Đọc truyện Chờ Một Ngày Nắng – Chương 12: Cuộc sống bi thảm
Thẩm Quân Tắc vốn định cho mình nghỉ phép nửa tháng, kết quả
tuần trăng mật đột nhiên bị hủy bỏ, thêm vào đó vấn đề vốn đầu tư của
tập đoàn Đông Thành không thể chậm trễ. Thế nên ngày thứ ba sau khi kết
hôn, Thẩm Quân Tắc đã đóng gói hành lý, vội vàng bay về nước.
Đám nhân viên nhìn thấy anh ở công ty, sắc mặt vô cùng phức tạp.
“Chào giám đốc Thẩm…”, nhân viên công ty cố làm ra vẻ bình tĩnh hỏi han anh.
“Chào”, Thẩm Quân Tắc cũng chỉ bình tĩnh gật đầu rồi đi vào thang máy.
Vì tính khí lạnh lùng của Thẩm Quân Tắc mà đám nhân viên chỉ
có thể ấp ủ nỗi hoài nghi trong lòng. Ngay cả những câu nói khách khí
như “Chúc giám đốc có cuộc sống mới vui vẻ” cũng không dám nói. Nhìn sắc mặt lạnh lùng ấy của anh, rõ ràng là cuộc sống sau khi kết hôn không
mấy vui vẻ, không có một chút vẻ mặt hớn hở của chú rể, thay vào đó là
mặt lạnh như băng…
Những lời xu nịnh như “Giám đốc Thẩm thật là yêu công việc”,
“Vừa mới kết hôn vẫn không quên công việc, thật sự khiến người ta khâm
phục”, “Anh là tấm gương cho mọi người noi theo” thì càng không dám nói. Đùa cái gì chứ, chẳng may nịnh không đúng lúc thì hậu quả sẽ vô cùng
nghiêm trọng.
Chín giờ sáng, khi trợ lý của anh là Chu Hiểu Đình tuyên bố
triệu tập cuộc họp khẩn cấp, mọi người sợ chọc giận anh, trong vòng một
phút nhanh chóng tập trung ở phòng họp. Không khí trong phòng họp vô
cùng nghiêm túc, tất cả mọi người đều tỏ ra hết sức bình tĩnh, cố tình
lờ đi chuyện người đàn ông trẻ trung khôi ngô ngồi trên ghế giám đốc là
chú rể vừa mới kết hôn chưa đầy ba ngày. Nhân tiện lờ đi chuyện anh là
điều hòa thiên nhiên, không ngừng tỏa hơi lạnh ra xung quanh.
Thái độ của Thẩm Quân Tắc lúc làm việc vô cùng nghiêm túc,
lời nói bám sát chủ đề chính, trọng tâm nổi bật, đơn giản dễ hiểu. Những cuộc họp do anh chủ trì đều diễn ra trong thời gian rất ngắn. Lần này
càng ngắn hơn, trong mười phút đã giải quyết xong vấn đề.
Mười phút sau, mọi người nghiêm túc bước ra khỏi phòng họp, trong lòng không khỏi khâm phục người đàn ông trẻ tuổi tài hoa này.
Không hổ danh là bậc anh tài, được đăng phóng sự ở bao nhiêu
kỳ tạp chí, quả thực Thẩm Quân Tắc là người rất có đầu óc kinh doanh.
Lần này công ty đầu tư khoản vốn lớn vào tập đoàn Đông Thành, toàn bộ
phương án anh đều định sẵn, kế hoạch hoàn hảo không chút sơ hở, khiến
người ta không thể phản bác, chỉ có thể giơ hai tay đồng ý.
Đây rõ ràng là một quyết định vẹn cả đôi đường. Một là anh
giúp bố vợ vượt qua khó khăn, góp một phần công sức cho nhà họ Tiêu. Hai là có liên minh là tập đoàn Đông Thành, không cần phải đau đầu vì
chuyện tuyên truyền quảng cáo cho Thẩm Thị. Sau này những hạng mục của
Thẩm Thị, chắc chắn tập đoàn Đông Thành sẽ ưu tiên xem xét, giảm bớt
không ít phiền phức. Những điều khoản trong bản hiệp thương, bề ngoài
thì rất hợp lý, thực chất là mưu toan giành lấy lợi ích lớn nhất cho
mình.
Anh đang nhân cơ hội trải đường đi cho mình thì đúng hơn là giúp nhà họ Tiêu.
Rõ ràng, Thẩm Quân Tắc lấy Tiêu Tinh, hoàn toàn là một cuộc liên hôn có mục đích…
Mặc dù mọi người đều biết rõ tình hình bên trong nhưng ngoài
miệng thì không dám tiết lộ. Trước ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Quân Tắc,
những lời này đều phải giữ trong lòng.
Sau khi mọi người ra hết, Thẩm Quân Tắc về phòng làm việc của mình.
Phòng làm việc của anh được bố trí vô cùng đơn giản, rất hợp
với tính cách của anh. Chiếc bàn làm việc màu trắng, laptop màu xám bạc, giá để tài liệu bằng kim loại, bên cạnh là chiếc bàn uống nước trong
suốt và chiếc ghế xoay độc đáo, trên giá sách là chiếc đồng hồ cát.
Thiết kế của văn phòng trông rất mới mẻ và phong cách, chỉ là đường nét
có phần khô cứng.
Thẩm Quân Tắc đứng cạnh cửa sổ, nhìn xuống đường phố đông đúc náo nhiệt, khuôn mặt không chút biểu cảm. Thực ra trong lòng anh hiểu
rất rõ, sở dĩ mình lấy Tiêu Tinh, hoàn toàn không phải là bất đắc dĩ vì
bị ông nội bắt ép, hay thậm chí vì những tin đồn vô vị kia, với tính
cách của anh, những chuyện anh không muốn thì không ai có thể cưỡng ép
anh được.
Anh kết hôn với Tiêu Tinh quả thực là có mục đích. Liên hôn
là thứ nhất. Lấy Tiêu Tinh rồi sau này sẽ không phải ứng phó với chuyện
đi xem mặt là thứ hai. Còn thứ ba… vẫn còn lý do thứ ba sao?
Thẩm Quân Tắc sững người, nỗi phiền muộn mơ hồ len lỏi trong
lòng. Từ sau khi rời khỏi New York quay về công ty, tâm trạng của anh
không thể thật sự bình tĩnh. Trước đây, chỉ cần bước vào cánh cửa quen
thuộc này, anh có thể gạt bỏ tất cả mọi tạp niệm trong nháy mắt, trong
lòng không còn gì vương vấn, bình tĩnh và lý trí dốc sức vào thế giới
thương trường này. Nhưng hôm nay, anh lại mất tập trung…
“Khụ… giám đốc Thẩm”, đột nhiên sau lưng vang lên một giọng nói làm ngắt dòng suy tư của Thẩm Quân Tắc.
Đây là lần đầu tiên sau lưng có người anh cũng không phát
giác. Mặc dù biết lúc này, người có thể vào phòng làm việc của anh cũng
chỉ có trợ lý Chu Hiểu Đình. Nhưng ý thức được sự thất thần của mình,
sắc mặt của Thẩm Quân Tắc vẫn rất khó coi. Anh ngoảnh đầu lại, lạnh lùng nói: “Có chuyện gì?”.
Chu Hiểu Đình là người rất giỏi đoán biết tâm trạng của người khác qua ánh mắt, nét mặt. Thấy tâm trạng của anh không tốt, cô vội
vàng mỉm cười và nói: “Anh để điện thoại trong phòng họp, lúc nãy có
người gọi điện, tôi nghe thấy tiếng chuông điện thoại”. Cô nói rồi đưa
điện thoại cho anh.
Thẩm Quân Tắc cầm điện thoại, đột nhiên trong lòng có chút mong đợi lạ kỳ…
Là cô ấy gọi điện sao?
Lúc này bên New York là buổi tối, chắc chắn cô ấy vẫn chưa
ngủ. Có phải cô nàng này lại gây họa rồi không, có lẽ là không tìm thấy
thứ gì đó, đi siêu thị bị lạc đường, trong nhà không có nước uống, nhảy
aptomat mất điện?
Thẩm Quân Tắc nhìn màn hình điện thoại với tâm trạng bồn chồn bất an.
Thẩm Quân Tắc cố gắng kìm nén những cơn co giật trên khuôn mặt, lẳng lặng đặt album xuống.
Tiêu Phàm cười, “Thế nào, xem ảnh xong không có cảm tưởng gì sao?”.
Thẩm Quân Tắc quay đầu lại, nói với giọng đầy ẩn ý: “Cảm tưởng thì có nhưng không thể hình dung được”.
