Chờ Hừng Đông

Chương 28: Có một chú thỏ trắng nhỏ


Đọc truyện Chờ Hừng Đông – Chương 28: Có một chú thỏ trắng nhỏ

Chu Dịch không xoay một vòng.

Vương Vu Dạng ra chiều khá tiếc nuối, thêm cả một thứ gì đó rất khó nói, dường như là cảm giác một ông cha già sống nương tựa vào con cái.

Chu Dịch ôm quần áo mới lên ban công, giặt tay treo lên xong mới vào chuyện chính.

“Nói Trần Tử Húc trước.” Chu Dịch uống một hớp bia, “Cậu ta trưởng thành ở nước ngoài, điều này anh biết.”

Vương Vu Dạng gật đầu, tuy không nhìn ra.

Phát âm tiếng phổ thông cực kỳ chuẩn, không có chút ngữ điệu Latinh nào.

“Trần Tử Húc không đi học trên trường, ngoài sở thích bóng rổ chỉ có tâm lý học. Giáo sư Pierre, nhân vật có uy tín trong giới tâm lý học quốc tế đánh giá cậu ta rất cao.”

Chu Dịch bóp dẹp lon bia, tay kia đưa xuống gãi gãi mái tóc ngắn cũn cứng ngắc: “Năm cậu ta mười bốn mười lăm tuổi đã bắt đầu xuất bản sách, mấy năm gần đây xuất bản năm cuốn, năm trước bắt đầu tham gia nghiên cứu các dự án nghiên cứu sinh và tiến sĩ…”

Vương Vu Dạng nhíu mày, xem qua nhóc quỷ kia không nói quá, đích xác là một thiên tài tâm lý học hiếm có.

“Cậu ta không phải gay.”

Chu Dịch chuyển đề tài rất cứng ngắc: “Ở nước ngoài từng quen hai người, đều là nữ.”

Biểu tình trên mặt Vương Vu Dạng vi diệu, tự nhiên cậu nói cái này làm gì?

Chu Dịch ngửa đầu uống bia, yết hầu trượt mấy lần: “Nhưng cậu ta lấy thân phân gay tiếp cận anh.”

“Nhóc quỷ không giả bộ, là người mới.”

Vương Vu Dạng nói: “Có thể do nhóc ấy hên xui may rủi xem được một bộ phim, phát hiện mình có cảm giác, hoặc là có phản ứng với một người đồng tính nào đó trong phút chốc, vì vậy hoài nghi tinh hướng của mình, sau khi về nước chạy vào phố trụy lạc”

“Thử xem rốt cuộc mình có làm với đàn ông được không.”

Chu Dịch sặc bia, cúi đầu ho liên tục.

Vương Vu Dạng chờ thanh niên ho xong mới hỏi: “Đang ở nước ngoài tốt đẹp như vậy, tại sao về nước?”

“Cái này tôi không rõ.” Chu Dịch nói, “Cậu ta là người họ Trần, sau lưng có dính líu đến chính trị, tốt nhất anh đừng giao thiệp với cậu ta.”


Vương Vu Dạng nhún vai: “Sợ là không được, nhóc quỷ chuyển tới đối diện rồi.”

Chu Dịch: “…”

Vương Vu Dạng cười cười: “Mọi chuyện đều tồn tại hai mặt, nếu nhóc quỷ kia thực sự có mục đích khác, chú phải cho nhóc ấy cơ hội chứ, không thì bại lộ thế nào được?”

Chu Dịch uống bia, nhướn mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, nhắc nhở: “Hiện tượng kỳ lạ của Lưu Phong được cảnh sát suy đoán là thôi miên, chính là thuộc lĩnh vực tâm lý học.”

Vương Vu Dạng uể oải vuốt tóc mái: “Thực ra chú luôn có cảm giác đó không phải thôi miên.”

Chu Dịch nhìn anh, không nói gì.

Vương Vu Dạng biết cái nhìn nọ của thanh niên mang hàm ý gì.

Với tình huống của Lưu Phong, để lựa chọn một cách giải thích hợp lý nhất, chỉ có thể là thôi miên.

Dù vậy, đến nay tiến trình điều tra của vụ án vẫn luôn bị ém nhẹm, không dám tiết lộ vì sợ sẽ gây hoảng loạn cho người dân.

Thôi miên có thể khiến một người trở nên giống loài ếch, thế cũng đã đáng sợ lắm rồi.

Hơn nữa nếu thật sự tuồn ra ngoài, sẽ bị người có chủ đích xấu lợi dụng, thêm mắm dặm muối bịa đặt lung tung gây nên hiểm họa khó lường.

