Đọc truyện Chờ Hừng Đông – Chương 72: Tai nạn
Vương Vu Dạng nhớ mình bị giết vào đêm thứ bảy, chiều chủ nhật tỉnh lại trong cơ thể này.
Anh vốn tưởng mình bị đưa đi làm thí nghiệm trong mười mấy tiếng kia.
Thế nhưng, trong danh sách ghi chép anh tham gia thí nghiệm vào —— ngày 6 tháng 2 năm 2027.
Nói cách khác, anh chết vào tháng tám năm nay, tháng hai năm trước đã trở thành vật thí nghiệm.
Mà chính anh không hề phát hiện.
Ngoài kia trời nổi cơn giông, không khí trong phòng đặc quánh ngột ngạt. Chu Dịch kéo rèm cửa sổ ra, trở lại giường ôm người đàn ông nọ vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt và bàn tay lạnh ngắt của anh.
Vương Vu Dạng mù mờ.
Hơn một năm nay, cơ thể của anh chưa từng xuất hiện tình trạng kì lạ nào.
Trừ khi phòng thí nghiệm chỉ lấy được mẫu máu của anh, dùng DNA trong tế bào gen nghiên cứu, quá trình thực hiện được kéo dài và vô cùng cẩn trọng.
Về phần nguyên chủ…
Hoặc khi chọn đối tượng thí nghiệm còn lại, kiểm tra toàn diện phát hiện cơ thể nguyên chủ có độ tương thích rất cao với anh.
Vì thành công của thí nghiệm, chỉ có thể hy sinh nguyên chủ.
Hoặc ngay từ khi ván cờ này bắt đầu, nhân vật trung tâm đã là nguyên chủ.
Đám người kia tìm đối tượng thí nghiệm khớp với nguyên chủ, cuối cùng tìm được người đứng đầu Thẩm gia này, vì vậy bắt đầu thực hiện âm mưu, thỏa thuận thành công với người của anh, theo nhu cầu của cả hai bên tiến hành kế hoạch.
Vương Vu Dạng ấn mạnh mi tâm, vế sau có tính khả thi cao hơn vế trước một chút.
Dù sao, so với não bộ của chủ một gia tộc lớn, não của một nghiên cứu viên có sức hấp dẫn với họ hơn cả.
Vương Vu Dạng hít sâu một hơi, ổn định tâm tình: “Tiểu Dịch, ngày sáu tháng hai năm ngoái là ngày gì?”
Chu Dịch nói: “Mùng một âm lịch.”
“Mùng một tết à…”
Vương Vu Dạng hồi tưởng, trôi về đoạn ký ức tương ứng, anh nhớ tới, hôm ấy anh cưỡi ngựa ở trang trại sau núi, và đó cũng là lần đầu tiên trong đời anh ngã ngựa.
Nhớ lại, hình như ngay khi anh vừa leo lên, con ngựa đó đã kỳ lạ.
Lúc đó anh ngã trầy đầu gối, chỉ bị thương ngoài da, sẽ không gọi bác sĩ đến.
Là quản gia xử lý.
Vương Vu Dạng đột nhiên bật cười, không phải chứ, ông già đó cũng có đất diễn trong ván cờ này?
Chu Dịch rũ mắt nhìn anh cười, cảm thấy có phần sợ hãi: “Anh cười gì?”
Vương Vu Dạng cười đến run cả vai: “Buồn cười.”
Chu Dịch nhíu mày.
Vương Vu Dạng vẫn cười: “Có bao nhiêu người trong danh sách?”
“Hơn năm trăm, vẫn chưa phải toàn bộ.” Chu Dịch nói, “Trong và ngoài nước đều có, căn cứ vào thời gian, thí nghiệm đã được thực hiện mười năm.”
Hắn nắm lấy ngón tay trắng nõn thon gầy của anh: “Tất cả các thí nghiệm chỉ có anh thành công, còn lại thất bại toàn bộ.”
Vương Vu Dạng: “Ừm.”
Sau âm thanh này là sự im lặng đến nghẹt thở.
Cái gọi là thành công, trong thí nghiệm này, là tiêu chuẩn do những người kia đặt ra.
Vương Vu Dạng không muốn nghĩ thêm về trải nghiệm “chết rồi tái sinh” của mình, sợ trong đầu sẽ để lại u nhọt.
Quay đầu thù hận, người chịu tội cũng chỉ là mình.
Không ai muốn đang sống tốt thì đột nhiên bị giết, lại đột nhiên sống lại trong một cơ thể quá khác biệt so với mình, tiện thể có thêm chứng quáng gà nghiêm trọng và khứu giác biến thái.
Dù cuộc sống nhàm chán, cũng không muốn chơi đùa với mạng sống như vậy.
Điều tồi tệ nhất là, quân cờ đều là người nhà, chuyện này là thế nào đây.
Chu Dịch khom người, đôi môi mỏng lướt qua gò má anh, không yên lòng ghé vào tai anh thấp giọng hỏi: “Anh đang nghĩ gì?”
Vương Vu Dạng không trả lời mà hỏi lại: “Tìm thấy Hà Trường Tiến không?”
“Tìm được, ở vị trí tương đối thấp, xem như một trong số những nhóm thí nghiệm sớm nhất, E02.” Chu Dịch tiếp tục, “Thời gian ghi chép trong danh sách là ngày mười chín tháng mười bảy năm trước.”
Vương Vu Dạng khẽ mím môi, là dãy số trong sổ tay của Hà Trường Tiến.
Tuy đã sớm dự đoán, nhưng khoảnh khắc chứng thực vẫn cảm thấy quá đỗi nặng nề.
Khi ấy, Hà Trường Tiến mới chỉ mười lăm tuổi.
Tuổi mười lăm, lứa tuổi đầy trong sáng và cơ hội của cuộc đời. Nhưng mọi thứ còn chưa kịp bắt đầu, cứ thế đã vụt tắt.
Thí nghiệm trên người Hà Trường Tiến chưa đủ chín muồi, tổn hại trên cơ thể vật thí nghiệm nhất định rất lớn, sống được thêm bảy năm, chỉ tỏa ra mùi cá, trên người không có điều gì bất thường. Những điều đó không chỉ nhờ có sự hỗ trợ của thuốc, nguyên chủ hẳn đã giúp cậu ta rất nhiều.
Ân lớn, báo đáp lớn.
Vương Vu Dạng thở dài: “Lưu Phong thì sao?”
Chu Dịch không để ý, hắn lật qua lật lại danh sách: “Được ghi lại vào ngày mười lăm tháng bảy năm ngoái, hắn tham gia thí nghiệm sau anh, nhưng mã thí nghiệm lại là R04, trước anh.”