Thẩm Quân Tắc và Tiêu Phàm đi xuống phòng khách. Mọi người vẫn
đang nói chuyện. Lúc này đã là chín giờ tối, Thẩm Quân Tắc nghĩ đã đến
lúc ra về. Anh đang định chào mọi người thì đột nhiên điện thoại của bố
vợ đổ chuông.
“Alo, Tiêu Tinh à…”. Tiêu Chính Đức mỉm cười, rõ ràng là rất vui vì con gái gọi điện cho mình, “Con ở đâu? Nhà chị Vu Giai?”.
“Vâng, hôm nay chị đến chỗ con xem phòng tân hôn, thấy con ở
nhà một mình nên bảo con đến nhà chị sống mấy hôm”, Tiêu Tinh cười nói.
Thực ra chị họ kéo cô đi làm bảo mẫu. Đứa bé kia suốt ngày quấy khóc,
nhưng thật lạ vì sau khi nhìn thấy cô lại không khóc nữa. Thế nên chị họ kéo cô đi dỗ dành trẻ con.
“Đúng rồi, bố nghe Quân Tắc nói con muốn chuyển sang học viện mỹ thuật, đúng không?”. Tiêu Chính Đức nói rồi quay sang nhìn Thẩm Quân Tắc.
Trước bữa ăn, Thẩm Quân Tắc tìm cơ hội nói với ông chuyện
này. Trước khi kết hôn anh đã từng đồng ý với Tiêu Tinh sẽ thuyết phục
bố mẹ vợ cho cô chuyển trường, dĩ nhiên phải giữ lời hứa. Không ngờ, bố
Tiêu Tinh lại dễ dàng đồng ý như vậy, hại anh không kịp nói hết những
điều mà mình đã chuẩn bị trước.
“Đúng vậy, bố đồng ý đi mà. Hai hôm nữa con sẽ đi làm thủ tục thôi học, con không muốn một mình ở New York học cái gì mà quản lý công thương, con muốn quay về, tiếp tục học vẽ. Dù sao thì chuyện làm ăn ở
nhà có bố và Quân Tắc rồi, cũng không cần đến con. Một người không biết
gì về thương trường như con, bố mà giao sản nghiệp nhà họ Tiêu vào tay
con thì chắc chắn là chưa đầy một tháng đã phá sản”, Tiêu Tinh nghiêm
túc nói.
Tiêu Chính Đức im lặng một lúc rồi mới cười nói: “Thế cũng được”.
“Thật chứ ạ? A a a, hay quá!”. Tiếng hét kích động của Tiêu
Tinh truyền qua ống nghe, tất cả mọi người trong phòng khách đều nghe
thấy. Có điều họ không thấy lạ, vẫn nói chuyện bình thường như không có
chuyện gì xảy ra. Chỉ có Thẩm Quân Tắc là hơi kinh ngạc.
Tiêu Chính Đức cau mày, “Được rồi, con có chuyện muốn nói với Quân Tắc đúng không, bố đưa điện thoại cho nó”.
“… Á?”. Tiêu Tinh sững người. Thẩm Quân Tắc vẫn chưa kịp phản ứng thì đã bị bố vợ nhét điện thoại vào tay, đành phải áp vào tai.
“A lô, anh đây”. Trước ánh mắt của mọi người, sống lưng của
Thẩm Quân Tắc cứng đờ, vờ như không có chuyện gì xảy ra cầm điện thoại
ra ban công. Nghe hơi thở khe khẽ, quen thuộc của cô bên tai, đột nhiên
trong lòng Thẩm Quân Tắc hơi căng thẳng. Sau khi im lặng một lúc rất
lâu, anh mới gượng hỏi: “Cô đang sống ở nhà chị Vu Giai, đúng không?”.
“Đúng vậy”, Tiêu Tinh khẽ đáp.
“Chân đã đỡ chưa?”.
“Ừm, đỡ rồi, bây giờ có thể đi chầm chậm”.
“Chuyện cô muốn thi vào học viện mỹ thuật, tôi đã nói với bố
mẹ cô, họ cũng đồng ý rồi. Thủ tục thôi học bên ấy đến khi nào thì làm
xong?”.
“Tôi gọi điện thoại cho quản lý, học phí của tôi đã được trừ
rồi, học bạ cũng được trả lại. Làm thủ tục cần phải được phê chuẩn từng
bước, lại còn phí thôi học cái gì gì ý, rất phiền phức”.
Thẩm Quân Tắc cau mày, “Thế khi nào cô về nước”.
Tiêu Tinh cúi đầu nghĩ một lúc rồi mới nói: “Ít nhất là phải một tháng sau”.
Thẩm Quân Tắc im lặng một lúc, hơn một tháng… đột nhiên cảm thấy dường như thời gian kéo dài đằng đẵng.
“Thôi được, một mình cô ở bên ấy phải chú ý an toàn. Nếu
không quen sống ở nhà mới thì tạm thời sống ở chỗ chị Vu Giai một thời
gian”.
“Ừm, tôi biết rồi”.
“Có vấn đề gì nhớ gọi điện cho tôi”.
“Ừm”.
“… Bye bye”.
“Bye bye”.
Sau khi cúp mày, nghe tiếng tút tút liên hồi vang lên bên
tai, đột nhiên trong lòng Thẩm Quân Tắc thấy trống trải mơ hồ. Nhưng đến tận khi cúp máy, anh vẫn không hiểu rốt cuộc mình đang mong chờ cái
gì.
Có lẽ, mong chờ sự hỏi han và quan tâm của cô?
Có cần thiết không? Từ trước tới nay anh không thích những thứ hư vô như thế.
Trong suốt quá trình nói chuyện chỉ là anh hỏi, cô trả lời.
Cô không chủ động hỏi thăm tình hình của anh, thậm chí ngay cả lúc trả
lời cũng không nói thêm một câu nào. So với giọng nói phấn khích vui vẻ
khi nói chuyện với bố, cô nói chuyện với anh giống như học sinh trả lời
câu hỏi của thầy giáo.
Thái độ xa cách và lạnh nhạt ấy khiến Thẩm Quân Tắc có chút khó chịu trong lòng.
Nói thế nào thì cũng là vợ chồng cùng bước trên thảm đỏ, thề nguyền với nhau, sao cô có thể coi anh là người xa lạ như thế?
Tâm trạng phức tạp này của Thẩm Quân Tắc kéo dài đến hơn nửa tháng.
Rất nhiều lần anh cầm điện thoại, muốn gọi điện cho Tiêu Tinh nhưng
lần nào cũng vậy, ngón tay dừng lại ở nút gọi hai giây, sau đó lại nhét
điện thoại vào túi. Nếu trong suốt hơn nửa tháng mà cô không gửi một tin nhắn, cũng chưa bao giờ quan tâm đến tình hình của anh, vậy thì anh hà
tất phải gọi điện khiến cô ghét thêm?
Vốn dĩ đã nói sau khi kết hôn mỗi người có cuộc sống riêng, không còn liên quan gì đến nhau. Nhưng đến bây giờ, thật sự không can thiệp vào
cuộc sống của nhau, Thẩm Quân Tắc lại thấy như thiếu chút gì đó. Anh
thấy bản thân mình càng ngày càng trở nên xa lạ.
Việc hợp tác với tập đoàn Đông Thành tiến hành rất thuận lợi, Thẩm
Quân Tắc cũng trở thành cổ đông của nhà họ Tiêu như mong đợi. Tiếp đó
tiến hành tuyên truyền mấy hạng mục mới, công việc bận rộn hẳn lên, thời gian cũng trôi đi rất nhanh, đến tận một buổi sáng nào đó, đột nhiên
nhận được tin nhắn của em trai anh mới phát hiện mình đã xa Tiêu Tinh
hơn một tháng rồi.
“Anh à, tối nay ông mời chị dâu đến nhà ăn cơm chia tay, chị dâu còn
đích thân thể hiện, món canh chị ấy nấu ngon hết chỗ chê! Anh thật là có phúc, chị dâu còn biết nấu ăn, làm một bàn thức ăn, ông vui đến nỗi cứ
cười mãi!”.
Ánh mắt của Thẩm Quân Tắc dừng lại ở hai chữ “chia tay” rất lâu rồi
mới nhắn lại: “Cô ấy sắp quay về sao? Đi chuyến máy bay lúc mấy giờ?”.
“Á, không nói với anh sao? Vé máy bay ông nội đặt, có lẽ là khoảng mười giờ sáng ngày kia thì đến chỗ anh”.
