Đọc truyện Chờ Hừng Đông – Chương 70: Chú thích
Chu Dịch đưa mắt nhìn anh, trông y đúc vẻ người chồng sợ bị vợ đá khỏi giường, phía sau còn nhấn mạnh một câu: “Nhưng không liên quan.”
Vương Vu Dạng khép hờ mắt: “Hửm?”
“Em nói, tuy chúng ta không cùng thời, nhưng cũng không ảnh hưởng gì.” Chu Dịch ho một tiếng, nghiêm mặt, “Em tìm phim hoạt hình ở cả hai thế hệ.”
Vương Vu Dạng cười: “Phiền em rồi.”
Mặt Chu Dịch giật giật.
Tìm phim hoạt hình thật kỹ xong, Chu Dịch lên giường, tựa vào người đàn ông bên cạnh, kéo anh vào vòng tay.
Trước khi chết Vương Vu Dạng chưa từng xem TV, sống lại mới tiếp xúc bằng cơ thể này. Ba chữ phim hoạt hình nọ, đây là lần đầu tiên anh bỏ chúng vào trong những mảnh ký ức.
“Tiểu Dịch, hình ảnh không có chất lượng cao, đổi bộ khác được không?”
“Thời của anh còn kém…”
Chu Dịch thấy anh nhìn mình, không nhịn được đổi đề tài: “Được, đổi bộ khác.”
Vương Vu Dạng nghe thấy tiếng cào cào cửa, xen lẫn tiếng rên ư ử thút thít: “Tiểu Bạch không dẫn Sữa Bò đi?”
“Chắc quên mất.”
Chu Dịch vừa nói xong, Hùng Bạch đã nhắn tin đến.
– Lão đại, mai em tới đón Sữa Bò nha.
Nhắn tin rồi, Hùng Bạch vẫn gọi điện thoại tới, Vương Vu Dạng nghe máy.
“Lão đại, anh biết đồ ăn của Sữa Bò ở đâu mà đúng không, cho ăn một bữa là được rồi. Sáng dẫn nó ra ngoài chơi một lần, ban tối thêm một lần nữa cũng được.”
Hùng Bạch lải nhải căn dặn như mẹ già: “Đúng rồi, anh cho thêm ít nước vào đồ ăn, một chút ít thôi, không nhiều được đâu, phải là nước ấm đấy. Nếu tối nay lão đại với chú ăn cháo có thể bỏ vào trộn cho nó một ít…”
Vương Vu Dạng chờ cậu nhóc luyên thuyên cả nửa ngày xong mới nói: “Tiểu Bạch, nhóc nhắn tin lại đi, một đống thế này không nhớ được.”
Sự chú ý của Hùng Bạch đã va vào con đường trợ công, bắt đầu lục lọi đủ các thể loại kế mình học nằm lòng hằng ngày.
“Uầy, chú ơi, lão đại để chú dùng điện thoại của anh ấy á?!”
Vương Vu Dạng nghe giọng điệu khiếp sợ của cậu nhóc, không khỏi có chút buồn cười, chuyện gì to tát chứ: “Phải.”
“Chú chú ơi, cháu đã nói với chú mà, hai người bên nhau, một người tự nguyện để người kia xem điện thoại của mình, là thể hiện cái gì chú biết không?”
Hùng Bạch tự hỏi tự trả lời, trong lòng kích động không kìm nổi: “Là thể hiện cho tấm lòng sạch tinh, trung thành, thẳng thắn, tình yêu tuyệt đối đó!”
Đang nói, điện thoại của cậu nhóc đột nhiên bị giật lấy, cúp máy. Hùng Bạch trừng mắt nhìn kẻ đầu sỏ kia, hung hăng nói: “Anh muốn làm gì?”
Hạ Húc đánh vô lăng, tia sáng chiếu trên gương mặt tạo thành mảng sáng tối đan xen: “Muốn làm em.”
Mặt Hùng Bạch nóng bừng, nhỏ giọng chửi: “Cầm thú!”