Vương Vu Dạng lắc đầu, anh vào tháng hai, Lưu Phong vào tháng bảy, mới chỉ năm tháng mà đám người kia đã tìm được đối tác thích hợp.
Đại khái Lưu Phong hợp với gen ếch?
Vừa có thể diệt khẩu, lại vừa có thể nghiên cứu, một mũi tên trúng hai con chim.
“Thí nghiệm này đầu tiên tiến hành giữa động vật và động vật, sau đó là người và động vật, và cuối cùng là người và người. Mỗi lần dữ liệu được điều chỉnh, mã số mới sẽ xuất hiện, mỗi mã ứng với năm sản phẩm thử nghiệm.”
Chu Dịch nói: “Hướng nghiên cứu của thí nghiệm là tái sinh người chết.”
“Thí nghiệm này thoạt trông vẫn còn khá rườm rà, mất khá nhiều thời gian để nghiên cứu. Đến khi hoàn tất mới có thể tiêm vào, hoặc bằng những cách thức khác.”
Vương Vu Dạng nhíu mày: “Rườm rà thì tốt, nếu đơn giản, vậy thế giới này loạn rồi.”
Không phải một nghiên cứu viên, không tài nào hiểu được vòng mê cung phức tạp của thần kinh, ý thức,… để nghiên cứu.
Pháp luật, đạo đức vẫn chưa là mối lo ngại.
Điều kỳ lạ là, khi chọn anh làm vật thí nghiệm, cách nào không đi làm, tại sao nhất định phải sai người cắt cổ anh, muốn máu me phun đầy đất thê thảm như vậy.
Báo thù?
Cũng không đến mức là chút hứng thú của nghiên cứu viên đi?
Vương Vu Dạng nhớ tới một chuyện: “Đứa bé dưới tầng hầm của Tôn Thành Chu…”
Chu Dịch nói: “Không có.”
Vương Vu Dạng kinh ngạc nhướn mày:” Không có?”
Chu Dịch “Ừm” một tiếng: “Cậu ta là vật thí nghiệm của nghiên cứu viên, không phải từ căn cứ thí nghiệm cho nên không có ghi chép.”
“Không có sản phẩm thử nghiệm mã A nào trong danh sách, nghĩa là loại thuốc nghiên cứu đầu tiên không được sử dụng.”
Vương Vu Dạng nghĩ thầm, không khác suy đoán trước đây bao nhiêu.
Đứa bé nọ là thí nghiệm tệ nhất trong tất cả sản phẩm, cũng là phiên bản thiếu chỉn chu nhất, cậu ta là… A01.
“Tiểu Dịch, em nói vậy, kế hoạch “Tái sinh”…”
Vương Vu Dạng đưa ra bốn câu hỏi liên tiếp: “Ai là người lên ý tưởng? Nghĩ thế nào? Xem phim khoa học viễn tưởng? Hay là Tô Mạt?”
Chu Dịch đơn giản gộp câu trả lời: “Có thể.”
“…” Em bớt được nhiều việc nhỉ.
Vương Vu Dạng nằm về giường: “Trời sáng chưa?”
Chu Dịch lắc đầu: “Chưa.”
Vương Vu Dạng vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: “Em nằm xuống đây, để chú hôn một lát.”
Chu Dịch nằm xuống bên gối người đàn ông nọ, hắn hơi rũ mắt, để môi anh áp lên môi mình, trong lồng ngực đều là hơi thở ấm áp của anh.
Vương Vu Dạng hôn mấy phút, đầu lưỡi đảo qua đôi môi của thanh niên: “Tiểu Dịch, chú mệt rồi.”
Vì thế, Chu Dịch tước đi quyền chủ động, một tay ghì trên eo anh, tay còn lại đặt sau gáy, chậm rãi hôn lên.
Không lẫn chút dục vọng, chỉ có dịu dàng cùng mê đắm không câu từ nào tả xiết.
Mỗi sự việc đều tồn tại hai mặt.
Không có ván cờ và những thí nghiệm này, Chu Dịch mãi mãi cũng không thể lọt vào mắt người trong lòng mình, người ấy càng không bị động, chấp nhận, thậm chí là ỷ lại, và yêu.
Nhưng hắn sẽ không cảm kích nghiên cứu viên, cũng như tất thảy những ai can dự vào các cuộc thử nghiệm này.
Hắn hy vọng người đàn ông này khỏe mạnh, sống thật tốt, chứ không như bây giờ, trở thành một vật thí nghiệm.
Ánh bình minh vừa ló dạng, mưa cũng ngớt.
Thành phố S chìm trong ẩm ướt và gió bấc, vừa lạnh lẽo vừa u ám.
Không khí trong tổng viện căng thẳng cả một đêm, đến khi trời sáng vẫn tiếp diễn.
Mai Nguyệt ăn sáng rồi trở về, nghe nói Vũ Kiến đã tỉnh, không lâu lắm sau khi thoát khỏi nguy hiểm.
Với hiện tượng bất ngờ này, bệnh viện đều có chung ý kiến, tóm gọn lại bằng hai chữ —— kỳ tích.
Như muốn kiểm chứng hai chữ kia, sự sống của Vũ Kiến đã bắt đầu khôi phục vào buổi sáng.
Trong bệnh viện lại không có bất kỳ động thái bất thường nào.
Thời gian trôi đi, lòng Mai Nguyệt cũng trầm xuống, đến chiều, gần như đã chìm xuống đáy vực.
Vũ Kiến đã tỉnh rồi.
Đối phương không hành động, chỉ có thể đưa ra lời giải thích.
Vũ Kiến không có giá trị, sống hay chết đều không cấu thành uy hiếp gì với họ.
Còn khả năng khác, có giá trị, nhưng không tới giới hạn khiến họ mạo hiểm.
Nếu kết quả là vậy, Mai Nguyệt chờ Vũ Kiến hoàn toàn tỉnh táo sẽ tiến hành thẩm vấn, với chuyện liên quan đến căn cứ thí nghiệm, hỏi gã một câu ba không biết.
Không phải nói dối, là thật sự không biết.
Phòng bệnh nồng nặc mùi thuốc khử trùng, pha lẫn với cái se lạnh của mùa đông gần đến.
Tuy rằng Vũ Kiến yếu ớt, nhưng đã có thể hô hấp mà không cần máy thở, có thể suy nghĩ, nói chuyện. Theo tốc độ này, mấy ngày nữa là có thể xuống giường.
Mai Nguyệt nhìn người trên giường bệnh, đang muốn hỏi vài vấn đề khác, đã nghe gã nói: “Lần trước ở cửa hàng, tôi biết các người là cảnh sát.”
