Đọc truyện Chờ Hừng Đông – Chương 85: Phiên ngoại 1: Tiểu Bạch và người đàn ông của cậu.
Tiết trời lạnh giá, Hạ Húc và Hùng Bạch đi dạo ngoài đường lớn.
Thành phố S vẫn là một đô thị phồn hoa như vậy.
Hùng Bạch hai tay hai xiên hồ lô, ngoạm một miếng, vừa nuốt xong đã nói: “Em muốn uống trà sữa.”
Hạ Húc cúi đầu nhắn tin với đồng nghiệp: “Tự mua lấy.”
Hùng Bạch trừng mắt: “Anh đang nói tiếng người á hả?”
Hạ Húc ấn phím liên tục: “Người đàn ông của em vì để em có thể tung tăng nhảy nhót như trước, đã tranh thủ đội ngũ chữa bệnh tốt nhất, không thể không đáp ứng mọi điều kiện của mẹ chồng em, tiếp quản sự nghiệp trong nhà, bận đến tối tăm mặt mũi, lại vì em muốn về nước nên phải thức đêm tăng ca cả tuần, vội vội vàng vàng theo em về.”
“Đêm qua làm em cả đêm, sáng rồi mới chợp mắt, hôm nay còn phải theo em dạo phố, em bớt thiếu chịch đi được không, bé cưng của anh?”
“Xí!” Hùng Bạch xoa miếng cao dán nóng rát trên eo, “Không biết xấu hổ!”
Cơ mà cái tên này là một hacker đẳng cấp, sao làm ông chủ cũng ra gì và này nọ thế nhở.
Nghĩ đến dáng vẻ anh ta mặc âu phục đeo cà vạt, chân Hùng Bạch hơi nhũn ra, đúng là đáng xấu hổ.
“Em còn tưởng anh mua cho em không cơ ấy.” Hùng Bạch làm nũng, “Anh mua cho em đi mà, anh mà mua em sẽ hút sạch không dư giọt nào luôn.”
Hạ Húc chỉnh sửa văn bản: “Gọi ông xã.”
Hùng Bạch e thẹn kêu: “Ông xã.”
Hạ Húc ừm một tiếng: “Gọi ông xã làm gì thế em?”
Hùng Bạch há miệng: “Mua trà sữa ạ.”
Hạ Húc nhếc nhếch môi: “Nói lại cho đủ.”
Mặt Hùng Bạch đỏ ửng: “Ông xã, anh mua trà sữa cho em đi mà.”
Hạ Húc cất điện thoại vào túi, đưa tay miết nhẹ lên gáy thanh niên hai cái: “Chờ.”
Hạ Húc trợn mắt le lưỡi với bóng lưng của anh ta.
Chuyện yêu đương ấy hả, vừa thò chân vô một cái là không nhận ra được cả bản thân luôn. Hùng Bạch vừa tự khinh bỉ bản thân, vừa xem danh sách một trăm việc phải làm khi yêu, xem coi còn bao nhiêu cái chưa làm.
Phía trước có tiếng còi xe cảnh sát hú inh ỏi, Hùng Bạch ngẩng đầu lên nhìn theo phản xạ, thấy ngay một đội cảnh sát nhanh chóng bước xuống, dẫn đầu là một người phụ nữ phong thái ngất trời, cô vung tay, tám người lập tức chia thành bốn tổ nhỏ bao vây tòa nhà.
Hùng Bạch gặp lại Mai Nguyệt, không khỏi cảm thán thổn thức.
Năm đó Tô Mạt bị kết án tử hình, xử bắn, Lâm Thiếu Nam không cho cảnh sát cơ hội lấy khẩu cung của y. Y nhảy xuống biển, Tiêu Minh cũng theo chân nhảy xuống.
Hùng Bạch nhớ tới một chuyện, lão đại nói Tiêu Minh là bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ, quá quen thuộc với mọi bước đi của cảnh sát. Hẳn gã đã đoán trước được cảnh sát đột nhập căn cứ và thất bại là một kế hoạch.
Chỉ là Tiêu Minh không nói cho chủ nhân của gã, lúc này mới có việc họ ra đảo gặp Tô Mạt xảy ra.
