Chờ Hừng Đông

Chương 8: Chú đây chỉ còn cậu


Đọc truyện Chờ Hừng Đông – Chương 8: Chú đây chỉ còn cậu

Vương Vu Dạng đi tới đi lui, cứ mở rồi đóng các loại ngăn tủ trong bếp.

Chu Dịch hỏi hắn tìm gì.

“Bao tay.” Vương Vu Dạng mở một ngăn kéo khác ra, “Phải có chứ nhỉ? Cậu thấy không?”

Chu Dịch hỏi: “Anh kiếm bao tay làm gì?”

Vương Vu Dạng đáp: “Rửa chén chứ sao.”

“…”

Chu Dịch khinh bỉ: “Một tên đàn ông rửa hai cái bát còn cần bao tay?”

Vương Vu Dạng chậm rãi đáp: “Tôi sống mấy chục năm trời, nhưng tới giờ lại chưa từng rửa bát, không muốn để tay mình bóng nhẫy dầu mỡ, nghĩ mà rợn cả da đầu.”

Khóe môi mỏng của Chu Dịch khẽ nhếch lên: “Có phải anh quên mất bây giờ mình là ai rồi không?”

Vương Vu Dạng khựng lại: “Quên mất thật…”

Anh nhìn vào tay mình, da dẻ tái nhợt, mười ngón tay thuôn dài cân xứng, xem như không tệ, thế nhưng lại không dính gì với vẻ được chăm sóc tỉ mỉ.

Đôi tay này không biết đã làm biết bao nhiêu việc, đã rửa bao nhiêu cái chén, không cần bao tay.

Chu Dịch nhíu mày: “Còn bao biện nữa?”

“Đứa nhỏ này thực sự…”

Vương Vu Dạng đóng ngăn kéo lại, quay người, giơ tay tính vỗ mặt hắn một cái, trước khi chạm tới được đã bị túm lại, anh dùng tay còn lại vỗ vỗ tay hắn.

“Cậu có biết là cậu trông lúc nào cũng có cái vẻ đáng yêu “đến thuần phục tôi đi” không hả?”


Chu Dịch lạnh giọng: “Anh nói cái gì?”

“Nói cậu đáng yêu.” Vương Vu Dạng cười, “Giờ chú rất bận, không có thời gian chơi đùa. Cơ mà không chừng chú đây thực sự động tâm muốn thuần phục cậu, đến lúc đó cậu không làm sói được nữa đâu, chỉ có thể làm một chú chó nhỏ mà thôi.”

Vừa dứt câu, cổ tay anh đột nhiên đau đớn.

Vương Vu Dạng hừ một tiếng, lắc đầu đầy bất đắc dĩ: “Nếu không muốn làm chó nhỏ thì đừng nghịch như vậy.”

Ngón cái và ngón trỏ của Chu Dịch bóp chặt hai huyệt vị trên tay anh, lạnh te nhìn xuống, cười gằn: “Hình như anh không ý thức rõ được mình đang ở tình cảnh nào nhỉ?”

“Rõ ràng chứ.” Cánh tay bị siết chặt của Vương Vu Dạng chẳng còn chút sức lực nào, người hơi lảo đảo, dựa vào người hắn một chút, thở dài: “Hiện giờ chú đây chỉ có cậu.”

Chu Dịch đẩy người đàn ông trên người mình ra như thể bị nồi nước sôi tạt thẳng vào người, lạnh mặt ra ngoài.

Vương Vu Dạng dựa người vào bàn, rũ mắt giơ cổ tay mềm nhũn của mình lên, đáy mắt có mấy phần tối tăm dần biến thành mừng rỡ. Đứa nhỏ này tuy hung hiểm, song ở phương diện khác lại đơn độc mà trong trẻo đến hiếm có, chọc vui.

Bằng không anh thực sự tìm không ra ai khác.

Anh đưa mắt nhìn bát đũa cùng với váng dầu nổi lềnh bềnh trong bồn rửa, khóe môi giật giật, gọi vọng vào phòng khách: “Tiểu Dịch.”

Đáp lời anh là tiếng chân lên gác bịch bịch.

Vương Vu Dạng đỡ trán, xem ra chỉ còn cách tự làm.

Chu Dịch ngả người trên giường hút thuốc, hờ hững đánh mắt nhìn xung quanh, phả khói lên không trung. Mắt hắn hơi nheo lại, không biết đang nghĩ gì.

Không bao lâu sau đó, có tiếng người gọi lên rất to: “Tiểu Dịch, đi xuống.”

Chu Dịch cắn chặt điếu thuốc, không đáp.

Dưới nhà lại gào lên: “Muốn chú lên mời cậu xuống phải không?”

Chu Dịch sặc khói lên tới họng, ngậm điếu thuốc trong miệng đi xuống, chán ghét nói: “Đừng giở thân phận trưởng bối với tôi.”

Miệng Vương Vu Dạng ngậm một thanh chocolate, giọng không rõ ràng: “Tôi lớn hơn cậu quá chục tuổi.”

Chu Dịch nhắc nhở: “Bây giờ anh mới chỉ ba mươi hai.”

Vương Vu Dạng nhún vai: “Thế cũng hơn cậu tám tuổi.”

Chu Dịch xem thường: “Có tám tuổi.”

Vương Vu Dạng qua loa lấy lệ: “Rồi rồi, biết rồi. Cậu không muốn chú coi cậu là đứa nhóc, chú sẽ ráng.”

Chu Dịch: “…”

Vương Vu Dạng không thèm nhìn mây đen giăng kín chung quanh người thanh niên nọ, hời hợt nói: “Vào phòng tôi xem video. Nếu có thể tìm chút manh mối, đêm nay chúng ta sẽ rất bận.”