Hạ Húc xì một tiếng: “Em GC chuyện người khác làm gì?”
Hùng Bạch muốn tranh luận, chưa kịp mở miệng đã nghe anh ta nói: “Không phải chưa từng thử qua? Lời đó ở đâu?”
“Hừ,” Hùng Bạch xem thường lườm anh ta một cái, “Bộ chưa từng ăn thịt heo thì chưa từng thấy heo chạy chắc? Thì là vậy đó.”
Hạ Húc nói: “Vớ vấn cả, em xem trên mạng thì có ích lợi gì? Kiểm tra riêng tư với giới hạn?”
Khóe miệng Hùng Bạch mấp máy hồi lâu, nhăn mũi cáu kỉnh: “Anh chẳng biết cái gì cả, không nói với anh nữa.”
Hạ Húc nói khẽ: “Tôi xem như em không còn gì để nói vậy.”
Hùng Bạch như bị dẫm phải đuôi: “Vâng vâng vâng, anh nói không sai. Nhưng nếu người đó muốn xem điện thoại của của nửa kia, đối phương không cho xem, còn ém nhẹm đi, người đó sẽ nghĩ thế nào chứ? Có thể nào không nghĩ linh tinh bậy bạ, có thể…”
Còn chưa dứt câu, bên trái bất thình lình có thứ được ném qua.
Hùng Bạch bắt lấy theo phản xạ, không phải thứ gì khác, là điện thoại của Hạ Húc.
“…”
Hùng Bạch như cầm phải củ khoai bỏng, lập tức ném trả về cho Hạ Húc: “Tôi mới không thèm nhìn á.”
Hạ Húc nhịn lại cảm giác muốn đỗ xe ven đường, giáo dục thằng nhóc nọ đến kêu cha gọi mẹ: “Bé cưng, ăn cơm trước hay dạo siêu thị trước?”
Hùng Bạch nghĩ ngợi một lúc: “Giờ tôi không đói bụng, dạo siêu thị trước đi.”
“Vậy dẫn em đi mua đồ dùng hằng ngày, tôi cũng phải mua vài thứ.” Hạ Húc chốt một câu nhẹ như gió, “Lúc về tôi ném đồ đi hết, dùng đồ tình nhân với em.”
Hùng Bạch sợ cứng người: “Không được!”
Hơn nửa tiếng sau, trong siêu thị, Hùng Bạch chỉ vào chiếc cốc súc miệng trên giá: “Lấy hình con thỏ này, một cái màu hồng nhạt, một cái màu xanh biển.”
Cậu nhóc cố ý dừng lại một giây, cười cợt: “Anh xài màu hồng.”
Hạ Húc lấy hai chiếc cốc xanh vào xe đẩy, hoàn toàn không có dấu hiệu nổi giận: “Đi mua đồ khác.”
Hùng Bạch nhìn bóng lưng vững chãi phía trước làm mặt quỷ.
Bên còn lại, Chu Dịch tìm được phim hoạt hình có chất lượng hình ảnh cao.
Vương Vu Dạng thỉnh thoảng nhìn màn hình, tay lướt điện thoại của hắn: “Tiểu Dịch, sao em lại dùng số căn cước của chú làm mật mã máy?”
Chu Dịch nói: “Dùng của mình không an toàn.”
Vương Vu Dạng bị làm cho nghẹn họng: “Không phải muốn thể hiện một chút?”
Chu Dịch không hiểu nghiêng đầu nhìn anh: “Thể hiện cái gì?”
Vương Vu Dạng: “…”
Thôi, người có thể mua được hoa hồng gắn đèn, không thể yêu cầu quá cao được.
Phim hoạt hình chiếu được nửa tiếng, Vương Vu Dạng lướt báo, anh lật sang sang khác, tình cờ lướt đến tin về người quen.
Con gái của Tôn Thành Chu không qua khỏi, chết ở bệnh viện nước ngoài.
