Đọc truyện Chờ Hừng Đông – Chương 79: Anh sợ à?
Vương Vu Dạng cho rằng Tô Mạt sẽ đưa anh đến phòng thí nghiệm, nhưng mùi thuốc mỗi lúc một nhạt dần, anh mới biết rằng đích đến không phải ở đó.
Anh thở một hơi, có thể kéo dài chút ít thời gian.
Vương Vu Dạng vừa đi vừa nghỉ ngơi, Tô Mạt ở phía trước không chờ, ôm cún con đi rất thong thả.
Bất thình lình, Vương Vu Dạng nghe thấy giọng Tô Mạt vang lên từ bóng tối: “Thẩm nhị gia, anh sợ à?”
Vương Vu Dạng nói: “Sợ chứ.”
Tô Mạt cười khẽ: “Không nhìn ra.”
Mấy giây sau, Tô Mạt lại hỏi, với vẻ rất tò mò: “Sợ cái gì? Thay đổi trí nhớ?”
Vương Vu Dạng chậm rãi bước đi, hờ hững nhíu mày: “Có người không sợ?”
“Ở một khía cạnh nào đó trí nhớ là thứ không thể thay thế. Đó thực tế chỉ là sự định vị cảm xúc con người trong một khoảng thay nhiều giai đoạn sang một giai đoạn mới, và duy trì quỹ đạo ấy mà không ảnh hưởng đến sức khỏe con người, càng không ảnh hưởng đến mạng sống.”
Giọng Tô Mạt êm dịu, gần như muốn an ủi thứ gì đó: “Không chừng rằng khi thay đổi trí nhớ, sẽ làm nên một “bản thân” khác, làm chủ một cuộc sống mới, sẽ sống thoải mái hơn, đạt đến hạnh phúc mà trước đây không thể chạm tới.”
Vương Vu Dạng ngửi thấy hương hoa nhài thoang thoảng, biết Tô Mạt đang ngừng lại, anh bước đến.
“Ý nghĩa duy nhất của “giả thuyết” là làm lung lay thực tế.”
Câu này không biết chọc phải chỗ nào của Tô Mạt, Vương Vu Dạng phát hiện rất rõ hô hấp của người nọ trở nên dồn dập, sau đó cũng không tiếp tục nói chuyện.
Không biết lần mò trong đường hầm bao lâu, khi Vương Vu Dạng nhìn thấy ánh sáng mặt trời, tay anh đã tê cứng, lòng bàn tay ẩm ướt toàn những vết xước do bị vách đá xây xát.
Tô Mạt nhìn tay anh, nỗi hoảng hốt cùng mê man chợt xuất hiện, vẻ có lỗi trong giọng điệu vô cùng khuôn sáo: “Thẩm nhị gia, thật xin lỗi, khiến anh phải vất vả rồi.”
Dứt lời, Tô Mạt hướng thẳng đến một nơi, cúi người nhặt một chiếc vỏ sò nhét vào cún con trong lòng.
Trong tầm nhìn của Vương Vu Dạng chỉ có một bãi đá ghềnh, anh không nhìn cảnh biển, lại nhìn bốn phía xung quanh mình, tầm hai ba giây sau đã thu tầm mắt lại, đi theo phía sau Tô Mạt.
Đi qua chỗ có thể nhìn thấy hải quỳ trong nước biển trong vắt, sóng biển nối đuôi nhau xô bờ, phong cảnh hoang sơ tuyệt đẹp. Tô Mạt ngân nga một giai điệu, giống như một bài hát dân gian nào đó mà Vương Vu Dạng chưa từng nghe qua, nhưng lại cảm thấy rất quen tai.
Chốc lát sau, Tô Mạt dừng lại, Vương Vu Dạng nhìn theo, là một hang động nhỏ với dấu vết hoang tàn bị năm tháng lãng quên.