Chu Dịch ném vỏ lon vào thùng rác: “Có một chuyện tôi rất thắc mắc, tài liệu vẫn luôn do tôi đưa cho anh, một số có thể kiểm chứng nhưng một số thì không, anh không sợ tôi lừa anh?”

Vương Vu Dạng nhìn hắn cười: “Tiểu Dịch sẽ lừa chú sao?”

Chu Dịch đối diện tới tầm mắt anh, cổ họng khô khốc: “Đến Tô Mạt.”

“Anh ta đến thành phố S nửa năm trước, vào làm ở cửa tiệm trà bánh nọ, sau đó xuất hiện bánh tứ vị. Trong vòng sáu tháng qua anh ta chỉ ở trong quán.”

Vương Vu Dạng hỏi: “Cậu ta cung cấp công thức làm bánh?”

“Có thể.”

Trong đầu Vương Vu Dạng hiện ra bóng lưng màu đỏ, cảm giác quen thuộc lại ùa về: “Chủ tiệm bánh đó là ai?”

Biểu cảm của Chu Dịch rất kỳ lạ: “Là người anh biết.”


Vương Vu Dạng hỏi: “Ai?”

Chu Dịch nói ra một cái tên: “Lâm Thiếu Nam.”

Vương Vu Dạng ngạc nhiên cau mày: “Sao không nhớ em ấy có đầu tư vào một cửa tiệm ở phố cổ?”

“Trên thực tế là của anh ta.” Chu Dịch lạnh lùng nói, “Nếu anh cảm thấy tôi lừa anh, chút nữa tôi sẽ in tư liệu cho anh xem.”

Vương Vu Dạng kê tay chống trán: “Chú tự nhận mình rất quan tâm tới em ấy.”

Chu Dịch nhướn mày.

“Nhưng mà sản nghiệp đầu tư của em ấy rất nhiều, có cái chú không biết cũng là chuyện bình thường…”

Vương Vu Dạng nhìn về phía thanh niên đột ngột đứng dậy: “Cậu đi đây vậy? Vụ Lưu Phong chưa nói xong mà.”

Mặt Chu Dịch không có cảm xúc: “Lấy thuốc.”

Vương Vu Dạng sắp xếp manh mối trong đầu, dựa vào sofa nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ý thức bất chợt nặng nề, hỗn loạn, cuối cùng biến mất.

Không biết qua bao lâu, Vương Vu Dạng đột nhiên tỉnh táo lại, phát hiện thanh niên đã ngồi bên cạnh mình từ lúc nào.

“Anh ngủ tầm năm phút.” Chu Dịch hút thuốc, khói thuốc lượn lờ trước mặt, “Tôi chỉ lên gác lấy bao thuốc, anh đã có thể rơi vào trạng thái ngủ sâu.”

Vương Vu Dạng xoa thái dương căng đau: “Sao không gọi chú dậy?”

Chu Dịch nói: “Có gọi.”

Vương Vu Dạng sững sờ: “Ngủ sâu như vậy?”

“Nên mới nói anh đã vào trạng thái ngủ sâu.” Chu Dịch nhìn anh đang đặt tay trên cổ, “Mơ lúc mình bị giết?”


Tim Vương Vu Dạng đập khá nhanh: “Đúng vậy.”

Anh lấy giấy lau mồ hôi lạnh: “Mỗi ngày đều mơ thấy, giống như đã khảm sâu vào óc.”

Chu Dịch nói: “Không hợp lẽ thường.”

“Lẽ thường có nghĩa lý gì.” Vương Vu Dạng thở một hơi, “Nói vụ án của Lưu Phong đi.”

Chu Dịch nói: “Cảnh sát tìm thấy ba tin nhắn rác trong đường dây liên lạc của Lưu Phong, bên trong có mấy ký tự. Sau khi loại trừ và điều tra rộng rãi, tối hôm sau họ tra ra tổ hợp chữ cái và số kia là biển số nhà của trung tâm kia.”

“Hôm qua tra đến manh mối trong đêm anh bị sát hại, Lưu Phong đã xuất hiện trong phạm vi trung tâm đào tạo ở đường Xuân Lai, rất trùng khớp.”

Hắn dừng lại, sau đó tiếp tục: “Mai Nguyệt đã bắt đầu theo hướng sáp nhập hai vụ án lại với nhau, nghi vấn cái chết của anh và Lưu Phong có quan hệ. Cô ta là đội trưởng, tất nhiên có quyền lên tiếng, vừa đưa ra hướng nghĩ sẽ bắt đầu hành động, có lẽ sắp tới sẽ có thu hoạch.”