Cô không tỏ vẻ gì: “Ồ?”
Ánh mắt Vũ Kiến rơi trên chiếc chăn màu lam trên giường bệnh: “Khứu giác của tôi khá đặc biệt, đoán được.”
Mai Nguyệt không bất ngờ, gần đây nhận vụ thí nghiệm trên cơ thể người này, nhận tức của cô được làm mới rất nhiều lần. Ba, bốn mươi năm vừa rồi như sống uổng phí vậy, cái gì cũng trở nên lạ lùng mờ ảo, dù cho giây sau là tận thế cũng không có gì kỳ quái.
“Vậy cậu không báo cáo với cấp trên là Trương Tố Phượng?”
Vũ Kiến không lên tiếng.
Mai Nguyệt đợi một lúc, khi cô chuẩn bị từ bỏ, đầu giường có tiếng nói nhẹ tênh: “Tôi mệt rồi.”
Mệt rồi, vì thế chờ cảnh sát đẩy một cái, giải thoát cho gã.
Phòng bệnh bất chợt được bao phủ bởi nỗi tang thương đến nghẹt thở, Mai Nguyệt đứng dậy đến cửa sổ, cách một lớp kính nhìn ra ngoài.
“Bao lâu anh sẽ xuất hiện tình trạng thế này?”
Vũ Kiến trả lời: “Ba tháng.”
Trán Mai Nguyệt nhăn lại, một năm bốn lần, thật sự mệt mỏi.
Nếu là cô, có lẽ đã sớm từ bỏ.
Ánh đèn trong ý thức dù sáng đến đâu, cũng không thể chịu đựng nổi.
“Khả năng chữa trị của cơ thể tôi rất mạnh, nhưng trạng thái tinh thần không ổn.” Giọng Vũ Kiến nhỏ đi nhiều, gần như một cụ ông đang trăn trối khắc gần đất xa trời, “Ngày càng không ổn.”
Mai Nguyệt hoàn toàn có thể hiểu được.
Im lặng một lúc, Mai Nguyệt hỏi: “Lúc anh làm như vậy thì có cảm giác gì?”
Vũ Kiến nói: “Không có cảm giác.”
Mai Nguyệt quay đầu: “Cái gì? Không có cảm giác?”
“Ừm.” Vũ Kiến bình thản như đang nói chuyện thời tiết hôm nay, hay bữa trưa ăn gì, “Lúc ấy tôi không có ý thức.”
“Rõ ràng không có ý thức, nhưng không lần nào tôi làm tổn thương đầu, chỉ làm hại các bộ phận khác, giống như nhận được mệnh lệnh vậy.”
Mai Nguyệt hít sâu một hơi, cô lấy ra nửa bao thuốc lá, nhớ tới bệnh viện không được hút đành giữ trong tay.
“Anh nói tiếp.”
“Không có gì hay để nói, đội trưởng Mai, cô muốn biết, tôi cũng không biết, rất xin lỗi, không thể giúp gì cho mọi người.”
Gương mặt trắng bệch của Vũ Kiến không có chút gợn sóng: “Từ lúc chết đến khi sống lại, khoảng thời gian ấy đầu óc tôi trống rỗng, tỉnh tại đã trở thành Vũ Kiến, là trợ lý của Trương Tố Phượng, tôi chỉ tiếp xúc với bất động sản, còn lại hoàn toàn không biết.”
Mai Nguyệt lấy huy hiệu kim loại ra: “Anh có thứ này không?”
Vũ Kiến chầm chậm khép mắt, lắc lắc đầu: “Trương Tố Phượng có, tôi từng thấy nó trong két sắt của cô ta, cô ta đề phòng tôi rất sát nhưng vẫn bị tôi đặt máy nghe lén.”
“Tôi muốn biết bí mật trong cơ thể, tìm cho mình con đường sống, nhưng không tra được thứ tôi cần.”
Nói đến đây, cũng có đôi chút nghẹn ngào tuyệt vọng.
Mai Nguyệt suy tư, chỉ e Trương Tố Phượng cũng không rõ. Một người phụ trách nhánh Trung Quốc, sẽ không tiếp xúc được đến nhân vật và sự kiện trọng yếu.
“Tại sao Trương Tố Phượng ra tay với anh?”
Vũ Kiến nói: “Là ý của cấp trên.”
“Cô ta rất kiêu căng, không xem tôi ra gì, nếu không lần này người chết chính là tôi.”
Mai Nguyệt cầm huy hiệu, hỏi: “Anh có ký ức của Vũ Kiến nguyên bản không?”
“Có.” Vũ Kiến nhìn vào khoảng không, ánh mắt tan rã mê man, “Đôi lúc tôi không phân biệt được mình là ai.”
Mai Nguyệt khựng lại: “Anh nghỉ ngơi đi.”
Vũ Kiến không đáp.
Mai Nguyệt đóng cửa phòng, xoa thái dương, thở ra một hơi dài. Ngay sau đó, Lý Lập và mấy cảnh viên tới chào hỏi: “Đội trưởng, chị có hỏi thêm được gì không?”
“Không.” Mai Nguyệt đến thang máy, “Liên lạc với chuyên gia tâm lý chưa?”
Lý Lập đáp: “Đang trên đường.”
Mai Nguyệt xoa gương mặt mệt mỏi do cả đêm không ngủ: “Đi, uống một ly cho thoải mái.”
Lý Lập mở mắt: “Rượu à?”
Mai Nguyệt: “Trà sữa.”
Lý Lập: “…”
Chuyên gia tâm lý học ở phòng bệnh mấy chục phút, lúc ra kết luận bệnh nhân không mắc bệnh.
Mai Nguyệt nhíu mày: “Ý anh là?”
Chuyên gia cảm thấy kỳ lạ: “Bạo lực và hành vi tự hại của anh ta không xuất phát từ tâm lý, mà từ cơ thể.”
Mai Nguyệt không để tâm ánh mắt thắc mắc của chuyên gia: “Được, tôi biết rồi.”
Chuyên gia hiếu kỳ: “Đội trưởng Mai, bệnh nhân quấn đầy băng gạc, thoạt trông tổn thương rất nghiêm trọng. Anh ta là phạm nhân bậc nào mà đáng để cô tự dẫn người đến đây giám sát?”
Mai Nguyệt vỗ vai người nọ: “Vất vả cho anh rồi, hôm khác mời anh bữa cơm.”
Chuyên gia đưa mắt nhìn hai bên hành lang: “Đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với trường hợp thế này, tôi muốn tìm hiểu kỹ càng một chút.”
“Không thể.”
Mai Nguyệt từ chối thẳng: “Đi thong thả.”