Tô Mạt tay ôm cún con, tay còn lại đẩy cửa động ra, vẻ thích thú nhẫn nại còn hơn cả lúc nghịch cát trước nhà, thiếu điếu muốn nhảy cẫng lên: “Đây là căn cứ bí mật của tôi và đàn anh.”
Vương Vu Dạng đoán được, anh không nói gì, tập trung sự chú ý vào khung cảnh xung quanh.
Rất nhanh sau đó, Tô Mạt bước vào hang động. Vương Vu Dạng vẫn chưa vội vào, anh đứng ở một gò đất nhô lên, khiến mình dễ được nhìn thấy hơn.
Gió biển lớn, thổi đến đau đầu, mắt cũng đau rát, anh lau vết máu đã gần khô lên quần, vùi mặt vào lòng bàn tay, mạnh bạo chà xát hòng khiến bản thân bình tĩnh hơn nữa.
Ván cờ này đã đến hồi kết rồi, Vương Vu Dạng nghĩ, cũng nên chuẩn bị để đón năm mới thôi.
Trong hang bỗng vọng ra tiếng reo hò mừng rỡ: “Tìm thấy rồi.”
Vương Vu Dạng trở về chỗ cũ, nhìn Tô Mạt đi ra, trong tay có thêm một chiếc hộp gỗ dài.
Tô Mạt ngồi trên tảng đá, mở hộp gỗ ra, trên môi là nụ cười ngậm vẻ bùi ngùi: “Bảo quản tốt thật, vẫn còn đủ.”
Vừa cười, người nọ vừa lấy một chai rượu ra, bật nút gỗ: “Đây là rượu nho, mời Thẩm nhị gia nếm thử.”
Vương Vu Dạng từ trên cao nhìn xuống: “Tôi không uống rượu nho.”
Tô Mạt làm như không nghe thấy, đặt cún con xuống đất, rót rượu vào ly: “Đàn anh của tôi trồng nho, tôi chưng cất rượu, nếm thử xem.”
Câu chuyện sắp sửa bắt đầu, Vương Vu Dạng là thính giả duy nhất, cần phải thể hiện chút thành ý. Vì vậy, anh ngồi xuống, nhận ly rượu nhấp một ngụm.
“Năm ấy chúng tôi ước định, hôm nay sẽ trở về đây uống rượu.”
Tô Mạt cụng ly với anh, nơi khóe mắt và đuôi mày đầy ý cười thoải mái chân thành: “Tôi chưa quên, đã đến hẹn rồi.”
Vương Vu Dạng biết câu nói này là nói cho anh nghe, cũng là nói cho cún con nghe.
Theo như cách nghĩ của Tô Mạt, cơ thể và bộ gen này, cả hai cùng kết hợp lại xem như đã có đàn anh ở đây.
So với thực hiện ước định, không bằng nói rằng đây là hoàn thành công trình còn dang dở, đã trì hoãn rất nhiều năm rốt cuộc cũng làm xong, từ nay về sau không cần bận tâm nhớ đến nữa.
Buổi ôn chuyện này mang đậm tính lễ nghi, là Tô Mạt tự bộc lộ rõ, không che giấu.
Ngay cả không khí yên bình giả tạo cũng không muốn làm.
Vương Vu Dạng nhìn chằm chằm Tô Mạt, nhạy cảm nhận ra nỗi thù hận.
“Chúng tôi lớn lên trên đảo, là trẻ mồ côi, ở chung với ông. Bắt chuột sống, ném chuột chết, nấu cơm giặt quần áo, dọn dẹp phòng thí nghiệm, chuyện gì cũng đã làm rồi.”
Tô Mạt nhìn ly rượu nho trong tay: “Tiếp xúc đến thí nghiệm chỉ là chuyện rất ngẫu nhiên, đôi khi ông cũng dạy chúng tôi một vài thứ, đặc biệt là cách uống rượu. Sau khi ông mất rồi, phòng thí nghiệm cũng chính là nhà của chúng tôi.”
