dâm nơi công cộng dâng trào mãnh liệt lạ kỳ, Lâm Hoài Đông chỉ tuốt cho anh hai lần, anh đã cảm thấy cơ thể như có điện chạy qua. Anh nhắm mắt, ép bản thân quên đi mình đang ở trong rạp chiếu, nhưng tiếng rầm rì của khán giả ở hàng ghế trước cứ cuồn cuộn không ngừng truyền vào tai anh, khiến anh không thể tịnh tâm được.
Lâm Hoài Đông lại còn ghé sát tai anh thêm dầu vào lửa: “Anh thích thế này, đúng không?” Đầu lưỡi cậu trai lướt qua tai Chương Chiêu, thỉnh thoảng lại luồn vào lỗ tai anh, đâm vào rút ra như đang giao hợp. Ngón tay Chương Chiêu run run, chỉ có thể bấu chặt mặt ghế, hai chân không khống chế được dạng ra, để tay Lâm Hoài Đông có thêm không gian hoạt động.
“Thích được em chơi… bị người khác nhìn khi chơi… Chết thật, nếu như đèn sáng lên thì sao đây? Ai cũng có thể thấy anh.”
Chân Chương Chiêu run lên, trong miệng suýt chút bật ra tiếng rên rỉ. Anh lại cắn mạnh môi dưới, ngước đôi mắt nhìn Lâm Hoài Đông như đang cầu cứu, Lâm Hoài Đông vội hôn anh một cái, nắm chặt gốc dương v*t Chương Chiêu: “Chờ đã.” Rồi quay đầu lấy ra một cái khăn tay từ trong balo, vo tròn nhét vào miệng Chương Chiêu.
Chương Chiêu rên một tiếng, phản xạ có điều kiện tiết ra nước bọt, lập tức nhuộm ướt khăn tay. Anh nhỏ giọng ư a rên rỉ, đưa mắt nhìn Lâm Hoài Đông, người kia nhìn anh rồi cũng đỏ mặt, đôi mắt lại sáng lên lấp lánh, trông càng giống động vật cỡ lớn đang đói meo.
Cậu ta siết tay, mạnh bạo ve vuốt Chương Chiêu mười mấy lần, mỗi lần đều từ gốc đến ngọn, vết chai trên tay ma sát nơi mẫn cảm nhất của Chương Chiêu, khiến cơ thể anh ngày một mềm nhũn. Lâm Hoài Đông bèn chăm sóc đỉnh bộ phận kia, dùng móng tay cọ vào khe hở nhỏ, khiến Chương Chiêu phát điên lên, mắt anh nhắm chặt, tiếng rên rỉ đã không còn kiềm nén được, nhưng lại bị chiếc khăn tay chặn lại, chỉ có thể rỉ ra những âm thanh ư ử nghẹn ngào.
“Nhìn anh…” Lâm Hoài Đông liếm qua vành tai, dọc xuống cổ vai anh: “Khiêu gợi như vậy… Dâm đãng như vậy… Anh cẩn thận đó, đừng kêu lên. Em nghĩ bọn họ nghe được đấy.”
Chương Chiêu lắc lắc đầu, cũng không biết mình muốn biểu đạt điều gì, trong miệng bị nhét khăn làm anh khó chịu, nước miếng chảy ra từ khóe miệng, từng giọt từng giọt men theo cằm chảy xuống. Lâm Hoài Đông ngẩng đầu liếm nước miếng của anh, tay cũng dùng thêm sức, nắm tay vừa nóng vừa chặt, khiến đầu óc Chương Chiêu choáng váng.
Cuối cùng Lâm Hoài Đông lại cắn lên tai anh một lần nữa: “Muốn bắn sao?” Giọng nói cậu ta như mê dược: “Bắn trong tay em. Không sao đâu, em không cho bọn họ nhìn. Bắn cho em, Chương Chiêu… Bắn cho em.”
Chương Chiêu kêu rên một tiếng, đạt tới cao trào trong tay Lâm Hoài Đông.
=========
Editor: Hử? Nhìn gì? Hết cái để bình luận rồi = =
Chương Chiêu: Cũng chỉ được đến đó mà thôi ┐( ̄~ ̄