Chuyên gia không vừa lòng đi mất, đi chưa được bao lâu đã ngoái đầu lại: “Cô và cấp dưới kia vẫn chưa quen nhau?”
Mai Nguyệt phất tay: “Bye.”
Chuyên gia liếc mắt nhìn.
Mai Nguyệt nhìn người rời đi, đồng thời nghe điện thoại của giám đốc, nói chuyện được vài câu. Vừa cúp máy, lão Chương đã gọi tới.
Nói cùng một chuyện, biện pháp thu xếp Vũ Kiến.
Mai Nguyệt không lập tức đồng ý với lão Chương, cô chỉ nói muốn nghe suy nghĩ của người trong cuộc trước.
Lão Chương ở đầu bên kia nói phải, cũng cần hỏi.
“Trước tiên cứ vậy đã, tôi sẽ gọi cho ngài sau.”
Mai Nguyệt cất điện thoại, bước vào phòng bệnh: “Bên viện nghiên cứu khoa học muốn chờ sức khỏe anh ổn định sẽ dẫn anh đi. Họ muốn ghi chép các trị số trên cơ thể anh lúc phát tác, anh nghĩ thể nào?”
Vũ Kiến há miệng.
Không biết là không biết trả lời thế nào, hay là ngạc nhiên vì cô hỏi ý kiến của gã.
Mai Nguyệt nói về vụ án tháng tám, bắt đầu từ gia tộc họ Thẩm, đến Lưu Phong, Trịnh Nguyên, Hà Trường Tiến, cuối cùng nói đến gã: “Mọi thứ đều xoay quanh thí nghiệm này, người bên ngoài trước mắt vẫn chưa biết gì. Không diệt trừ được thế lực nọ, chuyện thí nghiệm trên cơ thể người này sớm muộn gì cũng không thể che giấu được, cảnh sát không phải thần tiên, khả năng cũng có giới hạn.”
“Gần đây viện nghiên cứu khoa học luôn muốn tìm phương án đối phó, việc nghiên cứu và chế tạo thuốc không thuận lợi. Lão Chương đã đảm bảo với tôi, nếu anh tình nguyện phối hợp, anh sẽ được chăm sóc hết sức có thể.”
Vũ Kiến vẫn không lên tiếng.
Mai Nguyệt vốn là người nóng nảy quyết liệt, cô không chơi nước đi ôn hòa, cũng không quá mức kiên trì nhẫn nại, nói cứng là cứng. Mà người đàn ông này đã bị đẩy đến vách đá cheo leo, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, cô nhất định phải cẩn trọng.
Quân bài được đưa tới, dường như không có hiệu quả.
Mai Nguyệt chuyển ghế đến cạnh giường, chuẩn bị đánh một trận dài, chợt nghe Vũ Kiến nói: “Tôi còn có thể gặp lại vợ không?”
Cô sửng sốt: “Có thể.”
Vũ Kiến nghe thế, lần đầu tiên nở nụ cười từ khi tỉnh dậy: “Vậy tôi tình nguyện phối hợp với mọi người.”
Mai Nguyệt phát hiện người đàn ông này thay đổi chỉ trong chớp mắt, khắc trước vừa u uất, sau lại sống dậy như nhìn thấy ốc đảo nơi sa mạc cỗi cằn hoang vắng. Cô nén lại nỗi cảm thán trong lòng: “Có hy vọng là có một khởi đầu tốt.”
“Tôi không xác định được viện nghiên cứu khoa học có giúp anh thoát khỏi thí nghiệm hay không. Nhưng phát triển ra các loại thuốc ức chế là điều hoàn toàn có thể.”
Tia sáng le lói trong mắt Vũ Kiến lóe lên rồi vụt tắt, gã không dám nghĩ xa đến dường ấy.
Đêm đó, Mai Nguyệt đưa Vũ Kiến đến viện nghiên cứu khoa học. Trên đường có vòng qua nhà gã, ngừng một lúc rồi mới tiếp tục hành trình.
Mai Nguyệt ngồi trong xe hút thuốc, trong đầu hiện lên ánh mắt nhìn nhà mình của Vũ Kiến.
Tình yêu có thể hủy hoại tất thảy của một người, cũng có thể nhen nhóm sức mạnh để một người có khát vọng tiếp tục sống.
Lý Lập mở cửa lên xe: “Đội trưởng, ta đưa người về thôi, đêm nay không thể thức đêm nữa được, tuổi tác lớn rồi cũng không nên sống bừa bãi mãi.”
Mai Nguyệt đột ngột hỏi: “Cậu bao nhiêu tuổi?”
Lý Lập: “Hả?”
Ánh mắt lấp trong làn khói nhìn chằm chằm ghế lái, khuôn mặt bất giác nóng lên, ngượng ngùng cạ cạ quần: “Tôi hai mươi chín.”
Mai Nguyệt nói: “Mới hai chín.”
Lý Lập nghiêm mặt: “Cái gì gọi là mới, mấy tháng nữa là tôi ba mươi rồi. Lúc ây tôi giống đội trưởng vậy, đều là người tuổi đầu ba.”
Mai Nguyệt hỏi một câu chẳng liên quan: “Yêu đương với mấy đối tượng rồi?”
Lý Lập không khỏi choáng váng, cảm giác này anh ta rất quen thuộc, một năm vài ba bận, ở những nơi khác nhau… xem mắt mấy cô gái khác nhau.
Nhưng không giống vậy, mắt Lý Lập phát sáng, hơi thở dồn dập, nhịp tim tăng tốc, trông chẳng khác gì con gái mới lớn sắp xuất giá.
“Chưa từng.”
Mai Nguyệt nhả khói thuốc.
Lý Lập thấy cô không nói gì, trong lòng không yên, anh ta vò mái tóc đầy dầu của mình, gương mặt anh tuấn nghiêm túc: “Đội trưởng, chị không tin? Tôi là kiểu người đàn ông truyền thống, loại vừa nắm tay là muốn kết hôn ấy.”
Mai Nguyệt: “…”
“Cậu mấy ngày gội đầu một lần?”
Khóe miệng Lý Lập giật giật, đây là một trong số những câu hỏi nhất định phải hỏi khi xem mắt. Lần này, anh ta không vắt chéo chân nữa mà chỉnh lại tóc tai, ho khan một tiếng: “Tùy tình hình thế nào, thường sẽ gội lúc tắm luôn.”
Mai Nguyệt hút thuốc, không biết có tính toán gì.
Lòng Lý Lập không chắc chắn, vẫn cảm thấy bồn chồn, nếu chị nói muốn tôi làm đối tượng của chị, tôi gội một ngày tám trăm lần cũng không vấn đề gì.