“Khi đó mỗi ngày trôi qua dài đằng đẵng, sáng sớm thức dậy không biết phải làm gì, hoang mang mà buồn chán, ông chỉ để lại cho chúng tôi một phòng thí nghiệm, chúng tôi học ông bắt chuột về làm thí nghiệm cho qua ngày.”
Vương Vu Dạng nhận ra được, Tô Mạt đang rất thoải mái, không chút kiêng dè. Thính giả là người trên tay đầy lỗ kim, tiêm một cái bước chân cũng xiêu vẹo không ra hồn, không có khả năng công kích.
Chút nữa đây còn bị tẩy sạch trí nhớ, không cần đề phòng.
“Khả năng ghi nhớ và tìm tòi của trẻ con rất phát triển, chúng tôi đã làm biết bao thí nghiệm, tìm được sự hứng thú từ chúng.”
Tô Mạt thoáng cười: “Nói ra có khi Thẩm nhị gia không tin, tôi là người hướng nội và có triệu chứng rối loạn giao tiếp xã hội nhẹ, không muốn tiếp xúc với người ngoài, chỉ thích ở trong phòng thí nghiệm.”
“Tương lai thế nào tôi không nghĩ tới. Có đàn anh ở đây, tôi càng chẳng cần nghĩ, chỉ cần theo anh ấy là tốt rồi, anh ấy sẽ làm được mọi thứ.”
Vương Vu Dạng thấy Tô Mạt quay đầu, đối diện với ánh mắt ấy.
Tô Mạt nhìn anh, nheo mắt lại, hoài niệm: “Một buổi chiều nọ, tầm ba bốn giờ, cún con chết rồi.”
Vương Vu Dạng không lập tức phản ứng, mãi lâu sau mới nhớ ra là con cún nguyên chủ nuôi bị chết đuối kia.
“Đàn anh chôn cún ở dưới gốc cây hoa quế, đau lòng ngồi cả một buổi tối, trời sáng thì tự nhốt mình trong phòng. Tôi rất sợ, hoảng loạn ngồi trước cửa phòng anh ấy, không biết đã xảy ra chuyện gì.”
Hàng mi dày của Tô Mạt khẽ chớp: “Tôi ngồi dưới đất, mệt rồi nằm dài ra, sau đó buồn ngủ quá đỗi, bất giác ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh dậy đã là nửa đêm, là bị đàn anh đánh thức.”
“Đến nay tôi vẫn nhớ như in dáng vẻ của anh ấy khi đó, anh ấy rất phấn kích, kích động nắm lấy vai tôi, tay run rẩy, vành mắt đỏ bừng, đôi mắt sáng rỡ chưa từng thấy. Tôi hỏi anh ấy có chuyện gì vậy, anh ấy nói đã viết một bài báo cáo, muốn làm một thí nghiệm, hỏi tôi có đồng ý giúp anh ấy không. Tôi đương nhiên đồng ý, anh ấy làm gì tôi đều ủng hộ, trong lòng tôi, anh ấy có thể làm tốt tất cả mọi thứ.”
Nói tới đây, Tô Mạt cúi đầu nở nụ cười, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt lại trở nên sâu thẳm: “Báo cáo nghiên cứu anh ấy đã viết, chính là kế hoạch “Tái Sinh””.
Vương Vu Dạng cảm giác máu mình chảy nhanh hơn, nhịp tim cũng trở nên gấp gáp. Tình cảm của nguyên chủ chuẩn bị điều khiển anh.
“Kế hoạch nọ nhanh chóng được đưa vào thử nghiệm, bắt đầu từ chuột.”
Tô Mạt ngừng một lúc, nhấp một ngụm rượu nho, giữa đôi môi là vị đắng chát: “Sau chuột là mèo, cá mú, sứa, chó,… đều đã chết, chúng tôi muốn tái sinh chúng.”
