Đọc truyện Cho Em Xin Một Điếu Thuốc – Chương 59
Tết nguyên đán năm 2002, chúng tôi nhận được thiệp mời của Thanh Thanh.
Gần hai năm nay, mặc dù Diệp Tử vẫn giữ liên lạc với Thanh Thanh, nhưng ai cũng theo đuổi cuộc sống riêng của mình, quân tử giao du nhạt như nước (Người quân tử qua lại với nhau tuy sơ mà thân, tuy khinh mà trọng.)
Nói vậy chứ việc kết hôn này cũng chóng vánh, năm ngoái Thanh Thanh tự mình xuống Thượng Hải tìm anh bạn KK, càng chung đụng cuộc sống như vợ chồng mọi thứ càng trở nên vô vị, cô bé chán ngán đi đăng ký một lớp học, đồ họa vi tính, thiết kế chỉnh sửa gì đó, coi như tính kế lâu dài, chuẩn bị cho cuộc sống độc lập sau này.
Trong quá trình tiếp xúc với máy tính, chẳng mấy chốc cô bé đâm nghiện Internet, chú rể là quen qua mạng, biên tập viên của một đài truyền hình nào đó.
Nói thật, không phải vì tận mắt chứng kiến cuộc hôn nhân mỹ mãn của Thanh Thanh, có đánh chết tôi cũng không tin, thế giới này chỉ cần dùng bàn phím là có thể gõ bật ra chuyện tình yêu.
Ngày cưới nhau, cô dâu xinh đẹp mời rượu tôi và Diệp Tử, nháy mắt hỏi: “Định bao giờ? Anh chị cũng nhanh lên chứ!”
Rồi cô bé ghé tai tôi thì thầm: “Tháng 12 năm nay, tháng 12 năm nay.” Tôi kéo tay Thanh Thanh lại gần mình, mục đích chỉ có một, hy vọng cô bé có thể khuyên giải Diệp Tử đề phòng Tề Ngọc Quỳnh một chút.
Thanh Thanh nhìn tôi sửng sốt, nói: “Trời ạ, con lợn thối ấy ra tù rồi à?”
***
Vừa vặn thời gian này, Ức Đình đột ngột mất tích.
Sau khi trở lại Singapore, cứ mười ngày đến nửa tháng Ức Đình lại phone cho Diệp Tử một cú, vậy mà gần hai tháng nay ả không hề gọi điện, Diệp Tử liên lạc vào di động, không tài nào gọi được, gọi đến căn hộ thuê, đã có người khác ở, họ không biết Ức Đình đã chuyển đi đâu.
Chuyện là Ức Đình mất rất nhiều tiền làm một cái hộ chiếu thuộc một nước Tây Phi, sau nhiều lần nhập cảnh bị hải quan Malaysia chú ý, lý do của hải quan rất đơn giản, hình dáng ả không hề giống người da đen, chắc là mua bán làm ăn hoặc lấy chồng mới có thể có hộ chiếu của quốc gia này, nhưng nếu thế, chí ít cũng phải biết nói một vài tiếng châu Phi chứ?
Lại còn Tây Phi, tôi dám chắc đưa cho Ức Đình tấm bản đồ khu vực đó, ả có xem đến trời sáng cũng không chỉ ra được những quốc gia bé tẹo kia nằm ở đâu.
Ức Đình bị hải quan Malaysia bắt giữ 8 tiếng đồng hồ, cho đến khi được một người Singapore bảo lãnh.
Xem ra ả phải toan tính lại, chỉ có hai cách: một là đăng ký đi học, nhưng những năm gần đây trường học ở Sing đã quy định học sinh bỏ học bao nhiêu tiết sẽ bị khai trừ, mục đích của Ức Đình đâu phải lên lớp, sớm muộn cũng bị đuổi về nước.