Chuông điện thoại Mai Nguyệt vang lên, cô ra hiệu cho Lý Lập lát nữa lại tiếp tục.
Lý Lập quay đầu nhìn cửa sổ xe, giấu đi tình cảm chực trờ tràn ra.
Năm nay về nhà ăn tết một mình hay có người dẫn về, phụ thuộc vào đêm nay.
Kiều Thành nói: “Trước đây Vương Cảnh không phá được hệ thống bảo vệ điện thoại của Tôn Thành Chu, có thể gần đây gã hợp tác với hacker khác, Vương Cảnh nói kỹ thuật không bằng người trước, cậu ấy đã vào được rồi.”
“Tôn Thành Chu bề ngoài trong chùa ăn chay niệm Phật, thực tế đang ngồi làm ngư ông đắc lợi.”
“Mấy ngày nay gã chỉ liên lạc một số, tra được chủ nhân là thủ lĩnh của một tổ chức lính đánh thuê gồm hai mươi đến ba mươi người, đứng đầu trong nước, không thể xem thường.”
“Cái Tôn Thành Chu muốn không chỉ là thuốc, mà còn cả người sáng chế ra nghiên cứu.”
Mai Nguyệt trầm ngâm trong chốc lát: “Trước hết khoan có động tĩnh, xem trong tay gã là quân cờ gì.”
“Khóa chặt vị trí căn cứ thí nghiệm chưa?”
Kiều Thành đáp: “Không kém bao nhiêu.”
Mai Nguyệt dặn dò: “Cẩn thận, đám người kia không chỉ vô nhân tính mà còn tàn bạo hung hãn, làm không cẩn thận sẽ kéo cả thành phố L vào chịu tội thay.”
Kiều Thành hỏi: “Thế lực nào rót tiền nuôi đám người nọ?”
Mai Nguyệt nói: “Một tập đoàn ở Pháp, không dễ xử lý, phiền phức lắm, tôi vẫn đang liên lạc với giám đốc.”
Cúp điện thoại, Mai Nguyệt nhìn đồng hồ, lại nhìn sang ngày tháng, chợt nhớ một chuyện.
Mấy tiếng nữa là đến sinh nhật thứ ba mươi tám của người kia.
Nếu chưa chết, nhất định sẽ là một sự kiện lớn của Thẩm Thị giống mọi năm, cô sẽ sẽ tới ăn bữa cơm, nói đôi chút lời khách sáo.
Cảnh còn người mất.
Vương Vu Dạng là người không có khái niệm ngày tháng, sáng sớm thấy bánh kem trong tủ lạnh cũng không phản ứng gì.
“Tiểu Dịch, sinh nhật em à?”
Chu Dịch đang ăn cháo, tay hắn run một cái, muỗng cháo nóng hổi văng đầy đất.
Vương Vu Dạng vội cầm tay thanh niên, kéo hắn đến bồn rửa tay: “Ngơ ngẩn cái gì chứ, không biết đau à?”
Chu Dịch không để ý tay mình bị bỏng, chỉ để ý vẻ sốt ruột của anh. Hắn mím môi, đáp: “Hôm nay là sinh nhật anh.”
“Sinh nhật thì sinh nhật, cũng đâu có gì…”
Vương Vu Dạng khựng lại, ngẩng đầu: “Hả?”
Chu Dịch khóa vòi nước, quay người lấy khăn lau cháo trên sàn nhà.
Vương Vu Dạng ngồi xổm trước mặt thanh niên: “Tiểu Dịch, xưa nay chú không ăn bánh ngọt.”
Chu Dịch chẳng buồn nhấc mí mắt: “Em biết.”
Vương Vu Dạng cười: “Vậy mà em còn mua?”
Chu Dịch vẫn liên tục lau sàn, giọng hắn cực kỳ thấp, mang theo vẻ ngập ngừng mất tự nhiên: “Em nghĩ nếu em mua, anh sẽ ăn hai miếng.”
Ánh mắt Vương Vu Dạng rơi trên vành tai đỏ bừng của thanh niên.
Chu Dịch giũ hạt cơm trong khăn vào giỏ rác: “Năm nay tạm thế này, năm sau em làm cho anh.”
Vương Vu Dạng kê khuỷu tay trên chân, chống đầu cười cười: “Tiểu Dịch còn biết làm bánh ngọt à?”
Chu Dịch nói: “Không biết.”
Vương Vu Dạng còn chưa phản ứng, hắn đã nói tiếp: “Anh muốn ăn gì, em nhất định sẽ nấu.”
Chu Dịch bình tĩnh là giả vờ cả, hai vành tai đã bán đứng hắn từ sớm, hơn nữa từ đầu đến đuôi hắn còn chẳng dám nhìn thẳng người bên cạnh.
Vương Vu Dạng thở dài: “Sáng nay không cần ăn cháo nữa rồi.”
Chu Dịch quay đầu theo phản xạ: “Không ăn?”
“Ừm,” Vương Vu Dạng cười, chớp mắt nhìn hắn, “Chú ăn lời ngọt ngào của Tiểu Dịch đến no bụng rồi này.”
Cổ Chu Dịch cũng đỏ chót, hắn nghiêm mặt: “Anh ăn sáng đi.”
Vương Vu Dạng xoa xoa cái đầu đã bắt đầu nhú tóc ra nhiều, hôn lên băng gạc sau gáy hắn.
Lúc Hùng Bạch đến đây, Chu Dịch đang hít xà trong phòng khách, Vương Vu Dạng bị đòi ngồi bên đếm cho hắn.
Trong nháy mắt đò, Hùng Bạch có cảm tưởng như mình là đứa con trở về thăm nhà, bất giác phát hiện thế giới của bố mẹ tươi đẹp hạnh phúc cực kỳ, còn mình thì trở thành bóng đèn sáng choang siêu cấp.
Phòng khách có một bó hồng, không phải hoa đèn, là hoa thật, một bó đỏ tươi lộng lẫy cắm trong chiếc bình bông tinh tế đẹp đẽ.
Hùng Bạch nhìn đến ngẩn ngơ: “Lão đại, anh mua à?”
Chu Dịch vẫn hít xà, phần cơ ngực hết căng lên lại thả lỏng: “Không.”
Hùng Bạch đang định hỏi thế ở đâu ra, đã nghe hắn nói: “Trong bình mọc ra.”
“…”
Não Hùng Bạch chợt nhảy sáng, kín đáo lên mạng tra, thông tin của cố chủ tịch Thẩm Thị hiện lên.
