Đọc truyện Chờ Hừng Đông – Chương 15: Chính là muốn hắn chết (bắt trùng)
Một trận mưa dài trút xuống vùng trời thành phố S, tưới mát gột rửa tất thảy.
Vương Vu Dạng vùi mình trong ghế nghe tiếng mưa, mắt nhìn lên lịch treo tường, ngày 19 tháng 8 năm 2028.
Đêm 12 anh bị sát hại, hôm nay là 19, một tuần vừa trôi qua, cũng là số ngày Lưu Phong nảy sinh sự quái dị đến khi bị giết chết.
—— Bảy ngày.
Dường như phía sau con số này có rất nhiều hàm ý, mỗi một cái đều khiến người ta kinh hãi.
Theo lý thuyết, chính đêm đó Lưu Phong sẽ bị diệt khẩu, nhưng rốt cuộc hắn chỉ mất tích một đêm, hôm sau trở về đi làm, bình thường như thể mất trí nhớ, sau đó sống thêm bảy ngày nữa với phương thức sinh hoạt quái dị.
Kẻ điều khiển như đang chơi một trò chơi.
Hạt mưa nặng nề đập vào cửa sổ, Vương Vu Dạng giữa cơn hoảng hốt ngỡ như mình chưa chết, hai chân theo thói tê dại đau nhói, anh rướn người lấy tấm chăn mỏng trên giường đắp lên chân mình.
Thình lình tỉnh lại, nhận ra hai chân này không có bệnh cũ, sẽ không tái phát những ngày mưa trái gió trở trời.
Thân thể Vương Vu Dạng càng vùi sâu vào lòng ghế, ban đầu anh nghĩ kẻ đứng sau là một thế lực đối địch anh từng xảy ra tranh chấp, hoặc là một số bên liên hợp lại.
Giết anh để hạ bệ Thẩm Thị, khiến Thẩm gia suy tàn.
Dẫu sao anh ở trên cao nắm quyền bao năm, gây thù chuốc oán vô số. Không ít kẻ chờ anh chết, bởi chỉ cần anh vừa ngã xuống, tình hình thành phố S sẽ biến động lớn.
Bây giờ anh lại cảm thấy vụ giết chóc này không liên quan đến Thẩm Thị Thẩm gia, cũng không liên quan đến tranh đoạt quyền lợi hay ân oán.
Là muốn Thẩm Bạch Ngọc chết.
Vương Vu Dạng xoa mũi, cảm giác quái dị nọ lại xuất hiện, như thể ngoài anh và Chu Dịch, còn có người thứ ba biết gia chủ của Thẩm gia đang nương nhờ thân phận này sống trên đời.
Anh thở một hơi dài, con tốt thí Lưu Phong này không có tác dụng kéo anh vào cuộc, mà là đẩy cục diện bàn cờ lên một bước, để con tốt tiếp theo bước đến vị trí được chỉ định.
Lưu Phong không là kẻ duy nhất đẩy anh lên, còn có một quân cờ khác, là người bên cạnh, nhưng hiện tại vẫn chưa tìm ra.
Vương Vu Dạng suy tư, còn chính mình, không biết đã bị kéo vào cuộc tự lúc nào.
Muốn phá được bàn cờ này chỉ có cách thuận theo dòng chảy, tiếp tục đi vào càng sâu, tiếp xúc với càng nhiều người liên quan, tỷ lệ tìm ra kẽ hở càng lớn.
Vương Vu Dạng nhắm mắt, hai tay khép hờ đặt trên bụng, ngón phải chốc chốc lại gõ vào ngón trái, ghế tựa khẽ khàng đung đưa.
Trong ấn tượng của anh, không ai có thực lực như vậy, có khả năng âm thầm bày trận giăng lưới dưới mí mắt Thẩm nhị gia.
Chẳng lẽ là kẻ xuất thân từ một gia đình nhiều đời ẩn dật, không màng đến chuyện thế sự?
Hoặc là người liên quan đến chính phủ.
Điện thoại rung lên, mạch suy nghĩ của Vương Vu Dạng đứt đoạn, anh cầm điện thoại lên: “Làm sao vậy?”
Chu Dịch nói: “Tôi đang trên đường về.”
Vương Vu Dạng nhìn trời bên ngoài cửa sổ, màn nước uốn lượn trắng xóa, đất trời chìm trong hư ảo: “Trời mưa lớn, cậu lái xe cẩn thận.”
Chu Dịch ở đầu dây bên kia im lặng một lúc mới đáp: “Anh không sao chứ?”
“Không có chuyện gì.” Vương Vu Dạng cười khẽ, “Chú đang chờ cậu về nấu cơm.”
Chu Dịch: “…”
“Muốn ăn gì?”