“Trong quá trình đó có nghiên cứu ra vài loại thuốc bán kiếm tiền, khoản tích trữ dần lớn lên, thí nghiệm lại không có tiến triển khả quan. Đàn anh nói phòng thí nghiệm quá cũ rồi, cần phải đổi mới thiết bị, phải rời khỏi đảo. Tôi nói được, vậy thì rời đảo đi, tôi vẫn luôn theo chân anh ấy, cái cảm giác kẻ theo sau ấy chắc Thẩm nhị gia không hiểu.”
Vương Vu Dạng không hiểu, anh vẫn luôn là người đi phía trước.
“Sau khi rời đảo, chúng tôi đến một thành phố, sau khi cân nhắc nhiều yếu tố, chúng tôi chọn thành phố M.”
Tô Mạt dừng lại, tầm hai ba phút: “Một năm đầu ở thành phố M, chúng tôi dồn hết tâm trí cho thí nghiệm, nhưng vẫn không có thành quả.”
“Đàn anh sửa lại báo cáo mấy lần thành một phiên bản mới. Mất hết mấy tháng, chúng tôi cuối cùng cũng làm một con chó sống lại thành công, kêu tiếng mèo, mọi tập tính đều biến thành của mèo.”
“Sau đó, đối tương thí nghiệm được thay đổi, tỉ lệ thành công mỗi lúc một cao. Tôi cảm thấy như thế thật nhàm chán.”
Tô Mạt ê a kéo dài: “Tái sinh à, thí nghiệm có thần kỳ cỡ nào cũng phải dùng trên người mới có ý nghĩa. Thẩm nhị gia, anh nói xem có đúng không?”
Vương Vu Dạng nói: “Đàn anh của cậu nghe ý kiến, phản đối.”
“Đó là lần đầu tiên tôi và anh ấy có một trận cãi vã to như vậy, thậm chí anh ấy còn muốn ngừng thí nghiệm lại.”
Tựa như khung cảnh và tình cảm khi ấy để lại rất nhiều tổn thương, Tô Mạt căng thẳng bạnh khóe môi ra: “Tôi cầu xin anh ấy đừng ngừng thí nghiệm lại, đó là tâm huyết của chúng tôi. Anh ấy đồng ý, tôi cũng hứa không nhắc đến chuyện thí nghiệm trên cơ thể người nữa.”
“Gió êm biển lặng hơn một năm, trong phòng thí nghiệm có những người khác, mọi thứ thuốc nghiên cứu được đều bán ra, cũng có hợp đồng sản xuất cố định, cuộc sống trở nên nên yên bình và tẻ nhạt.”
“Trong một lần vô tình, tôi đề cập đến thí nghiệm nọ với đồng nghiệp, họ đều có cùng chí hướng với tôi. Tôi nhất thời bị quỷ ám, lừa dối đàn anh làm thí nghiệm trên cơ thể của một người đàn ông vô gia cư, với ý định tái sinh một con chuột trong cơ thể người nọ.”
“Thất bại trong giai đoạn đầu thử nghiệm trên cơ thể người là điều không thể tránh khỏi, xác suất thất bại rất cao, thành công không chỉ dựa vào sự thay đổi và nâng cấp dữ liệu, mà nó còn dựa vào may mắn. Cho nên tôi cũng không ngạc nhiên trước cái chết của người đàn ông kia, nhưng không ngờ đến lúc xử lý thi thể bị đàn anh phát hiện. Anh ấy nói tôi đáng sợ.”
Nói rồi, Tô Mạt vén ống tay áo bên trái lên, để lộ vết sẹo lớn dữ tợn: “Đây là anh ấy đẩy tôi xuống lúc cự cãi, khi còn bé anh ấy rất thương tôi, chỉ cần tôi ngã rách chút da đã để tâm mấy ngày. Lúc đó anh ấy lại quay đi, không quan tâm tôi đang chảy máu liên tục.”