Hôm nay là sinh nhật người ấy đây mà, chẳng trách…
Hùng Bạch bình tĩnh tắt máy, rời khỏi máy tính cung phản xạ của cậu chỉ hơi chậm một chút, chứ không có ngốc. Đủ loại nghi ngờ thời gian gần đây kết hợp với danh sách nọ, trăm phần trăm xác định được thân phận của chú.
Cơ mà, cậu không định hỏi tới.
Nếu thật sự vạch rõ ra mười mươi, cậu thật sự không thể không biết xấu hổ mà tiếp tục gọi chú, không dễ chịu chút nào.
Cứ như cũ là tốt rồi.
Nhưng dù thế nào chú cũng là anh dâu của cậu, đây là chuyện chắc chắc.
Lão đại đúng là có bản lĩnh.
Vương Vu Dạng nhận ra đứa nhóc nọ trộm nhìn mình: “Tiểu Bạch, trưa nay ăn cơm ở đây?”
“Dạ được dạ được.” Hùng Bạch đá dép nhảy lên sofa, cuộn chân lại, “Hôm nay là ngày gì trọng đại ạ?”
Vương Vu Dạng nói: “Là sinh nhật chú.”
Hùng Bạch bày ra vẻ mặt ngạc nhiên: “Oa! Hôm nay là sinh nhật chú ạ!”
“Chuyện lớn thế này sao lão đại không nói cho em? Nếu hôm nay em không tình cờ về chơi thì lỡ mất tiêu rồi!”
Vương Vu Dạng và Chu Dịch: “…” phóng đại quá rồi.
Hùng Bạch say sưa trong vở diễn sở trường của mình, ngoan ngoãn cười toe: “Chúc chú sinh nhật vui vẻ ạ ~ ”
Vương Vu Dạng xoa đầu cậu nhóc.
Mặt Chu Dịch lập tức đen xì lại.
Hùng Bạch lắc đầu chậc lưỡi, lão đại thật sự luôn đó, ngay cả em mà cũng ghen cho được, em vẫn còn là con nít được chưa?
“Vốn em tới đây hôm qua cơ, nhưng mà Hạ Húc không cho, em nói muốn gãy cái lưỡi mới được thả ra, giờ em chả còn tí tự do nào.”
Ngoài miệng nói thế, nơi khóe mắt cậu nhóc lại long lanh nước sáng ngời.
Quá không ổn.
Vương Vu Dạng nói: “Có dịp thì cùng ăn một bữa cơm.”
Hùng Bạch dẩu môi: “Anh ta chẳng tốt với cháu, cháu không muốn dẫn tới trước mặt hai người đâu.”
Vương Vu Dạng cầm ly nước cún bự nhà anh đưa tới, uống mấy hớp: “Sao lại không?”
Hùng Bạch rên hừ hừ: “Lão í bắt nạt cháu.”
Vương Vu Dạng chỉ vào cậu hoa phượng tiên ngoài ban công, nói: “Tiểu Bạch, trong mắt chú, lúc nói câu vừa rồi nhóc trông như nó vậy.”
“…”
Hùng Bạch nhăn mũi, chú ơi, đừng chọc cháu nữa. Nếu cháu để lão đại câu kết với Hạ Húc, lão đại sẽ học được chỗ anh ta một đống thứ hay ho, đến lúc đó… hê hê hê.
Đầu Vương Vu Dạng tê rần một cách khó hiểu.
Hùng Bạch chưa chơi được bao lâu đã bị tên họ Hạ kia gọi về, cậu nhóc ngấu nghiến một miếng củ cải, khí thế hung hăng lên mấy lần: “Không về!”
“Không chịu về?” Hạ Húc nở nụ cười trầm khàn gợi cảm, “Tôi sẽ ném con chó xấu xí của em xuống cống.”
Hùng Bạch như gà mẹ che chở gà con, giận dữ nói: “Anh mới xấu xí á!”
Hạ Húc ra chiều tư lự: “Vậy chẳng phải người nhìn mặt tôi chảy nước dãi mù rồi?”
Hùng Bạch đỏ bừng mặt, vẫn cố mạnh miệng: “Mắt tôi mù đấy thì làm sao? Tôi không mù được chắc?”
Đầu bên kia có tiếng thở nặng nhọc.
Mông Hùng Bạch tự nhiên đau nhói lên, cậu nhóc kinh hãi thở dài, mềm mại nói: “Hôm nay là sinh nhật của chú, rất quan trọng, ăn cơm xong tôi về.”
Giọng Hạ Húc cũng trở nên dịu dàng: “Bữa nào?”
Hùng Bạch vừa nghe giọng nói dịu dàng của anh ta, chân cũng mềm nhũn cả đi, đúng là sống không nổi mà: “Bữa trưa nay vậy.”
Hạ Húc nói: “Ăn xong thì về.”
Hùng Bạch hạ một chiêu tàn nhẫn: “Anh là trẻ sơ sinh chưa cai sữa à? Hạ bé con?”
Hạ Húc đánh trả không chút nao núng: “Em có sữa?”
Hùng Bạch bị hạ gục chỉ trong một đòn, K.O…
Buổi trưa Hùng Bạch ăn no nê rồi về nhà, lúc đi còn mang cho Hạ Húc một miếng bánh kem.
Lúc đó giữa tầng mây đen le lói chút ánh nắng, Vương Vu Dạng đứng ở ban công vừa xem tin tức vừa phơi nắng.
Điện thoại này là của nguyên chủ, cài đặt báo mạng rất đầy đủ.
Anh lười xóa, lâu lâu lướt giết thời gian.
Tin tức xem được một lượt, Vương Vu Dạng tải lại xem tin mới, một bài báo bất thình lình đập vào mắt.
Khoảng 13:26, trên đoạn đường Cát Tường thuộc quận Tây Ninh xảy ra một vụ tai nạn xe liên hoàn…
Vương Vu Dạng mở hình lên, phóng lớn, ngay lúc anh chuẩn bị thở phào một hơi, trong tấm hình cuối cùng lại xuất hiện chiếc xe Jeep anh rất quen thuộc kia, mi mắt giật một cái.
“Tiểu Dịch.”
Vương Vu Dạng nhanh chân đến phòng ngủ: “Xảy ra chuyện rồi.”
Anh đưa điện thoại đến trước mặt thanh niên: “Tiểu Bạch xảy ra chuyện rồi.”
Chu Dịch nhìn bài báo, sắc mặt biến đổi trong nháy mắt.
Vương Vu Dạng và Chu Dịch đến quận Tây Ninh thì xe bị chặn cứng giữa đường, hai người dừng xe, chạy bộ đến.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn, 120, cảnh sát giao thông và lực lượng cứu hộ cứu nạn đang khẩn trương phối hợp triển khai công tác phong tỏa và giải cứu.