Thẩm Quân Tắc không nhắn lại, chỉ nhăn mặt cau mày.
Bên New York đang ăn cơm, lúc này trong nước là buổi sáng. Anh đang
ngồi trong phòng làm việc sắp xếp hồ sơ. Công việc quá tải kéo dài nhiều ngày liên tiếp khiến toàn thân anh rã rời. Nhưng tâm trạng không tốt
lần này hoàn toàn không phải do công việc mà là: Tiêu Tinh sắp quay về
nhưng lại không báo cho anh biết.
Tất cả mọi người đều biết cô về nước, chỉ có một mình anh là không biết gì.
Cô không thèm đếm xỉa đến anh tới mức này sao?
Thẩm Quân Tắc hầm hầm gọi điện thoại cho Tiêu Tinh.
Tiêu Tinh ở đầu dây bên kia vẫn giữ thái độ bất cần, mỉm cười nói: “A lô, Quân Tắc, tìm tôi có chuyện gì?”.
Thẩm Quân Tắc cố kìm nén nỗi tức giận, khẽ hỏi: “Ngày kia cô về nước, đúng không?”.
“Đúng vậy, sao thế?”. Giọng nói của Tiêu Tinh đầy nghi hoặc, “Có vấn đề gì sao?”.
“Sao không nói với tôi?”.
“Vì sao phải nói với anh?”. Tiêu Tinh càng nghi hoặc hơn, “Chẳng phải đã nói sau khi kết hôn mỗi người có cuộc sống riêng sao? Sáng sớm hôm
ấy anh ra sân bay cũng đâu có nói với tôi”.
Đó là vì lúc ấy con heo đất nhà cô đang ngủ say, tôi không nỡ đánh thức cô dậy!
Tiêu Tinh nói tiếp: “Hơn nữa, Trung Quốc và Mỹ chênh lệch múi giờ,
thông thường lúc tôi thức, anh không đi làm thì đang ngủ. Anh bận như
vậy, tôi sợ làm phiền anh”.
“Cô không biết nhắn tin à?”. Nỗi phẫn nộ của Thẩm Quân Tắc dâng lên
đến đỉnh điểm nhưng không thể phát tiết, cuối cùng đành phải hít một hơi thật sâu, hạ thấp giọng nói, “Được rồi, ngày kia tôi ra sân bay đón
cô”. Anh nói rồi cúp máy.
Anh sợ nếu Tiêu Tinh nói tiếp, anh sẽ không khống chế được cơn tức giận bay thẳng sang New York cho cô một trận.
Mặc dù đã nói không can thiệp vào cuộc sống của nhau nhưng ít ra anh
cũng là chồng của cô trên danh nghĩa. Hơn một tháng không một tin nhắn,
bây giờ sắp về nước cũng không báo một tiếng. Cô hoàn toàn coi anh là
không khí sao?
Hai hôm sau, Thẩm Quân Tắc mặc complet sang trọng, đến sân bay trước
nửa tiếng. Anh muốn Tiêu Tinh vừa xuống máy bay là nhìn thấy mình ngay.
Dĩ nhiên, khuôn mặt anh tuấn, cách ăn mặc lịch sự và dáng đứng như một
pho tượng của Thẩm Quân Tắc khiến anh trở thành tiêu điểm mà ai cũng
phải liếc nhìn. Có điều, anh không hề bận tâm đến những ánh mắt ấy, chỉ
cúi đầu nhìn đồng hồ, khuôn mặt không chút biểu cảm.
Đến giờ rồi, loa cũng thông báo chuyến bay từ New York đã hạ cánh.
Bắt đầu có hành khách kéo vali ra ngoài. Thẩm Quân Tắc nhìn thoáng
qua là thấy người anh đang đợi. Mái tóc dài của Tiêu Tinh thả sau lưng,
vai đeo chiếc túi nhỏ, tay kéo chiếc vali to, khuôn mặt vẫn còn vẻ mơ
màng như mới ngủ dậy…
Thẩm Quân Tắc khẽ nheo mắt, rảo bước đi về phía cô.
Đến tận khi Thẩm Quân Tắc đứng trước mặt, Tiêu Tinh mới ngạc nhiên trợn tròn mắt nhìn anh.
“Sao thế, bất ngờ lắm sao? Tôi đã nói sẽ đến đón cô”. Nhìn dáng vẻ
kinh ngạc như nhìn thấy ma của cô, Thẩm Quân Tắc cảm thấy rất đắc ý.
“Tôi tưởng anh nói đùa”, Tiêu Tinh ngượng ngùng xoa đầu.
Thẩm Quân Tắc cau mày, “Hơn một tháng không gặp”.
“Ừm…”.
“Không ôm nhau sao?”.
Tiêu Tinh vẫn chưa kịp phản ứng, đột nhiên bị cánh tay rắn chắc của
Thẩm Quân Tắc ôm vào lòng. Đầu ngả vào ngực anh, mũi chạm vào áo anh,
thậm chí có thể nghe thấy nhịp đập trái tim anh…
Tiêu Tinh trợn mắt há mồm, một lúc rất lâu mà không nói được lời nào.
… Hơn một tháng không gặp, sao đột nhiên anh lại trở nên nhiệt tình như thế này? Cô không thể “tiêu hóa” được!
“Bên kia, tay săn ảnh, nhìn thấy chưa?”. Đột nhiên bên tai vang lên giọng nói trầm lắng của anh.
Tiêu Tinh liếc nhìn, quả nhiên thấy ở góc có mấy người cầm máy ảnh lén lút chụp ảnh.
Tiêu Tinh như chợt bừng tỉnh, vội vàng vòng tay ôm Thẩm Quân Tắc, ngoan ngoãn gục vào lòng anh.
Ôm nhau rất lâu, Thẩm Quân Tắc mới thỏa mãn buông cô ra. Anh mỉm
cười, nhân tiện đỡ chiếc vali trên tay cô, sau đó nắm tay cô, quay sang, khẽ nói: “Đi thôi”.
Thẩm Quân Tắc nắm tay Tiêu Tinh ngơ ngác bước ra khỏi sân bay, đột nhiên sau lưng vang lên tiếng hò hét kinh thiên động địa.
“Phương Dao! Phương Dao tôi yêu cô!”.
“A a a, Phương Dao ký tên cho tôi…”.
Đám fan hâm mộ điên cuồng lao tới như đàn ong vỡ tổ.
Tiêu Tinh nghi ngờ ngoảnh đầu lại, nhìn thấy một cô gái dáng người
cao gầy đứng ở cửa ra. Cô ta mặc quần bò và áo phông, chiếc kính râm
ngoại cỡ che nửa khuôn mặt, mái tóc dài nhuộm màu hạt dẻ, đuôi tóc xoăn
tự nhiên, trông rất có khí chất. Kiểu này chắc đây là đại minh tinh?
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Tiêu Tinh, đám săn ảnh kia chạy tới, điên cuồng chụp ảnh.
Kỳ lạ là đột nhiên cô gái ấy quay đầu nhìn về phía Tiêu Tinh và Thẩm Quân Tắc, sau đó nhếch mép, cười bí hiểm.
Tiêu Tinh nhìn Thẩm Quân Tắc, bình tĩnh nói: “Chắc chắn là anh nhầm
rồi, những tay săn ảnh này không đi theo anh mà là theo dõi cô ta”.
Thẩm Quân Tắc lạnh lùng nói: “Thật sao? Có thể là tôi nhầm”.
Nhảm nhí, anh đã sớm biết hôm nay Phương Dao tới đây tổ chức ký tên
cho fan, rõ ràng là những tay săn ảnh này đang chờ cô ấy. Cái gọi là tay săn ảnh chỉ là cái cớ khi anh nhất thời không kìm nén được ôm Tiêu Tinh vào lòng. Dù sao thì cũng ôm rồi, tìm cái cớ cho đỡ mất mặt.
Tiêu Tinh nghi ngờ hỏi: “Ngôi sao lúc nãy là ai? Hình như cô ta đang
nhìn anh”. Nghĩ một lúc, đột nhiên cô cười bí hiểm và nói, “Lẽ nào người đó có quan hệ với anh? Là người tình trước đây của anh? Hay là cô ta
thích anh rồi?”.
Anh thật sự muốn bóp cổ Tiêu Tinh, có người phụ nữ khác hứng thú với
anh, cô không những không ghen mà ở đó cười đểu, lại còn thấy rất vui?
Hơn nữa, người phụ nữ nhạy cảm như Phương Dao chắc chắn đã nhìn thấy
cảnh tượng mình không kiềm chế được ôm Tiêu Tinh vào lòng. Nụ cười bí
hiểm của cô chắc chắn là cười nhạo.