Vương Vu Dạng nhìn qua, sửng sốt.
Cún con đang khóc, mắt nó ứ đầy nước, nhưng không có chút nghẹn ngào nào, như thể không biết mình đang khóc.
Không nói ra được là cảm xúc gì, Vương Vu Dạng ra hiệu cho Tô Mạt nhìn.
Tô Mạt nhìn, cũng ngẩn người: “Tình cảm của con người thật sự là thứ diệu kỳ, đến bây giờ mà vẫn có thể đáp lại tôi.”
Che đi đôi mắt đẫm lệ của cún con, Tô Mạt nhìn người đàn ông bên cạnh: “Nhưng Thẩm nhị gia lại không có phản ứng.”
Vương Vu Dạng nhấn mạnh: “Không có.”
Tô Mạt không tỏ vẻ mất mát gì, tiếp tục câu chuyện: “Đàn anh không đến phòng thí nghiệm nữa, cũng không đụng vào dụng cụ, ngay cả áo blouse cũng bị anh ấy ném đi. Anh ấy ra nước ngoài hơn một tuần, sau đó quay lại.”
“Lúc đi anh ấy mang theo vài cuốn sách, trong đó có cuốn sách y học bằng tiếng Anh đầu tiên của anh ấy mua cùng tôi, rất quý giá.”
Vương Vu Dạng nhớ tới cuốn sách mình đã lật tới lui không biết bao nhiêu lần, và dãy ký tự in ở một góc bìa sách và đánh dấu trang.
“Sau này sao lại tìm được?”
Tô Mạt nói thẳng: “Thí nghiệm gặp phải trở ngại.”
“Anh ấy không chỉ mang sách đi, mà còn mang cả bản báo cáo tôi muốn lén lút lấy đi. Anh ấy giấu kín, tôi không tìm được, hỏi trực tiếp lại càng không thể.”
Vương Vu Dạng nói: “Cho nên cậu biến đàn anh thành vật thí nghiệm?”
Tô Mạt quay cười xoa xoa đầu cún con, thở dài: “Đàn anh của tôi là người tạo ra thí nghiệm, kiến thức và kinh nghiệm có liên quan rất quý giá, tôi cần những thứ trong não bộ của anh ấy.”
Vương Vu Dạng cảm giác có thứ gì đó lướt qua xương cốt mình, ly rượu trong tay suýt nữa rơi xuống.
Cảm giác ấy dâng lên trong lòng, ồ ạt cuộn trào, không biết là thất vọng hay phẫn nộ.
“Cậu muốn thí nghiệm có đột phá, vậy không phải chỉ cần lấy đi trí nhớ có liên quan?”
“Tôi vốn định làm như thế.”
Trên mặt Tô Mạt là vẻ không biết nên khóc hay nên cười: “Lúc chuẩn bị tôi đã phạm sai lầm, vô tình để dữ liệu của anh ấy vào kho dữ liệu của thành phố S, bất ngờ phát hiện dữ liệu của Thẩm nhị gia có độ trùng khớp cực cao.”
“Thí nghiệm đã tiến hành quá lâu và không cái nào trong số chúng thành công, không thể tuột mất cơ hội ông trời ban cho.”
Vương Vu Dạng nhìn người nọ khom người ôm lấy cún con, gương mặt đau thương đến cùng cực, nhưng thực tế lại không hề rơi lấy một giọt nước mắt.
Tô Mạt ngẩng đầu, khóe mắt khô ráo, trên mặt lại không có chút biểu cảm hối hận nào: “Là anh ấy đưa tôi tới con đường này, giữa đường lại rẽ bước bỏ tôi lại một mình, bỏ mặc tôi. Nếu như anh ấy không rời đi, bây giờ chúng tôi vẫn sẽ trong phòng thí nghiệm làm những nghiên cứu mình thích, đọc sách mình thích, chia sẻ thành quả với nhau. Chỉ có thể nói, hai chúng tôi bị vận mệnh trêu ngươi.”