Ven đường có mấy thi thể được bọc kín bằng vải, trên nền đường trải nhựa đầy rẫy quần áo vật dụng, cùng với nội tạng và các chi đã bị nghiền nát, thấy mà sợ hãi.
So với đau thương, cảnh tượng ấy càng khiến người ta cảm thấy kinh hoàng.
Chu Dịch muốn đến nhìn thi thể, Vương Vu Dạng kéo hắn lại: “Đừng nhìn, không có.”
“Trên người Tiểu Bạch có vị bơ, tuy ở đây nhiều mùi hỗn tạp, mùi máu khá đậm nhưng chú có thể xác định các thi thể này không có.”
Cơ thể căng thẳng của Chu Dịch hơi thả lỏng, hắn nhắm mắt lại, nắm tay anh đến khu gần đó tìm xe.
Đi đến đâu cũng thấy chủ xe may mắn thoát nạn và người dân, người bị thương, gia đình, phóng viên, đội cứu hộ… cực kỳ ầm ĩ.
Không lâu sau, Vương Vu Dạng và Chu Dịch tìm được chiếc xe Jeep, gần như đã chẳng nhận ra được nữa.
Đầu xe đã bị móp hai phần ba, kính chắn gió hoàn toàn vỡ nát, vụn thủy tinh rơi đầy bên trong lẫn ngoài.
Hùng Bạch kẹt ở ghế lái, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, mắt, mũi, trán và cằm đều có vết máu. Thấy hai người, cậu nhóc mở to mắt: “Chú, lão đại, sao hai người lại đến đây?”
“Có phải em ở… ở trên báo…”
Cậu nhóc muốn cười, nhưng lại không nhếch nỗi khóe miệng đau xót, mồ hôi lạnh chảy xuống như mưa, đi qua những vết thương trên mặt, giọt mồ hôi lại biến thành máu.
Chu Dịch gằn giọng: “Đừng nói chuyện.”
Hùng Bạch thở một hồi, lại nói: “Em muốn gọi điện thoại, nhưng tay cứ run lên, điện thoại rơi xuống chân, em không cúi người được, em…”
Còn chưa nói xong, cậu nhóc đã bị ánh mắt đậm tính uy hiếp cảnh cáo của lão đại làm cho ngậm miệng.
Chu Dịch đứng cạnh xe, khép hờ mắt hút thuốc, đôi mày vốn cau lại hơi dãn ra.
Vương Vu Dạng cũng thở ra một hơi, tình huống của đứa nhóc này vẫn tốt hơn so với tưởng tượng.
Người sống sót được trong tai nạn này đều quá may mắn.
“Xin nhường đường xin nhường đường.”
Một thành viên thuộc đội cứu hộ cứu nạn đi tới, hỏi: “Hai người đây là?”
Chu Dịch cầm điếu thuốc: “Anh trai cậu ấy.”
“Vậy đứng sang bên cạnh một chút, để chúng tôi nghĩ cách cứu người ra.”
Người nọ thở dài: “Đứa nhóc này rất dũng cảm, rất mạnh mẽ, vừa rồi còn động viên chúng tôi, nói rằng cậu ấy không vội, cứu người khác trước.”
Chu Dịch đưa mắt muốn khen thiếu niên, nói với người nọ: “Em trai tôi phiền mọi người.”
Người của đội cứu hộ cứu nạn không nói gì thêm, chờ đồng nghiệp mang cưa đến, đưa Hùng Bạch ra khỏi xe với sự trợ giúp của Hùng Bạch, đặt lên cáng.
Vừa lên xe cứu thương, Hùng Bạch bắt đầu nói liên hồi.
“Mẹ nó, em đang lái xe đàng hoàng tự nhiên bị tông phải, còn là tai nạn liên hoàn, đúng xui.”
“Lão đại, chú, hai người biết không? Lúc chiếc container chở thép lao đến, quá nhanh, mấy thanh thép bay về phía đầu cháu, tí nữa thì đứt cả đầu rồi.”
“Thực ra lúc ấy cháu nghiêng đầu đơn giản là một hành vi vô thức thôi, kinh khủng quá.”
“Lão đại, anh giúp em gọi điện thoại cho Hạ Húc nha, anh ta nhất định phải đau lòng chết đi được í.”
“Nếu anh ta khóc, anh nhớ quay video lại cho em xem, nhất định đừng có quên, em muốn giữ lại cười anh ta cả đời.”
“Bánh kem đâu mất rồi? Xong luôn, bánh cũng mất tiêu, không quan tâm Hạ Húc nữa, ây em đau quá, không được rồi, em phải ngủ trước đây…”
Hùng Bạch không nói nữa, chỉ nằm đó im lìm, gương mặt lấm lem bê bết máu, nếu như không phải lồng ngực nhấp nhô lên xuống, thì cậu nhóc chẳng giống một người đang sống.
Bức tường chống đỡ sụp đổ, yếu đuối bị giấu kín phía sau ồ ạt xô tới.
Chu Dịch lau máu giữa kẽ tay: “Chân của cậu ấy bị thương rất nghiêm trọng, thêm chút nữa là phải bỏ.”
Vương Vu Dạng nhìn đôi chân máu thịt lẫn lộn của thiếu niên, thở dài.
Chu Dịch chưa lau khô máu đã nắm tay anh, siết chặt.
Đến bệnh viện, Hùng Bạch được đẩy vào phòng phẫu thuật khẩn cấp.
Chu Dịch gọi điện thoại cho Hạ Húc bằng điện thoại của cậu nhóc, nói chuyện xảy ra tai nạn và địa chỉ bệnh viện.
Đầu bên kia có tiếng chó sủa, nối tiếp là tiếng ghế ngã rầm xuống đất.
Chu Dịch nói chuyện xong, bệnh viện thông báo ngân hàng máu AB đã cạn kiệt, bệnh nhân không thể làm phẫu thuật.
Vương Vu Dạng hỏi: “Có thể hoãn lại được không?”
“Không thể chậm trễ thêm nữa.” Bác sĩ nghiêm nghị, “Tình huống của bệnh nhân rất nguy kịch, buộc phải nhanh chóng tiến hành phẫu thuật, trì hoãn thêm chỉ có thể cắt bỏ chi.”
Mí mắt Vương Vu Dạng giật giật.
Chu Dịch trầm giọng: “Tôi có nhóm máu AB, lấy máu của tôi.”
“Vậy anh nhanh chóng đến làm kiểm tra sức khỏe.” Bác sĩ nói xong, lập tức trở về phòng phẫu thuật.
Vương Vu Dạng là nhóm máu O, nhưng máu của anh không an toàn, không giúp gì được. Anh nói với thanh niên: “Em đi đi, chú ở lại đây.”