Nếu không, với sự nghi ngờ của Lâm Thiếu Nam, y tuyệt đối sẽ để chú lộ diện, Tô Mạt cũng vậy.
Khi ấy Tô Mạt vẫn còn ung dung đi lại ngoài kia, sẽ có bao nhiêu người tiếp tục bị biến thành vật thí nghiệm mà bản thân không hề hay biết.
Lão đại cũng sẽ không tìm được chú về, chú vẫn sẽ bị Lâm Thiếu Nam giam cầm ở một nơi nào đó, và mọi chuyện đều sẽ khác.
Về phần vì sao Tiêu Minh lại che giấu, cuối cùng tự vẫn cùng chủ nhân, chỉ có mình gã biết.
Lúc Lâm Thiếu Nam vừa chết, mọi thiết bị nghiên cứu và nhân viên y tế chuẩn bị cho chú, cùng với các loại thuốc thí nghiệm không biết từ đâu ra đều bị Mai Nguyệt đưa người đến xử lý sạch sẽ.
Tất cả mọi thứ liên quan đến thí nghiệm trên cơ thể người đều đã chìm xuống biển sâu.
Người dân trên đảo cứ sống cuộc đời nghèo túng hay giàu sang của họ như thế, không mảy may biết họ đã từng trải qua nỗi kinh hoàng của nhân loại.
Hạ Húc mua trà sữa về, cảnh sát đã bắt được vài phạm nhân cải trang vượt ngục và rời đi rồi, hiệu suất làm việc cao như thế làm mọi người cảm thấy an tâm.
Hùng Bạch tựa trên người anh ta: “Haiz.”
Hạ Húc nói: “Thở dài cái gì?”
“Không có gì, chỉ là muốn thở dài thôi.” Hùng Bạch cắn cắn ống hút trên tay anh ta, hút một hơi trà sữa, “Sao chỉ có mỗi trà sữa thế này?”
Hạ Húc nhìn đôi môi mọng nước của cậu nhóc, khẽ nuốt nước bọt: “Không thì sao?”
“Anh không gọi topping cho em.” Hùng Bạch trợn ngược mắt lên, “Trân châu đen, trân châu hoàng kim, đậu đỏ, không có một thứ gì hết. Em phục luôn đó, thật sự.”
Mặt Hạ Húc giật giật: “Anh cũng phục.”
Hùng Bạch miễn cưỡng hút hai hơi, vẫn không chịu được, “Anh uống ly này đi, em tự mua ly khác.”
Cuối cùng còn hừ một tiếng: “Biết ngay là không nhờ được anh mà.”
Hạ Húc: “…”
Hùng Bạch đi dạo cùng Hạ Húc, đi qua quán bar năm ấy hai người gặp nhau. Hai người ném hết đồ vào xe, đi vào uống một hai ly rượu.
Quán bar vẫn giữ phong cách cũ, không khí không ồn ào náo nhiệt, mà yên tĩnh đầy ái muội. Chỉ có bartender năm đó đã đổi, trước kia là một em 0 trắng mềm, bây giờ lại là 1, rạng rỡ cao lớn, hơi thở đậm mùi hormone nam tính của tuổi trẻ.
Hùng Bạch vừa lướt qua đã đảo mắt nhìn, bị Hạ Húc ngậm lấy vành tai: “Đàng hoàng vào, người đàn ông của em vẫn chưa xuống lỗ đâu.”
“Làm gì vậy,” Hùng Bạch nhột, lủi qua một bên trốn, “Em chỉ muốn nhìn xíu thôi.”
Hạ Húc mút vành tai cậu nhóc: “Vậy cũng phải chờ anh xuống lỗ đã.”
Hùng Bạch buột miệng thốt ra một câu: “Anh mà chết chắc chắn sẽ kéo em theo, đừng tưởng em không biết.”
Trong nháy mắt đó, tấm lưng dày rộng áp chặt phía sau rời đi, cảm xúc ướt át mềm mại bao phủ lấy vành tai cũng chẳng còn thấy đâu, rét căm.