Vương Vu Dạng xem đi xem lại những tin tức có liên quan, Tôn Thành Chu lo chuyện hậu sự của con gái mình xong đã đến một ngôi chùa ở thành phố M. Có lời đồn đại rằng gã quá đau buồn vì mất đi con gái, nửa đời còn lại có thể sẽ rời khỏi giới thương nghiệp, sống đời chay tịnh, thanh đăng cổ phật.
“Thành phố M…”
Vương Vu Dạng suy tư: “Tiểu Dịch, lần trước cha mẹ của Hà Trường Tiến cũng nói về nơi này?”
Chu Dịch: “Ừm.”
Vương Vu Dạng nói: “Chúng ta đi một chuyến?”
“Không được.”
Chu Dịch nằm tay anh, cúi đầu nhìn mấy đầu ngón tay nhợt nhạt không chút huyết sắc nọ: “Chúng ta chưa từng đến thành phố M, dễ xảy ra chuyện.”
Vương Vu Dạng nói ra ý nghĩ nảy nở trong lòng: “Căn cứ thí nghiệm có thể ở đấy không?”
Chu Dịch vuốt ve mu bàn tay anh: “Anh không cần nghĩ nhiều, cảnh sát sẽ liên hệ với công an địa phương để phối hợp điều tra.”
“Ừm, vậy không nghĩ nữa.” Vương Vu Dạng đáp, “Tôn Thành Chu rất yêu con gái, gã sẽ không nhượng bộ.”
Chu Dịch nói: “Tai nạn xe là do con trai trưởng Chu gia trả thù.”
Vương Vu Dạng quay đầu: “Cậu ta cũng mất đi thứ quan trọng nhất?”
Chu Dịch ừm một tiếng.
Vương Vu Dạng cảm thán trêu đùa: “Bây giờ mấy thế lực lớn ở thành phố S đã rung chuyển rồi đây.”
Chu Dịch nhìn anh một cái, hắn có ý khác: “Cháu anh và Lâm Thiếu Nam cùng một bên, sau lưng Lâm Thiếu Nam là Lâm gia, cây buộc cây, thổi cũng không ngã.”
Vương Vu Dạng nghiền ngẫm nhếch môi: “Không ngã cũng không sao, chú đã chết, sẽ không để tâm nữa, mặc cho số phận đi.”
“Tiểu Dịch, em thả Sữa Bò vào đây, nó ầm ĩ như thế ồn lắm.”
Chu Dịch vừa mở cửa, cục bông trắng muốt vào chui tọt vào phòng, bốn cái chân ngắn nộn thịt phi đến giường, nó nằm ụp xuống sàn nhà, nghiêng đầu híp mắt lại, xem chừng đã buồn ngủ rồi.
Loạt hành động diễn ra cực kỳ trôi chảy.
Vương Vu Dạng nằm trên đùi thanh niên, đưa tay sờ nhúm lông trên đầu cún con dưới đất: “Lớn hơn một chút rồi.”
Chu Dịch mắt nhìn TV, lòng lại hướng về phía khác: “Ừm.”
“Tiểu Bạch gần gũi với con vật nhỏ này nhiều nhất, đáng ra phải bám theo nhóc ấy nhất,” Vương Vu Dạng nói, “Nhưng con vật nhỏ này lại dính chú không lý do như vậy…”
Nói rồi muốn đưa tay về chỗ cũ, trong lúc lơ đãng, khuỷu tay quẹt qua thứ gì, đôi chân dài trước mặt đột ngột run lên, và từ đỉnh đầu vang lên một tiếng kêu rên thống khổ.
Vương Vu Dạng dở khóc dở cười ngồi dậy: “Tiểu Dịch, em có ổn không?”
Mặt mũi Chu Dịch trắng bệch, cắn răng nói: “Anh nói xem?”
“Dù anh không thích, cũng không thể…” Chu Dịch hít sâu một hơi, đau đến độ gân xanh trên cổ hằn hết lên.