Chu Dịch cau mày: “Anh đi cùng em.”
Vương Vu Dạng biết hắn không yên lòng, không nói gì thêm.
Chu Dịch nhỏ giọng nhắc nhở: “Trong bệnh viện có rất nhiều người, anh không nên rời khỏi tầm mắt em. Em ở đâu, anh cũng ở đó, đừng đến nơi em không nhìn thấy.”
Vương Vu Dạng dừng lại, nhìn hắn.
Chu Dịch cũng nhìn sang, là mệnh lệnh, cũng là lời van xin: “Có được không?”
Vương Vu Dạng khẽ thở dài: “Ừm.”
Ngân hàng máu đưa ra biện pháp khẩn cấp, các nền tảng xã hội lớn cũng đã thông báo, rất nhiều người dân có nhóm máu phù hợp đã đến cơ sở hiến nhận.
Trong bệnh viện người chen người.
Mùi máu tanh trôi nổi trong không khí, mùi thuốc khử trùng, tiếng than khóc đau đớn, tiếng kêu gào bất lực, tất cả đều trở thành áp lực nén không gian ngột ngạt này xuống cực hạn.
Chu Dịch đo huyết áp, điền đơn, xét nghiệm, làm đủ thủ tục mới cùng y tá đi lấy máu.
Vương Vu Dạng chưa từng hiến máu, cũng chưa từng nhìn người khác hiến máu, đây là lần đầu tiên. Anh nhìn y tá lấy kim tiêm ra, mi tâm giật giật.
“Sao kim lại thô như vậy?”
Chu Dịch trấn an: “Đều như vậy cả, đây là kim tiêm số mười sáu, hồi ở nước ngoài hằng năm em đều hiến máu, không việc gì.”
Vương Vu Dạng nhìn y tá đâm kim vào tĩnh mạch của hắn, máu liền trào ngược lên xilanh, đi vào túi máu.
“Đau không?”
“Không đau.” Chu Dịch để anh kiểm tra vết thương trên đầu mình.”
Y tá đưa bóng y tế đến, nói: “Bóp cái này, thả lỏng.”
Chu Dịch cầm lấy.
Ngay lúc này, trên hành lang có chuỗi tiếng bước chân vội vã, kèm theo tiếng nói chuyện không mấy rõ ràng.
“Chuyện gì xảy ra vậy, máu AB rất hiếm khi thiếu thế này.”
“Có một chiếc xe buýt chở toàn người nhóm máu AB của một câu lạc bộ, hôm nay tổ chức leo núi.”
“Còn có vụ mở câu lạc bộ nhóm máu à?”
“Không phải, chỉ là trùng hợp thôi, nếu không phải AB thì đâu việc gì phải gấp gáp như vậy.”
“…”
Đồng tử Chu Dịch co rụt lại, mạnh bạo rút ống tiêm ra.
Máu bắn tung tóe, nhỏ xuống áo trắng của y tá, cô còn chưa kịp làm gì đã bị bóp cổ, ném xuống đất, bất tỉnh.
Vương Vu Dạng khựng lại, không chờ anh nói gì, Chu Dịch đã kéo tay anh ra cửa.
Cửa bị mở toang, có hai người tiến vào, gương mặt lạnh lùng, cổ tay đều đeo vòng đen.
Là sát thủ.
Chu Dịch đột nhiên đá một người đập vào tường, chiếc vòng đen trên cổ tay biến thành lưỡi dao sắc lẹm, cắt một đường lên động mạch cổ tên còn lại.
Người kia không kịp tránh né, đưa tay lên che, bị cắt mất một miếng thịt. Người kia gào thảm lùi về sau hai bước, máu chảy ồ ạt xuống đất.
Không khí trở nên lạnh lẽo.
Cuộc đối đầu vừa rồi chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Người bị đập vào tường nôn ra một ngụm máu lớn, chống đất bò dậy, đứng cùng với người tay đầy máu kia, cả hai đều tỏ vẻ cảnh giác.
Chu Dịch kéo tay anh, không chút cảm xúc nhìn họ, không khí quanh người đáng sợ đến cực điểm, trở về với bản chất sắc bén khát máu.
Vương Vu Dạng nhanh chóng phát hiện thanh niên nọ không đúng, cổ tay đã sắp bị bóp đến gãy, lực tay vẫn còn tăng thêm.
Hoàn toàn không để ý anh có đau hay không, chỉ muốn dùng hết sức khảm vào tay mình.
Lúc Vương Vu Dạng quay đầu lại, anh thấy cổ thanh niên hằn đầy gân xanh, sắc mặt u ám tột cùng, anh hít một hơi: “Tiểu Dịch, em…”
Dứt lời, Chu Dịch lảo đảo, hắn quỳ rạp xuống đất, đáy mắt đỏ đặc như máu, đôi ngươi đục ngầu, cổ họng phát ra tiếng như dã thú lên cơn khát máu.
Hai tên sát thủ thấy vậy, trao đổi bằng mắt. Rõ ràng là kẻ mạnh, dược tính của thuốc càng phát huy nhanh.
Chưa đầy một phút, thuốc trong cơ thể thanh niên này đã hoàn toàn có công dụng.
Họ vừa sợ hãi vừa thở phào, tiếp theo không còn gì nguy hiểm nữa.
Vương Vu Dạng khép hờ mắt.
Hai sát thủ ngừng tiến về trước, không hẹn mà cùng hít một hơi lạnh.
Mục tiêu lần này chỉ là người bình thường, không có kỹ năng, cũng không có sức mạnh, thế nhưng lại tỏa ra uy nghiêm và khí chất của một ông lớn, khiến họ cảm thấy nghi hoặc, cuối cùng là kiêng kị.
Vẫn cẩn thận một chút thì hơn.
Cổ tay Vương Vu Dạng đau nhói, thanh niên đã siết ra mấy vết hằn chói mắt, rõ ràng không hề tỉnh táo.
Việc hít thở cũng trở nên cực kỳ khó khăn, như thể toàn bộ nội tạng đã tổn thương nghiêm trọng.
Vương Vu Dạng nghe mà khó chịu trong lòng, anh hôn lên tai thanh niên, nhẹ giọng nói: “Tiểu Dịch, chú không sao. Đừng sợ.”
Mọi giác quan của Chu Dịch như biến mất, hắn không nghe thấy, tác dụng thuốc khiến máu huyết trong cơ thể hắn sôi sục đến tận cùng, cánh tay siết chặt anh lơi lỏng dần, đôi ngươi đỏ ngầu không cam lòng nhắm lại, ngã xuống.