Thẩm Quân Tắc sa sầm mặt xuống, “Có lẽ cô ta thích phụ nữ, người cô ta để ý là cô”.
Bỗng chốc Tiêu Tinh hóa đá tại chỗ.
“Còn vấn đề gì sao? Không có gì thì đi thôi”, Thẩm Quân Tắc lạnh lùng nói.
Xung quanh đã có rất nhiều người nhìn rồi, đi theo cô đến đâu là mất mặt đến đó, thật hết chịu nổi.
Câu nói “Người cô ta để ý đến là cô” là một sự đả kích rất lớn đối
với Tiêu Tinh. Đến tận khi ngồi vào trong xe, cô vẫn còn ở trong trạng
thái kinh hoàng tột độ.
“Người lúc nãy có phải là Phương Dao không? Kỳ Quyên rất thích các
bài hát của cô ấy. Cô cô cô… cô ấy thích phụ nữ sao? Chả trách bao nhiêu năm mà không dính tin đồn nào”.
“…”. Thẩm Quân Tắc cố gắng kìm nén, quả thực không muốn giải thích
với cô, “Không nói về cô ấy nữa, có chuyện tôi muốn bàn bạc với cô”.
“Ừm, anh nói đi”.
“Mẹ cô tặng chúng ta một căn nhà, hy vọng sau này chúng ta sống ở căn nhà đó. Ý cô thế nào?”.
“Á?”. Tiêu Tinh kinh ngạc quay đầu sang, “Chẳng phải nói là không sống chung rồi sao? Chúng ta sống riêng đi, tôi…”.
“Để tránh làm họ nghi ngờ, tôi đã đồng ý rồi”, Thẩm Quân Tắc lạnh
lùng nói, “Dĩ nhiên, nếu cô phản đối, chúng ta cùng về nhà cô nói rõ lý
do với mẹ cô”.
“Cái này…”. Tiêu Tinh gãi đầu, nghĩ đến ánh mắt đáng sợ của mẹ, cô không nói được.
“Vậy tạm thời như thế đi. Vừa mới kết hôn đã sống riêng, nếu giải thích sẽ rất phiền phức”, Tiêu Tinh buồn rầu nói.
Thẩm Quân Tắc nhếch mép, “Biết thế thì tốt”.
Vốn dĩ anh không muốn sống chung với Tiêu Tinh nhưng sự thờ ơ của cô
đã khiến anh vô cùng tức giận. Mới xa nhau một tháng mà đã lờ anh đi như vậy. Nếu anh không quản lý cô, mấy hôm nữa, không biết chừng ngay cả
chồng mình tên là gì cô cũng không nhớ nữa.
Tiêu Tinh không buồn bận tâm tới anh như vậy, cần phải chỉnh đốn lại, sống chung với nhau dĩ nhiên việc chỉnh đốn sẽ thuận tiện hơn.
Cái gì mà nhà mẹ tặng, hoàn toàn là bịa đặt. Anh biết Tiêu Tinh sợ mẹ nhất, có chuyện gì cứ lôi mẹ cô ra, chắc chắn sẽ hiệu quả như đọc thần
chú siết chặt vòng kim cô trên đầu Tôn Ngộ Không.
Thẩm Quân Tắc đưa Tiêu Tinh đến nhà mới.
Nhà mới nằm ở vườn Nguyệt Hoa, phía đông thành phố, cách chỗ ở của bố mẹ Tiêu Tinh rất xa. Chủ yếu là Thẩm Quân Tắc không muốn sống gần người lớn, suốt ngày bị gọi đến ăn cơm. Người trẻ tuổi dĩ nhiên thích không
gian riêng, không ai làm phiền.
Anh rất thích phong cách thiết kế của khu biệt thự này. Hồ nhân tạo
và rặng núi giả rất đẹp, xung quanh là rừng cây rậm rạp và bãi cỏ xanh
rì, thậm chí có thể nghe thấy tiếng chim hót véo von, không gian rất yên tĩnh, vừa bước vào khu phố, không khí cũng trong lành hẳn lên.
Từng dãy biệt thự với kiến trúc khác nhau khiến Tiêu Tinh nhìn mà hoa mắt chóng mặt. Rõ ràng là phong cách biệt thự ở đây không thống nhất,
thiết kế bên ngoài cũng rất đa dạng, có thể thấy rất nhiều biệt thự là
do chủ nhân đích thân tìm người thiết kế, hoàn toàn không phải mua trực
tiếp từ trung tâm nhà đất.
Đột nhiên trong lòng Tiêu Tinh có chút nghi hoặc. Với tính cách của
mẹ, mẹ hoàn toàn không thích kiểu biệt thự vườn tự do thư thái như thế
này. Bà thích tòa nhà cao tầng quản lý theo kiểu khách sạn. Hơn nữa nhất định sẽ phải sống từ tầng hai mươi trở lên bởi vì mẹ quen với việc đứng trước cửa sổ, ngắm nhìn dòng xe cộ bị thu nhỏ để điều chỉnh dòng suy tư của mình.
Vì sao đột nhiên mẹ thay đổi, mua loại biệt thự vườn này tặng con gái, lại còn cách nhà mình xa như vậy?
Tiêu Tinh quay sang nhìn Thẩm Quân Tắc, nghiêm túc hỏi: “Có thật căn nhà này là mẹ tôi tặng không?”.
Thẩm Quân Tắc cau mày, “Không tin cô có thể hỏi bà ấy”.
Nhìn dáng vẻ hung hăng của anh, Tiêu Tinh không kìm được lườm anh một cái, rút điện thoại gọi điện cho mẹ.
“A lô, mẹ à, con nghe Quân Tắc nói mẹ tặng bọn con một căn nhà, đúng không ạ
Nhạc Lăng im lặng một lúc, lạnh lùng hỏi: “Sao, con không vừa ý sao?”.
Nghe giọng nói lạnh lùng của mẹ, Tiêu Tinh vội lắc đầu, gượng cười và nói: “Hi hi, đâu có đâu có… Con rất thích, rất vừa ý, cảm ơn mẹ!”.
Sau khi cúp máy, Tiêu Tinh mới buồn rầu cúi đầu. Lúc nãy vẫn ôm hy
vọng ăn may, tưởng rằng Thẩm Quân Tắc đang lừa mình, kết quả hy vọng đã
tan biến.
Tiêu Tinh đang đứng đó hậm hực, dĩ nhiên không phát hiện cái nhếch
mép đắc ý của Thẩm Quân Tắc. Anh dám to mồm nói căn nhà này là do mẹ vợ
tặng, dĩ nhiên là đã làm tốt công tác tư tưởng cho Nhạc Lăng trước đó,
sao có thể dễ dàng bị cô vạch trần.
Thẩm Quân Tắc quay xe, chỉ về phía trước mặt rồi nói: “Nhìn thấy căn biệt thự kia chưa?”.
Tiêu Tinh nhìn theo ánh mắt của anh, không khỏi sững người. Thiết kế
bên ngoài của căn nhà rõ ràng theo phong cách châu u, xung quanh có cây
cối bao quanh, nhìn từ xa khiến người ta có cảm giác giống như một tòa
lâu đài thần bí trong rừng núi, kết hợp hài hòa giữa phong cách cổ điển
và trào lưu hiện đại, thiết kế vô cùng mới mẻ và tinh xảo.
Nhìn vẻ ngạc nhiên trong đôi mắt của Tiêu Tinh, Thẩm Quân Tắc không kìm được mỉm cười.
Xem ra cô rất thích nơi đây.
Thực ra căn biệt thự này do chính tay anh thiết kế. Hồi học đại học ở New York, anh vốn học chuyên ngành kiến trúc, về sau mới chuyển sang
học ngoại thương. Đây cũng là yêu cầu của gia đình.
Mặc dù sau khi làm việc anh rất bận, rất ít cầm bút thiết kế nhưng
năm ngoái, nghe nói khu vực mới khai thác này không những cung cấp biệt
thự đa phong cách cho người mua lựa chọn mà còn khuyến khích chủ nhân tự thiết kế theo sở thích của mình. Thêm vào đó cách bài trí và môi trường sống ở nơi đây đều rất hợp ý anh, đột nhiên Thẩm Quân Tắc thấy động
lòng.
Anh cầm bút, tự thiết kế cho mình căn biệt thự này, coi nó là căn nhà sau này anh sẽ sống. Sau này nếu kết hôn sẽ đưa vợ đến đây sống. Một
nơi yên tĩnh tao nhã, tránh xa những tranh chấp trên thương trường, hoàn toàn thả lỏng toàn thân mới là ngôi nhà thật sự của anh.