Vương Vu Dạng cười dịu, dỗ hắn: “Làm sao lại không thích chứ, chú thích.”
Hô hấp Chu Dịch ngưng lại, yết hầu trượt xuống: “Vậy anh…”
Vương Vu Dạng cười rộ lên, có mấy phần bất đắc dĩ, cũng có mấy phần trêu ghẹo: “Chỉ là em dài đến có phần hung tợn.”
Dài là từ nhiều nghĩa, và anh có hai ý muốn nói đến.
Dài (长的):Chú Vương dùng hai nghĩa, ở đây là “Dài” và “Lớn lên”, ý chỉ Chu Dịch trông hung tợn, đồng thời cũng “dài” đến hung tợn.
Tai Chu Dịch nóng ran.
“Rồi, rồi.” Vương Vu Dạng sờ lên phần tóc đã bắt đầu mọc ra, “Hung tợn chú cũng chịu.”
Chu Dịch đột ngột mở miệng, mặt không đỏ tim không run: “Vết thương trên người em sắp lành.”
Vương Vu Dạng chỉ chỉ vào mắt mình: “Tiểu Dịch, chú không mù.”
Chu Dịch đen mặt.
Xem mấy tập phim hoạt hình cũng không khiến Vương Vu Dạng và Chu Dịch cảm nhận được tuổi thơ, giữa lúc coi phim hai người cũng làm khá nhiều chuyện không liên quan.
Hôn, gấp máy bay giấy, hôn… Cuối cùng đi ngủ.
Cuối thu, trên chiếc giường một mét tám có hai chiếc chăn bông, hai người đàn ông trưởng thành ngủ một đầu, cún con ngủ một đầu khác, xem như tĩnh lặng yên bình.
Người Chu Dịch đầy vết thương, hắn không tìm một tư thế dễ chịu để ngủ, mà càng muốn trở thành một chiếc gối ôm hình người. Vương Vu Dạng dựa trên vai hắn ngáp, ban ngày đã ngủ một giấc dài, thế nhưng tối vẫn mệt rã rời như cũ.
“Thời gian này em phải dưỡng thương, chú ra ngoài một mình em lại không an tâm, vậy ngày mai chúng ta di chuyển hết đồ trong này ra ngoài đi, đã tìm nhiều lần như vậy rồi vẫn không được gì, dọn sạch sẽ rồi…”
Chu Dịch nghe anh nói hết, lên tiếng trả lời: “Được, nghe lời anh.”
Vương Vu Dạng vô thức dụi nước mắt mình lên ngực hắn, ý thức dần trở nên mơ hồ, anh bỗng nhớ tới một chuyện: “Quầy hàng cho thuê rồi?”
“Ừm, chuyển rồi,” Chu Dịch hôn nhẹ lên mắt anh, “Ngủ đi.”
Nhịp thở của Vương Vu Dạng đều đặn dần.
Chu Dịch tắt đèn, mở đèn ngủ lên.
Hơn ba giờ sáng, trên bàn vang có tiếng điện thoại rung.
Vương Vu Dạng quay người sang: “Tiểu Dịch…”
Chu Dịch vỗ vỗ lưng anh, chờ anh ngủ lại mới xuống giường nhìn điện thoại, trên màn hình hiển thị cái tên A Nam.
Cơn buồn ngủ rút đi nhanh chóng.
Chu Dịch lạnh mặt nhìn chiếc điện thoại vẫn rung liên hồi nọ.
Vương Vu Dạng thiếu kiên nhẫn nhíu mày: “Tiểu Dịch, sao em không nghe máy?”
Chu Dịch khép mắt, giọng điệu nghe không ra biểu cảm gì: “Là điện thoại của anh.”
“Hửm?” Vương Vu Dạng thò đầu khỏi chăn, mắt vẫn nhắm tịt, “Ai gọi?”
Chu Dịch nói: “Lâm Thiếu Nam.”
Vương Vu Dạng mở mắt: “Em đưa lại đây.”