Cách thứ hai, kết hôn giả, tìm một người đàn ông muốn kiếm tiền một cách nhàn hạ, đưa cho hắn cọc tiền mua một thủ tục kết hôn, thủ tục này thường được giải quyết sau một năm, xong xuôi thì…ly dị. Nhưng cách này cũng không kém phần mạo hiểm, một vì Singapore là một quốc gia có thu nhập cao, người đàn ông có thu nhập thỏa đáng sẽ không vì một số tiền cỏn con mà làm chuyện phạm pháp; hai là giả thử tìm được người như thế, cũng làm sao tránh khỏi kẻ thừa cơ vơ vét của cải, rắc rối cứ thế triền miên.
Ai ngờ đâu đương lúc Ức Đình đang khó xử, người bạn bảo lãnh cho cô ả tự nguyện chui đầu vào rổ, thổ lộ rằng mình bị mê hoặc bởi Ức Đình ngay từ lần gặp đầu tiên, cam lòng kết hôn với Ức Đình, không nhận bất kỳ chi phí nào, chỉ cần cách một thời gian được gặp Ức Đình một lần là đủ. Cái kiểu tinh thần “Tôi không vào địa ngục ai vào địa ngục” đại vô nghĩa ấy làm Ức Đình cười không ngớt, bụng bảo dạ: Lưới tao chưa giăng, đã có ruồi đâm đầu mắc lưới? Với lại con ruồi này ngoài tuy xấu xí, nhưng hoàn cảnh gia đình, công việc đều khá.
Ức Đình chui vào lòng con ruồi này, nói: “Ơ này, chồng em, thế việc ấy cứ tiến hành khẩn trương, rồi cũng ly dị khẩn trương nhé!”
Hai người tiến hành thủ tục nhanh như chớp, một thời gian sau con ruồi này sau cơn đồng bóng bắt đầu ân hận vô bờ, nói rằng Ức Đình nhăm nhe chiếm đoạt gia nghiệp hắn nên sống chết đòi ly hôn, Ức Đình trốn biệt. Lần trước ả gọi cho Diệp Tử thông báo tình hình, từ đó đến nay một cái tin nhắn cũng không gửi về.
”Tôi an ủi Diệp Tử: “Em cứ yên tâm, Ức Đình bà cô, vừa tinh vừa ranh, ai xảy ra việc chứ nhất định không phải cô ta. Với lại, Singapore có thể nói là một trong những quốc gia an toàn nhất thế giới, làm sao có chuyện gì được?”
“Sao chị ấy không có tin tức gì? Năm mới cũng phải gọi điện chứ, trước đây chị ấy nói muốn đi Nhật, hay là đi rồi?”
“Làm sao anh biết được, cô ta quái gở lắm!”
Tôi hôn động viên Diệp Tử, rồi quay đầu lại ngủ, nghĩ bụng hay là Ức Đình về Trùng Khánh ăn tết, đàn bà chuyên đời cất giữ mọi việc trong lòng, cuối năm rồi, bao nhiêu việc ở công ty cần bàn giao xong, tôi còn hơi sức đâu nghĩ cho Ức với chả Đình nữa.
Sau tết, buôn bán nhà đất khá thuận lợi, nhưng công ty chuyển địa điểm, các phòng thuyên chuyển, các đại diện sản phẩm đều có thay đổi, tôi bận tới rối tinh rối mù.
***
Một lần mời khách ăn cơm, tôi bắt gặp Tiểu Ngọc ở sảnh ăn.
Vừa thoáng trông thấy cô ta tôi vội vàng quay mặt đi, cô ta xộc tới đập mạnh vào vai tôi: “Ô, Lý Hải Đào, giả vờ không quen à?”
“À, Tiểu Ngọc, chào em chào em, anh có nhìn thấy đâu, em đi với bạn à” Tôi đành quay mặt lại.
“Thôi đi, đừng giả bộ nữa, anh sợ em, em biết.”
“Em nói gì thế, em làm gì mà anh phải sợ?” Đang ngồi đối diện với khách, tôi không muốn tán gẫu với Tiểu Ngọc, “Anh đương có chút việc, em cứ bận đi nhé, gặp lại sau.”
Tiểu Ngọc ung dung ngồi xuống trước mặt tôi, ghé sát tai tôi nói: “Anh yêu, sớm muộn gì anh cũng là của em, chạy tới đâu cũng thế.”
Tôi nhìn chằm chằm cô ta, húp ngay một ngụm canh lớn.