Hùng Bạch xoay người, đối diện với đôi mắt tối đen đang nheo lại của Hạ Húc, cậu nhóc hít vào một hơi, chợt cao giọng thể hiện: “Muốn uống rượu không? Không uống thì đi!”
Hạ Húc nhếch môi cười một cái.
Hùng Bạch run lên, không cam lòng, cậu nhóc nhỏ giọng lầm bầm: “Bị mình nói trúng rồi chứ gì, đâu nhất thiết phải làm mình sợ thế này? Mình cũng có giận đâu.”
Hạ Húc ngẩn người, lòng phức tạp đặt lên tóc cậu nhóc một nụ hôn đầy cưng chiều: “Đứa ngốc.”
Hai người ngồi vào vị trí cũ, cũng gọi Whiskey như lần ấy.
Hùng Bạch vùi trong sofa thưởng thức nhạc jazz, rung đùi nhàn nhã: “Lúc về nhớ gọi tài xế đó.”
Hạ Húc tay nâng ly rượu, một tay vuốt ve tóc cậu: “Anh như vậy mà em lại không thưởng thức?”
“Ồ, ông chủ Hạ, em thấy anh trình nâng xà* của anh hơi bị đỉnh đó.” Hùng Bạch tấm tắc, “Anh hay thế sao không vào công trường làm đi?”
*抬槓 – 抬杠: Hai từ đồng âm, một từ nghĩa là cà khịa, một từ nghĩa là nâng xà. Chắc Tiểu Bạch đang chơi chữ rồi.
Hạ Húc niết mặt cậu nhóc: “Miệng lưỡi.”
Hùng Bạch lầm bầm: “Sáng nay vừa mới nói miệng người ta ngọt xong.”
Hạ Húc luồn tay vào cổ áo lông của cậu, vuốt ve cái cổ trắng nõn xinh đẹp ấy, mân mê yêu thích không rời, tiếng nói trầm thấp quyến rũ: “Vừa ngọt vừa ba hoa.”
Hùng Bạch nghe tiếng nói chuyện bên tai, cơ thể như bị dòng điện chạy ngang qua, rùng mình.
Mỗi ngày đều ngủ mà vẫn không đủ, mẹ nó thật không còn gì để nói.
Hùng Bạch vừa vào nhà vệ sinh trở ra, bên cạnh Hạ Húc đã có thêm vài thiếu niên, không khác bao nhiêu với cậu mấy năm trước, eo thon mông vểnh, thèm thuồng đến mức sắp chảy cả nước.
Hùng Bạch ngồi thẳng lên đùi Hạ Húc, ôm lấy cổ anh ta: “Honey, đây là ai thế ạ?”
Hạ Húc gác tay lên sofa, cười đến mê người.
Hùng Bạch trợn mắt, mẹ nó, thế này là?
Thiếu niên nọ không đi, đôi mắt dính trên vẻ gợi cảm của người đàn ông anh tuấn.
Hùng Bạch phiền, vậy mà chưa bỏ cuộc? Cậu quay đầu, vừa nhìn thấy người, tâm tình chỉ có thể dùng từ đệch mợ mà hình dung, em trai nhỏ thế mà cũng một kiểu với cậu.
Cơ mà…
Trẻ hơn cậu, trắng hơn cậu, quyến rũ hơn cậu, đôi mắt hình như còn to hơn cậu.
Cảm giác khủng hoảng nơi Hùng Bạch bùng nổ, cậu theo bản năng dán lấy ngực anh ta, giống như gà con dụi đầu vào ngực mẹ.
Hạ Húc ngửi thấy hương sữa trên người cậu, ánh mắt trầm đi.
Thiếu niên vẫn nhìn anh ta, liếm đôi môi đỏ hồng, giọng nói mềm mại: “Anh, anh có bạn rồi sao?”
Hùng Bạch xụ mặt, hỏi Hạ Húc: “Có hay không?”
Hạ Húc bắt lấy mông cậu: “Nào, đừng quấy nữa, người đàn ông của em cứng rồi.”
Editor có lời muốn nói:
Sẽ có tất cả 9 phiên ngoại, nội dung có phần liên quan đến câu chuyện chính nên mọi người đừng bỏ qua nhé ~