Làm lính đánh thuê, yêu cầu thứ hai là khả năng sinh tồn, thứ nhất là kỹ năng kìm chế, bất cứ lúc nào cũng phải giữ mình trong trạng thái tỉnh táo và máu lạnh. Hiện giờ thứ này đang phát huy tác dụng, chỉ là không quá lý tưởng. Chu Dịch lạnh mặt xoay người, không thèm quay đầu mà đi thẳng tới cửa: “Tự xem.”

Vương Vu dạng cầm thanh chocolate bỏ vào miệng, không mặn không nhạt nói: “Còn muốn thứ kia hay không?”

Thân thể Chu Dịch đột nhiên hơi cứng lại, sải bước đến trước mặt người đàn ông nọ, siết chặt cổ áo anh, nhấc anh đè thẳng lên tường.

Vương Vu Dạng đối diện với sát ý khát máu của người thanh niên: “Làm sao đây? Hửm?”


Chu Dịch nhả từng chữ: “Thẩm, Bạch, Ngọc.”

“Gọi sai tên rồi.” Mặt Vương Vu Dạng thấp thoáng ý cười, thế nhưng đáy mắt trống không, “Chỉ lần này thôi.”

Chu Dịch kẹp hờ điếu thuốc trên tay, hút một hơi rồi nhả khỏi, nhìn anh chằm chằm.

Vương Vu Dạng có cảm tưởng như bị một con mãnh hổ nhìn chằm chằm, cảm giác không thể phản kháng này không hề thoải mái, anh giữ cánh tay đang đặt trên cổ áo mình: “Thả tôi xuống đã.”

Chu Dịch càng áp sát: “Tôi không tài nào nghĩ ra vì sao anh lại tìm tới tôi.”

Vương Vu Dạng nhíu mày: “Vấn đề này tôi đã trả lời từ lúc tìm tới cậu ở công trường.”

Chu Dịch nhìn anh: “Nói rồi?”

Vương Vu Dạng cười rất mực ôn hòa: “Đã nói.”

Chu Dịch cau mày: “Anh đẩy trách nhiệm của mình cho tôi?”

Vương Vu Dạng đáp: “Tùy cậu nghĩ.”

Ánh mắt u tối của Chu Dịch dừng trên mặt anh.

Cơ thể của Vương Vu Dạng bị ghìm trên không, cổ áo bị siết chặt, anh ho vài tiếng: “Bất kể là ý gì, sau lưng nhất định có mục đích. Cậu giúp tôi, mục đích của cậu là lấy được thứ kia, cũng có thể là trả ơn, hoặc là hiếu kỳ tại sao tôi có thể sống lại. Đối với tôi mà nói, chỉ cần có được thứ tôi muốn, thế nào cũng được.”

Mặt Chu Dịch không hề có cảm xúc: “Thế nào cũng được?”

“Đúng vậy, thế nào cũng được.” Vương Vu Dạng nhẹ giọng dụ dỗ, “Cậu nhanh thả chú cậu xuống đi, chú cậu đau ở đây, ở đây cũng đau nữa.”

Anh chỉ lên cổ mình, rồi chỉ xuống phần xương đòn.

Chu Dịch lạnh lùng nhìn hắn: “Vừa nãy nói thế nào?”

Mắt Vương Vu Dạng giật giật, đứa nhỏ này cố gắng nhỉ. Anh vuốt vuốt mũi mình: “Không xem cậu là đứa nhỏ nữa, tôi nhớ kỹ rồi. Từ giờ về sau cậu gọi tôi một tiếng anh giống Trường Tiến đi vậy.”

Chu Dịch nhướn mi: “Tại sao tôi phải giống hắn?”

Vương Vu Dạng: “…”

Anh tỏ vẻ kiên trì nhẫn nại cùng cực: “Vậy cậu muốn thế nào?”


Chu Dịch cứng rắn: “Chưa nghĩ ra.”

Vương Vu Dạng: “…”

Chu Dịch như bất giác nhận ra hành vi của mình ấu trĩ đến mức nào, mặt hắn hết đen lại chuyển xanh, vô cùng đặc sắc.

Trong phòng Vương Vu Dạng có máy tính, tuổi đời thoạt trông không nhỏ. Sau khi tỉnh dậy anh vẫn chưa bật lên lần nào, bây giờ mở lên, màn hình hiện lên một màu đen kịt.

Chu Dịch dụi tàn thuốc, ném vào thùng rác: “Tránh ra.”

Vương Vu Dạng nhường ghế cho hắn, đứng bên cạnh nói: “Cậu còn sửa máy tính được nữa hả?”

Chu Dịch ngồi xổm xuống rút dây cáp dữ liệu trên CPU ra, thấy anh cũng khom người xuống, hơi thở vờn quanh trên đầu hắn. Hắn cau mày: “Cách xa tôi ra.”

Vương Vu Dạng cười cười xoa mi tâm: “Nếu như lúc trước, dựa theo cái tính khí này của cậu, tôi đã sớm cho cậu ăn roi rồi.”

Anh nằm phịch xuống giường: “Sửa xong gọi tôi.”

Chu Dịch quay đầu nhìn, người nọ đã ngủ. Mặt hắn tối sầm, lại ngủ, heo à?

Vương Vu Dạng trên giường đột nhiên lên tiếng: “Đừng chửi thầm trong lòng.”

Mặt Chu Dịch càng đen hơn, ai chửi?

Vương Vu Dạng mở mắt ra: “Đừng bao biện.”

Thái dương Chu Dịch nhảy loạn cả lên, trong lòng hắn nghĩ, hay là đem máy ra ngoài cho rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Hẹn gặp các bạn vào ngày mai!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.