Đọc truyện Chờ Hừng Đông – Chương 26: Rất đáng yêu
Lúc Vương Vu Dạng tỉnh ngoài trời đã sáng choang, nhiệt độ trong phòng vừa phải.
Anh vò mái tóc hơi rối của mình, đứa nhỏ kia không chỉ sửa cầu chì, còn mở điều hòa cho mình.
Ân cần thế ư?
Vương Vu Dạng lê dép ra ngoài: “Tiểu Dịch?”
Vương Vu Dạng gọi một cuộc điện thoại, kêu mấy tiếng thì người bên kia bắt máy. Anh còn ngái ngủ, mặt mày rã rời: “Không phải nói cậu đừng bán à?”
Chu Dịch ở đầu dây bên kia: “Chỉ là bán đồ ăn sáng, không phải giết người, không ảnh hưởng vết thương.”
“Được rồi, tiểu chó săn giỏi giang chăm chỉ.” Vương Vu Dạng nói.
Chu Dịch: “…”
Vương Vu Dạng đi xuống nhà bếp: “Chú có đồ ăn sáng không?”
“Không.” Chu Dịch cúp máy.
Vương Vu Dạng phát hiện đèn nồi cơm bật sáng, đang ở chế độ giữ ấm. Anh mở ra nhìn, đầu óc có phần ngái ngủ nhất thời biến mất chẳng thấy tăm hơi.
Trong nồi là cháo rau cải thơm ngát nóng hổi, còn có trứng luộc đã được bóc vỏ.
Trước mắt Vương Vu Dạng hiện lên hình ảnh đứa nhỏ nọ cặm cụi trong bếp nhặt rau vo gạo rồi lột vỏ trứng, rất đáng yêu, nhưng không ăn được.
Một thanh niên cường tráng hơn mình rất nhiều, vừa nam tính vừa cực kỳ mạnh mẽ cứng rắn, chắc chắn sẽ không nằm dưới.
Về phần bị ăn…
Thôi, vẫn cứ đi ăn sáng cái đã.
Chu Dịch dọn hàng xong cũng không về, hành tung thất thường.
Hơn mười giờ sáng, Vương Vu Dạng kêu Hà Trường Tiến đến Xuân Lai với mình, đoán chừng cậu ta sẽ mang chữ cầu an đến.
Dẫn theo Hà Trường Tiến đi cùng như mang theo một cái đài phát thanh, tíu tít líu ríu cả đường.
Vương Vu Dạng nghĩ thầm, vẫn ưng chó săn nhỏ hơn, không nhiều lời, yên tĩnh, công lực cao, bảo đảm an toàn.
Hơn nữa đa phần mặt đều không có cảm xúc, xung quanh lạnh lẽo, có tác dụng làm mát.
So sánh theo kiểu này, thực sự…
Đôi mắt sau cặp kính của Hà Trường Tiến híp lại: “Anh Vương, sao em có cảm giác anh nhìn em đầy ghét bỏ ấy nhở?”
Vương Vu Dạng cười: “Sao lại thế.”
“À, Trường Tiến, cậu thích ăn cá không?”
Hà Trường Tiến gãi má: “Cũng bình thường ạ, có thì ăn không có thì thôi.”
Ngày nào Vương Vu Dạng cũng ngửi thấy mùi cá trên người Hà Trường Tiến, anh bất giác nghĩ tới Lưu Phong làm hành động của ếch, lại còn ăn sâu bọ sống. Anh hiếu kỳ hỏi: “Cậu có ăn sống không?”
Mặt Hà Trường Tiến rất khủng khiếp: “Em điên rồi chắc?”
Vương Vu Dạng nói: “Ý anh là sashimi ấy.”
“Em không ăn.” Hà Trường Tiến kiên định lắc đầu như trống bỏi: “Em không ăn thứ đó đâu.”
“Anh Vương, sao tự nhiên anh hỏi em cái này vậy? Chẳng lẽ anh muốn ăn thử à?”
Vương Vu Dạng nhìn quán ăn Nhật Bản phía trước, thuận miệng cười cười: “Cũng có ý định.”
“Tuyệt đối đừng!” Hà Trường Tiến kích động, “Sashimi thì thôi không nói gì, thế nhưng nó còn có vi trùng, vi khuẩn, còn có cả ký sinh trùng, đó mới là đáng sợ nhất; nếu nhiễm bệnh thì đành bó tay chịu chết. Thứ ngon của lạ còn nhiều mà, tội gì phải ăn chứ.”
Vương Vu Dạng gom phản ứng của cậu ta vào mắt: “Vậy không ăn.”
Hà Trường Tiến thở ra một hơi: “Đúng rồi đó.”
“Anh Vương em từng nói với anh rồi nè, gần đây có quán chân giò muối ăn ngon cực, em thích ăn phần da nhất, vừa mềm vừa tươi, bỏ vào miệng là tan ra…”
Vương Vu Dạng vừa đi vừa đưa mắt kiểm tra bốn phía, trong mắt xuất hiện một khuôn mặt không hề xa lạ, Lý Lập – phụ tá đắc lực của Nguyệt Nhi.
Sao hắn ta lại ở đây?
Mặc bộ đồ bình thường nhàu nhĩ, bước đi nghênh ngang, râu ria xồm xoàm, đầu tóc bóng nhẫy, trông vô cùng lôi thôi.
Nhìn như đang theo dõi ai đó.
Vương Vu Dạng nhìn Lý Lập lên xe, chiếc xe dường như cũng đã đậu ở đó từ trước.
Vụ án gì?
Có liên quan tới anh, hay là tới Lưu Phong?
Hà Trường Tiến vỗ vỗ anh: “Anh Vương?”
Vương Vu Dạng tỉnh táo lại.
“Phơi nắng đã đời rồi,” Hà Trường Tiến nói một câu chẳng ăn nhập gì, “Chúng ta đi shopping đi anh.”
Vương Vu Dạng: “…”
Hà Trường Tiến là người mua sắm rất khá, mới đi một chốc đã mua được mấy bộ: “Anh Vương, anh không mua gì hả?”
Vương Vu Dạng còn đang suy nghĩ chuyện Lý Lập, lắc đầu một cái.
Hà Trường Tiến lại nói: “Hay là anh mua cho em trai anh mấy bộ đi?”
Vương Vu Dạng: “Hả?”
Hà Trường Tiến nói: “Không phải em trai anh chỉ có mỗi mấy cái áo thun đen à?”
Vương Vu Dạng: “Hình như vậy.”
“Anh không muốn thấy anh ấy mặc màu khác hở?” Hà Trường Tiến nói, “Quần máu khác cũng được. Anh ấy mặc hoài một kiểu nhìn đơn giản thì thôi không nói, nhưng cái kiểu áo đen quần rằn ri y như bộ đội đặc chủng trong TV á, trông sợ thật sự.”
“Vóc người như thế mặc cái gì cũng nhìn được hết, anh mua cho anh ấy hai bộ đổi qua đổi lại đi.”
Vương Vu Dạng cười: “Được, để anh mua cho cậu ấy hai bộ.”