Vương Vu Dạng nhớ tới đứa trẻ ở ngoài cửa nọ, đúng là đánh cả một bộ bài tốt thành nát tươm, còn Tô Mạt này tuy có bài xấu song lại có được nước đi lật ngược tình thế. Đang nghĩ thế, trong đầu anh lại xẹt qua chuyện khác.
“Sao cậu phải cắt cổ tôi?”
Gương mặt tuấn tú của Tô Mạt đột nhiên méo mó.
“Có rất nhiều cách để giết chết tôi, tự mình tiêm hay nhờ người bên cạnh tôi đánh thuốc, sử dụng lĩnh vực của cậu chẳng phải tiện hơn rất nhiều?”
Vương Vu Dạng nén cơn buồn nôn uống cạn ly rượu nho, hơi muốn nôn khan: “Cậu chỉ đang tự lừa dối bản thân.”
Gương mặt Tô Mạt trở nên vặn vẹo.
“Cậu nghĩ rằng đàn anh của cậu chết là do tôi.” Vương Vu Dạng đặt ly rượu xuống, kề sát lại, “Nếu như độ trùng khớp của tôi và đàn anh của cậu không cao như vậy, thí nghiệm trên cũng không tồn tại.”
Tô Mạt khép hờ mắt không nói gì, bàn tay cầm ly rượu trắng bệch, nhìn thấy cả mạch máu xanh nhạt.
Vương Vu Dạng nhếch nhếch môi: “Rõ ràng chính vì cậu muốn thí nghiệm thành công, vì thành quả nghiên cứu mà không từ cả việc bắt đàn anh làm vật thí nghiệm, lại ngụy trang với vẻ bất đắc dĩ, sát hại tôi báo thù cho đàn anh. Từ hung thủ, cậu biến mình thành người đứng ở vị trí người thân, sau đó an tâm thanh thản.”
Nói rồi cau chặt mày, anh vẫn luôn chừng mực giữ thái độ, lời nói này hoàn toàn là do ảnh hưởng tình cảm của nguyên chủ, làm rối loạn kế hoạch kéo dài thời gian của anh, hy vọng sẽ không xảy ra chuyện gì.
“Uống rượu xong rồi, chuyện cũ cũng đã nói rồi, vậy.”
Nụ cười của Tô Mạt khiến người ta sởn tóc gáy: “Đi thôi, Thẩm nhị gia, em trai của anh nóng lòng muốn thấy con người mới hoàn toàn mới của anh lắm đấy.”
Khi đi, Vương Vu Dạng bất an phát hiện Tô Mạt không đi lối thông dưới lòng đất mà đi trên đường đá, có vẻ muốn đi vào từ cửa chính. Anh vừa đi vừa nghĩ, không cẩn thận ngã đập trán xuống đất.
Thấy Lâm Thiếu Nam từ cửa chạy đến đây, chỗ bị thương của Vương Vu Dạng nhói lên như bị kim đâm phải.
“Chuyện gì xảy ra?” Môi Lâm Thiếu Nam run run, đưa mắt về phía Tô Mạt với ánh nhìn ngoan độc.
Tô Mạt vô tội nhún vai: “Không liên quan gì đến tôi.”
Lâm Thiếu Nam còn muốn nói gì, bên tai đã có tiếng nói: “Được rồi, là tôi tự làm.”
Đầu Vương Vu Dạng đau đến sắp nứt toác ra.
Lâm Thiếu Nam cúi đầu, vén sợi tóc rủ trên trán của anh lên, nín thở nhìn vết thương nọ, nói với Tô Mạt: “Anh Tô, mời anh giải thích vì sao hai người lại trở về từ đường ngoài.”