Vương Vu Dạng đáp: “Rau cải đi.”
Kết quả, bàn cơm tối của Chu Dịch thực sự chỉ toàn cải xào.
Hai người đàn ông trưởng thành ngồi trước bàn ăn, mỗi người bưng một bát cơm, im lặng gắp rau cải.
Vương Vu Dạng nhai rau trong miệng, tính ra mình sống được hai đời.
Đời trước ăn sơn hào hải vị đến phát ngấy, qua năm ba mươi lăm bắt đầu chú ý sức khỏe, thức ăn thiên về thanh đạm, chủ yếu là các món chay.
Làm khó đầu bếp trong nhà, đồ chay không được lặp lại.
Vương Vu Dạng gắp đũa rau vào chén, khẩu vị đời này lại bất biến không đổi, cũng may có đứa nhỏ đối diện biết nấu cơm, lại hợp khẩu vị anh.
Anh vô thức thở dài: “Haiz.”
Chu Dịch cụp mắt ăn cơm: “Không muốn ăn thì nghỉ.”
Vương Vu Dạng nhàn nhã ăn chút cơm trắng: “Tâm trạng Tiểu Dịch không tốt.”
Mặt Chu Dịch không có cảm xúc.
“Trên đường về đụng phải kẻ đáng ghét sao?” Vương Vu Dạng đặt đũa xuống, dùng giọng điệu người lớn lải nhải việc trong nhà, “Hay là không thích trời mưa?”
Chu Dịch nhướn mày: “Anh có ăn nữa hay không?”
Vương Vu Dạng lắc đầu.
Vừa xong, anh thấy thanh niên trước mặt mình cầm dĩa rau lên, lùa rau xào và canh còn lại vào chén mình.
“Cái gì kia?” Vương Vu Dạng thoáng nhìn thấy gì, sắc mặt đột ngột biến đổi, “Sâu xanh?”
Chu Dịch như không có gì xảy ra, tiếp tục ăn cơm: “Thấy nó anh nên vui mới phải, nông dân không xịt thuốc.”
Vương Vu Dạng âm u: “Tôi đã ăn rất nhiều.”
Chu Dịch nói: “Tôi cũng ăn.”
Dạ dày Vương Vu Dạng nhộn nhạo tưng bừng, anh uống liền một hơi mấy ngụm nước, sắc mặt vẫn rất khó coi: “Lúc cậu rửa rau không thấy sâu?”
Chu Dịch đáp: “Lần sau anh rửa.”
Vương Vu Dạng nghẹn họng.
Chu Dịch nhìn anh ăn trái đắng, khóe môi bất giác giương lên, đến lúc nhận ra lại lập tức nén xuống.
Vương Vu Dạng nói: “Lấy cho chú một điếu thuốc.”
Chu Dịch ném cả bật lửa cả bao thuốc lên bàn.
Vương Vu Dạng nhìn bao thuốc, đứa nhỏ này ngày nào cũng hút, trên người có mùi rất nồng đậm. Anh rút một điếu ra.
“Chú rất tò mò một việc, mấy năm rồi cậu kiếm được bao nhiêu tiền?”
Chu Dịch trả lời: “Không biết.”
Vương Vu Dạng cũng đoán được, ngậm lấy đầu lọc màu vàng sẫm: “Tiền đâu?”
Chu Dịch hời hợt: “Đổi cơ hội về nước.”
Vương Vu Dạng nghe thế ngẩng đầu: “Không giống tác phong của cậu.”
Chu Dịch nói: “Người kia có ơn với tôi.”
Vương Vu Dạng nhíu nhíu mày: “Chú cũng là ân nhân của cậu mà, sao lại chẳng thấy cậu cười với chú miếng nào?”
Chu Dịch ăn xong miếng cơm cuối cùng, dọn bát đũa vào bếp.
Vương Vu Dạng phả ra một làn khói: “Trận mưa này trút xuống, mảnh đất trong hoa viên nhà Lưu Phong cũng thành bùn, dù có manh mối cũng không còn. Ông trời đúng là trêu ngươi mà.”
Trong nhà bếp có tiếng rửa chén bát, xen lẫn cả giọng Chu Dịch: “Báo cáo khám nghiệm không có nhanh như vậy.”
“Không vội, bên pháp y tôi biết, người nọ tên Trương Tề, là một người rất nghiêm túc, điều tra rất cẩn thận.”
Vương Vu Dạng kẹp điếu thuốc trên tay, đứng dậy về phòng, tiếp tục vào xem giá sách của nguyên chủ.
Một người bán đồ ăn sáng, trong phòng có một giá sách lớn, gọn gàng và kín đặc những cuốn sách. Bên trong có cả một số sách tiếng Anh chuyên ngành liên quan đến y học, hơn nữa giấy đã ngả màu cũ.