Vốn tưởng phải mấy năm nữa mới dùng đến căn nhà này, kế hoạch của anh là ngoài ba mươi tuổi mới nghĩ đến chuyện hôn nhân đại sự. Kết quả, đột nhiên cô nàng Tiêu Tinh mơ hồ xuất hiện trong cuộc sống của anh, bao
nhiêu bất ngờ xảy ra liên tiếp, anh nhanh chóng kết hôn với Tiêu Tinh.
Bây giờ lại ma xui quỷ khiến thế nào mà đưa Tiêu Tinh đến đây…
“Này này, quá khoa trương rồi đấy! Căn biệt thự này ai thiết kế vậy, đẹp quá! Người sống ở đây phong cách rất độc đáo!”.
Được cô vô tư khen ngợi vài câu, tâm trạng của Thẩm Quân Tắc rất vui, khuôn mặt nở nụ cười hiếm thấy. Anh quay sang nhìn Tiêu Tinh, khẽ hỏi:
“Cô thích chỗ này không?”.
Tiêu Tinh cười nói: “Dĩ nhiên là rất thích. Tôi chỉ thấy căn nhà đẹp
như thế này trong truyện tranh thôi. Đúng là một tác phẩm nghệ thuật!”.
Thẩm Quân Tắc bị cô khen đến u mê, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng,
“Bắt đầu từ bây giờ, cô sẽ sống ở đây”. Nói rồi anh đắc ý lấy chùm chìa
khóa trong túi áo, kéo tay Tiêu Tinh, khẽ đặt vào lòng bàn tay của cô.
“Á?”. Tiêu Tinh trợn tròn mắt kinh ngạc, “Không phải chứ? Sống ở đây tôi sẽ tổn thọ…”.
“Đừng nói lung tung”, Thẩm Quân Tắc cau mày ngắt lời cô, “Giữ chìa
khóa đừng làm mất. Còn nữa, địa chỉ ở đây là tòa 1314, khu D Nguyệt Hoa, 13 là đường, 14 là số nhà. Cô đừng lạc đường đấy”.
“1314…”. Tiêu Tinh cứ nghĩ mãi con số này. Người mua số nhà này rất
khó đoán biết, thật sự là mẹ cô sao? Cùng Thẩm Quân Tắc bước vào nhà,
Tiêu Tinh lại một lần nữa lộ vẻ kinh ngạc.
Thiết kế bên trong vô cùng dễ chịu, tường màu vàng khiến người ta có
cảm giác vô cùng ấm áp, cửa sổ chiếm một mặt tường trong phòng khách,
tầm nhìn rất thoáng, có thể thưởng thức toàn bộ phong cảnh bên ngoài. Mở cửa kính là ban công nhỏ rất tao nhã, trồng rất nhiều cây cảnh, đều là
chậu cây xanh, không có bất kỳ bông hoa nào, rất hợp với tính cách của
anh.
Tay vịn cầu thang màu trắng có khắc những hình hoa tinh xảo, trông
rất trang nhã. Men theo cầu thang đi lên là mấy căn phòng liền nhau.
Thẩm Quân Tắc đẩy cửa phòng đầu tiên, lạnh lùng nói: “Cô ở phòng này”.
Tiêu Tinh bước vào phòng, ga trải giường, rèm cửa, tủ quần áo đều là
màu xanh da trời mà cô thích nhất. Xem ra căn nhà này đúng là mẹ chuẩn
bị cho cô. Lúc ấy Tiêu Tinh mới hoàn toàn tin lời Thẩm Quân Tắc, trong
lòng không khỏi xúc động. Bề ngoài mẹ lạnh lùng, thực ra trong lòng rất
thương cô.
Tiêu Tinh xúc động một hồi lâu nhưng không biết mình hoàn toàn nhầm
đối tượng. Thực ra, đây là Thẩm Quân Tắc tỉ mỉ đặc biệt chuẩn bị cho cô. Lần trước, sau khi thăm phòng ngủ của cô, Thẩm Quân Tắc đã hiểu sở
thích của cô.
Dĩ nhiên, Thẩm Quân Tắc sẽ không thẳng thắn thừa nhận. Anh đã âm thầm làm bao nhiêu chuyện chỉ là để lừa cô đến đây để chỉnh đốn. Thăm quan
nhà xong cũng đến lúc ăn trưa. Thẩm Quân Tắc nhớ lại em trai nói Tiêu
Tinh đã làm cho họ một bàn ăn thịnh soạn, lại nhớ đến đêm tân hôn mình
chỉ ăn một bát mỳ, trong lòng có chút bất bình, không kìm được liền nói: “Cô đói rồi chứ, chúng ta nấu bữa trưa”.
“Tôi không đói, tôi ăn trên máy bay rồi”.
“…”. Lẽ nào cô không hiểu anh hỏi như vậy là nói bóng nói gió muốn cô đi nấu ăn sao? Anh rất đói, bữa sáng còn chưa được ăn. Thẩm Quân Tắc
nhăn nhó, “Tôi đói rồi, cô đi nấu gì đó cho tôi ăn”.
Tiêu Tinh nghe giọng nói không chút biểu cảm như đang ra lệnh của
anh, trong lòng rất không thoải mái, “Tôi là bảo mẫu của anh à?”.
Thấy anh sa sầm mặt xuống không nói gì, Tiêu Tinh lườm anh, quay
người đi vào bếp. Nhìn bóng cô, Thẩm Quân Tắc thấy bực bội trong lòng.
Anh chưa bao giờ coi cô là bảo mẫu, bảo cô đi nấu ăn, chỉ là đột nhiên
nhớ đến tài nghệ của cô mà thôi… Lẽ nào giọng nói của anh độc ác đến nỗi khiến cô hiểu lầm mình bị coi là bảo mẫu sao?
Cứ nghĩ đến đấy, trong lòng Thẩm Quân Tắc lại trào dâng cảm giác thất bại sâu sắc.
Một lúc sau, Thẩm Quân Tắc nghe thấy giọng nói của Tiêu Tinh vang lên trong phòng bếp, “Này, làm xong rồi, anh vào ăn đi, tôi rất mệt, đi ngủ trước đây”.
Cô nói như vậy, Thẩm Quân Tắc lại thấy lúc nãy mình quá đáng, hoàn
toàn không nghĩ đến việc cô mệt mỏi vì vừa xuống máy bay, lại còn sai cô xuống bếp nấu cơm…
Thẩm Quân Tắc bước vào bếp với tâm trạng phức tạp, mở nắp vung mà không khỏi bàng hoàng.
Cháo?
Tiêu Tinh nấu cho anh một nồi cháo!
Bên cạnh còn cẩn thận đặt một chiếc bát rất to…
Thẩm Quân Tắc không kìm được run run khóe miệng, có phải cô ta muốn ví mình với lợn không?
Anh nhìn nồi cháo mà dở khóc dở cười, ăn cũng không được mà không ăn
cũng không xong, Tiêu Tinh đúng là rất giỏi giày vò thần kinh của anh.
Im lặng một lúc rất lâu, cuối cùng Thẩm Quân Tắc vẫn quyết định đậy
nồi cháo lại bỏ vào trong tủ lạnh, ngày mai ăn sáng. Đang đói như thế
này, anh không muốn phải ăn cháo loãng thê thảm như thế.
Nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng chặt trên tầng, Thẩm Quân Tắc thở dài ngao ngán, quay người đi tìm quán ăn giải quyết bữa trưa.
Cô không nấu cơm cho anh, anh chỉ có thể ra ngoài ăn.
Bà vợ này thật là khó dậy, chẳng qua giọng nói của anh chỉ nghiêm
khắc một chút thôi, thế mà cô đã nấu cho anh một nồi cháo. Nếu thái độ
của anh không tốt chút nữa, không biết chừng cô có thể cho thuốc độc vào cơm của anh.
Thẩm Quân Tắc ăn xong quay về nhà, Tiêu Tinh vẫn đang ngủ, biết cô
ngồi máy bay lâu nên anh không gọi cô, đi vào phòng mình lên mạng.
Không biết bao lâu sau, cuối cùng Thẩm Quân Tắc đã xử lý xong công
việc. Anh day huyệt Thái Dương đau nhức, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã tám
giờ tối rồi.
Sao Tiêu Tinh ở phòng bên cạnh vẫn không có động tĩnh gì?
Thẩm Quân Tắc cau mày, quay người sang mở cửa phòng cô, định gọi cô
dậy ăn tối. Mở cửa thì phát hiện nhịp thở của cô rất đều, ngủ rất ngon.