Tô Mạt hời hợt: “Đi dạo.”
Môi Lâm Thiếu Nam căng ra, trắng bệch, một lúc lâu sau y mới cầm khăn tay lau máu trên vết thương đi.
Vương Vu Dạng “A” một tiếng.
Lâm Thiếu Nam run lên, lực trên tay càng nhẹ đi.
Tô Mạt đứng bên xoa xoa cái cổ mềm mại của cún con: “Nếu thiếu gia đau lòng như vậy, chi bằng chuyện thay đổi trí nhớ lần sau lại bàn tiếp?”
Lâm Thiếu Nam khựng lại.
Tô Mặt lộ vẻ giễu cợt.
Lâm Thiếu Nam không đáp trả, y hít sâu một hơi, rũ mắt nhìn người đàn ông nọ, dịu giọng nói: “Nhị gia, anh nhịn một lúc, lúc anh ra em sẽ xử lý…”
Vương Vu Dạng giương mắt nhìn.
Lâm Thiếu Nam không dám nhìn thẳng, y dời mắt đi, đôi môi mím lại lộ rõ vẻ ấm ức luống cuống.
Vương Vu Dạng không biết vô tình hay cố ý nhìn Tiêu Minh, Tiêu Minh lại nhìn mặt đất.
Nỗi tức giận dồn nén trong lòng Vương Vu Dạng mỗi lúc một tăng lên, những ngày vừa rồi sự nhẫn nại và tự chủ của anh đã sắp dùng hết. Anh không muốn nghĩ đến bất kỳ thứ gì khác nữa, chỉ muốn đêm nay có thể ôm cún bự nhà mình ngủ một giấc.
Phòng thí nghiệm còn cũ hơn so với Vương Vu Dạng tưởng tượng, mùi bụi bặm trong phòng rất nồng nặc.
Vương Vu Dạng nằm dài trên ghế, người em trai nọ của anh lúc đi đã tiêm cho anh một loại thuốc phát công hiệu theo từng đợt, mỗi lần lại mạnh hơn so với lần trước.
Đã đến lần mạnh nhất, anh thậm chí còn không thể bước xuống bậc thang.
Không biết ghế được làm bằng gì, nhưng nó rất lạnh, cảm giác này xuyên qua lớp quần áo vào thẳng da thịt anh, máu như đông cứng lại. Trong đầu Vương Vu Dạng chợt thoáng qua quá khứ ba mươi bốn mươi năm cuộc đời mình, chỉ còn một tiếng thở dài.
Thời gian trôi qua trong bầu không khí lặng thinh đục ngầu, ngay lúc đầu Vương Vu Dạng đã lạnh đến sắp tê dại, anh ngửi thấy mùi thuốc lá.
Rất nhẹ.
Trái tim nơi lồng ngực Vương Vu Dạng nhảy lên, lại trở về trạng thái bình tĩnh.
Lúc này, Tô Mạt đeo một đôi găng tay màu xanh đi đến, lắc lắc mấy bình thủy tinh không rõ chất gì với chất gì: “Thẩm nhị gia, em trai của anh nói ý chí của anh quá mạnh, không dễ tác động mặt tinh thần. Để tốt cho cả hai bên, tôi phải tiêm vào người anh thứ này.”
Vương Vu Dạng như tùy tiện xòa tóc trước trán che vết thương lại: “Có ích gì? Thuốc mê?”
“Gần tương tự, chỉ thay đổi một chút, nó có thể khiến anh ngủ một giấc sâu, anh sẽ tỉnh dậy trong phòng của em trai anh, khi ấy anh chẳng biết thứ gì hết, anh chỉ biết mình là…”
Tô Mạt quét mắt nhìn màn hình máy tính: “Chu Ôn Nhiên.”
“Anh sẽ có một cái tên bình thường, một cuộc sống bình thường, một người yêu không bình thường, đáng mong đợi nhỉ.”