Vương Vu Dạng nói: “Tiểu Dịch, không phải cậu cài mày nghe lén vào phòng họp của cảnh sát chứ?”

Chu Dịch nhìn anh, không nói gì.

Khóe mắt Vương Vu Dạng giật giật: “Cậu nói tiếp đi.”

“Thời điểm gửi tin nhắn cuối cùng là sau khi anh chết.” Chu Dịch nói, “Hiện giờ vẫn chưa tra ra ai là người nhắn, đêm đó Lưu Phong đến trung tâm đã nhìn thấy ai, nếu không có điều gì bất ngờ xảy ra, hẳn hắn đã bị động tay động chân ở đó, khi trở về xuất hiện hành vi kỳ lạ.”

Vương Vu Dạng hỏi: “Giám đốc của trung tâm đào tạo là ai?”

“Một hiệu trưởng đã về hưu, không có vấn đề gì.”

Chu Dịch lấy túi giấy bên sofa: “Đây là danh sách giảng viên của trung tâm đào tạo, cùng với tư liệu cá nhân.”

Vương Vu Dạng tán thưởng phong cách làm việc thần bí của hắn.

Chu Dịch kẹp hờ điếu thuốc trên tay, gõ vào thân điếu thuốc mấy cái: “Có một giảng viên là cựu nhân viên của Thẩm thị.”

Vương Vu Dạng nghiêng đầu: “Người nào?”

“Trịnh Nguyên.” Chu Dịch nói, “Lúc ở Thẩm thị hắn là thủ hạ của Lưu Phong, hiện giờ cảnh sát đang theo dõi hắn.”

Vương Vu Dạng lật đến phần tài liệu của Trịnh Nguyên.

Chu Dịch nói: “Về phần nguyên nhân nghỉ việc của Trịnh Nguyên hiện giờ vẫn chưa tra được, sau đó hắn vào trung tâm đào tạo này.”

“Hắn là người rất chú trọng lễ nghi.”

Vương Vu Dạng nói: “Đó vốn là một trung tâm đào tạo lễ nghi, điều này có gì kỳ lạ?”


Chu Dịch nói ngắn gọn: “Hết.”

Vương Vu Dạng ngửi thấy trong chữ vừa rồi một mùi kỳ dị.

Trước sảnh trung tâm đào tạo, có một thiếu niên tóc bạch kim chớp chớp đôi mắt to tròn ướt át như nai con: “Chị ơi, ở đây thu lệ phí thế nào ạ?”

Mắt tiếp tân bắn ra hai trái tim, mềm mại dễ thương quá thể đáng, muốn hôn một cái: “Một người ba ngày một tuần, giá giao động từ một ngàn đến hai ngàn.” (~3,5m – 7m)

Thiếu niên dẩu môi.

Nhân viên tiếp tân vội nói: “Là như thế này, giảng viên đào tạo của trung tâm của chúng tôi có uy tín rất cao, chất lượng một…”

“Oa ~ ồ ~” Mặt thiếu niên trông rất khó tin, “Hay quá, em còn cứ tưởng là mấy vạn cơ ấy.” (2 vạn ~ 35m)

Tiếp tân: “…”

Cung phản xạ có thể đừng dài như vậy được không?

Thiếu niên điền xong phiếu đăng ký, nói: “Chị ơi, chị xem em điền đúng chưa?”

Nhân viên tiếp tân nhìn một chút: “Địa chỉ là gì ạ?”

Thiếu niên a lên: “Địa chỉ ạ, để em nghĩ một chút.”

Tiếp tân: “…”

Không lâu lắm sau đó, thiếu niên bắt xe đến địa chỉ mình điền trong giấy —— Khu Liên Hoa.

Cậu nhỏ leo lên tầng sáu, gõ gõ cửa.

Vương Vu Dạng và Chu Dịch nhìn nhau một cái. Chu Dịch đi ra mở cửa, hắn vừa mở cửa ra lập tức đóng sầm lại.

Thiếu niên tiểu bạch thỏ trước cửa: “…”

“Lão đại, mở cửa đi, em là Tiểu Bạch này —— ”

Editor có lời muốn nói:

Chúc mừng năm mới tất cả mọi ngườiiiii. Chúc mọi người một năm mới vui vẻ và thiệt may mắn suôn sẻ ~ (〃^▽^〃)

Hy vọng mình sẽ hoàn bộ này thiệt sớmm và thuận lợi 。(◕ ‿ ◕)。


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.