Thẩm Quân Tắc không nỡ đánh thức cô nhưng lại lười gọi đồ ăn, đành phải xuống bếp hâm cháo ăn.
Anh đúng là người đàn ông bi thảm nhất thiên hạ.
Anh vốn tưởng rằng bi kịch ngày hôm nay sẽ kết thúc ở đây nhưng không ngờ, đây mới chỉ là sự bắt đầu của bi kịch.
Mười hai giờ đêm, Thẩm Quân Tắc vừa tắt đèn nằm xuống, đột nhiên anh
cảm thấy sau lưng có một cơn gió lạnh ùa tới, hình như cửa phòng ngủ bị
đẩy ra.
Thẩm Quân Tắc cảnh giác vểnh tai, chỉ nghe thấy tiếng bước chân đang
từ từ tiến về phía giường mình. Dĩ nhiên anh không tin có ma, tiếng bước chân xuất hiện trong nhà chắc chắn là của Tiêu Tinh.
Thẩm Quân Tắc quay người lại, định hỏi cô nửa đêm đến tìm anh có
chuyện gì gấp. Kết quả, anh chưa kịp mở miệng đã thấy Tiêu Tinh lật chăn của anh ra, nằm thẳng lên giường, lại còn vòng tay ôm anh, gục đầu vào
lòng anh, hoàn toàn coi anh là gối ôm.
“…”. Thẩm Quân Tắc cứng người. Anh im lặng một lúc lâu rồi mới khẽ nói, “Cô… đang làm gì đấy?”.
Quyến rũ? Chuyện đùa, khả năng giác ngộ của Tiêu Tinh không cao đến thế chứ?
Tiêu Tinh không trả lời câu hỏi của anh, nhắm mắt ngáp một cái, sau
đó đạp anh ra không chút khách khí, quấn chăn vào người, bó thành dải
trứng cuộn, xoay người, tiếp tục ngủ ngon lành.
Thẩm Quân Tắc trợn mắt há mồm nhìn Tiêu Tinh nằm bên cạnh, im lặng một lúc rất lâu mới run rẩy nói: “Cô, đang, mộng, du?”.
Anh nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ.
Tuy nhiên, Tiêu Tinh hoàn toàn không nghe thấy câu hỏi của anh, nhanh chóng chìm vào giấc mộng, khuôn mặt còn nở nụ cười khoái chí.
Vậy là Thẩm Quân Tắc bị Tiêu Tinh âm thầm cướp chăn, chiếm chỗ ngủ…
Càng đáng giận hơn là nổi nóng với người mộng du cũng vô ích.
Cố gắng hết sức kìm nén ý nghĩ đạp cô xuống giường, Thẩm Quân Tắc sa
sầm mặt xuống, hầm hầm đi vào thư phòng. Dĩ nhiên anh cũng có thể lựa
chọn đi sang phòng ngủ của Tiêu Tinh. Có điều nhìn ga trải giường màu
xanh da trời nhạt in hình nhân vật hoạt hình, quả thực anh không ngủ
được.
Từ nhỏ đến lớn, anh chưa bao giờ đáng thương đến mức phải ngủ ở thư
phòng. Nhưng từ sau khi kết hôn với Tiêu Tinh, đây là lần thứ hai anh
ngủ ở thư phòng…
Thẩm Quân Tắc nằm trên chiếc sofa trong thư phòng, bực tức một hồi,
vừa mới thấy buồn ngủ một chút thì đột nhiên nghe thấy tiếng “rầm” vang
lên từ phòng bên cạnh, hình như là tiếng vật nặng đập xuống sàn nhà?
Cô ta lại làm gì vậy?
Anh khó chịu mặc áo rồi ngồi dậy, cau mày chạy ra ngoài xem tình hình. Mở cửa mới thấy thì ra Tiêu Tinh lăn xuống đất!
Cô cũng không thấy đau, lăn xuống đất vẫn có thể ngủ tiếp.
Thẩm Quân Tắc sa sầm mặt xuống, lại gần bế cô lên giường, đắp chăn,
nhìn khuôn mặt yên bình của cô lúc ngủ, khóe miệng nhếch lên cười thỏa
mãn, Thẩm Quân Tắc càng thấy bực bội hơn.
Cô nàng này đúng là vua mộng du ngàn năm khó gặp! Nếu hôm nào cô mơ
thấy mình hành hiệp trượng nghĩa, cầm dao xông vào phòng ngủ kết liễu
cuộc đời anh, anh sẽ chết không nhắm mắt!
Nghĩ mọi cách ở cùng một nhà, rốt cuộc là anh đang chỉnh đốn Tiêu Tinh hay Tiêu Tinh đang giày vò anh?
Sáng sớm hôm sau, sau khi thức dậy, Thẩm Quân Tắc phát hiện phòng ngủ của mình và Tiêu Tinh đều đóng cửa. Thấy vẫn còn sớm nên anh không gọi
cô, vào bếp múc một bát cháo rồi hâm nóng. Thú thực, nồi cháo Tiêu Tinh
nấu đủ để anh ăn ba bữa sáng.
Hâm cháo xong, anh lên tầng gọi cô dậy. Vừa đẩy cửa phòng, Thẩm Quân
Tắc ngạc nhiên phát hiện, ga trải giường nhăn nhúm, trên giường… không
một bóng người.
Thẩm Quân Tắc cau mày, mở cửa phòng Tiêu Tinh bên cạnh, nhìn thấy một người phụ nữ yên lặng nằm ngủ. Anh không kìm được run run khóe miệng.
Thì ra cô mộng du rất có đầu có cuối. Trước tiên mộng du sang phòng
bên cạnh, sau đó lại theo đường cũ quay về, quả thực là quá giỏi. Chả
trách lần trước đến nhà họ Tiêu anh phát hiện bên ngoài phòng cô còn có
một ổ khóa, xem ra bố mẹ vợ sợ nửa đêm cô đi vệ sinh nhân tiện mộng du
luôn nên đã khóa cô trong phòng. Bố mẹ vợ có thể nuôi lớn cô bằng ngần
này quả là không dễ dàng.
Thẩm Quân Tắc bước vào phòng, đứng cạnh giường, đưa tay đẩy vai cô, “Dậy thôi”.
Tiêu Tinh không phản ứng.
Thẩm Quân Tắc ghé sát vào tai cô, thấp giọng nói: “Máu của cô ngọt quá!”.
“Á…”. Đột nhiên Tiêu Tinh bật dậy khỏi giường, hai tay ôm trước ngực, tái mặt nhìn anh.
Một lúc sau, phát hiện người đàn ông trước mặt không phải là ma cà
rồng trong giấc mơ, lúc ấy Tiêu Tinh mới thở phào, lườm anh một cái rồi
nói, “Thẩm Quân Tắc, anh bị bệnh à? Mới sáng sớm đã chạy đến dọa người
ta?”.
Thẩm Quân Tắc đứng thẳng người, khuôn mặt không chút biểu cảm: “Xuống dưới ăn sáng”. Anh nói rồi quay người đi ra cửa.
Nhìn sống lưng thẳng đứng của anh, Tiêu Tinh ngạc nhiên nói: “A, anh
đã nấu xong bữa sáng rồi? Chẳng phải từ trước tới nay anh không thèm vào bếp sao, sao đột nhiên lại trở nên chăm chỉ như vậy?”.
Đột nhiên Thẩm Quân Tắc ngoảnh đầu lại, lạnh lùng nhìn cô và nói: “Chờ con heo đất cô dậy nấu cơm, tôi sẽ chết đói mất?”.
Tiêu Tinh gượng cười: “Ha ha, dạ dày của anh tốt thế, thật khó chiều. Như tôi này, ba bữa không ăn cũng chẳng vấn đề gì”.
Trước ánh mắt lạnh lùng của anh cô leo xuống giường, vừa chỉnh lại ga trải giường vừa khẽ lẩm nhẩm, “Haizz, không biết đêm qua nằm mơ thấy
gì, sáng nay thức dậy chỉ thấy người đau ê ẩm…”.
Đó là vì cô lăn từ trên giường xuống đất!
Nhìn dáng vẻ mơ mơ hồ hồ của cô, đột nhiên Thẩm Quân Tắc muốn trêu
chọc cô. Anh cau mày, nói với giọng điệu đầy ẩn ý: “Người đau ê ẩm, lẽ
nào cô mơ thấy giấc mơ tà ác gì đó?”.
Tiêu Tinh sững người, ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn anh: “Anh đùa
cái kiểu gì thế, bộ não của tôi được lọc qua rất nhiều phần mềm diệt
virus, vô cùng sạch sẽ. Anh tưởng rằng tôi giống anh, trong đầu toàn là
virus đồi trụy sao?