Cảm giác kỳ dị cứ ngày một tăng lên.
Vương Vu Dạng ngồi trong phòng một lúc mới ra ngoài, phát hiện Chu Dịch không lên gác mà ngồi trên sofa dán mắt vào điện thoại, biểu cảm quái lạ. Anh hiếu kỳ tới hỏi: “Cậu đang xem cái…”
Chưa hỏi hết câu đã bị ngắt ngang bởi tiếng nói xuất hiện trong điện thoại.
“Tôi là người của nhị gia, anh ấy nói cửa Kim Tôn sẽ mở cho tôi bất kỳ lúc nào, chính miệng anh ấy nói thế, các người dựa vào cái gì mà cản tôi?”
Vương Vu Dạng: “…”
Anh qua xem điện thoại của Chu Dịch, trong video là cảnh đại sảnh của Kim Tôn.
Người đang to tiếng là một thiếu niên răng trắng môi hồng, tầm mười tám mười chín tuổi, dáng người mềm mại tinh tế.
Không biết khách hàng nào đăng lên internet.
Vương Vu Dạng có chút ấn tượng với cậu trai trẻ trong video, khá đáng yêu, đôi tay nhỏ nhắn ghì lên vai anh rất thoải mái.
Cũng vậy thôi, anh không chạm vào người.
Bởi khoảng thời gian đó tâm sinh lý anh có phần già cỗi, không hứng thú.
Chu Dịch mở miệng: “Anh thật sự nói như vậy?”
Vương Vu Dạng day mi tâm: “Thế này cũng hỏi, Tiểu Dịch là người thông minh, biết rõ mà vẫn hỏi.”
Làm sao anh nói mấy lời thế này được.
Chu Dịch cau mày: “Anh chỉ thích tiểu bạch thỏ thế này?”
“Nói thế nào nhỉ…”
Vương Vu Dạng ngồi xuống cạnh hắn: “Chú cậu máu nóng, luôn có khát khao chinh phục và dục vọng khiêu chiến mãnh liệt với tiền bạc và quyền lực, không có thời gian chơi. Nhưng khi có giờ thì sẽ chơi tất cả, nhưng đầu óc già rồi, sợ ầm ĩ náo nhiệt, không muốn giày vò nên thích người biết nghe lời, ngoan ngoãn một chút.”
Chu Dịch trầm mặc hồi lâu, nhếch môi trào phúng: “Nếu thật sự không muốn giày vò thì đừng kiếm người.”
Vương Vu Dạng khoanh chân, thở dài: “Vậy sao được, chú cậu cũng là đàn ông bình thường, cũng có dục vọng chứ bộ.”
Chu Dịch cười nhạt một tiếng.
Vương Vu Dạng không có chút biểu hiện giận dữ nào, chậm rãi nói: “Lúc Tiểu Dịch có dục vọng thì giải quyết thế nào?”
Anh nhớ tới gì đó, cười rộ lên: “Chú quên mất, Tiểu Dịch là đứa nhỏ ngây thơ mà.”
Chu Dịch: “…”
Vương Vu Dạng đột nhiên gọi: “Tiểu Dịch.”
Chu Dịch cứng rắn đáp: “Cái gì?”
Vương Vu Dạng nói: “Tai cậu đỏ kìa.”
Mặt Chu Dịch hơi biến sắc.
Vương Vu Dạng nhìn vẻ khiếp đảm, lúng túng, cuống cuồng, tức giận của đứa nhỏ này, sung sướng nói: “Chú đùa cậu đấy.”
Chu Dịch: “…”
Vương Vu Dạng gác tay lên sofa, nghiêng người kề sát vào trong, lười biếng cười cười: “Bây giờ đỏ thật này.”
Trán Chu Dịch nổi đầy gân xanh.
Thiếu niên trong video bị bảo vệ dẫn ra ngoài, gào khóc thảm thiết: “Nhị gia mất rồi, các người không xem lời anh ấy ra gì đúng không? Quản lý ở đây đâu? Tôi muốn gặp quản lý của các người!”
Quản lý của Kim Tôn chậm chạp không chịu ra.
Ông chủ qua đời rồi, hắn không thể xác nhận, có thật hay không cũng chẳng có cách nào biết được.
Thế rồi sau này đám người nọ đều tới nói ông chủ từng nói như vậy, là có thể tùy tiện tiêu hoang ở Kim Tôn?
Vương Vu Dạng cụt hứng thu tầm mắt lại, giây sau nghe một âm thanh rất cung kính: “Lâm thiếu gia.”
Anh quay đầu lại nhìn trong nháy mắt, A Nam không phải nên ở bệnh viện dưỡng thương ư? Sao lại chạy đến Kim Tôn thế này?