Vương Vu Dạng thấy người nọ lấy một ống tiêm ra, nhanh chóng suy nghĩ, trong đầu chợt lóe lên: “Tôi tìm được bản báo cáo nọ trong phòng đàn anh của cậu.”
Tô Mạt không thèm để ý: “Ồ?”
Đã có đủ dữ liệu chiết xuất từ mẫu thí nghiệm thành công này, bản báo cáo nọ không còn cần thiết nữa.
Vương Vu Dạng đưa mắt nhìn một đống chai lọ và thiết bị trên bàn, làm ra vẻ hoảng sợ, tiếp tục dời sự chú ý của Tô Mạt đi: “Còn có một tấm hình cũ.”
Tô Mạt vẫn không đừng động tác rút chất lỏng vào xilanh, xong xuôi, người nọ bước đến, vẫn với khí khái như vậy.
“Vậy sao?”
Vương Vu Dạng nói: “Trong bức hình có hai thiếu niên, quang cảnh là một cánh đồng cải dầu rất lớn.”
Tô Mạt nhướn mi.
Vương Vu Dạng còn nói: “Mặt sau có một dòng chữ.”
Tô Mạt nghe vậy, mở miệng không chút nghĩ ngợi: “Viết gì?”
“Dòng chữ đó là…” Giọng nói của Vương Vu Dạng rất nhẹ nhàng chậm rãi, cố ý mang theo cảm xúc hoài niệm và nhói đau: “Nếu đời người chỉ tựa như lần đầu gặp gỡ.”
Dứt câu, nhịp thở của anh dịu lại, trái tim cũng không còn ứ nghẹn đau đớn.
Có thứ gì đó vừa mất đi.
Vương Vu Dạng nghiền ngẫm trong chốc lát, phát hiện ra đó là tình cảm còn sót lại của nguyên chủ đối với đàn em của mình.
Tô Mạt như không nghe rõ, nghiêng đầu hỏi: “Cái gì?”
Vương Vu Dạng nhắc lại: “Nếu đời người chỉ tựa như…”
“Rầm.”
Kim tiêm bị ném mạnh lên bàn thí nghiệm cách đó không xa, Tô Mạt ấn lưng mình vào ghế, khóe mắt như co giật, cảm giác lạnh lẽo bắt đầu từ hai đường, một từ trên đầu xuống, hai từ dưới lòng bàn chân đi lên, buốt giá.
Như có ai đó cầm tảng băng di lên từng phần da thịt trên cơ thể vậy.
Vương Vu Dạng liếm đôi môi khô khốc: “Cậu và thí nghiệm là hai điều đàn anh của cậu để tâm nhất trên đời này, dẫu kìm nén đi, nhưng đáy lòng vẫn luôn xem cậu là đàn em của mình, hy vọng cậu có thể trở về như ngày trước, ngày tháng đem lại những hồi ức tươi đẹp nhất.”
Gân xanh trên mu bàn tay Tô Mạt hằn lên.
Vương Vu Dạng nói: “Trong hình cậu khoác tay lên vai đàn anh cậu, đầu tựa vào vai, cải dầu đang nở rộ, các cậu cười rất vui vẻ.”
Tô Mạt nghe lời miêu tả này, không khống chế được chìm vào khoảng không hồi ức, vô thức quay người rời khỏi ghế, đi tới bàn thí nghiệm lấy một ống chất lỏng được bảo quản ra, cầm trong tay khẽ khàng vuốt ve.
Ống chất lỏng nọ đã cũ lắm rồi.
Đầu óc Tô Mạt đờ ra, trở nên tê dại. Đến khi tỉnh lại, nòng súng lạnh lẽo như băng đã kề sau gáy.
Chu Dịch cầm súng bước ra khỏi bóng tối.
Ánh mắt của hắn điềm tĩnh bình thản, đôi ngươi lại đỏ ngầu đầy tơ máu.