Trong đầu anh toàn là virus đồi trụy…
Thẩm Quân Tắc tức tím mặt.
Trên bàn ăn, Thẩm Quân Tắc lặng lẽ ăn sáng, thỉnh thoảng ngẩng đầu
nhìn Tiêu Tinh, phát hiện cô rất chuyên tâm gặm bánh mỳ, một miếng bánh
mỳ một miếng cháo, ăn rất ngon lành.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc và thỏa mãn của cô lúc ăn cơm khiến người ta
nghĩ rằng đối với cô mà nói, dường như ngay cả ăn một thứ đơn giản như
bánh mỳ cũng biến thành một sự hưởng thụ.
Thẩm Quân Tắc cúi đầu cắn vài miếng, không phát hiện loại bánh mỳ này có gì ngon. Dáng vẻ của cô có nhất thiết phải thái quá như thế không?
Nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng, Thẩm Quân Tắc nhìn cô, khẽ nói: “Tôi đi làm đây”.
“Ừm, bye bye”, Tiêu Tinh vẫn cúi đầu trả lời.
Lẽ nào cô không biết nói những câu khách sáo như “Đi đường cẩn thận”, “Nhớ về nhà sớm”, “Đừng làm việc quá sức”, “Chú ý sức khỏe” sao?
Một câu “ừm, bye bye” là kết thúc cuộc đối thoại. Điều này khiến tâm trạng của Thẩm Quân Tắc hơi phức tạp.
Anh im lặng một lúc rồi mới nói: “Cô không có gì muốn nói sao?”.
Tiêu Tinh ngẩng đầu đầy nghi hoặc, “Không có gì”.
Thẩm Quân Tắc đứng dậy, hầm hầm nói: “Vậy tôi đi đây, cô ở nhà chú ý an toàn”.
“Ừm, bye bye”. Tiêu Tinh vẫy tay với anh.
Ừm bye bye? Lại là ba từ ấy…
Thẩm Quân Tắc đi được hai bước, không cam tâm ngoảnh đầu lại và nói, “Buổi tối tôi về ăn cơm”.
Tiêu Tinh ngẩng đầu nhìn anh, “Tối nay tôi về nhà ăn cơm với bố mẹ tôi, anh ăn ở ngoài đi”.
Thẩm Quân Tắc im lặng một lúc, “Vậy tôi cùng cô về nhà”.
“Này, anh…”. Anh là cái đuôi của tôi sao? Tiêu Tinh vẫn chưa kịp nói
ra thì đã bị ánh mắt lạnh lùng của anh gườm gườm, đành phải sống sượng
nuốt câu ấy cùng với một miếng cháo vào bụng.
Buổi chiều, Tiêu Tinh soi gương trang điểm một hồi, mang theo tài
liệu đã chuẩn bị trước, đến tham dự buổi phỏng vấn của học viện mỹ
thuật.
Lúc ở New York cô đã tìm hiểu rất nhiều tài liệu về học viện mỹ thuật trong nước, phát hiện ở thành phố B chỉ có học viện mỹ thuật này là
thời gian khai giảng tương đối muộn. Nếu cô nhanh chóng về nước thì có
thể kịp buổi phỏng vấn của nhà trường.
Nghe nói buổi phỏng vấn của những trường nghệ thuật như thế này có
rất nhiều bê bối, thậm chí có lời đồn lúc tuyển sinh, một số thầy giáo
khó tính yêu cầu rải tất cả các tác phẩm của học sinh thành một hàng,
liếc nhìn qua một lượt, nhìn trúng bức nào thì chọn người đó. Rất nhiều
học sinh vẽ không bằng người khác nhưng người ta có ô dù, vẫn có thể
thuận lợi qua cửa. Ngược lại, những học sinh đơn thuần biết vẽ tranh,
rất có thể bị đám người đặc biệt ấy đè bẹp.
Dĩ nhiên, chắc chắn những lời đồn này có phần phóng đại. Tiêu Tinh
cũng không bị những lời đồn này làm cho nhụt chí. Ngược lại, cô là người càng bị đả kích thì lại càng nỗ lực, phấn khích mang tác phẩm của mình
đến buổi phỏng vấn.
Hiện trường phỏng vấn đông nghịt người, đúng là mỹ nữ như mây, mỹ nam vô kể, cứ như là tuyển người mẫu…
Tiêu Tinh ngạc nhiên thốt lên, sau đó tìm chỗ ngồi, ngoan ngoãn chờ
đợi. Bên cạnh có anh chàng đẹp trai mỉm cười rạng rỡ với cô, thân thiện
bắt chuyện với cô: “Hi, mỹ nhân, cậu cũng đến phỏng vấn à?”.
Tiêu Tinh mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy”.
“Làm quen một chút, mình tên là Lão Khôn, tốt nghiệp khoa mỹ thuật trường đại học Hoa Kiều. Còn cậu?”.
“Mình tên là Tiêu Tinh”, Tiêu Tinh giơ tay bắt tay anh ta, ngừng một lát, tò mò hỏi, “Cậu… họ Lão? Hay nickname là Lão Khôn?”.
Chàng trai cười tít mắt và nói: “Mình họ Lão, rất hiếm gặp. Hi hi,
hồi ấy bố mẹ mình nên đặt tên cho mình là Lão Đại. Như thế mọi người đều gọi mình là Lão Đại, ngay cả thầy cô giáo cũng gọi mình là Lão Đại, vậy thì mình sẽ rất lợi hại”.
Tiêu Tinh toát mồ hôi, nếu thật sự anh ta tên là Lão Đại, có thể
tưởng tượng, lúc đặt câu hỏi trong giờ học, thầy giáo nói một câu: “Câu
hỏi này Lão Đại đứng dậy trả lời”, vậy thì không khí lớp học sẽ rất kỳ
lạ.
Rõ ràng là anh chàng Lão Khôn này thấy vô vị nên cố kiếm chuyện để
nói, cứ bám lấy Tiêu Tinh không chịu buông tha, bắt đầu hỏi cô như bắn
súng liên thanh: “Tiêu Tinh, cậu tốt nghiệp trường nào?”.
“À… học viện ngoại thương trường đại học T. Mình học quản lý công thương”.
“Hả? Đây là buổi phỏng vấn tuyển sinh của học viện mỹ thuật, cậu học kinh tế thì chạy đến đây làm gì?”.
Tiêu Tinh cười và nói: “Mặc dù ở đại học mình không học chuyên ngành
mỹ thuật nhưng mình đã học vẽ tranh suốt mười năm. Bây giờ chuyển ngành
tiếp tục quay lại học mỹ thuật”.
Lão Khôn sờ cằm, “Vậy à, xem ra cậu thật sự rất thích vẽ tranh, kiên
trì mười năm không dễ dàng gì. Hôm nay chuẩn bị thế nào rồi?”.
“Ha ha, mình không hiểu lắm về quy định của cuộc thi, nghe nói hôm nay đặt câu hỏi tại chỗ?”.
“Ừm, không cần căng thẳng, cứ phát huy như bình thường là được. Quan
trọng là phải có đặc điểm và phong cách của mình, để giáo viên nhìn ra
tiềm năng và cá tính nghệ thuật của cậu. Nghe nói trong số giám khảo của học viện mỹ thuật này rất nhiều người tính tình cổ quái, không thích
những bức tranh theo khuôn khổ. Bức tranh đặc biệt một chút sẽ dễ dàng
được chọn”.
Tiêu Tinh gật đầu.
Chẳng mấy chốc tốp học sinh phỏng vấn trước bước ra ngoài, Lão Khôn
vẫy tay với Tiêu Tinh, “Ôi, đến lượt mình rồi, mình vào trước đây, cậu
cố lên nhé!”.
Tiêu Tinh gật đầu, “Cậu cũng cố lên”.
Không lâu sau, tốp thứ hai cũng phỏng vấn xong. Tiêu Tinh nhìn thấy
trước khi đi, Lão Khôn lén làm động tác “yeah” với mình, không kìm được
mỉm cười. Anh chàng này đúng là người dễ gần, gặp người lạ trên đường
cũng có thể vỗ vai gọi một tiếng “người anh em”.
Tiêu Tinh vẫy tay tạm biệt anh ta rồi cùng tốp học sinh tiếp theo vào phỏng vấn.
Có ba giám khảo, hai nam một nữ, vẻ mặt hết sức nghiêm túc. Nhìn
những bạn xung quanh ai ai cũng căng thẳng, trong lòng Tiêu Tinh cũng
không khỏi lo lắng.
Đề tài mà cô bốc thăm được là vẽ phác họa cảnh vật trong vòng mười
phút. Tiêu Tinh ngồi đó, liếc nhìn căn phòng một lượt, cuối cùng dừng
lại ở cửa sổ trong góc. Thời gian quá ngắn, những thứ phức tạp không kịp vẽ, đơn giản quá thì sẽ tỏ ra đơn điệu, cửa sổ là một lựa chọn không
tồi, có thể để lại chút không gian tưởng tượng trong bức vẽ.
Có cảm hứng rồi Tiêu Tinh liền cầm bút, nhanh chóng phác họa. Có nền
tảng mỹ thuật mười năm, thêm vào đó trong khoảng thời gian một tháng ở
New York cô không ngừng luyện tập, cảm giác quen thuộc khi cầm bút trong ký ức trào dâng trong lòng. Tiêu Tinh lướt bút như nước chảy, chỉ nghe
thấy tiếng ngòi bút cọ sát với giấy vẽ phát ra tiếng sột soạt không
ngừng. Tiêu Tinh nhanh chóng đắm mình vào việc sáng tác. Những người
xung quanh đều lần lượt nộp tác phẩm, Tiêu Tinh không hề bị ảnh hưởng,
vào phút cuối cùng, cô đã vẽ xong bức tranh của mình, mỉm cười nộp cho
giám khảo.
Giám khảo là một người đàn ông trung niên. Sau khi nhìn qua bức tranh của Tiêu Tinh, chỉ lạnh lùng hỏi: “Tiêu Tinh đúng không, em học vẽ bao
lâu rồi?”.
Tiêu Tinh lễ phép gật đầu, “Em bắt đầu học từ nhỏ, học được hơn mười năm ạ”.
Giám khảo ngẩng đầu nhìn cô, “Tôi đã xem hồ sơ của em, trước đó đã
từng giành được rất nhiều giải thưởng trong các cuộc thi mỹ thuật. Mặc
dù lên đại học không tiếp tục học chuyên ngành mỹ thuật, có điều quả
thực em rất có năng lực. Tranh của em màu sắc tươi sáng, phong cách cũng rất rõ ràng. Trong số những học sinh phỏng vấn ngày hôm nay, có thể coi em là thí sinh xuất sắc”.
Tiêu Tinh được khen đến nỗi cảm thấy ngượng ngùng, cô xoa đầu và nói, “Em cảm ơn thầy…”.
“Nếu không có vấn đề gì, tôi muốn nhận em”, đột nhiên ông ta đứng dậy, mỉm cười nhìn Tiêu Tinh.
Tiêu Tinh có chút ngạc nhiên, thực ra cuộc phỏng vấn hôm nay cô chỉ
đến thử sức mà thôi. Việc trực tiếp nhận vào học như thế này rõ ràng là
không đúng quy định. Buổi phỏng vấn kết thúc, ít nhất phải sau mấy ngày
mới công bố. Nhưng rất lạ là hình như hai giám khảo còn lại cũng không
ngạc nhiên về quyết định này. Thậm chí ánh mắt của nữ giám khảo khi nhìn cô có chút kỳ lạ.
Trong khi đó thầy giáo nhận cô thì cười rất hòa nhã, “Em không cần
căng thẳng, giáo viên hướng dẫn có quyền chọn học sinh. Em rất có tài,
vì thế tôi mới muốn phá lệ nhận em. Kiến thức lý luận sau khi vào học có thể từ từ bổ sung”.
Nghe thầy nói vậy Tiêu Tinh mới thấy yên tâm, vội vàng cúi người và nói: “Em cảm ơn thầy! Cảm ơn thầy”.
Tiêu Tinh đăng ký rất muộn, là tốp cuối cùng phỏng vấn, đợi đến khi buổi phỏng vấn kết thúc cũng đã đến giờ ăn tối.
Ba vị giám khảo mỗi người đi một đường, Tiêu Tinh đi cùng đường với
thầy hướng dẫn. Cô đã tìm hiểu thông tin có liên quan, người đàn ông này có lẽ là giáo sư Vương. Cô đã nhìn thấy ảnh và giới thiệu về ông ta
trên trang web của trường. Năm nay mới được lên làm giáo viên hướng dẫn
cho nghiên cứu sinh, nghe nói tính tình rất dễ chịu.
Lần này Tiêu Tinh đến thử sức, chọn giáo viên hướng dẫn chính là
người này, không ngờ lại được ông ấy nhận, tâm trạng khó tránh khỏi có
chút kích động.
Đi đến chỗ rẽ, nghe thấy thầy giáo cười nói: “Chi bằng cùng nhau ăn cơm, nhân tiện nói với em về kế hoạch sau này”.
Tiêu Tinh cũng muốn hiểu thêm về thầy giáo nên đồng ý ngay: “Được ạ, cảm ơn thầy”.
Ông ta lái một chiếc xe màu đen ra khỏi bãi đỗ xe, Tiêu Tinh liếc nhìn, là một chiếc BMW, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.
Sau khi lên xe, thấy chiếc xe phóng lên cầu cao tốc, đi về phía cách xa trung tâm thành phố, Tiêu Tinh… dần dần cảm thấy bất an.
Đây là lần đầu tiên cô ăn cơm với một người đàn ông xa lạ. Mặc dù
người đàn ông này sau này là giáo viên hướng dẫn của cô. Nhưng ngồi cùng ông ta trong không gian kín như thế này vẫn khiến cô cảm thấy rất không thoải mái.
Có lẽ là giác quan thứ sáu của người phụ nữ thôi thúc, nhìn nụ cười
của người này qua gương chiếu hậu, cảm giác ông ta cười rất lạ.
Trong lòng Tiêu Tinh có chút căng thẳng nhưng bề ngoài thì cố làm ra
vẻ bình tĩnh, lấy điện thoại trong túi áo, gọi điện cho Thẩm Quân Tắc.
Lúc này ngồi trong xe của người đàn ông này, hoàn toàn chưa biết sẽ
bị đưa đi đâu. Nếu thật sự như cô nghĩ, người đàn ông này nhận cô là có ý đồ khác, vậy thì cô phải nhanh chóng cầu cứu, nếu không cô chết rồi
cũng không tìm thấy xác.
Không còn nghi ngờ gì, Thẩm Quân Tắc trở thành đối tượng cầu cứu số
một. Nếu người đàn ông này biết cô đã kết hôn, có lẽ sẽ từ bỏ ý nghĩ bắt nạt cô…
Tút… tút…
Tiếng tút tút vang lên bên tai rất lâu. Tiêu Tinh chưa bao giờ nghĩ
rằng có lúc cô lại muốn nghe thấy giọng nói của Thẩm Quân Tắc như thế
này.
Rất lâu sau, cuối cùng cũng có người nhấc máy, lòng bàn tay của Tiêu Tinh ướt đẫm mồ hôi.
“Có chuyện gì?”. Thẩm Quân Tắc cố tình hạ thấp giọng. Lúc này nghe
giọng nói của anh không đáng ghét chút nào, ngược lại khiến Tiêu Tinh
cảm thấy như tìm thấy phao cứu sinh.
Tiêu Tinh nắm chặt điện thoại, cố làm ra vẻ bình tĩnh và nói: “Chồng à, tối nay vợ không về nhà ăn cơm đâu”.
“…”. Thẩm Quân Tắc im lặng.
Tiêu Tinh tiếp tục bình tĩnh nói: “Là thế này, sáng nay vợ đi tham
gia buổi phỏng vấn của học viện mỹ thuật XX, giáo sư Vương đã quyết định nhận vợ rồi. Bây giờ vợ và ông ấy đang trên đường đi ăn. Có thể tối nay vợ sẽ không về ăn, chồng không cần đợi vợ, ăn ở ngoài đi nhé”.
“…”.
“Vợ xin lỗi, vốn dĩ đã hẹn tối nay cùng chồng đi ăn đồ Tây, ha ha, hôm khác vợ sẽ đền cho chồng nhé”.
“…”.
“Chồng, chồng đang họp à?”.
Thẩm Quân Tắc tiếp tục im lặng.
Bởi vì lúc này, mấy chục con mắt trong phòng họp đang tò mò nhìn anh. Quả thực mấy tiếng “chồng, chồng” của Tiêu Tinh quá lớn, truyền qua ống nghe điện thoại, khiến mọi người trong phòng họp đều trợn mắt há mồm.
Bà chủ… bà chủ quả là uy vũ, ông chủ Thẩm lạnh lùng đã bị mấy tiếng gọi chồng của bà làm cho hóa đá rồi.